Cuộc Chiến Hôn Nhân

Chương 64: Hôn Lễ (2)


Bạn đang đọc Cuộc Chiến Hôn Nhân – Chương 64: Hôn Lễ (2)


Nến đỏ thiêu đốt, tiếng thở dốc dồn dập. Gió đêm đưa hương hoa phiêu lãng, màn lụa đỏ lay động khẽ khàng, nhẹ vỗ về mép chăn gấm, sắc đỏ say lòng.
Lâm Mị bị bàn tay không an phận của Liễu Vĩnh làm sợ hãi, cố gắng giãy dụa, nói: “Em sợ!”
“Đừng sợ!” Liễu Vĩnh thấy Lâm Mị sợ hãi, cũng sợ dọa nàng ngất mất, đành duỗi tay ôn tồn trấn an mấy câu, đang lúc thở hổn hển lại ngửi thấy mùi thơm từ người Lâm Mị, không kiềm chế được hít sâu mấy hơi, thấy nàng hai má ửng hồng, mắt khép hờ, môi hé mở như một đóa hoa, hắn cúi đầu hôn mạnh mẽ, cật lực đè nén dục vọng, hắn hôn lông mày nàng, khẽ liếm chóp mũi nàng, vừa nói những lời âu yếm lại vừa hôn xuống bờ môi.
Lâm Mị thả lỏng hơn một chút, vươn đầu lưỡi lướt qua môi Liễu Vĩnh, lại nhanh chóng rụt trở về. Liễu Vĩnh không chịu nổi sự dụ dỗ, dùng lưỡi đuổi theo, môi lưỡi hai người dây dưa quấn quít, nồng nhiệt như lửa.
Lâm Mị rên rỉ ra tiếng, có một mùi hương lặng lẽ lan tỏa. Liễu Vĩnh thấy nàng không kháng cự, vươn tay ôm eo nàng, cúi đầu hôn xuống cổ nàng, tay lại lần mò xoa nắn, nhãn thần mờ mịt, hô hấp nặng nề, không khống chế được, đụng chạm bừa bãi, nhưng vẫn không thể thỏa mãn, chỉ thầm muốn làm tới.
Trước khi thành thân, tuy là phu nhân Vĩnh Bình Hầu không nói gì, nhưng Cố nhũ mẫu đã nói ám chỉ mấy câu, Lâm Mị đã hiểu hơn phân nửa, lúc này cảm giác thấy Liễu Vĩnh như tên đã lên cung, vừa thẹn lại vừa hoảng, cảm giác rất khác lạ. Ngước mắt nhìn Liễu Vĩnh, thấy hắn lông mày dựng đứng, nhãn thần si ngốc, trán vã mồ hôi, vẻ mặt vừa như đau khổ vừa như vui mừng, nàng vươn tay xoa má hắn, vừa chạm đến vội rụt tay lại, buột miệng nói: “Nóng quá!”
“Chỗ này còn nóng hơn, em sờ xem!” Liễu Vĩnh vô sỉ giữ chặt tay Lâm Mị, cứng rắn ấn tay nàng áp vào bộ phận đã biến hóa.
Dù cách một lớp quần, vẫn có thể cảm nhận được sự cứng rắn nóng bỏng. Lâm Mị không rút được tay lại, đành để mặc Liễu Vĩnh cầm tay nàng đụng chạm bốn phía. Tim đập loạn, mặt đỏ bừng. Ô, Liễu đại ca quá vô sỉ, chỉ bắt nạt ta!
Lúc này, Như Nguyệt Quận chúa đang nói chuyện với Cố nhũ mẫu trong phòng của bà.
“Mama, ta cùng tiểu Mị về nhà chồng thật sự khiến người khác căm ghét đến thế sao?” Như Nguyệt Quận chúa có chút chán nản, kéo Cố nhũ mẫu cùng nói chuyện. Hôm nay nghe khách khứa lời ra tiếng vào, người hầu của Trạng nguyên phủ cũng không có vẻ gì là thân thiện, toàn dùng những ánh mắt rất khác thường nhìn cô ấy, cô ấy không hiểu nổi, cảm thấy rất buồn bực, “Mama, lúc đấy Chu Minh Dương nói phải làm như thế mới bảo vệ tiểu Mị được, ta nghĩ hắn là anh trai tiểu Mị, nhất định cũng chỉ muốn điều tốt cho tiểu Mị, vì thế nghe theo đề nghị của hắn, đến trước mặt Hoàng thượng nói đã cùng tiểu Mị thề độc, sau này sẽ cùng gả một chồng. Từ ngày đó, tiểu Mị liền đối với ta thờ ơ hờ hững, không thân thiết như trước kia. Hôm nay là ngày đại hỉ, nàng…”
Cố nhũ mẫu cực kỳ vui mừng, cuối cùng cô Quận chúa khờ này cũng hiểu sao? Giờ đã đến Trạng nguyên phủ, muốn chung chồng với Lâm Mị là chuyện hoàn toàn không có khả năng, nhưng tướng mạo Quận chúa thế này, so với Tả Lê còn khó tìm chồng hơn. Chuyện này….
