Bạn đang đọc Cuộc Chiến Giữa Nhíp Và Quần Đùi Hoa – Chương 22
– Bây giờ thằng Hoàng cởi áo ra đá bóng với bọn tao. Còn con bé này thì đứng chỗ kia với bọn con gái cổ vũ nhé. Mà mày tên gì? Nãy quên mẹ mất không hỏi.
– Vi! Lê Hoàng Vi
– Tên đẹp như cứt. Gọi mày là Ti nhé! Giống tên con chó nhà tao.
– Mẹ mày!
Tôi lao đến định đấm thằng Học nhưng có một thằng bé cản lại rồi lôi tôi đi về phía khán giả đứng góc bãi. Đằng sau tôi, Hoàng bắt đầu cởi áo và làm thân với mấy thằng trẻ con trong làng. Thằng bé đi cạnh tôi khá béo, lùn và trắng trẻo hơn lũ bạn, mặt búng ra sữa và cái môi trề trề dưới mũi.
– Thằng Học bảo tớ trông bạn. Mà bạn bao tuổi?
– 17!
– Hả thật á?
– Ừ!
– Thế thì là chị rồi, hơn em mấy tuổi lận.
– Ừ!
– Chị đứng ở đây cạnh em, đừng đứng gần bọn con gái nhé! Chúng nó mất dậy khốn nạn mưu mô xảo quyệt thâm ngầm độc địa tồi tệ xấu xa tàn bạo vô nhân đạo lắm!
Tôi bật cười rồi hỏi lại:
– Em tên gì?
– Giới!
– Rất vui vì được làm quen với em!
Tôi cười rồi vòng tay bá vai thằng bé với tình cảm chân thành nhất. Thằng bé hơi choáng nhưng rồi cũng cười đáp trả, ngây ngô hết sức. Trận bóng diễn ra giữa 12 thằng trẻ con, mỗi đội 6 thằng, một bên mặc áo một bên cởi trần, có một cụ già làm trọng tài, chạy loanh quanh sân bắt lỗi tuýt còi. Tôi lần đầu tiên được xem một đội bóng sống trước mắt nên cổ vũ nhiệt tình, nhảy nhởn bên phải bên trái trước sau, hô ầm trời. Thằng Giới thì cứ đứng sau tôi xua xua tay:
– Chị ơi, đứng vào đây! Đừng như thế! Chị ơi, đứng trong này, chị đang giẫm lên biên rồi…
Kệ mẹ, biên giới gì? Tôi dõi theo chân Hoàng để cổ vũ cậu ấy. Hoàng có vẻ không giỏi bóng đá lắm. Cứ dẫn bóng được vài giây là bị đội bạn cướp mất. Thằng Học có vẻ cay cú, định đấm mấy lần. Giữa trận, vì quá hăng nên tôi giẫm phải chân một đứa con gái đứng gần. Nó hét toáng lên rồi vồ lấy tôi ngay, chửi lấy chửi để:
– Con điên, mắt mày lác à?
Thấy con bé quá láo, tầm lớp 6 lớp 7 mà nói hỗn quá nên tôi cũng gào lại:
– Ờ, mắt tao lác đó, sao không?
– Con chó!
– Gâu gâu gâu!
Nghe tôi sủa nhại tiếng chó trêu ngươi xong, con bé mím môi mím lợi đi về phía đồng bọn, thì thì thầm thầm to nhỏ. Thằng Giới chạy ra ngay chỗ tôi dọa dẫm:
– Chị đừng dây vào con Huyền Cóc. Con này chuyên đi bóp cổ trẻ con. Nó như bị điên ấy
– Chị chả sợ. Thích thì đánh nhau. Thằng Học chắc chắn sẽ bảo vệ chị.
– Ôi thằng Học sợ con này bỏ mẹ. Con này chuyên mách lẻo với bố nó tội nó được 1 Toán. Với lại con này riêng đã đánh nhau nó không ngán đâu. Nó nuôi móng tay đấy. Nó sẽ cào vào mặt chị. Mặt chị sẽ xước như thế này này.
Nói xong thằng Giới ngồi xuống kiếm viên gạch vỡ vẽ vẽ cho tôi cái mặt đầu lâu xương chéo. Đến lúc này tôi cũng thấy hốt hốt. Mình mới về đây, chưa hiểu địa hình, chưa hiểu tính người, làm liều cũng hơi kinh. Nhưng giờ ra xin lỗi thì nhỏ kia lại càng được thể vênh mặt.
– Thế thì em phải đứng cạnh chị đấy. Không được bỏ chị một mình .
