Cuộc Chiến Thượng Vị

Chương 110: Hành hung trong điện


Đọc truyện Cuộc Chiến Thượng Vị – Chương 110: Hành hung trong điện

An bát tử vừa khóc vừa đi vào, gầy yếu tựa như một cơn gió cũng có thể bị thổi bay, áo váy rộng thùng thình khoác lên thân thể nàng, càng làm nổi bật lên gương mặt tiều tụy vàng như nến, phá lệ dọa người, một An mỹ nhân tươi xinh rạng rỡ của quá khứ, xem như đã hoàn toàn biến mất ở giữa chốn hậu cung, cũng khó trách người người đều nói, hậu cung là nấm mồ son của nữ nhân, vào được, ra không được.

Từ Man không e dè nhìn thẳng vào ánh mắt thù hận mà An bát tử phóng đến, kể từ một tràng âm mưu trước đây lúc nàng còn nhỏ, nàng và An bát tử xem như cũng đã kết thù, mà sau bởi vì chuyện đó còn kéo theo Thục Mẫn từ nhỏ đã nhìn mình với ánh mắt căm thù, oán giận mình, thế cho nên mới bị người ta biến thành mũi thương mà sai khiến, cuối cùng lại chết không minh bạch.

Kỳ thật xét cho cùng, vụ này An bát tử nên chịu một phần trách nhiệm lớn nhất. Dù sao, cho dù bà ta từng do mình mà bị giáng vị, nhưng nếu trong lòng ôm trái tim độ lượng, hoặc là người phụ nữ sáng suốt biết thức thời, không nói có thể đoạt lại được trái tim Hoàng đế một lần nữa hay không, nhưng ít nhất phải nên giáo dục con gái của mình cho tốt, chứ không phải là suốt ngày tự than thân trách phận, bỏ bê con cái mình, nay bộ dạng bà ta thành ra thế này, cũng chính là gieo gió gặt bão mà thôi.

Cho nên, Từ Man không hề thương xót cho bà ta.

“Tỳ thiếp thỉnh an hoàng thượng.” Lung lay chực đổ, hai mắt rưng rưng, nếu là dĩ vãng, trông thật sự là một vị mỹ nhân, chỉ tiếc hồng nhan đã mất, nên càng giống hệt như cái đầu lâu đánh phấn hồng.

Có điều, Hoàng đế đúng là Hoàng đế, mặt không đổi sắc thản nhiên nói: “Nói đi, có chuyện gì mà khiến ngươi bất chấp thái giám ngăn trở bên ngoài, nhất định phải đòi gặp trẫm.”

An bát tử nghe vậy, lập tức dùng hai tay bưng mặt, nước mắt len lỏi qua kẽ tay, tiếng khóc nặng nề làm hiển lộ lên nỗi bi ai nồng đậm của nàng.

“Xin hoàng thượng làm chủ cho tỳ thiếp, giải oan giúp tỳ thiếp a.”

Hoàng đế không kiên nhẫn chau mày, ngồi trở lại long án, nói: “Chuyện của Thục Mẫn, trong lòng trẫm hiểu rõ, ngươi trở về đi.”

An bát tử dáng vẻ khó có thể chấp nhận được mà ngẩng đầu, nước mắt rơi như mưa, nức nở nói: “Hoàng thượng, công chúa Thục Mẫn là nữ nhi của ngài a, sao ngài có thể thấy con bé chết yểu một cách khó hiểu như thế mà ngoảnh mặt làm lơ chứ!”


Hoàng đế vốn đã bị chuyện xá nữ làm cho tâm phiền ý loạn, lại nhìn thấy điệu bộ của An bát tử như thế, càng chán ghét nói: “Ngươi cũng nói Thục Mẫn là nữ nhi của trẫm, trẫm sao lại không xót con? Nhưng chuyện gì cũng phải phân biệt nặng nhẹ, trẫm là Hoàng đế, dưới tay có chuyện nào không phải là chuyện lớn, chuyện của Thục Mẫn trẫm đã sai người điều tra, ngươi còn muốn trẫm thế nào?”

“Điều tra? Tra như thế nào?” An bát tử kích động, thanh âm trở nên bén nhọn hẳn lên, xoay người chỉ vào Từ Man nói: “Hung thủ đã ở đây! Hoàng thượng còn muốn điều tra cái gì, đây rốt cuộc là điều tra, hay là che dấu chân tướng!”

“Càn rỡ!” Hoàng đế ném mạnh một cây bút lông xuống đất, nổi giận nói.

