Cuộc Chiến Gia Tộc

Chương 85: Cướp Đoạt Tài Sản!


Đọc truyện Cuộc Chiến Gia Tộc – Chương 85: Cướp Đoạt Tài Sản!


“Không nói mấy cái kia làm gì, mẹ đã đồng ý đưa cho họ hai triệu trong vòng một tuần, con nhất định phải giúp mẹ, nếu không sau này mẹ không cần quay lại nhà họ Lưu nữa, mất mặt chết đi được..”

“Hơn nữa, không có tiền, Ly Na sẽ đến nhà chúng ta đòi, đến lúc đó mất mặt lắm”

Vừa nghe vậy, Hàn Tại Dần tức giận uống một ngụm nước.
Trên đường đi, ông ta cãi nhau mấy lần với Lưu Tú Cầm, cũng bị bà ta cào cho mấy lần.


“Không được, con không có nhiêu tiền như vậy.
Nếu là một, hai trăm ngàn con còn có thế cắn răng đưa cho me.
Đằng này hai triệu là không thể, con không có”, Hàn Tuyết nói.


“Tiểu Tuyết, con đừng dọa mẹ, chiếc BMW là do các con mua đó, hai ngày trước đã đưa một triệu cho mẹ, giờ đưa thêm hai triệu chắc không thành vấn đề đầu nhỉ.
Các con không thể bỏ mặc mẹ được”, Lưu Tú Cầm nói.


“Mẹ à, con đã nói rồi chiếc BMW đó là của Hội trưởng Hiệp hội Thương mại Lục Hợp – Lý Thế Hằng.
Một triệu đó là của Diệp Phàm, mẹ không tin thì con cũng chẳng biết làm sao”, Hàn Tuyết nhíu mày nói.


“Mẹ không tin, mẹ không tin đâu.
Cái thằng vô dụng này lấy đâu ra tiền, ngay cả tiền mua món quà cho bà ngoại con, nó còn không có mà”, Lưu Tú Cầm lắc đầu như trống bỏi, bà ta không tin Diệp Phàm lại có nhiều tiền như vậy.


Bà ta đoán chắc chắn là Hàn Tuyết không muốn cho bà ta tiền nên mới nói tiền đó của Diệp Phàm.


Nếu Diệc Phàm thật sự có nhiều tiền như vậy thì đã hả hê đắc ý từ lâu rồi chứ ,đâu phải ở rể nhà bọn họ?

Không khoa học tí nào!

Hàn Tuyết lạnh lùng nói: “Mẹ, nếu mẹ không tin thì con nói thật vậy.
Hàn Bách Hào muốn lấy 40% vốn lưu động từ công ty thương mại Thiên Bảo, trong vòng ba ngày, nhất định phải giao cho gã ta, nếu không gã sẽ đến công ty gây chuyện.

Bây giờ con cực kỳ thiếu tiền, đừng nói là hai triệu, ngay cả hai trăm ngàn còn không có nữa là”.


“Cái gì?”, Lưu Tú Cầm kinh ngạc thốt lên, tức giận nói: “Cái tên súc sinh đó chỉ biết mưu hại người khác, công ty thương mại Thiên Bảo do một tay con lập nên, tằng đó dựa vào đâu mà dám lấy tiến vốn”.


Nói rồi bà ta lại nhìn Hàn Tại Dần mắng “Người nhà họ Hàn các ông ai cũng chỉ biết moi tiền.
Một con người hèn nhát vô dụng như ông cãi nhau với tôi làm gì, có giỏi đi cãi với Hàn Bách Hào kia, bảo thằng đó đừng lấy tiền đầu tư, như vậy chẳng phải tôi có hai triệu rồi sao?”

Hàn Tai Dần cực kỳ túc giận, cái suy nghĩ kỳ quái gì vậy.


Mình ném ra hai triệu vì thể diện thì có dây mơ rễ má gì với chuyện Hàn Bách Hào lấy tiền vốn lưu động.


Nhưng dù tức giận, ông ta vẫn không phản bác, nếu không, sau khi Hàn Tuyết đi rồi, ông ta còn bị Lưu Tú Cầm đánh.


“Ting ting…


Lúc này, tiếng điện thoại Hàn Tuyết bỗng vang lên, có lấy ra xem chính là số điện thoại của Hàn Bách Hào.


Gương mặt cô thoáng hiện lên vẻ chán ghét, gã ta gọi đến chắc là để đòi tiền cô đây mà.
Cô trượt nút trả lời, đồng thời bật loa ngoài.


“Hàn Tuyết, cô đã chuẩn bị xong tiền chưa? Đây là lần hợp tác đầu tiên giữa nhà họ Hàn với tập đòan Phục Hổ.
Nếu vì xảy ra vấn đề ở tiền vốn thì cô không gánh nổi trách nhiệm đâu, trong điện thoại vang lên giọng của Hàn Bách Hào.


“Anh giục cái gì mà giục, ba ngày sau sẽ đưa cho anh!”

“Tốt, nếu ba ngày nữa mà tôi không thấy tiền đâu thì dừng trách tôi dẫn người đến đập Công ty..”


Không đợi Hàn Bách Hào nói hết, Hàn Tuyết trực tiếp cúp máy, lạnh lùng nóí: “Mẹ nghe thấy rồi đấy con không gạt mẹ đâu.
Công ty rút tiền vốn lưu động đi thì sẽ rơi vào tình hình rất khó khăn, con không thể đưa hai triệu cho mẹ được, mẹ tự nghĩ cách đi”.


“Nhưng phải làm sao đây…”

Lưu Tú Cầm than khóc ngồi bệt xuống đất như thể đã phải chịu rất nhiều oan ức.