– Em không chắc đâu đấy!
– Này, nhà vệ sinh ở đâu nhỉ?
– Ở đây làm gì có nhà vệ sinh? Vòng ra đằng sau bụi cây kia rồi đi xuống bờ mương.
Tôi ngó xung quanh rồi bảo thằng Giới đưa đi. Có lẽ do buổi trưa uống nhiều nước quá. Ven bãi đá bóng có vài bụi dứa dại to, đi xuống hai mét là thấy bờ mương rộng. Chắc chỗ này lũ trẻ hay tám táp rửa chân mỗi khi chơi xong. Tôi vừa mới đặt chân xuống bờ mương, chưa kịp hành động gì thì đã thấy hai đứa con gái lạ mặt nhảy vù xuống theo. Phía trên thằng Giới la hét: “Chúng mày đột kích à? Chơi đéo gì mà bẩn bựa thế? Tao gọi cả lũ con trai ra đây đấy”. Đứa con gái lúc nãy bị tôi giẫm chân ra lệnh: “Con Ốc Ngọ với Thu Đồng bịt mồm nó lại. Nó mà còn nói nữa thì dí đầu nó xuống mương”. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì hai đứa vừa nhảy xuống túm lấy tay bẻ ngoặt ra đằng sau, còn con bé tên Huyền Cóc thì xông đến bôi bôi cái nhựa gì đó vào cổ và tay tôi. Nó chét chét thật nhanh rồi hình như chưa thỏa mãn, nó làm lấn tới:
– Lột áo nó ra!
Tôi sợ quá nên gào khóc. Khốn nạn bỏ mẹ. Ai ngờ đâu bọn trẻ con chúng nó bạo lực đê tiện đến mức này.
– Ê mày ơi, con này nó còn mặc cả áo vú.
– Bỏ ra. Mẹ mày! Hoàng ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi lấy hết sức gạt tay con nhỏ đang bịt mồm tôi rồi gào thật to. Cũng từ lúc đó, cổ và tay tôi bắt đầu thấy ngứa rát do thứ nhựa con Huyền Cóc bôi vào bắt đầu ngấm. Tôi dùng chân đạp con bé phi xuống mương, sau đó quay ra vật nhau với hai đứa còn lại.
– Lũ điên. Tao làm gì chúng mày mà lao vào đây đánh hội đồng, lũ bám đít
– Tao thích đánh mày đấy. Ai bảo mày trắng hơn bọn tao
– Mẹ mày, bỏ tao ra!!!
Hai nhỏ cá mắm vẫn lao vào vật tôi thật lực. Người tôi lúc này nóng ran và ngứa kinh khủng. Tay thì bị khóa, gãi không được. Con Huyền Cóc bị tôi đạp xuống mương giờ lóp ngóp xông lên, tay vẫn cầm nhúm quả đầy nhựa. Tôi gào tên Hoàng lên một lần nữa rồi định phó mặc cho số phận. Thằng Giới từ trên bãi lao xuống xô trúng người nhỏ Huyền làm nó rơi tủm xuống mương lần nữa. Thằng Học lúc này mới xuất hiện, nhìn nhỏ Huyền cười hô hố:
– Chết cha mày chưa con điên. Tủm một phát như cục cứt rớt từ đít tao luôn.
Hai con nhỏ đang vật tôi thấy thế yếu, buông tay lỏng ra nhưng vẫn đứng đó thách thức:
– Chúng mày hứa như thế nào rồi? Bọn tao không mách điểm của chúng mày thì chúng mày cũng không được xía vào chuyện của bọn tao.
– Mày câm mẹ cái mồm thối đi. Thích thì mách. Hôm nay mẹ tao đéo có nhà.
Một thằng bé đứng cạnh thằng Giới nói câu đó xong lao đến đẩy cả hai con nhỏ kia xuống nước. Phía trên bãi, hai đứa Ốc Ngọ với Thu Đồng bịt mồm thằng Giới lúc nãy cũng nhảy xuống cãi cọ nhưng bọn con trai không dám làm gì cả. Dường như hai đứa nắm được điểm yếu của lũ con trai nên bọn này có phần e dè. Tôi ngứa quá, không rõ là bị bôi gì vào người, nhưng càng gãi càng ngứa hơn, chỉ muốn xé thịt ra mà cào cào. Lúc Hoàng chạy về phía tôi thì nhỏ Huyền phi lên kéo tay tôi lao xuống mương, sau đó túm gáy tôi dìm đầu tôi xuống nước. Tôi sợ phát khiếp. Cảm giác như nhỏ này nhất quyết muốn giết tôi ngay. Thằng Học và Hoàng nhảy xuống tách 2 đứa tôi ra. Thằng Học giơ quả đấm trước mặt nhỏ Huyền và dọa:
– Bố đấm thật đấy, đừng đùa!
