Đọc truyện Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra! – Chương 17: Thẩm Dật Phàm vô sỉ
Một đoạn thời gian sau khi Tiết Lạc đưa số điện thoại cho Âu Thần Dương, ban đầu quả thật rất yên tĩnh. Nhưng qua đến mấy ngày sau thì cô lại nhận ra bản thân mình gây ra đại hoạ.
Anh ta tuỳ thời vẫn nhắn tin tìm cô làm phiền đâu!
Tiết Lạc buồn bực quăng điện thoại lên giường. Nghĩ thật muốn đem tên của Âu Thần Dương lưu vào black list. Nhưng lại ngại anh ta quấn lấy cô hỏi nguyên do. Cuối cùng vẫn là đem số anh ta lôi ra ngoài.
Tiết Lạc sầu não vò vò tóc. Mái tóc nâu hạt dẻ tự nhiên được uốn lọn tỉ mỉ đã sớm bị cô hành hạ đến mức rối bù xù, thật không nhìn ra hình thù gì nữa.
Cô càng nghĩ lại càng thấy không đúng. Theo như cô nhớ, tính cách của Âu Thần Dương trong tiểu thuyết là người rất nghiêm nghị, ổn trọng chứ không phải trẻ con không có dinh dưỡng như vậy.
Lẽ nào, chỉ vì cô xuyên không, hiệu ứng bướm cũng làm mọi thứ triệt để thay đổi theo rồi sao?
Tiết Lạc ngán ngẩm đem suy nghĩ luẩn quẫn quăng ra sau đầu, đồng thời cũng quăng điện thoại ra xa. Quyết định để mầm mống Âu Thần Dương vừa sinh sôi trong đầu tự sinh tự diệt.
Cô kéo máy vi tính xách tay đặt trên ghế sô pha bằng da mềm mại. Còn bản thân tuỳ ý ngồi trên nền nhà lạnh băng. Ngón tay nhỏ lướt lướt chuột tiến vào vài trang mạng xã hội.
Tại thế giới này không có Facebook, không có Zalo,… Nhưng bù lại thì có rất nhiều trang Vichat và mạng xã hội tương tự khác nhau rất phát triển.
Trước đây, Tiết Lạc kia dùng hết tâm lực để nghĩ kế chọc giận ba Tiết, cũng như tìm cách leo lên giường các nam chính. Về cơ bản là cô ta không có thời gian tham gia mạng xã hội.
Thế nên, từ ngày Tiết Lạc đến sống trong thân xác này, cô mới chính thức lập nick Vichat và một vài trang mạng xã hội có tiếng. Vừa là để chia sẻ, cập nhập tin tức, vừa xem như một kiểu giao lưu kết bạn, giết bớt thời gian.
Tiết Lạc quả thật thấy bản thân mình quá rảnh rỗi. Đáng ra, cô muốn đi học hơn là nằm ở nhà lướt mạng xã hội. Nhưng vì cô mới xuất viện, ba Tiết cùng mẹ Tiết đều lo lắng cô chưa khoẻ hẳn liền kiên quyết không cho cô đi học, tạm thời ở nhà tự kỉ một thời gian.
Cô chầm chậm di chuyển ngón tay búp măng trắng hồng, mềm mại nhỏ xinh trên chuột cảm ứng. Lâu lâu sẽ chấm vào một vài tin tức mà cô quan tâm.
Lúc này, ngón tay chợt dừng lại trên một tin tức. Ngẫm nghĩ một hồi vẫn quyết định click vào.
Trang Tiết Lạc đang xem là một tờ báo Online rất nổi tiếng gọi là ” Người Thành Đạt “. Trên nền chữ trắng có vài mẫu hoa văn chìm nhợt nhạt làm nổi bật lên một dòng chữ đỏ chót in hoa vô cùng vĩ đại.
” BÁC SĨ THẨM DẬT PHÀM VÀ CÔNG TRÌNH NGHIÊN CỨU KHÁNG THỂ TẾ BÀO UNG THƯ “
Tiết Lạc lướt lướt ngón tay qua lại, đọc sơ qua nội dung bài báo. Về cơ bản chính là Thẩm Dật Phàm thành công nghiên cứu kháng thể tế bào ung thư để chữa bệnh ung thư giai đoạn đầu mà không cần phẩu thuật. Tiếp đến là một dãy dài lời khen ngợi anh ta là lương y như từ mẫu, tài năng gì gì đó.
Cô càng đọc càng thấy nổi da gà rần rần trên da. Nói anh ta tài năng? Là thật! Nhưng nói anh ta lương y như từ mẫu, bác ái bao dung? Xin nhờ! Trong nguyên tác anh ta là người giết chết cô đó.