“Quận chúa, để ta xem da của cô một chút!” Cố nhũ mẫu vén tay áo Quận chúa lên, thấy da tương đối trắng, nhìn mặt rồi cổ Quận chúa một lượt, gật đầu nói: “Quận chúa là do không biết chăm sóc, lại phơi nắng bừa bãi nên mới đen thế. Chịu khó chăm sóc một thời gian, không chừng sẽ trắng lên.”

“Nghe nói khi mẹ ta còn sống, ta cũng trắng trẻo lắm, nhưng người mất rồi ta biến thành đen.” Như Nguyệt Quận chúa nhắc đến mẫu thân lại có chút sụt sùi, lại nhắc lại chuyện Lâm Mị rất giống mẫu thân Quận chúa, Quận chúa cũng chỉ muốn Lâm Mị có cuộc sống tốt đẹp.
Cố nhũ mẫu là người chăm sóc Lâm Mị trưởng thành, hai người vẫn sống dựa vào nhau, nhưng giờ Lâm Mị đã lấy chồng, tuy nhũ mẫu cũng đến Trạng nguyên phủ cùng, nhưng vẫn cảm thấy có chút xa xôi cách trở, từ nay về sau, người thân thiết nhất với Lâm Mị sẽ là Liễu Vĩnh, chứ không phải nhũ mẫu. Trong lúc nhất thời trăm ngàn cảm xúc trào dâng, trằn trọc không ngủ được, lại có Như Nguyệt Quận chúa tìm bà nói chuyện, nhũ mẫu cũng cảm thán mấy câu.
Cố nhũ mẫu đang nói, bỗng nhiên đứng dậy tìm nhíp nhổ lông mày, vẫy tay nói: “Quận chúa, để ta nhổ lông mày cho cô!”
“Lông mày của ta rất ổn mà!” Như Nguyệt Quận chúa sờ sờ lông mày, trước đây phụ thân còn khen lông mày ta vừa đen lại vừa đậm, nhìn rất có tinh thần!
“Ổn đâu mà ổn? Lông mày cô đen đậm, nhìn rất hung dữ.” Cố nhũ mẫu ấn Như Nguyệt Quận chúa ngồi xuống ghế, cười nói: “Không được nhúc nhích, ta cam đoan sẽ làm cho cô một đôi lông mày thật thanh tú.”
“Cũng được!” Như Nguyệt Quận chúa lơ đãng đáp: “Cũng chỉ là lông mày thôi mà, nhổ hết thì cũng mọc lại. Nhũ mẫu muốn làm thế nào thì làm đi!”
“Khi nhổ lông mày, phải nhổ thuận chiều lông mọc, không được nhổ ngược. Trong lúc nhổ phải thật cẩn thận, đuôi lông mày phải cao hơn xương chân mày, nhìn mới có tinh thần. Nếu để đuôi lông mày thấp hơn xương chân mày, thì có vẻ lông mày xuôi xuống, nhìn rất mất tinh thần….” Cố nhũ mẫu vừa nói vừa nhổ lông mày cho Quận chúa, nói tỉ mỉ: “Quận chúa lông mày thô đậm, trán thấp, vì thế mà dễ bị nhầm thành đàn ông. Hôm nào cô búi tóc cao, làm phồng tóc một chút, trán sẽ không có cảm giác thấp nữa, có lẽ sẽ ưa nhìn hơn.”
“Uhm!” Như Nguyệt Quận chúa để mặc Cố nhũ mẫu nhổ lông mày, đến khi xong, soi gương cũng không thấy vấn đề gì, thấy trời đã tối bèn cáo từ. Đi được một lúc thì suýt nữa va vào người đối diện, lại thấy người kia nói: “Nhà vệ sinh ở bên kia, huynh đài đi sai đường rồi.”