“An bát tử, ngươi chỉ là một bát tử nho nhỏ, cư nhiên dám nghi ngờ thánh nhân!” Đại trưởng công chúa đã sớm giận không kềm được, tiến lên vài bước, chất vấn An bát tử.

Rốt cuộc là uy lực của Đại trưởng công chúa tích đủ thâm, An bát tử rụt cổ lại, giọng cũng nhỏ đi nhiều, nhưng vẫn mang theo ấm ức nói: “Tỳ thiếp tự biết mình thân phận hèn mọn, cũng không dám nghi ngờ hoàng thượng. Tuy rằng tỳ thiếp từng đắc tội Hoàng hậu, lại số mệnh sống không lâu, nhưng Thục Mẫn là cục thịt trong lòng tỳ thiếp a, tỳ thiếp chỉ có mỗi đứa con là nó, đổi lại là mình, công chúa điện hạ, nay quận chúa tuổi vẫn còn nhỏ mà đã dám ám sát công chúa, vậy sau này thì sao đây! Ngày sau chẳng lẽ tâm tình không vừa lòng, cả cái hoàng cung to lớn này liền mặc sức cho nó xâu xé sao!”

“Ăn nói hàm hồ!” Đại trưởng công chúa đã động lửa giận, bác bỏ nói: “Ngươi có chứng cớ gì chứng minh là con ta giết chết công chúa Thục Mẫn, là ngươi tận mắt thấy, hay là có người tận mắt chứng kiến? Ngươi chỉ dựa vào suy đoán của mình và những lời đồn đãi trong cung, cư nhiên dám nháo đến chỗ thánh nhân, ngươi rõ thật là suy nghĩ thông suốt đấy. Bản cung cũng muốn biết, đến tột cùng là An bát tử ngươi thông suốt, hay An thái úy cũng thông suốt như vậy!”

An bát tử giống như bị người bắt được mệnh môn (nắm thóp), Thái úy hiện giờ không thể so với tiền triều, sớm đã là một chức quan rỗng không quyền, phụ thân lại lớn tuổi nhiều bệnh, An gia vì thê thiếp tranh sủng mà con nối dõi đơn bạc, còn sót lại toàn là hạng xoàng xĩnh bất tài, thế cho nên nàng ở trong cung nhiều năm như vậy, trong nhà đều không có một cánh tay trợ lực nào, bằng không nàng sao có thể dễ dàng bị hoàng thượng biếm vị như thế, sau khi Thục Mẫn chết, An gia ngay cả hỏi một tiếng cũng không dám.

“Được rồi, An bát tử, trẫm nói sẽ cho ngươi một lời rõ ràng, thì chắc chắn sẽ cho ngươi một lời rõ ràng, không cần nhiều lời nữa.” Hoàng đế thực đau đầu, đối với loại nữ nhân ngu ngốc trong hậu cung này, hắn đến cả che chở cũng lười, bằng không bản lĩnh có lớn đến đâu chăng nữa, cũng không cấm được người đã muốn tìm chết.

An bát tử mơ màng đứng lên, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, đi từng bước một rất chậm chạp, lúc đi đến trước mặt Từ Man, lại quay đầu một cách quỷ dị, nhìn Từ Man chằm chằm.


Từ Man trong lòng đánh thót, chân không tự chủ lui ra sau, ai ngờ dự cảm quả nhiên được ứng nghiệm, An bát tử từ trong tay áo lấy ra một mảnh sứ vỡ đã được mài cực kỳ sắc bén, vì nàng ta vẫn luôn dùng tay nắm chặt, cư nhiên khiến cho máu tươi túa ra đầy bàn tay theo cánh tay nhỏ giọt xuống. Cũng không biết An bát tử lấy đâu ra sức lực, vung mảnh vỡ hét to một tiếng, liền đâm thẳng về phía cổ họng Từ Man.

Nhưng một người bệnh sao có thể là đối thủ của một người tập võ, huống chi An bát tử không có lấy đà tụ sức, loáng một hơi liền xông ra ngoài, Từ Man đã có chuẩn bị, nghiêng mình né qua, An bát tử còn chưa kịp hành hung lần nữa, đã bị thị vệ xông vào điện giữ chặt.

Đại trưởng công chúa kinh hãi, lập tức chạy đến ôm chặt lấy nữ nhi, xem xét từ trên xuống dưới, mặt sợ đến trắng bệt.

“Từ Man! Mày hại chết con tao, tao nguyền rủa mày! Nguyền rủa mày không sống được tới già! Nguyền rủa mày chết không được tử tế!” An bát tử liều mạng giãy dụa, gào rú như lệ quỷ.

