Đọc truyện Cuộc Chiến Thượng Vị – Chương 33: A Man phản kích
Từ Man mắt
lạnh nhìn cung nữ kia đi đến trước mặt mình, hốc mắt nàng ta đỏ ửng, từ
từ giơ tay lên. Từ Man không muốn làm khó người bị bức ép, nhưng không
có nghĩa là nàng có thể dễ dàng tha thứ người làm gì bất lợi cho mình.
Từ ba năm trước tận mắt nhìn Xuân Nha chết đi, nàng đã sớm không còn là
cô nương hòa khí dễ dàng tha thứ kia nữa, những gì của thời hiện đại,
dường như cũng dần dần bị sự thật thay thế vào.
“Nếu ngươi
dám, kết cục như thế nào, ngươi cũng rõ ràng, đúng không?” cung nữ chưa
đến 10 tuổi kia, vẻ mặt non nớt, nhưng rõ ràng e dè sợ sệt, làm cung nữ
của Thục Mẫn quả thật đáng thương.
Cung nữ kia
gục đầu xuống, cố nén nước mắt, ngay sau đó chợt nhắm chặt mắt lại, vung tay đến. Từ Man biết có khuyên nữa cũng vô dụng, liền trực diện mà lên, một phen ngăn lại bàn tay nhỏ bé yếu ớt kia, lại chỉ dùng lực để đẩy,
cung nữ kia vốn bị Thục Mẫn ăn hiếp nên thân thể yếu ớt, hơn nữa Từ Man
những năm nay chăm chỉ luyện võ cường thân kiện thể, há có thể bị một
cung nữ như thế đánh vào mặt. Cung nữ kia bị Từ Man đẩy một cái, cả
người ngã nhào ngồi bệt ra đất, nửa ngày không đứng lên được.
“Từ Man!
Ngươi thật to gan.” Thấy cung nữ mình mới nhất kích đã không thành, bị
đẩy ngã, Thục Mẫn rốt cuộc không nhịn được nữa, rảo bước tiến lên muốn
tự mình động thủ, Thục Viện thì chỉ nhướn mi, đứng một bên phe phẩy quạt tròn xem kịch vui.
Từ Man nheo
mắt, nhanh chóng nhìn lướt qua hai người này, trong lòng nhất thời bốc
hỏa, đám cổ nhân này thật sự là ăn no không có gì làm, sống cũng quá
nhàn rỗi rồi!
Nghiêng
người lách qua, Từ Man không thèm lưu tình, cánh tay nhỏ vung lên, chặn
lại tay Thục Mẫn, tay còn lại hung hăng cho nàng ta một cái bạt tai,
tiếng ‘Bốp’ kia, nhất thời làm cho cả hành lang im bặt.
“Ngươi…
Ngươi dám đánh ta?” Thục Mẫn không để ý tới cánh tay đau do bị giữ lại,
bưng kín gò má sưng đỏ, dùng ánh mắt không dám tin nhìn Từ Man.
Chỉ thấy Từ
Man cười lạnh nói: “Chỉ là một đứa thứ nữ nho nhỏ, mà cũng dám làm càn ở trước mặt ta, khi dễ ta là quả hồng mềm chứ gì!”
“Từ Man,
ngươi thật to gan, cư nhiên dám đánh công chúa!” Thục Viện đầu tiên là
cả kinh, tiếp theo chạy đến bên người Thục Mẫn, chậc chậc thở dài một
tiếng, mới không mặn không nhạt chất vấn Từ Man.
Từ Man chống lại con ngươi oán hận của Thục Mẫn, không chút hoang mang từ bên hông
rút roi ra, dùng sức đánh vang một cái trên không, ngay sau đó cắn răng
một cái, cây roi giống như có linh hồn vậy, thẳng hướng Thục Mẫn Thục
Viện mà đi, làm cho hai người họ sợ đến hồn vía lên mây, sợ hãi la hét
tránh qua hai bên.
Chờ các nàng nơm nớp lo sợ quay đầu lại, mới phát hiện cây roi căn bản không quất
lên người các nàng, ngược lại quất lên cây cột ở hành lang, quất thành
hai vết mờ, nhưng nước sơn hai bên dấu vết đã nứt ra.