Như Nguyệt Quận chúa vì ngẫu hứng tìm tới Cố nhũ mẫu, nên chỉ búi tóc rồi cắm đại một cây trâm, áo khoác cũng là y phục Đại Hạ, không thể nhìn ra là nam hay nữ, giờ thấy đối phương gọi là huynh đài, không khỏi nhủ thầm, ngước mắt nhìn thì thấy là một nam thanh niên cường tráng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mấy ngày nay, suốt ngày phải chạm mặt với đám nam thanh niên khôi ngô tuấn tú đẹp trai lồng lộng như Chu Minh Dương, Quận chúa thấy có phần hổ thẹn, giờ gặp được một nam thanh niên tướng mạo bình thường, ngữ khí cũng thoải mái hơn, cười nói: “Ta không phải đang tìm nhà vệ sinh, ta đi tản bộ.”
“Đúng rồi, ta là em họ của Liễu đại ca, tên Liễu Dũng, không biết phải xưng hô với huynh đài thế nào?” Tối nay Liễu Vĩnh thành thân, Liễu Dũng cũng tiếp rượu khách khứa hộ, nên không nhìn thấy mặt Như Nguyệt Quận chúa, có mấy khách ở xa cũng ngủ lại Trạng nguyên phủ, hắn liền cho rằng Như Nguyệt Quận chúa là một người khách đến dự hôn lễ, không khỏi cười nói: “Nếu huynh đài không ngủ được, có thể vào vườn tản bộ. Đúng lúc ta cũng đang không ngủ được, có thể tản bộ cùng huynh đài cho vui!”
Trăng lên đỉnh đầu, Liễu nhũ mẫu ở trong phòng như kiến bò trên chảo nóng. Phải làm thế nào đây? Phải làm thế nào đây? Tính ngày tính tháng, thiếu phu nhân đã có bầu một tháng, nếu không để ý thì bản thân thiếu phu nhân cũng không nhận ra, đừng nói đến thiếu gia. Trong suốt thai kỳ, ba tháng đầu là một quãng thời gian rất nguy hiểm, bình thường phải ngủ riêng mới đúng. Hôm nay là đêm tân hôn, chỉ sợ chiến đấu kịch liệt, không giữ được tiểu thiếu gia! Hic, tiểu thiếu gia ơi tiểu thiếu gia! Tiểu thiếu gia chín đời con một! Không được không được, ta không thể khoanh tay để tiểu thiếu gia mà ta tha thiết chờ mong bị tổn thương. Chuyện này phải bẩm báo với thím của thiếu gia. Chỉ một người suy nghĩ sao bằng hai người cùng suy nghĩ, nhất định có thể nghĩ ra một biện pháp thỏa đáng.
Thím Liễu vất vả một ngày, vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn ngủ sớm cho khỏe, giờ thấy Liễu nhũ mẫu bái kiến, không khỏi kinh ngạc, bà nhũ mẫu này cũng vất vả cả ngày, sao chưa nghỉ ngơi còn chạy đến đây làm gì? Nhưng địa vị của Liễu nhũ mẫu ở Trạng nguyên phủ không tầm thường, thím Liễu không tiện cự tuyệt, cho người mời vào.