Chấp nhất với một nữ tử chân yếu tay mềm lại còn tự nhận bác ái, bao dung. Này thì có gì khác kĩ nữ đòi lập bàn thờ trinh tiết đâu!
Tiết Lạc vừa nhếch môi cười nhạt, còn chưa kịp bình luận một câu Thẩm Dật Phàm vô sỉ thì cửa bên ngoài đã bị người ta đẩy vào khiến cô bị giật mình không nhẹ, nheo mày quay đầu nhìn về phía cửa.
Đông Phương Linh cầm trên tay máy hút bụi, gương mặt tái nhợt tựa như không còn một giọt máu, kinh hãi nhìn Tiết Lạc. Tay cô ta vừa vặn đặt trên tay nắm cửa càng khiến cô cau mày.
” Không ai nói với cô vào phòng người khác cẩn phải gõ cửa à? Tôi nhớ chúng ta chưa thân thiết đến mức tự nhiên như vậy!”
Tiết Lạc không nổi giận la hét, nhưng giọng nói lạnh lùng cũng đủ thuyết minh cô đang rất không hài lòng. Không ai thích một người đến phép lịch sự tối thiểu cũng không có. Nhất là bản thân đối với người đó đã sớm không có hảo cảm.
Tiết Lạc cũng vậy.
” Chị…”
Đông Phương Linh nắm chặt cây lau nhà. Đầu cúi thật thấp, bờ vai run rẩy phụ trợ cho làn da trắng nhợt cùng thân hình lung lay sắp đổ của cô ta càng khiến cô ta giống như chịu uỷ khuất nào đó vô cùng oan ức, muốn minh oan mà không nói nên lời.
Tiết Lạc trừng mắt nhìn Đông Phương Linh. Không khỏi khen thầm cô ta đóng kịch quá siêu phàm. Cô tự nhận cô không hề nói gì sai khi phán xét cách làm của Đông Phương Linh. Nên cô rất không thích vẻ mặt như bị bắt nạt kia của cô ta.
Tiết Lạc xoa xoa mi tâm, đứng dậy phủi lại váy, ngồi lên sô pha, nheo mắt lại, nhàn nhạt nói.
” Tự cô ngẩm lại xem tôi nói đúng hay sai. Trong phòng tôi vừa gắn camera quan sát, cô có cần tôi để cô xem lại hoàn cảnh vừa rồi hay không?”
Tiết Lạc cúi đầu, điểm điểm ngón tay về phía góc phòng. Nơi đó có một camera kĩ thuật mới âm trong tường. Camera có tổng cộng sáu ống quay, nên mọi phương hướng đều không thể thoát khỏi tầm ngắm này.
Đông Phương Linh run rẩy ngẩng đầu nhìn camera, đồng tử co rụt hơi thoáng hiện vẻ bối rối. Cô ta lại cúi đầu. Tại vị trí Tiết Lạc không nhìn thấy, đôi mắt âm độc hung hăng mắng cô một lần.
Một phút trôi qua, Đông Phương Linh vẫn yếu ớt đứng đó, nhỏ giọng nói một câu. Rất thông minh không hề đề cập lại vấn đề vừa rồi.
” Chị, Dật ca ca đã tới!”
Dật ca ca? Thẩm Dật Phàm?
” Anh ta đến làm gì?”
Tiết Lạc trợn trắng mắt, đứng bật dậy, mạnh mẽ ngẩng đầu lên. Chân mày khẽ nhíu hiện ra vẻ không tình nguyện lăng lăng nhìn Đông Phương Linh.
Đông Phương Linh rũ hạ mi mắt. Không tiếng động che đi kinh ngạc cùng không hiểu trong đáy mắt. Cô ta quả thật không hiểu, càng lúc Tiết Lạc càng làm cô ta không thể nắm bắt được.
Đáng lẽ, khi cô ta mở cửa vào phòng, Tiết Lạc phải nổi giận đùng đùng, để lộ ra vẻ mặt xấu xí ra chứ không phải điềm tĩnh giảng dạy đạo lí sống.
Đáng lẽ khi cô ta gọi Dật ca ca, Tiết Lạc phải hung ác nghiêm cấm cô gọi như vậy chứ không phải thể hiện vẻ mặt phiền chán kia.
…
Tiết Lạc thấy Đông Phương Linh không trả lời mình cũng không buồn bực, cô lần nữa ngồi phịch xuống sô pha, thản nhiên nói.
” Đuổi người, đóng cửa, thả chó!”
Chỉ là, Đông Phương Linh đang kinh ngạc còn chưa kịp trả lời gì, thì một giọng nói không mặn không nhạt đã sớm cắt ngang.
” Không cần đuổi, tôi đã lên tới đây rồi!”