“Không có
việc gì, chớ có chọc đến ta, bằng không, ta không ngại quất hoa lên mặt
các ngươi đâu.” Nói xong câu này, Từ Man lập tức xoay người, đưa tay giữ chặt Bích Lan đang cả người phát run, không thèm quay đầu lại lấy một
cái, thẳng hướng bước đi.
Chỉ để lại hai vị công chúa, còn ngẩn tò te đứng tại chỗ chưa tỉnh hồn.
Từ Man phi
thường tức giận, đầu tiên là tức thị nữ Bích Lan bên người thật sự quá
mức vô dụng, trong chốn hoàng cung ‘nâng cao đạp thấp’ này (nâng kẻ cao, giẫm kẻ thấp), nói là tranh đấu giữa các chủ tử, kỳ thật đấu đá của đám tỳ nữ bên
người là nhiều. Ngay cả đứa bé gái thích đấu đá tàn nhẫn như Thục Mẫn,
còn biết sai cung nữ đi vả miệng. Mà một quận chúa như Từ Man nàng đây,
cư nhiên không có lấy một người hữu dụng bên người. Nếu nàng không chọc
giận Thục Mẫn tự động thủ với mình, chuyện này truyền ra ngoài, đừng nói nàng không còn mặt mũi, ngay cả mẫu thân nàng Đại trưởng công chúa cũng phải mất mặt.
Tiếp theo,
lại nghĩ đến những công chúa trong cung này, ngoại trừ Thục Gia đơn
thuần thăm ăn ra, đám biểu tỷ nhà cữu cữu người nào người nấy không bớt
lo được. Đại biểu tỷ nhìn như đoan trang hiền thục, nhưng nàng luôn cảm
thấy có chút cảm giác xa cách, Nhị biểu tỷ là con của Hoàng mỹ nhân, tựa hồ rất hận nàng đoạt đi chú ý của Đại hoàng tử, liệu không biết nàng ta có phải bị mắc bệnh yêu anh trai không nữa, cuối cùng là Thục Mẫn, quả
đúng là cái đứa bệnh thần kinh ưa giận chó đánh mèo, bởi vì thân phận
của mình bị giáng xuống mà muốn tìm một mục tiêu để trút giận.
Từ Man lại
một lần nữa cảm thấy, kỳ thật quận chúa trong sách tuy bị miêu tả là rất xấu rất thần kinh, nhưng so sánh với đám biểu tỷ của nàng, lại thiện
lương giống như bạch liên hoa (đóa sen trắng, trong trắng, thuần khiến).
Hơn nữa, có
vẻ như trong sách có viết, công chúa thứ xuất lần đầu tiên vào Cung học
bị quất roi chính là Thục Mẫn, trong sách không giải thích rõ, nên Từ
Man từng cho rằng quận chúa thấy nàng ta không vừa mắt, mới có biểu hiện ngang ngược càn rỡ. Nhưng bây giờ nàng mới cảm giác sâu sắc là mình sai lầm rồi, nàng không nên võ đoán như vậy. Cho dù trong sách, mẹ của Thục Mẫn không bị biếm thấp xuống, nhưng cứ nhìn vào cái đức hạnh hiện tại
của nàng ta thì biết, căn bản chính là tâm lý vốn đã có bệnh, mà cái
bệnh này thì phải là ‘đáng quất’!
Mắt nhìn Từ
Man nổi giận đùng đùng đi đến trước, Bích Lan bị nàng lôi kéo mờ mịt
thất thố, cắn môi dưới, cổ họng sụt sùi một tiếng, mới khép nép nói:
“Quận chúa, nô tỳ…”
Từ Man hít
sâu một hơi, nhìn cỏ xanh xanh, trời trong trong, lá rụng bay bay, nàng
thấy cho dù ba năm trước đây, Xuân Nha không xảy ra việc gì, thời gian
dài như vậy, nàng cùng đám công chúa vật lộn võ mồm, cùng đám nô tỳ được dạy chịu khinh bỉ, nàng tuyệt đối cũng sẽ vứt bỏ hết thảy dạy dỗ của
hiện đại. Cái gì mà nhân quyền, cái gì mà làm việc thiện giúp người, cái gì mà nhân nhượng, những thứ ấy không áp dụng được trong thời đại này.
