Bạn đang đọc Cuộc Chiến Hôn Nhân – Chương 7: Mỹ Nam Kinh Thành
Trong tưởng tượng của Lâm Mị, phu nhân Vĩnh Bình Hầu hẳn là một người trầm mặc nghiêm trang, không ngờ được phu nhân Vĩnh Bình Hầu tính tình cởi mở hào phóng, thích nói thích cười, lại thêm đôi mắt nhỏ dài, cười lên híp lại thành hai khe hở, vô cùng thân thiện.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu có hai trai một gái, con gái tên Chu Mẫn Mẫn, năm nay mười bốn tuổi, tính thích đùa giỡn, thọ yến chưa bắt đầu được bao lâu, cô ấy đã làm quen hết với đám Lâm Mị.
Tuy phu nhân Vĩnh Bình Hầu cho dựng bình phong, nam nữ chia bàn riêng, nhưng dân chúng Đại Chu tư tưởng cởi mở, nam nữ gặp nhau nơi công cộng là chuyện bình thường, thế nên một hồi sau, liền có rất nhiều tiểu bối đi vào thỉnh an phu nhân Vĩnh Bình Hầu, dâng lễ vật mừng thọ.
Thời điểm này, các thiếu nữ trong bữa tiệc đang mở to hai mắt xem những người vào thỉnh an, chờ người thỉnh an đi xuống, các cô gái không kiềm chế được bắt đầu xì xào bàn tán, bình luận từ đầu đến chân.
Sinh thần phu nhân Vĩnh Bình Hầu, tới chúc thọ, trừ các thiên kim tiểu thư, còn có các thiếu gia quyền quý. Các vị phu nhân dẫn con gái đi dự tiệc, trừ việc chúc thọ, còn có tâm tư riêng. Hiếm có lúc nhiều nhân vật quyền quý tập trung một chỗ, có người lên tiếng: “Ô, nghe nói hôm nay Liễu trạng nguyên và Tô thiếu gia cũng tới, tính ra, bọn hắn cũng là tiểu bối, sao vẫn chưa thấy chúc thọ?”
Ân sư của Liễu Vĩnh và Vĩnh Bình Hầu có chút giao tình, tính ra, Liễu Vĩnh đúng là phải lấy phận tiểu bối chúc thọ phu nhân Vĩnh Bình Hầu. Về phần Tô Trọng Tinh, hắn và con trai Vĩnh Bình Hầu là bạn đồng môn, đương nhiên cũng là tiểu bối.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy các phu nhân khác bàn tán ồn ào, biết rõ tâm tư bọn họ, ha ha cười nói: “Các bà đấy, già mà không biết xấu hổ, muốn ngắm mỹ nam thì cứ nói thẳng đi, còn kiếm cớ này nọ.”
Bởi vì đương kim hoàng đế Nguyên Tông và Hoàng hậu có chung sở thích, thích sưu tầm đồ gốm sứ, còn thích sưu tập tranh vẽ mỹ nam mỹ nữ, thành ra, danh gia vọng tộc có phong trào sưu tầm đồ gốm sứ không nói, còn dẫn đến phòng trào dân chúng kinh thành thích thảo luận về mỹ nam mỹ nữ.
Các phu nhân lén thảo luận một phen, xác định kinh thành nhiều mỹ nam, nhưng nổi bật nhất, có ba người: thứ nhất, là Liễu trạng nguyên – Liễu Vĩnh, thứ hai, là con trai Tô Hàn lâm – Tô Trọng Tinh, thứ ba, là con trai thứ của Vĩnh Bình Hầu – Chu Tư.
Hôm nay Liễu Vĩnh và Tô Trọng Tinh đã tới, các phu nhân nào có thể buông tha, đương nhiên là muốn nhìn cho thỏa thê một phen.
Trong bữa tiệc còn có đương kim trưởng công chúa tham dự, vị trưởng công chúa này, là chị gái ruột của Nguyên Tông hoàng đế, năm nay bốn mươi tuổi, nhờ bảo dưỡng đúng phương pháp, nhìn ngoại hình chỉ như người ba mươi, thích nhất là trêu đùa người khác, thấy Liễu Vĩnh cũng tới, sao có thể buông tha, nói lớn: “Mời Liễu trạng nguyên vào làm một bài thơ mới phải.”
Lúc Liễu Vĩnh tiến tới chúc thọ phu nhân Vĩnh Bình Hầu, Mạc Song Kỳ không khỏi vò khăn tay, cắn môi, mới không hô ra tiếng. Đã mấy năm trôi qua, chàng vẫn tuấn nhã như trước, so với năm đó không khác chút gì. Chỉ không biết, lòng chàng đã thay đổi chưa?
Không chỉ ánh mắt Mạc Song Kỳ là dính chặt lên người Liễu Vĩnh, Chu Mẫn Mẫn và các cô nương khác vừa thấy hắn cũng đã hai mắt sáng ngời?