Chuyện ăn cơm trước kẻng tuy bị cả xã hội kỳ thị, nhưng thiếu gia là trường hợp đặc biệt, không thể áp dụng những chuẩn mực thông thường, vì bảo vệ tiểu thiếu gia, không thể chần chừ nữa. Liễu nhũ mẫu chỉ chờ a hoàn lui xuống, liền thần thần bí bí, ngập ngừng ấp úng kể bóng gió chuyện ở Lan Nhược đạo quan đêm đó, lại nói: “Phu nhân là thím của thiếu gia, chuyện này giấu người khác thì được nhưng không thể giấu thím. Lan Nhược đạo quan vốn là nơi tài tử văn nhân tụ họp, hội tụ linh khí. Thiếu gia và thiếu phu nhân có một đêm ở đó, nhất định là…. Sau đó ta có đi xin quẻ, quẻ thẻ viết ‘nằm mơ thấy gấu, là điềm báo có tin mừng’. Không phải là ứng với chuyện đó sao? Hôm nay là đêm tân hôn, chỉ sợ hai người họ không biết kiềm chế, ảnh hưởng đến tiểu thiếu gia trong bụng, khiến…”

Thím Liễu vừa nghe liền lắp bắp kinh hãi. Lòng thầm suy nghĩ, dù hai người có phát sinh chuyện gì ở Lan Nhược đạo quan, thì chắc gì đã có thai. Nhưng từ khi vào kinh, bà vẫn thấy Liễu nhũ mẫu là một người chu đáo, không có căn cứ chắc sẽ không nói bừa. Có vẻ như Lâm Mị đã có thai, nhưng Liễu nhũ mẫu vẫn muốn giấu diếm hộ, không chịu nói thật, chỉ nói là bà ấy suy đoán rồi đi xin quẻ thẻ nên nghi hoặc. Tính ngày tháng, nếu có thai thì đến lúc này cũng chẩn đoán được rồi. Bảo sao nhà bên đấy vội vàng gả Lâm Mị đến đây! Thật ra thế cũng tốt, ông trời phù hộ, hy vọng con trai đầu lòng, Liễu Vĩnh có con nối dõi thì cha mẹ hắn trên trời cũng được an ủi.
“Mama, bà thật sự khẳng định chứ?” Thím Liễu cẩn thận, cân nhắc đến chuyện đêm nay là đêm tân hôn của Liễu Vĩnh và Lâm Mị, nếu gây áp lực lên hai người, mà đứa trẻ kia lại không tồn tại, vậy thì thật là tội lỗi. Nhưng chuyện này lại chẳng thể làm lớn, không nói đến chuyện cô dâu mới dễ xấu hổ, để người ngoài dèm pha thì chẳng hay ho gì. Giờ chỉ có thể nghĩ cách để ám hiệu cho Liễu Vĩnh và Lâm Mị kiềm chế. Chờ lại mặt xong thì nghĩ cách để hai người ngủ riêng. Chờ đến tháng thứ tư, đại phu nói không đáng ngại, cũng coi như yên lòng.
Liễu nhũ mẫu nghe ngóng từ mồm Bạc Hà là Lâm Mị gần đây rất thích ăn chua, càng thêm khẳng định, gật đầu nói: “Ta từng dò hỏi Như Nguyệt Quận chúa và nha hoàn của thiếu phu nhân là Bạc Hà, thám thính được rằng thiếu phu nhân gầy đây thích ăn chua, còn nôn khan. Chứng tỏ chuyện ván đã đóng thuyền, không phải sao?”
Liễu nhũ mẫu không biết, sự thật là Lâm Mị được Tả Lê ượn một quyển sách, quyển sách đó có kể một câu truyện, có một cô gái là trẻ sinh non nên chất xương không được cứng, thường không đứng thẳng được, sau đó ăn nhiều đồ chua, xương cốt dần cứng hơn. Lâm Mị đọc truyện đó, không quan tâm thật giả thế nào, thấy đồ chua thì ăn thêm mấy miếng cho chắc.
Lại nói về thím Liễu, suy đi tính lại, rốt cục bà đứng lên nói: “Dù thế nào, cũng phải nhắc nhở bọn hắn mấy câu kiềm chế!”
Thím Liễu và Liễu nhũ mẫu dẫn theo hai mama đi về phía phòng tân hôn, tình huống trong phòng tân hôn hiện giờ đang rất gay cấn.
“Ta tới!” Liễu Vĩnh nhào tới, thấy Lâm Mị né tránh, biết nàng vẫn còn sợ, đành dừng lại, dịu dàng nói: “Đừng sợ, không sao đâu.”
Lâm Mị ú ớ hai tiếng thì bị môi Liễu Vĩnh chặn đứng, hai người quấn quít, cái bàn không chịu được, rung rinh “lạnh cạch”.
Dưới sự khiêu khích của Liễu Vĩnh, Lâm Mị cuối cùng cũng bị kích thích, để mặc đối phương xoa nắn đụng chạm.
Liễu Vĩnh thấy Lâm Mị không còn kháng cự, lặng lẽ cởi bỏ xiêm y của nàng, lộ ra yếm thêu uyên ương đùa nước, tôn lên màu da trắng nõn, đường cong mê người. Tim đập loạn nhịp, miệng đắng lưỡi khô, lồng ngực đập thình thịch, ham muốn dâng trào, lẩm bẩm nói: “Tiểu Mị, em thật đẹp!”