Bởi vì dẫu cho ngươi có móc tim móc phổi ra đối tốt với người khác, ở
hiện đại, tốt bụng bị xem là lòng lang dạ thú thì không nói, nhưng ở cổ
đại, thể nào cũng bị chèn ép mà phun ra một chậu máu.
“Tự mình trở về lĩnh phạt đi.” Từ Man cũng không muốn nói gì tại trong cung này,
nàng đã quan sát đám cung nữ thái giám đi tới đi lui, chuyện dạy dỗ nô
tỳ, về nhà đóng cửa lại mới không bị bẽ mặt.
“Dạ.” Bích Lan thanh âm run rẩy, rụt cổ ủy khuất nói.
Từ Man ở trong lòng tự mắng mình một câu, bản lĩnh nhận biết người của mình, vẫn phải luyện tập thêm!
Hai người
trở về Phượng Tê cung, Từ Man chỉnh lại cây roi bên hông, liền rảo bước
vào, Hoàng hậu vừa kêu nhũ mẫu bế Tứ hoàng tử Tôn Mẫn Hi đi dỗ ngủ, rồi
mới rảnh rang tán gẫu với Đại trưởng công chúa, đang trò chuyện cao
hứng, liền thấy Từ Man chạy vào, đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại, dường như rất không vui.
“Làm sao
vậy?” Đại trưởng công chúa còn chưa lên tiếng, Hoàng hậu đã đứng lên
trước, đi tới cầm tay Từ Man, mặt cũng nghiêm lại hỏi: “Là nữ quan khi
dễ con hả?”
Trông bộ
dáng ‘nếu nữ quan nào dám khi dễ con, thì lập tức thay người khác’ của
cữu mẫu, trong lòng Từ Man vừa uất ức lại bất đắc dĩ, cữu mẫu luôn tốt
với nàng, hơn hẳn cả những công chúa trong cung, cái gì mà mẹ cả yêu mến thứ nữ, Hoàng hậu căn bản cũng chỉ giữ thể diện bên ngoài mà thôi,
ngoại trừ thỉnh an trong ngày thường ra, trên cơ bản cũng không thường
lui tới, Hoàng đế cữu cữu cũng tùy ý cữu mẫu, bởi vì cữu cữu đối với
những thứ nữ này cũng không có cảm giác gì, nói vậy cũng không quá. So
với đám công chúa kia, Từ Man càng giống như là con gái Hoàng đế hơn, là đế cơ của Ngô quốc hơn. (đế cơ: nữ hoàng)
“Cữu mẫu, nữ quan không có làm khó con, ngược lại còn khen con học giỏi, tiếp thu
nhanh nữa cơ.” Từ Man bĩu môi, kéo tay Hoàng hậu đi đến cạnh giường mềm, để nàng ngồi xuống.
“Vậy sao mặt mày lại nhăn nhó vậy?” Đại trưởng công chúa cười nói: “Cái mỏ vểnh kia có thể treo được bình dầu rồi.”
Từ Man khẽ liếc Bích Lan một cái, nhìn bộ dạng vô dụng như muốn đem mình giấu đi của nàng, trong lòng lại thầm thở dài.
Đại trưởng
công chúa đương nhiên không bỏ qua động tác của Từ Man, mặt cũng lạnh
tanh, hỏi thẳng: “Hồng Quế đâu, sao chỉ có mỗi Bích Lan?”
Từ Man vội
trả lời: “Thục Gia bị đau bụng, nhưng nàng ta quá béo, hai tiểu cung nữ
của nàng lại gầy như hai con khỉ con, tuổi lại nhỏ, con bèn bảo Hồng Quế đi cùng rồi.”
Đại trưởng công chúa gật gật đầu, nhìn về phía Bích Lan nói: “Vậy quận chúa vì sao mà mất hứng, Bích Lan, ngươi tới nói!”
Từ Man kinh hãi nhấc đầu lên, mẫu thân không hổ là mẫu thân mà.
Bích Lan run run, đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, quỳ sấp trên mặt đất, còn chưa nói lời nào, nước mắt đã tuôn ra trước.
Từ Man thực
muốn che mắt, sao trước đây nàng lại không nhìn ra Bích Lan này còn có
khí chất làm nữ chính của Quỳnh Dao chứ, lần này thì hay rồi, về nhà
chẳng những Bích Lan không xong, mà mình cũng toi đời theo, mẫu thân thể nào cũng có một màn giáo huấn đây.
