Bạn đang đọc Cuộc Chiến Giữa Nhíp Và Quần Đùi Hoa – Chương 17
– Vi đi với tôi nhé? Tôi sẽ đưa Vi đi. Bọn mình sẽ rời xa nơi này. Vi cần nghỉ ngơi và tôi cũng vậy.
– Không được đâu! Tôi còn quá nhỏ để có thể bắt đầu một chuyến đi xa. Tôi không có tiền, tôi không có đủ sức mạnh, và vẫn chưa đủ tự tin để giao phó bản thân mình cho Hoàng.
– Vi không tin tôi?
– Tôi tin, nhưng niềm tin không đủ để đi xa…
– Vi ăn cháo đi, đau đầu thì ngủ nhé! Tôi phải đi học đây! Chiều tôi lại vào.
Hoàng xoa xoa nhẹ lên vết thương lên trán tôi, dịu dàng và nhẹ nhàng hết sức. Cậu ấy khoác balo màu xám lên vai rồi lững thưng đi ra cửa. Phòng tôi nằm chỉ có 4 người, ai cũng có người thân túc trực bên cạnh thăm nom. Tôi mở chiếc điện thoại vỏ chi chít vết xước ra để nhắn tin ẹ. Thực tình, không biết mẹ đi đâu và làm gì mà mất hút trong suốt một thời gian dài như vậy. Tiền dự trữ đã sắp hết, lấy đâu tiền để lo viện phí và ăn uống những ngày tiếp theo bây giờ?
Đến chiều thấy khỏe hơn, tôi đi ra sảnh bệnh viện tự lo thủ tục xuất viện. Điện thoại tôi rung lên một cái tên quen thuộc. Tôi nhấc máy nghe
– Sao bây giờ anh mới gọi cho em? Anh có biết là em lo cho anh thế nào không?
– Em đang ở đâu đấy?
– Em…
– Sao?
– Em ở trường!
– Em biết nói dối từ bao giờ thế hả? – Đái Bậy từ đâu xuất hiện vỗ độp lên vai tôi
– Sao anh lại ở đây??? – Nói xong tôi nhìn quanh quất, hành lang tôi đang đứng gần kế khoa sản.
– Này, đừng nói là anh làm gì nên tội với Củ Cải nhá?
– Đồ điên! Mà em bị sao thế này? Hả?
– Em bị ngã
– Bố vả cho phát! Bị đánh đúng không? Cởi áo anh xem nào?
Đái Bậy cứ lần mò tay tôi để xem có vết tím bầm thương tích nào không. Anh tự nhiên đến nỗi tôi đỏ bừng mặt khi bao nhiêu người xung quanh nhìn vào
– Vi!
Hoàng đến rồi. Trên tay Hoàng còn cầm bịch hoa quả có lẽ mới mua ở cổng chợ. Hoàng kéo tôi về phía Hoàng bằng một thái độ sở hữu.
– Cậu đến đây làm gì thế?
– Đến khám thai, được không? – Đái Bậy vênh váo đáp trả
– Ờ thì khám đi. Có bầu thì mua váy mà mặc chứ đừng mặc quần chật thế máu lại không lên được não.
Nói xong Hoàng dắt tay tôi đi về hướng khác, tôi giật tay hắn ra rồi trợn mắt:
– Đằng ấy làm sao thế? Tôi đang nói chuyện với bạn tôi mà?
– Bạn bè kiểu gì mà nó cứ đứng gần nhỏ là sờ mó nhỏ thế?
– Sờ mó chỗ nào?
– Chỗ này, chỗ này, cả chỗ này nữa. – Hoàng chỉ chỉ lên vai, tay và lưng tôi
– Thiếu rồi, cả chỗ này này – Đái Bậy lại lân la đến, vuốt vuốt má tôi. Tôi nhìn Hoàng, mặt cậu ấy đỏ gay, môi mấp máy, vẻ mặt tức giận vô cùng
– Anh thôi đi! – Tôi quát Đái Bậy
– He, có làm giề đâu? Cậu bạn này đụng tí là ghen sồn sồn cả lên.
– Tôi chả thèm ghen
Hoàng buông tay tôi ra, đứng nhìn ra chỗ khác, kiểu ý “thôi tao mặc mẹ, chúng mày muốn làm gì thì làm”. Đái Bậy cười rồi khoác vai Hoàng rất vô tư:
– Thôi tôi đùa mà. Ông rảnh không đi cafe?