– Đấm đéo gì. Tao không dìm nó thì bọn mày cũng phải dìm thôi thằng ngu!
Nói xong con bé nhảy lên bờ đi thẳng lên bãi. Tôi ngơ ngác nhìn theo. Rồi thằng Học đột nhiên túm cổ tôi và dìm người tôi xuống nước lạnh. Tôi vừa ôm chặt lấy tay Hoàng vừa khóc. Còn Hoàng thì ra sức can ngan. Thằng Học bị vướng víu quát ầm ỹ:
– Ơ đm bỏ ra! Con đĩ Huyền nó bôi nhựa móc vào người con Vi rồi, không rửa đi thì ngứa đến mai.
Nghe thấy thế, tôi tự động ụp mình xuống nước, hớt nước lên vai và mặt để rửa nhựa. Dù không biết quả móc là gì nhưng cơn ngứa đã khiến tôi tự hiểu ra độ nguy hiểm kinh khủng của nó. Hoàng ngồi ụp xuống nước giúp tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ tội lỗi và lo lắng. Trời khá lạnh nên tôi run cầm cập. Mấy đứa trẻ chưa làm quen mỗi đứa cho tôi mượn một mảnh áo để quàng tạm tránh gió trên đường từ bãi về nhà.
Ngày đầu tiên về đây đã gây truyện rồi rước họa vào thân, thật đen đủi như chó mực, xui xẻo không để đâu cho hết.
– Đỡ chưa? – Một thằng bé khá đẹp trai hỏi tôi. Tôi gật đầu. Lũ trẻ đã tản ra vườn nhà bà chơi. Chỉ còn tôi, Hoàng, Học, Giới và thằng bé vừa hỏi.
– Mấy đứa nó tuy thích gây sự vậy thôi nhưng cũng không có xấu lắm đâu. Nó thích dọa người lạ để thị uy vậy đó.
Tôi vẫn im. Thị uy quái gì mà hành người ta như chó vậy. Vai với tay tôi vẫn còn hơi rát dù đã đắp lá nha đam bà trồng đầu bờ giếng. Bọn này tôi nhất định phải trả thù cái tội láo toét nhỏ mọn.
1285750655-anh-yeu-thuong-1
– Thằng này tên Đạo! Còn mấy thằng ngoài kia thì tí nữa để chúng nó tự giới thiệu.
– Ờ. – Tôi đáp lại cộc lốc
– Cứt! Tao nói thật nhé! Nhìn mặt mày là muốn đấm rồi. Không lạ khi bị bọn Huyền Cóc nó đánh đâu.
– Tao làm gì mày? – Tôi vênh mặt lên chửi thằng Học – Tao còn chưa hỏi tội mày đâu. Đồ học dốt!
– Tiên sư…
– Có sai đéo đâu, chép bài cũng đếch xong. Chả hiểu mày chép bài của thằng Đạo kiểu gì mà nó được 10 còn mày được một? – Thằng Giới chen vào nói
– Tao có biết gì đâu??? Nó viết thế nào thì tao chép vậy mà.
– Thằng chó, tao hiểu vì sao mày đúp lại lớp 7 hai năm mà vẫn không lên được lớp rồi. Tao viết ký hiệu âm vô cực với dương vô cực. Nó thấy số 8 nằm ngang, nó chép lại cứ dựng đứng hết lên. Thế thì chả được một. – Thằng Đạo làm mặt cằn nhằn
– Biết đéo đâu!
– Biết cái đầu mày. Không lo học hành đi. Mà tao nghĩ giờ mày phải quay lại lớp 1!
– Chúng mày đừng xát muối vào vết thương. Mà nghĩ tao lại điên hôm kiểm tra sử. Con Ốc Ngọ, đm nó. Nó viết “nhân dân nổi dậy, cách mạng không thể thành công”. Tao cũng chép y nguyên nó, không ngờ con đê tiện ấy cuối giờ nói mới giấu tao, soát lại bài viết và viết thêm thành : “nhân dân nổi dậy, cách mạng không thể không thành công”. Chúng mày có thấy nó quá thủ đoạn không? Làm bố mắc bẫy một cách nhục nhã.