“Hừ, đáng đời mẹ!” Hàn Tử Di lầm bầm, cô ấy không hề đau lòng Lưu Tú Cầm.


Khóc lóc một lúc lâu sau vẫn không có ai đến khuyên mình, Lưu Tú Cầm lau “nước mắt” đi ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm.


Diệp Phàm giật mình, mẹ vợ kỳ quái này muốn làm gì đây?

Chắc không phải muốn nhờ vả mình đấy chứ?

“Diệp Phàm, Tiều Tuyết nói một triệu đó là của cậu, tôi vốn dĩ không tin nhưng tôi muốn cho cậu một cơ hội làm tôi tin cậu.
Cậu đưa hai triệu ra đây thì tôi sẽ tin cậu!”, mắt Lưu Tú Cầm sáng rực nhìn Diệp Phàm nói.


“Mẹ, mẹ điên rồi à? Diệp Phàm không có hai triệu đâu, mẹ đừng nghĩ vậy nữa”, Hàn Tuyết nói.


“Diệp Phàm không cần mẹ tin anh ấy, tự mẹ đồng ý đưa hai triệu cho nhà họ Lưu thì mẹ tự nghĩ cách đi!”

Lần trước, không biết Diệp Phàm tích góp bao lâu mới có được một triệu.
Thậm chí còn xui xẻo gặp phải cướp ngân hàng, cô tuyệt đối không cho Diệp Phàm bỏ tiền ra nữa đâu.


“Con im đi!”


Lưu Tú Cầm tức giận giậm chân một phát, quát ầm lên “Hàn Tuyết, mẹ là mẹ của con, con không có tư cách nói chuyện với mẹ như vậy”.


“Con rể cũng xem như là con của mình, cậu ta là con rể của mẹ, vậy đưa chút tiền cho mẹ có làm sao à?”

“Đưa hai triệu đây để chứng minh bản thân, chứng minh cậu không nói dối, chứng tỏ cậu yêu Tiểu Tuyết”

“Chẳng phải cậu khoác lác năng lực của mình sao? Vậy thì lấy ra hai triệu đây xem nào!”

Lưu Tủ Cảm nói một mạch: “Muốn làm con rể của tôi mà không hiếu thảo với tôi, có đạo lý vệy a?”

“Hai triệu, tôi cho cậu năm ngày để chuẩn bị!”

Lưu Tú Cầm rất ngạo mạn tự cho mình là đúng, trợn mắt nhìn Diệp Phàm nói.


Bà ta nghĩ nếu Diệp Phàm thật sự có tiền, nhất định anh sẽ nghĩ cách chứng minh bản thân, vậy thì bà ta chắc chắn sẽ lấy dược hại triệu này!

Hân Tử Di gào lên: “Mẹ, mẹ đang cướp đọat tài sản của người khác đấy, xấu hổ quá đi mất!”

“Con bé này đi chỗ khác chơi đi, ở đây không có chuyện của con, nếu không con đưa mẹ hai triệu đi rồi mẹ làm thinh.


Lưu Tú Cầm không biết xấu hổ còn nổi giận với Hàn Tử Di, rõ ràng mình đã đồng ý đưa tiền nhưng lại bảo người khác đưa cho mình, cũng không biết liêm sỉ gì cả.


“Diệp Phàm, cậu nói đi, đừng im như hũ nút giống bố cậu nữa.
Tôi đã cho cậu cơ hội chứng tỏ bản thân, cậu có thể nắm chắc không thì phải xem bản thân cậu”, Lưu Tú Cầm nói cứ như bố thí cho anh vậy.


Diệp Phàm cười nói: “Mẹ à, hai triệu…”

“Diệp Phàm, anh im ngay!”, anh vừa nói được vài chữ đã bị Hàn Tuyết ngắt lời.


Hàn Tuyết nhìn Lưu Tú Cầm lạnh lùng nói: “Diệc Phàm có yêu con hay không tự con rõ, đừng lấy tiền ra để chứng tỏ”

“Vẫn là câu đó, con đưa mẹ hai trăm ngàn, đừng hòng thêm một đồng nào nữa”, Hàn Tuyết cứng rắn nói.

“Cùng lắm mẹ có thể bán xe của mình, bán chiếc xe cũng được khoảng bảy tám trăm ngàn.
Mẹ đừng mơ lấy tiền từ chỗ Diệp Phàm!”

Nói xong có kéo Diệp Phàm xoay người rời đi, Hàn Tử Di đánh mắt với Hàn Tai Dần, không thèm nhìn Lưu Tú Cầm mà chạy luôn ra ngoài.


“Khốn nạn, khốn nạn… Một đám khốn kiếp..”

Lưu Tú Cầm hét lên, bà ta cực kỳ tức giận, thậm chí còn bật dậy ngay tại chỗ.


Bán chiếc Porsche của bà ta sao?

Sao được chứ? Tiền của Diệp Phàm lại chẳng phải tiền của bà ta nhưng chiếc Porsche la xe của bà ta.


Lưu Tú Cầm còn chưa hào phóng đến mức bán một chiếc xe để giúp cho nhà họ Lưu!

Rầm..
Rầm..
Choang..


Ghế, tách trà… Lưu Tú Cầm quơ được cái gì là ném thứ đó, bà ta rất tức giận.


Thấy Lưu Tú Cầm đang nổi điên, Hàn Tại Dần rụt cổ hơi khiếp sợ, ông ta chưa từng thấy bà ta tức giận như vậy.


Dĩ nhiên trước đây cũng không có ai dám chọc bà ta tức giận đến vậy.
Trong cái nhà này, Lưu Tu Cám là người có tiếng nói lớn nhất.


“Hàn Tại Dần..”, Lưu Tú Cầm bỗng nhìn sang chồng mình.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.