“Xấc láo!
Quy củ trong cung, ngươi chưa từng học qua sao?” Đại trưởng công chúa
quát một tiếng chói tai, Bích Lan sợ gần như té xỉu, nhưng nàng vẫn lập
tức lau khô nước mắt, nín khóc đến nín thở.
“Là lỗi của
nô tỳ, đều là lỗi của nô tỳ.” Bích Lan không dám chậm trễ thêm, ấp úng
kể lại chuyện xung đột vừa rồi giữa quận chúa và hai vị công chúa, đương nhiên, thất trách của nàng cũng không giấu diếm, chính là sau khi kể
xong, cả người đều xụi lơ, tuyệt vọng ở đó.
“Đây, đây
quả thực là hồ nháo mà!” Hoàng hậu vỗ lên giường mềm, tức đến đỏ cả mặt, lại kéo Từ Man qua quan sát từ đầu đến chân, nói: “Có làm con bị thương không?”
Từ Man cam chịu Hoàng hậu kéo qua kéo lại, chỉ có thể thấp giọng nói: “Không sao cả, cữu mẫu đừng lo lắng.”
“Sao không
lo lắng được, con thiếu chút nữa bị người ta đánh, sao chúng ta không lo lắng được?” Đại trưởng công chúa nghiêng người qua, gõ đầu Từ Man, chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép, cắn răng nói.
“Con có học
võ mà, các nàng đánh không lại con đâu.” Chuyện Từ Man học võ, trừ bỏ
người nhà và cậu mợ ra, vẫn không nói với ai khác, nếu không Thục Viện
Thục Mẫn sao dám chặn đường đánh nàng ở nơi không người chứ, có điều,
làm cho các nàng càng không ngờ được là, Từ Man cư nhiên lại chạy về đi
cáo trạng trước.
Cũng không
biết có phải hay không, ba năm nay Từ Man luôn cho các nàng ấn tượng quá mức kiêu ngạo và khinh thường, bởi vì đều là trẻ con, hơn nữa quan hệ
lại không quá hòa thuận, cho nên va va chạm chạm, cãi cọ xích mích, thậm chí thả một vài con sâu, ve sầu linh tinh, là chuyện thường tình, thỉnh thoảng Từ Man thấy không có gì hại mấy, toàn bỏ qua cho xong chuyện. Có đôi khi nếu quá đáng, nàng cũng sẽ đánh trả, nhưng mà mấy chuyện vụn
vặt lẻ tẻ đó, Từ Man chưa bao giờ mách lại với mẫu thân và Hoàng hậu
Hoàng đế, cho nên dần dà, cư nhiên gián tiếp làm cho hai vị công chúa
kia càng ngày càng không biết giới hạn.
Nhưng, hiện
tại thì không giống vậy, đây là trên lớp Cung học, nàng cũng không muốn
lưu lại ấn tượng không tốt với mấy nữ quan, vả lại, nàng thật sự thấy
phiền…
“Nói bậy, đó cũng không thể là lý do bọn chúng muốn đánh con được!” Hoàng hậu dứt
lời, cũng không bàn bạc với Đại trưởng công chúa, trực tiếp đứng lên
nói: “Người đâu, truyền Hoàng mỹ nhân cùng An bát tử tới cho bản cung,
bảo họ đem nữ nhi của mình về, dạy dỗ lại cho tốt, cấm túc một tháng,
phạt bổng nửa năm. Đây mà còn gọi là công chúa hoàng gia ư, quả thực là
hạng đàn bà chanh chua dưỡng ra mới đúng!”
Từ Man đứng
sau Hoàng hậu, cúi đầu, khóe miệng câu lên, cấm túc a, tuy rằng có thể
một tháng không phải gặp các nàng, nàng cũng thực vui vẻ, nhưng An bát
tử vốn đã bị biếm, bổng lộc lại thiếu, ở trong cung này cái gì mà không
cần tiền, phạt nửa năm bổng lộc như thế, xem Thục Mẫn còn muốn đắc ý đến đâu. Dù sao thù kia cũng đã không giải được rồi, dứt khoát thù mới hận
cũ cùng tính gộp luôn đi.