Lâm Mị rên rỉ một tiếng, vòng tay qua cổ Liễu Vĩnh, chủ động kề môi, nói đứt quãng: “Liễu đại ca, em… em thấy khó chịu quá!”
Mỹ nhân rên rỉ như một khúc nhạc thánh thót, hơi thở đứt quãng mời gọi. Liễu Vĩnh nóng toàn thân, hận không thể hòa làm một cùng đối phương. Trong chớp mắt máu huyết dâng trào, phủ người xuống cởi yếm Lâm Mị, không ngờ hắn kéo sai, càng kéo càng rối, vì thế không cởi được.

Thân thể Lâm Mị khẽ run, bất giác rướn người cọ cọ vào ngực Liễu Vĩnh. Đến khi phát hiện Liễu Vĩnh không cởi được yếm, không khỏi vặn vẹo. Ô, có nên nhắc hắn là cởi sai rồi? Nàng còn chưa vặn vẹo xong, Liễu Vĩnh đã mặc kệ nút thắt của yếm đấy, quay sang hôn tai nàng.
Liễu Vĩnh hôn một lúc, thấy tai Lâm Mị đỏ bừng, đưa lưỡi vào liếm nhẹ thăm dò, đến khi Lâm Mị thì thào xin tha, mới lui ra, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Mị, đến lúc đó sẽ hơi đau một chút, xong sẽ ổn thôi, tôi…”
Sẽ đau sao? Lâm Mị sợ hãi cực kỳ, tay nắm chặt lại, hai chân cũng rụt rụt.
Liễu Vĩnh thấy Lâm Mị hoảng sợ, nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, hôn lòng bàn tay nàng, dỗ dành: “Tôi sẽ nhẹ nhàng, cam đoan không làm em đau!”
Lâm Mị thấy Liễu Vĩnh không cưỡng ép, có chút cảm động, chủ động hôn Liễu Vĩnh, ám hiệu: không dùng vũ lực cưỡng ép thì sẽ có phần thưởng!
Chủ động hôn và được hôn là hai cảm giác rất khác nhau, Liễu Vĩnh mất hồn trước sắc đẹp, phi thường phối hợp. Sau một hồi càng thêm say sưa, duỗi tay lần mò xiêm y Lâm Mị.
Liễu Vĩnh thở gấp nói: “Tiểu Mị, tôi không kiềm chế được nữa, chúng ta…”
Liễu Vĩnh còn chưa nói hết, đã nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ, không đợi bọn hắn phản ứng gì, cửa sổ đã bị đẩy ra một khe hở nhỏ, tiếp theo có mấy thứ gì đó hình tròn bị ném vào, hỉ nương hô lớn: “Hạt sen hạt sen, nhanh sinh quý tử!” (hạt sen là “liên tử” – lian zi, nhanh sinh quý tử là “liên sinh quý tử”, chữ liên và tử cũng là lian zi) .
Lâm Mị mới nhận ra, có khả năng có người nghe lén, á, không biết bọn họ nghe được ít hay nhiều? Nhất thời xấu hổ muốn chết, tự cắn vào mu bàn tay mình, giơ tay đẩy Liễu Vĩnh.
Liễu Vĩnh bị âm thanh ngoài cửa sổ làm giật mình, khi sực tỉnh thì ôm chặt Lâm Mị, đến khi nghe thấy bên ngoài cửa sổ yên tĩnh, mới buông Lâm Mị ra, nhanh chóng đi chốt chặt cửa sổ cửa ra vào, thấy Lâm Mị đứng thẳng muốn chạy, hắn nhào tới, ấn Lâm Mị xuống bàn, vừa hôn vừa đụng chạm, so với khi nãy càng thêm khiêu khích.
Lâm Mị giật mình chống tay lên ngực Liễu Vĩnh, nhưng hai tay tê dại, không thể kháng cự, nhưng nàng vẫn cố giãy dụa, nghiêng đầu ngửi mùi bạc hà ở vai, nói khẽ: “Không thể ở chỗ này!” Mama đã nói rõ ràng, nhất định phải trải khăn trắng lên giường, sáng mai giao cho trưởng bối kiểm chứng. Nếu không trải ra thì lấy cái gì để trao cho trưởng bối?
Nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, Liễu Vĩnh nhiệt huyết sôi trào, muốn ngừng mà không được, sao màng đến sự giãy dụa của Lâm Mị, hắn đè xuống, hôn mạnh mẽ, hung hăng mút chặt, dùng lưỡi quấy đảo không ngừng, dây dưa không rời. Tay không quên thăm dò, từ lồng ngực đi xuống, ngừng bên eo vuốt ve, lần lần ra sau lưng rồi lại mò xuống dưới, xoa bóp phần đầy đặn, thấy Lâm Mị dần ngừng giãy dụa, uyển chuyển rên rỉ, biết nàng cũng dần bị kích thích rồi, bàn tay lại lặng lẽ đi lên, lần mò đến bụng, nụ hôn cuồng nhiệt cũng ngừng lại.
“Đừng, đừng…” Lâm Mị co rúm người, vừa thẹn lại vừa sợ, giơ tay giữ tay Liễu Vĩnh, không cho hắn làm tiếp. Liễu Vĩnh tránh được, nên tay Lâm Mị chộp phải vạt áo hắn, vạt áo Liễu Vĩnh mở toang, Liễu Vĩnh vốn chỉ chống chân phải, chân trái đã nhấc lên đè đùi Lâm Mị, bị nàng kéo như vậy, đứng không vững, ngã nhào xuống sàn.
“Rầm” một tiếng, áo Liễu Vĩnh bị kéo tuột xuống, chân phải hắn quấn vào chân Lâm Mị, hắn duỗi tay ôm chặt Lâm Mị, hai người cùng ngã.
Da thịt đụng chạm, răng môi giao lưu, Liễu Vĩnh cử động thăm dò, có vật cứng rắn đâm vào bắp đùi Lâm Mị, ** khẽ run rẩy, một mặt lẩm bẩm nói: “Tiểu Mị, tiểu Mị,…”

“Lên trên giường đi!” Lâm Mị hổn hển, cố gắng bò dậy, nhưng Liễu Vĩnh ôm chặt, toàn thân nàng mềm nhũn, sao có thể bò lên?
“Em muốn cùng tôi lên giường cũng được, nhưng phải đồng ý với một điều kiện của tôi.” Sàn nhà vừa cứng vừa lạnh, Liễu Vĩnh cũng sợ Lâm Mị cảm lạnh, dự định ôm Lâm Mị lên giường, nhưng suy nghĩ một hồi thì thừa cơ trêu đùa, khàn giọng nói: “Em phải gọi một câu âu yếm, tôi mới cùng em lên giường.”
Lâm Mị vừa thẹn vừa nôn nóng, nhưng nàng có cố ngửi mùi bạc hà thế nào thì xương cốt vẫn mềm nhũn, thân thể còn không theo lý trí mà dụi dụi vào lòng Liễu Vĩnh, không làm sao được đành gọi: “Liễu lang!”
“Chưa âu yếm!”
“Liễu lang yêu quý của thiếp!”
“Vẫn chưa đủ âu yếm!”
“Vậy anh muốn thế nào mới được.”
“Phải gọi thế này, Liễu lang, tâm can bảo bối của thiếp, cầu chàng cùng thiếp lên giường đi!”
Lâm Mị tuy nhũn người, nghe Liễu Vĩnh nói thế nổi hết cả da gà, cười “phì” một tiếng, nhất thời cột sống lại cứng hơn, có mấy phần lực khí, thừa dịp Liễu Vĩnh không đề phòng, giãy dụa bò người lên, chạy vòng theo bàn, tranh thủ khép vạt áo.
“Chạy đi đâu?” Liễu Vĩnh đứng phắt dậy, chỉ hai ba bước ôm chầm lấy Lâm Mị từ đằng sau, thân thể nóng bỏng kề sát, một lớp áo không ngăn được độ nóng, có chỗ nào đó ngóc đầu dụi dụi, tìm khe hở để chui vào.
Lâm Mị kêu một tiếng sợ hãi, cảm thấy có một vật gì đó vừa cứng vừa nóng, đang đâm vào đùi nàng, nhất thời toàn thân run lên, cột sống tê dại, hai chân nhúc nhích khiến vật kia chen vào.
Dưới ánh nến, có hai bóng người dán chặt lấy nhau, một người cảm thấy **, tim đập thình thịch. Một người vã mồ hôi, dưới sự khiêu khích không tự chủ nảy sinh ham muốn, mềm nhũn như bông, miệng bật ra một tiếng rên rỉ.
Tác giả có lời muốn nói: đỏ mặt, trêu bá vương một chút, trêu một chút…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.