* lệ quỷ: là hồn ma khi chết oán khí quá nặng, không cách nào đầu thai liền biến thành lệ quỷ, quẩn quanh ở đường âm ti chờ kẻ thù của mình xuống dưới, mới đi đầu thai, hoặc trực tiếp trả thù.

“Mau lên! Bịt miệng nàng ta lại!” Hoàng đế cũng tức giận không nhẹ, hắn vốn nghĩ An bát tử thân thể không tốt, nữ nhi lại mất sớm, còn sót lại chút thương hại, nghĩ bụng dù cho nàng ta lên điện, cũng chỉ cãi vã với Từ Man một chút, suy cho cùng cũng có mình ở đây, sẽ không làm gì quá đáng, đến lúc đó trấn an một chút liền cho qua. Nhưng hắn lại không nghĩ rằng, một người mẹ mất con, lại sẽ trở nên điên cuồng như thế.

Từ Man nhỏ giọng nói vài câu cùng mẫu thân, liền chậm rãi đi đến trước mặt An bát tử, thản nhiên đối mặt với nàng ta, nói: “Tuy ta không thích ngươi, cũng không thích Thục Mẫn, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối tuyệt đối không hề giết Thục Mẫn. Thế nhưng ngươi và Thục Mẫn đều ngu ngốc như nhau, nàng ta bị người ta đem ra làm cái bè, phá hỏng quan hệ với Thục Thận, cuối cùng còn rơi vào kết cục như vậy, mà ngươi, cũng tiếp bước theo gót nàng ta, tiếp tục phát huy chút hơi tàn cuối thay kẻ khác. Ta quả thực chưa từng thấy hai mẹ con nào ngu xuẩn như thế!”

Dứt lời, nàng không thèm nhìn tới An bát tử nữa, cũng không để ý tới trong mắt nàng ta bỗng nhiên thoáng lóe lên ánh bừng tỉnh, ngay sau đó là phẫn nộ, cuối cùng lại chỉ có thể biến thành tuyệt vọng.


Trong đại điện xảy ra chuyện như vậy, Hoàng đế lại bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, Từ Man bèn đề nghị cùng mẫu thân trở về phủ công chúa, Hoàng đế nhìn cô cháu gái của mình, lại nhớ đến lời a tỷ nói với hắn, trong lòng bất giác chua chua. Cho dù thằng nhóc Gia Cát Sơ Thanh kia bản lĩnh không nhỏ, nhưng cũng không thể dễ dàng gả đứa cháu gái bảo bối của hắn đi như vậy được.

Chẳng hề hay biết đến suy nghĩ của Hoàng đế, Từ Man cùng mẫu thân ra khỏi Thừa Đức Cung, lại đi lên con đường hướng đến Phượng Tê Cung, cư nhiên chạm mặt Thục Thận và Thục Viện, hơn nữa trông hai người họ cười cực kỳ thân mật, so với Thục Thận cùng Thục Mẫn trước đây còn thân thiết hơn.

“Ơ, đây không phải là quận chúa sao?” Thục Viện vẫn là cái dáng vẻ lỗ mũi hướng lên trời, nhưng bắt gặp Đại trưởng công chúa bên cạnh Từ Man, cũng không dám nhiều lời.

Thục Thận và Thục Viện cùng thi lễ với Đại trưởng công chúa, Thục Thận bèn mở miệng hỏi: “Nghe nói An bát tử vừa mới đến Thừa Đức Cung, có va chạm gì không?”

Từ Man trong lòng nguội lạnh, vẻ mặt cười khẩy nói: “Còn không va chạm sao? An bát tử thế mà nổi giận đến phát điên rồi, không chừng còn làm giao dịch gì đấy với ma quỷ, ở trên đại điện nguyền rủa hung thủ hại chết Thục Mẫn.”

Thục Thận và Thục Viện đồng thời đều khựng người ngưng trệ.

Từ Man híp mắt nhìn hai người họ, gằn từng tiếng nói: “Nàng ta nguyền rủa kẻ đã hại chết nữ nhi của nàng, liền nguyền rủa kẻ đó không sống được tới già, không chết được tử tế!”

Từ “chết” kia bị Từ Man đặc biệt kéo dài ra, Thục Thận run có vẻ dữ dội, mà Thục Viện cũng trắng bệch cả mặt mày.