Hoàng ngớ người, mặt ngơ ý như kiểu không biết đâu ra một thằng tính cách tưng tửng như thằng này. Tôi thì cũng đứng tròn mắt.
Và họ đi cafe với nhau thật đấy! Trời đất quỷ thần ơi. Chuyện gì xảy ra không biết. Sau vài câu hỏi thăm thì hai tên này lao vào bàn luận chuyện game giếc sự nghiệp như chưa từng thù hằn. Phải mãi sau đó khi thấy tôi đã uống xong cốc sinh tố xoài, nghiêng đầu gục vào tường, miệng nhai nhai cái ống hút thì họ mới nhớ ra là còn có một con vô duyên đi cùng.
– Mà quên mất, Vi làm sao thế kia ông?
– À ờ, trêu tôi nên tôi đánh cho đấy
– Hả thật á?
– Tất nhiên là không.
– Mẹ cái ông này! Vi, em lại bị bố đánh đúng không?
Tôi lắc đầu. Đã bảo bị ngã mà sao cái con người này cứ ngoan cố thế? Trên trán tôi bắt đầu thấy đau, chỉ muốn về nhà để ngủ. Nhưng nghĩ đến ngồi nhà của tôi, tôi thấy sợ hãi len lỏi trong lòng. Đái Bậy đang vui vẻ bỗng nhiên trầm ngâm im lặng. Hoàng quay sang tôi hỏi han và xem vết thương của tôi còn bị chảy máu không.
– Haizzz, đêm nay không có chỗ nào để đi cả. – Đái Bậy buông một câu rất khó hiểu
– Sao thế anh?
– Mẹ anh đi công tác, anh thì ko có chìa khóa vào nhà
– Hay là đến nhà tôi này, mẹ tôi cũng đi công tác rồi. – Hoàng ngỏ ý
– Đằng ấy điên hả, mới nói chuyện được lúc đã rủ người ta về nhà ngủ. Thật là đồ dễ dãi
– Ừ thì thôi, bạn nhỏ đó nhỏ lo đi.
– Tôi về nhà ông ngủ 1 đêm nhá? – Đái Bậy mắt long lanh
– Ờ, nhưng phải nằm đất đấy, Vi ngủ giường rồi.
– Không sao đâu.
Chẳng biết ngày trời xui đất khiến gì nữa. Những người xung quanh tôi cư xử như bệnh nhân tâm thần. Đêm hôm ấy sau khi ăn cháo và tra thuốc xong, Hoàng bắt tôi nằm xuống giường ngủ giữ sức. Tôi nằm nhắm mắt lại nhưng đầu óc toàn nghĩ lung tung. Cuộc sống này nhiều khi quá nặng nề. Phía dưới đất hai tên đàn ông đang thủ thỉ cạnh nhau, nghe mà lạnh gai ốc và nổi da gà. Không thể tưởng tượng được, chỉ mới sáng nay thôi Hoàng vẫn nhìn Đái Bậy bằng đôi mắt hình bom nguyên tử.
– À, hay tôi kể chuyện này cho hai người nghe nhé. Chuyện về lòng tin của con người khi yêu.
– Thôi ông kể mẹ đi lại còn dẫn dắt làm éo gì? – Hoàng ngoa ngoắt đệm vào
– Đây từ từ, mie, ông mắc bệnh sồn sồn à?
– Thế ông có kể không để tôi đi ngủ?
– Đây! Kể đây! Đm mất cả hứng.
– Đâu? Kể đi!
– Ngày xưa yêu Củ Cải. Mà ông biết Củ Cải là ai không?
– Đéo biết nhưng cứ kể đi
– Ôi cái dm ông. Hừ. Hồi đó Củ Cải có một cô bạn thân lắm. Cô bạn thân này có một thằng người yêu rất đẹp trai, yêu nhau được hơn một năm thì bắt đầu có những khoảng cách vô hình mà cô gái này không hiểu được. Thằng người yêu cứ lạnh lùng và cắm đầu vào công việc và không để ý đến cô gái. Cô gái này suốt ngày than thở với Củ Cải của tôi. Tôi nghe nhiều cũng thấy ngứa tai. Thời điểm ấy tôi học công nghệ được hai năm, nên tôi nảy ra ý định giúp nhỏ đó bằng một cách hơi khốn nạn. Tôi tạo một con virus rồi đưa usb cho nhỏ, bảo nhỏ làm cách nào đến nhà thằng kia, dùng máy tính nó và cài vào.