Bữa tiệc này đông người, phấn son lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp, mùi hoa hương phấn ngào ngạt, át hết các mùi hương khác. Dù có đàn ông trẻ tuổi ra vào, Lâm Mị vẫn có thể ngồi vững, lúc này cũng hiếu kỳ xem xem mỹ nam tử kiêm trạng nguyên nổi tiếng kinh thành là thế nào. Liễu Vĩnh mi dài quá mắt, lông mày lưỡi mác, hai mắt tươi cười, sáng lấp lánh như sao, quả nhiên là rất đẹp trai.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy trạng nguyên Liễu Vĩnh đến chúc thọ bà, tất nhiên là hoan hỉ, ngẩng đầu thấy các phu nhân khác đều nhìn bà với vẻ chờ mong, không làm sao được, đành phải thay mặt các phu nhân, nửa đùa nửa thật lên tiếng hỏi: “Nghe nói lúc trước Liễu trạng nguyên có lập lời thề, chưa có công danh, quyết không cưới vợ. Giờ đã có công danh, vì sao vẫn trì hoãn chuyện hôn nhân?”
Mạc Song Kỳ vặn xoắn khăn tay, chỉ mong Liễu Vĩnh có thể nhìn mình một cái, Liễu Vĩnh lại chỉ thản nhiên ngẩng đầu, không nhìn về phía Mạc Song Kỳ, chỉ cười yếu ớt với phu nhân Vĩnh Bình Hầu rồi nói: “Chuyện nhân duyên là do trời định, là của ta, sẽ là của ta, không phải của ta, có cưỡng cầu cũng không được.”
Hai năm qua cũng từng có người đến Trạng Nguyên phủ cầu thân, trùng hợp làm sao, mỗi lần có người tới cửa, ngay ngày hôm sau Liễu Vĩnh liền ngã bệnh, việc cầu hôn đương nhiên là sống chết mặc bay. Sau này có lời đồn rằng, Liễu Vĩnh có nhân duyên định mệnh, người không có duyên không thể tới gần.
Liễu Vĩnh bầy trò thế, kỳ thật càng khiến các thiếu nữ xiêu lòng hơn, cũng càng có tính khiêu chiến. Trong số các thiếu nữ đang ngồi dự tiệc liếc trộm hắn, có mấy người đã âm thầm quyết định, sẽ tìm cơ hội thử xem mình có phải người vợ định mệnh của hắn không.
Mạc Song Kỳ rơm rớm nước mắt, Liễu đại ca, anh vẫn đang chờ em sao? Em đã tới kinh thành rồi, lần này, sẽ không bắt anh phải chờ thêm nữa.
Lâm Mị ngồi cạnh Mạc Song Kỳ, thấy thần thái Mạc Song Kỳ hơi khác, bắt đầu minh bạch dần, chỉ nhẹ nhàng kéo kéo nàng, chờ nàng khôi phục lại trạng thái bình thường, mới lặng lẽ thẳng lưng.
Mạc Song Kỳ cảm kích nhìn Lâm Mị, đáy lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhất thời rất muốn nói hết, nhưng ngại xung quanh nhiều người, chỉ nghiêng người nói thầm vào tai Lâm Mị: “Anh ấy thật đẹp trai, đúng không?”
“Không đẹp trai bằng cha ta.” Lâm Mị tạt cho Mạc Song Kỳ một gáo nước lạnh, “Cũng không đẹp trai bằng ông nội ta.”
Cố Khả Nhi tài mạo song toàn, băng tuyết thông minh, nổi danh xa gần, đồng ý gả vào Lâm gia, ngoại trừ việc năm đó Lâm Thái gia làm quan ở Dịch Châu, nổi danh liêm khiết, cũng bởi vì Lâm Lỗi khi còn trẻ có ngoại hình tuấn tú, là mỹ nam tử nổi tiếng của Dịch Châu. Hoa đào tháng ba, Cố Khả Nhi đứng dưới tàng hoa đào ngẫu nhiên gặp mặt Lâm Lỗi, trong màn mưa hoa mỹ lệ, thiếu niên công tử lấp lánh nụ cười. Chỉ một nụ cười, đã khiến Cố Khả Nhi lầm lỡ một đời.
Trong tiềm thức Lâm Mị, đàn ông có ngoại hình đẹp đều là tai họa, không thể ỷ lại, không thể tin tưởng, chỉ có thể cẩn thận đối phó. Liễu Vĩnh đã là trạng nguyên, có chút tự phụ, không tiến tới hành lễ, chỉ đứng hơi xa chúc thọ, cũng xem như tận lễ. Hắn không sợ bị các phu nhân và tiểu thư nhìn đến chết, chỉ mỉm cười đi chào hỏi một vòng, định bầy trò gì?
Thấy Liễu Vĩnh giữa vòng vây của các phu nhân, còn có thể bình thản ung dung ngâm một bài thơ để chúc thọ phu nhân Vĩnh Bình Hầu, Lâm Mị càng thở dài.