Từ Man cũng chả thèm đếm xỉa đến phản ứng của họ, cái chết của Thục Mẫn nếu không phải do người ngoài gây ra, vậy thì tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến hai người họ. Đừng thấy Thục Viện không đi dự đám cưới, nhưng kể từ sau vụ mê hương trong cung lần trước, Từ Man không còn xem nhẹ bất cứ ai nữa, huống hồ Thục Viện vậy mà còn có một bà mẹ thông thiên nữa.

Dọc đường đi, Từ Man cùng Đại trưởng công chúa không nói gì, sau khi đến Phượng Tê Cung nói một tiếng, liền lên xe ngựa về nhà.

“Sau này con vẫn nên ít đến hậu cung đi, cho dù có đi, cũng chỉ ở trong Phượng Tê Cung thôi, đừng chạy lung tung.” Đại trưởng công chúa tựa vào vách xe, nhắm mắt lại nói.


Từ Man cũng không muốn can thiệp vào những chuyện phiền toái đó, nhất là cái chết của Thục Mẫn, bất luận quá trình như thế nào, kết quả tất nhiên là một vụ án oan không đầu mối, chỉ vì hoàng gia căn bản không vứt bỏ nổi người này.

“Hôn sự của công chúa Thục Thận đã định xong rồi.” Đại trưởng công chúa lại nói: “Sang năm, trước tết Đoan ngọ.”

“Là nhà nào ạ?” sau vụ ầm ỹ vừa rồi, khẳng định sẽ không phải là thế tử Trường tín hầu rồi.

“Thứ tử đích xuất (con trai thứ của dòng chính) của Trương Tư không, hiện tại đang làm việc trong Lễ bộ mới được lập.” Đại trưởng công chúa vẫn rất tự hào về đệ đệ mình, trước mắt Lục Bộ đã dần dần được hình thành, một vài chức quan cũ trước đây cũng chầm chậm được loại bỏ, còn thiếu một tờ giấy thánh dụ nữa thôi thì cải cách lớn nhất từ trước đến nay của Ngô quốc, đoán là sẽ sắp thành công.

Từ Man im lặng, lại là một chức vị hư danh, ít năm trước Tư không còn có chút hữu dụng, nhưng bây giờ Lục Bộ đã được thành lập, phần lớn những chức quan cũ này sẽ bị loại bỏ, vị phò mã tương lai kia ở Lễ bộ đến cả một chức vụ chính quy cũng không có, chỉ sợ cũng là một người được nhờ phúc của tổ tiên mà ra làm một chức quan hữu danh vô thực. Lần này toan tính của Trần gia thế là hỏng rồi. Cũng khó trách Thục Viện và Thục Thận hòa hợp thế kia, sợ là hai nhà họ đã thông đồng với nhau rồi.

“Chỉ cần hôn sự của Thục Thận được định, Thục Viện cũng không còn xa.” Đại trưởng công chúa thở dài nói: “Cữu cữu con luôn muốn tìm thêm vài nhà, mới quyết định.”

Hai nhà họ Trần – Hoàng liên thủ, cũng là điều cữu cữu và mẫu thân muốn nhìn thấy, nhưng trong nội tâm cữu cữu cũng thật sự không muốn đối mặt, dẫu sao Đại hoàng tử cũng là con trai hắn, có bất tài cách mấy, cũng là đứa con dạy dỗ từ nhỏ đến lớn, mà việc hai nhà họ Trần – Hoàng cấu kết với nhau, đối với cữu cữu mà nói, rất có thể chính là tín hiệu để hoàng đế buông bỏ Đại hoàng tử. Người làm cha, sao có thể không chút động lòng cho được.

“Ý tứ của cữu cữu con là, người trong phòng của Đại hoàng tử vẫn còn ít, muốn cho con gái của Hà tướng quân cuối năm nay gả vào.” Đại trưởng công chúa làm như vô tình nói.

Từ Man nhớ tới trước đó là Lưu Kim Thoa, nay lại là Hà Ái Liên vào cửa, hai người họ đều là con gái của tướng quân, bối cảnh cũng không kém, cữu cữu đúng thật là giỏi tính kế, nếu là đám nam nhân tụ lại một chỗ, nói không chừng còn có thể kết thành một sợi dây thừng (ý là đoàn kết ấy), nhưng nữ tử mà gộp chung vào một cái hậu viện, vậy ngày sau… Nếu Đại hoàng tử lại phối với một vị hoàng tử phi nữa, chậc chậc, ngoài việc ngày ngày có thể được xem kịch vui ra, sau này nếu diệt chung một thể cũng đỡ phiền phức.

Quả nhiên, Đại trưởng công chúa tiếp tục nói: “Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng không còn nhỏ nữa, e là hôn sự sẽ sớm được định trong năm nay thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.