Ngay đêm hôm ý con nhỏ đó đến nhà thằng người yêu chơi. Hình như đêm đó nhỏ cũng không về nhà, ở bên đó abc xyz gì tôi không biết. Hôm sau nhỏ nhắn cho tôi là đã cài đc virus vào máy thằng kia rồi. Tôi mở máy lên và kết nối để đọc màn hình thằng bé kia. Lúc ấy mới phát hiện ra rằng, thằng này đang tán tỉnh một con bé, rủ con bé chủ nhật đi xem phim rồi đi …nhà nghỉ. Thương con bạn của Củ Cải lắm. Ngồi ôm Củ Cải khóc nguyên nửa đêm. Tôi thì hối hận vì đã làm trò này để lột mặt một thằng khốn nạn. Thà cứ im ỉm đi cho con bé vì lạnh lùng mà chia tay còn hơn là phát hiện ra người yêu nó lừa dối. Haizz
– Xong rồi sao?
– Hết chuyện rồi!
– Ôi cái *sdgsehd* ông kể chuyện kiểu gì thế?
– Đùa thôi, tôi lưu pass facebook thằng kia lại và vẫn theo dõi màn hình của nó. Đến chủ nhật thì thằng kia nó nhắn tin cho con bé bảo nó bận cuộc họp quan trọng của công ty nó từ sáng đến đêm nên ko đc gọi điện làm phiền. Ông thấy khốn nạn không? Tôi, Củ Cải, con bé này đi rình, định bụng đến nhà nghỉ bắt tại trận và hô hoán cho thằng kia bẽ mặt. Tiên sư bố, hai bà này bắt tôi dậy từ 5 giờ sáng, ăn được gói xôi xéo rồi đến cổng nhà thằng này rình. Hôm đấy tôi bị muỗi đốt chân sưng đến mức về éo cởi được cả quần phải lấy kéo cắt đấy. Vừa zớ zẩn mất thời gian lại vừa mất quần.
– Bốc phét!
– Ô tôi nói thật, con muỗi toàn to bằng con ruồi, nó đốt thì thôi rồi. Thằng này thì gần 9h nó mới thò mặt ra cửa. Nó đi một đoạn, bọn tôi đi sau, cách cách nó ra. Củ Cải với con bạn bịt mặt như ninja, lấy đồ của tôi mặt, đeo kính đen trông giống y bọn tâm thần. Mà nghĩ thấy điên, hôm đó tiền đã éo còn nhiều lại phải mua 3 cái vé xem phim để vào theo đôi gian phu dâm phụ. Phim thì phim Việt Nam nhảm shit vcc, xem mà bực cả mình. Xem xong thì lại đi ăn theo lũ kia, chơi bời mãi đến tối chúng nó mới chịu đến Nhà nghỉ để cho bọn tôi đổ ập bắt bớ đánh ghen. Nhưng hình như thằng này có linh cảm gì đó. Nó đi lòng vòng mãi rồi chở con bé kia về nhà. Thành ra một ngày của bọn tôi vô nghĩa. Tôi điên lắm.
– Thế xong rồi sao hả anh? – Tôi tò mò nhấc đầu lên hóng
– Sau này hình như công ty thằng này phá sản, gái gú quanh nó bỏ hết. Lúc bấy giờ con bé bạn Củ Cải vẫn còn thương không nỡ bỏ rơi phũ phàng, con bé cho vay tiền và giúp thằng này một thời gian. Hình như giờ chúng nó vẫn yêu nhau ý. Anh chẳng hỏi nhưng mà tự thấy con gái sao mà dễ tha thứ vậy?
– Em thấy con đó ngu thì có. Đàn ông làm sao, vô tâm hay khô khan cũng được, riêng đã lừa dối thì không bao giờ đáng tha thứ.
– Ờ, anh cũng nghĩ thế. Nói chung là đừng tin ai quá, đến khi bị phản bội thì cũng không đến mức tổn thương sâu sắc
– Tình yêu rắc rối anh nhỉ?
– Ừ, thế mà có ai thoát khỏi nó đâu? Yêu thì đau đầu vì yêu, FA thì đau đầu vì cô đơn. Dù mạnh mồm bao nhiêu cũng chẳng có ai tránh được khi duyên số đến tìm.
Tôi và Đái Bậy đang trầm ngâm mỗi người một ngả suy nghĩ thì Hoàng gắt lên:
– Thôi đi hai cái con người này, tự nhiên lại lảm nhảm mấy cái sến như con hến! Con mụ Vi ngủ đi. Mệt mà còn lảm nhảm.