Năm đó, Lâm Lỗi ngoài việc là một mỹ nam tử tuấn tú, cầm kỳ thi họa sao làm khó được ông? Nếu không, mẫu thân cũng chẳng dồn hết tâm tư vào một mình ông.
Liễu Vĩnh đã tới, đương nhiên là các phu nhân không thể buông tha Tô Trọng Tinh. Không lâu sau, Tô Trọng Tinh cũng tiến tới chúc thọ.
Dù sao cũng là phu quân tương lai, Lâm Mị đặt Tô Trọng Tinh và Liễu Vĩnh lên bàn cân so sánh một phen, nàng cho rằng, Tô Trọng Tinh đứng cạnh Liễu Vĩnh, không hề thua kém.
La Minh Tú ngồi đó, không nhìn Tô Trọng Tinh, chỉ bất động thanh sắc nhìn Lâm Mị, lòng thầm cân nhắc: Mẹ đẻ Lâm Mị là bạn tâm giao của phu nhân Vĩnh Bình Hầu, Tô phu nhân lại khăng khăng chọn Lâm Mị, nếu đã như vậy, tất là sẽ không hủy hôn. Trừ phi….
Liễu Vĩnh và Tô Trọng Tinh sóng vai đứng cùng một chỗ, không biết cố ý hay là vô tình, phu nhân Vĩnh Bình Hầu lại gọi con trai Chu Tư ra rót rượu cho hai người. Lần này, tam đại mỹ nam của kinh thành đứng cùng một chỗ, các phu nhân cứ gọi là mãn nhãn.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nháy mắt với các phu nhân khác mấy cái, các bà nhìn kĩ đi nhìn kĩ đi, con trai ta không hề thua kém, không nên đứng thứ ba, chí ít cũng phải đứng thứ hai?
Phu nhân Thượng thư dùng ánh mắt trả lời phu nhân Vĩnh Bình Hầu: nếu làm con rể ta, cho hắn danh hiệu đứng đầu cũng không sao? Tiếc là con gái ta đã hứa gả cho người khác, con trai bà không làm con rể ta được. Nó vẫn đứng thứ ba thôi.
Trưởng công chúa cũng dùng ánh mắt trả lời phu nhân Vĩnh Bình Hầu: quần chúng rất công bằng, không chút thiên vị. Con trai bà, vẫn đứng thứ ba thôi. Về phần Liễu Vĩnh và Tô Trọng Tinh, ai đứng thứ nhất thì vẫn cần cân nhắc.
Tam đại mỹ nam trước mặt, các thiếu nữ nhân tiệc tùng đông người, nhìn ngắm công khai không thèm che dấu, hận không có được một trong ba. La Minh Tú nặng gánh suy tư, không có tâm trạng nhìn. Mạc Song Kỳ chỉ ngắm Liễu Vĩnh, đối với hai người kia xem như không thấy. Lâm Mị ngắm tam đại mỹ nam nhưng chẳng đặt trong lòng.
Sau khi mọi người ăn uống xong, có người hầu dâng hoa quả lên, gánh hát cũng lên đài, lúc này phu nhân Vĩnh Bình Hầu mới ngồi xuống cạnh Lâm Mị, hỏi chuyện của mẫu thân nàng năm ấy, chưa nói xong đã cảm thán mấy câu, hồi tưởng tình bạn năm xưa.
Mạc Song Kỳ cũng đứng ngồi không yên, thấy Chu Mẫn Mẫn nói hoa viên có mấy loài hoa hiếm, liền nói muốn đi xem.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nghe thấy thế, cười nói: “Ai thích nghe hát thì ở lại, không thích nghe hát thì theo Mẫn Mẫn vào vườn đi dạo ngắm hoa!”
Lâm Mị vốn không muốn đi, Mạc Song Kỳ lại kéo tay nàng, lặng lẽ nói: “Ta không quen các tiểu thư kia, không thể tâm sự. Minh Tú quen với Chu tiểu thư, vừa cười vừa nói, ta lại không có lời nào để bình luận cùng, đứng đó chỉ thấy lạc lõng ngượng ngùng. Muội muội đi dạo cùng ta đi!”
Vừa là khách, vừa là do Tô phu nhân công khai thân phận của Lâm Mị, Mạc Song Kỳ hoàn toàn coi Lâm Mị là hôn thê của Tô Trọng Tinh để đối đãi, đến Tô phủ đã mấy ngày, so với La Minh Tú, Mạc Song Kỳ thân thiết với Lâm Mị hơn.
Không chịu nổi sự lôi kéo của Mạc Song Kỳ, Lâm Mị cũng đành đứng lên, để mặc Mạc Song Kỳ lôi vào trong vườn.
Lâm Mị không biết là, một chuyến đi dạo này, lại phát sinh rất nhiều chuyện.