Tôi cười phá lên. Đi học với thằng bé này như một cơn ác mộng, lúc nào cũng nghĩ cách đối phó. Thằng Giới cứ đứng vân vê tà áo, mặt nghĩ suy gì đó. Hoàng ngồi thay lá nha đam cho tôi, cặm cụi cặm cụi đến đáng yêu. Tôi thấy đỡ đỡ rồi nên lại đòi đi chơi. Cả lũ trẻ lại rủ nhau đi ra vườn trạm điện ăn trộm ổi. Tôi chạy theo. Vừa đi tôi vừa nhẩm tên từng thằng mà Học giới thiệu, anh em họ Lực, Sỹ, anh em Biên, Giới, Huỳnh. Mỗi thằng có một vẻ riêng, thằng lầm lỳ thằng hay nói, thằng thông minh thằng ngây ngô.
Lần này đi chơi, Hoàng nắm chặt tay tôi, dặn dò tôi phải đi bên Hoàng không được tách ra để bị đánh như lúc nãy. Hoàng cốc cho tôi một cái vào trán vì tội vênh váo để bị dằn mặt. Tôi nhăn mặt phụng phịu. Ở quê, từ chó đến con gái, ai cũng nguy hiểm. Cái số mình hình như sinh ra để bị bắt nạt, dù trốn đi đâu cũng không được yên.
– Vi có đói không? – Hoàng hỏi tôi.
– Không đói lắm! Cũng hơi hơi buồn mồm.
Hoàng móc túi đưa cho tôi một ít quả mâm xôi Hoàng đã hái từ bao giờ. Mâm xôi đỏ và nhỏ li ti. Tôi đưa tay hứng rồi bỏ vào miệng, vị mâm xôi chín nửa chát nửa ngọt. Tôi nhìn Hoảng nhoẻn cười.
– Ngon không?
– Ngon lắm!
– Còn đau không?
– Hết đau rùi!
– Ngoan! Nhớ là không được gây sự với lũ con gái nghe chưa? Tôi nghe nói con Huyền Cóc chuyên gia bóp cổ trẻ con đấy!
– Tôi phải trẻ con đâu.
– Nhỏ lớn với ma à!
– Xì…
Hoàng cốc cho tôi một cái nữa, rồi Hoàng im lặng nghĩ một lúc, tôi ăn hết đám mâm xôi thì Hoàng nói tiếp.
– Mà Vi hỗn thật! Kém tôi 2 tuổi mà cứ mày tao tí tớ hoài.
– Cứ thế! Lè lè
– Gọi anh đi!
– Hêm gọi!
– Láo quá!
– Cứ thế! Lè lè
Hoàng nhăn mũi rồi trêu tôi:
– Này! Nãy tôi có nghe thấy một đứa con gái hét là…. Là nhỏ mặc áo vú?
Tôi tiện tay đập cho Hoàng luôn một cái. Thô thiển quá đi mất. Hắn không sợ, thậm chí còn trêu tiếp:
– Thế cơ đấy. Còn mặc cả chíp cơ đấy.
– Đồ điên, im đi. Sao đằng ấy có thể nói ra những thứ đó được????
– Ha ha, tự nhiên tôi thấy hình ảnh nhỏ ngồi nhổ lông nách với hình ảnh cái áo chíp nó liên quan vãi cả ra. =))
Tôi bực quá bỏ đi trước, sốc lại ngực, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi. Tên biến thái! Thằng Học quay đầu lại hóng hớt:
– Tao vừa nghe thấy cái gì mà nách với vú thế hả Hoàng?
Cả lũ cười ầm lên. Tôi thì đỏ mặt và thấy hơi giận. Trêu đùa kiểu gì kỳ cục vậy. Tôi không thích. Thằng Học thấy tôi hằm hằm mặt thì chạy lại bá vai an ủi:
– Thôi đừng giận. Có làm sao đâu. Có vú thì sau này mới cho con bú được chứ. Mày hơn đứt bọn con gái ở đây rồi đấy, đứa nào đứa nấy dậy thì rồi mà ngực cứ như cái thớt thái thịt. Xu chiêng đéo biết mặc, chỉ giỏi đánh nhau.
– Kinh quá! Bỏ tao ra!
Tôi đẩy thằng Học ra rồi chạy. Phía trước, vườn ổi của trạm điện cứ ngày một gần trước mắt. Có một vài đứa con gái lúc nãy đánh nhau với tôi đang chơi gần đó. Tôi đi chậm lại đợi Hoàng và bọn con trai. Cả lũ trẻ vẫn cười. Tiếng cười vang vọng, mắc lơ lửng trên những ngọn tre xào xạc.C