– Ờ. lè lè
400730_576043135769638_1404937545_n
Tôi lại đặt mình nằm xuống. Câu chuyện về lòng tin của Đái Bậy lại làm tôi suy nghĩ thêm. Tôi vốn là một cô gái nhút nhát. Chỉ sợ sau này yêu ai đó quá nhiều mà người ta lại lừa dối tôi, lúc ấy chắc tôi sẽ gục ngã mất.
Hoàng sẽ không thế đâu Hoàng nhỉ? Mà ngẫm thì Hoàng làm gì có khả năng đó. Vừa nghèo vừa lùn vừa ngố. Ngoài tôi ra chắc chắn chả ai thích Hoàng đâu. hỹ hỹ
Giấc ngủ kéo đến ngay sau đó. Trong giấc mơ tôi vẫn nhìn thấy những nụ cười thân thuộc xung quanh tôi, những ánh mắt mà tôi vô cùng tin tưởng. Mãi cho đến lúc tiếng loảng xoảng khiến tôi bừng tỉnh. Trời ơi, âm thanh quen quá! Tiếng đồ đạc vỡ đi kèm với tiếng chửi bới vọng về rõ ràng từ nhà tôi. Tôi nhảy xuống lay hai người con trai đang ngủ dưới đất dậy.
– Anh ơi anh ơi, hình như bên nhà em có đánh nhau
– Thật á?
Hoàng vùng dậy trước, mở cửa ban công để nghe rõ hơn. Đúng rồi, tiếng bố chửi bới, cả tiếng mẹ khóc nữa. Tôi lao sang ban công nhà tôi thì Hoàng kéo tôi lại, lôi tôi đứng nép trong vòng tay Hoàng. Đái Bậy bật điện, vớ luôn cái vợt cầu lông ở gầm bàn trèo sang nhà tôi trước. Dặn chúng tôi cẩn thận vì người say dễ làm liều. Cửa ban công phòng tôi vốn hỏng, chỉ cần đẩy mạnh là bật ra. Chúng tôi đi theo đường phòng tôi xuống phòng khách. Đái Bậy đi trước, Hoàng và tôi đi sau cùng. Cảnh tượng ngàn lần khắc ghi trong trí nhớ, bố tôi đánh mẹ nằm sõng xoài dưới nền nhà, mồm và mũi đã ửa máu, bố vẫn cầm tóc mẹ vừa tát vừa đòi giấy tờ nhà và chửi bới với những lời lẽ thô tục và mất dạy vô cùng.
Đái Bậy mở màn can ngăn bằng một cái đập thẳng lên đầu bố Tùng. Khổ nỗi anh đập vào đầu bố đúng chỗ lưới nên nó nẩy lại tưng một cái. Bố Tùng quắc mắt nhìn ra khiến tôi run bắn rồi lùi ra sau. Hoàng cầm cái tranh treo tường nhỏ gần đó làm vũ khí rồi tiến lên yểm trợ Đái Bậy. Tôi thấy Đái Bậy run lắm rồi. Mẹ tôi đứng dậy rồi chạy ra cổng, không rõ mẹ đi đâu. Còn bố Tùng thì lao vào đấm Đái Bậy điên cuồng.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng tôi lại dẫn hai người con trai về đánh nhau với bố. Đái Bậy thì gầy, Hoàng thì nhỏ bé. Nhìn ba người cứ người đánh người đỡ mà tôi khóc trong bất lực.
Vết thương trên đầu tôi bỗng đau nhói. Tôi tự hỏi một đứa con gái nhỏ bé như tôi đã làm sai điều gì mà cuộc sống lại bắt tôi chịu đựng nhiều đau đớn đến vậy? Tôi giật miếng băng vết thương trên đầu ra, gạt tay đập vỡ hết các lọ hoa trang trí dọc cầu thang, tôi hất đổ cả Ti Vi, tất cả những thứ trong tầm với. Làm gì đó điên cuồng rồi chết mẹ đi cũng được. Để không bao giờ phải nhìn những cảnh này nữa. Để không ai phải lo lắng cho tôi nữa. Hoàng chạy vội về phía tôi ngăn tôi lại và đỡ tôi khi tôi ngã xuống. Tôi bám chắc vào tay Hoàng và òa khóc.
– Đưa Vi đi! Vi không ở đây nữa! Đưa Vi đi thật xa. Hoàng đưa Vi đi đi.
tùng thu
Hoàng không biết trả lời gì cả. Bởi tôi lúc này bị kích động đến mức không kiềm chế được cảm xúc và hành động. Hoàng ôm chặt tôi trong lòng và im lặng. Tôi không cần biết truyện gì xả ra lúc đó nữa.
Có một chuyến đi đang đón đợi tôi. Chuyến đi của những ngày bình yên nhất cuộc đời, của một tình cảm không gọi thành tên nhen nhóm hơn khi có niềm tin tuyệt đối. Để tôi hiểu rằng dù đau đớn hay vấp ngã, tôi cũng không được phép yếu đuối thua cuộc, vì bên tôi luôn có một người yêu thương tôi.
[NHƯ MỘT TRANG NHẬT KÝ]
Con chỉ là một đứa trẻ ngây ngô
Biết khoác cặp, biết ăn, chơi, biết ngủ
Sáng sáng đến trường vẫn được dạy từng câu chữ
Nhưng câu hỏi của con không Toán cũng chẳng phải thơ.
Những lúc một mình con hay nghĩ vẩn vơ
Cô giáo dạy tình yêu là phép lạ
Nhưng con chẳng hiểu sao hai tâm hồn hoá đá
Ba mẹ đã bao giờ chạm đến tình yêu chưa?
Bầu trời bạc có lúc nắng lúc mưa
Sao chân trời nhà mình lúc nào cũng chỉ giông và bão
Con im lặng sau lời ba bảo
“Trẻ ranh không hiểu chuyện bao giờ!”
Trẻ con không hiểu chuyện bao giờ
Nhưng biết xoa sau khi đánh bạn
Biết đâu là sai, đâu là giới hạn
Vì chúng con còn biết yêu thương
Con chưa hiểu thế nào là tổn thương
Nhưng con biết đau khi nhặt mảnh vỡ của cái li cái chén
Chẳng ngẫu nhiên chúng cùng có hẹn
Lăn lóc sàn nhà cứa máu những bước chân
Con không muốn khóc thêm dù chỉ một lần
Nước mắt tuổi này thường chỉ vì mất viên bi cái kẹo
Con thì khóc bởi vì giọt máu
Của mẹ, của ba, hay của con thi thoảng dính trên tường.
Con không còn huyễn hoặc mình sức mạnh của tình thương
Có thể hô biến những lời độc ác
Thể xác tinh thần mang ra xúc phạm
Có thể tin không ba mẹ đã có lúc có tình yêu?
Chưa đầy mười năm con chẳng có gì nhiều
Ngoài ánh mắt già nua bạn bè con chẳng có
Con đã nhìn thấy những điều làm trái tim rúm ró
Và nỗi đau khi chính mình là một lý do.
Có lẽ trên trái đất hình tròn
Có mình con muốn ba mẹ đứng về hai cực
Không nhìn thấy nhau cũng không còn ấm ức
Mỗi người nhìn một khoảng trời riêng.
Có lẽ người ta nói con là đứa trẻ điên
Nhưng yêu thương đôi khi là buông tay để nắm lấy bàn tay khác
Một bàn tay vừa hơn và ấm áp
Chứ không bóp nghẹt hơi thở mỗi ngày
Con biết con chính là sợi dây
Nối hai khối băng lạnh lùng sắc nhọn
Nhưng đó có phải là điều gia đình mình nên lựa chọn
Khi cả ba cùng nứt vỡ cùng đau.
Dù mãi mãi sẽ chẳng còn cùng nhau
Nhưng con mong những nỗi đau sẽ hài lòng vì điều đó
Con sẽ đi theo ai không rõ
Nhưng con biết rằng nước mắt sẽ ngừng rơi.
Cầm mảnh thuỷ tinh con soi dưới mặt trời
Con tự hỏi khi nào vết thương lành lại
Nhìn về phía đó con mỉm cười tê dại
Ba mẹ đang kí giấy mà vẫn chẳng nhìn nhau.
Con không cảm thấy đau!
Tạm biệt nhé những ngày tháng cũ
Chín năm đầu đời lần đầu tiên con thấy đủ
Xin chào những ngày tháng bình yên.
Xin chào những gì ở lại.
Ba mẹ!
Chúng ta đã từng là một gia đình. . .
[Mượn của em Lê Ngọc Minh vì đồng cảm. Cảm ơn em đã viết bài thơ này!]
{Hết chap 17, hết những đau thương}