Cuộc Chiến Gia Tộc

Chương 76: Đánh Mày Thì Đã Làm Sao


Đọc truyện Cuộc Chiến Gia Tộc – Chương 76: Đánh Mày Thì Đã Làm Sao


“Rầm rầm…”

Ghế trong trung tâm thi đấu quyền anh đổ hàng loạt.
Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh, mọi người chỉ thấy rằng Diệp Phàm vung tay lên một cái là A Long đã bay ra ngoài.


Con người của Thượng Quan Diên Vũ co rụt lại.
A Long đã đi theo hắn ta rất lâu rồi, đám đô con lúc trước không thể sánh bằng được.


“Thằng khốn, tao phải giết mày!”

A Long nổi giận gào lên.
Gã cho hai tay vào túi, đến lúc rút ra, cả hai bàn tay của gã đều cầm theo một thứ đồ bằng sắt màu đỏ sẫm.


Tay gấu!

Thông thường nó được chế tạo bằng sắt, đeo vào ngón tay sẽ tăng lực sát thương của nắm đấm.


Nếu đeo tay gấu, chỉ một đấm thôi cũng có thể đánh nứt xương đầu người ta.


A Long đeo tay gấu xông tới, đấm vào mặt Diệp Phàm.


Cảnh tượng ấy khiến mọi người phải ồ lên kinh ngạc.
Mặt ai cũng biến sắc, nếu đấm trúng thì nhất định khuôn mặt của Diệp Phàm sẽ bê bết máu.


Thế nhưng Diệp Phàm lại ngả người về sau, cả cơ thể uốn thành một đường cong, như một cây cung đang kéo căng hết mức.


“Băng Quyền!”

Có một số người nhận ra chiêu ấy và hô lên, ngay lúc ấy, Diệp Phàm lắc người một cái, tung ra một cú đấm với tốc độ nhanh như chớp.


Cú đấm ấy cứ như đạn pháo bay ra khỏi nòng, A Long có thể cảm nhận được sức mạnh rùng rợn ấy.
Gã đang trong trạng thái tấn công mà vẫn phải chụm tay vào để ngăn cản cú đấm ấy.

Nhưng Băng Quyền cực kỳ hung mãnh, cứ thế nện vào hai cánh tay của A Long.


Sao A Long có thể ngăn cản được Băng Quyền cơ chứ? Tuy rằng kỹ xảo đánh cận chiến của gã khá tốt, nhưng còn chưa tu luyện ra nội lực thì đâu thể chịu được cú đấm ấy.


Thế là gã bay ngược ra ngoài, phải mất ba, bốn mét trên không trung rồi mới ngã xuống đất.


“Khụ khụ..”, A Long ho ra máu, trên hai cánh tay in hình nắm đấm rõ rệt.


Ít nhất cũng phải nghỉ ngơi mấy tháng thì hai cánh tay ấy mới khôi phục được.


Xung quanh lặng ngắt như tờ.


Tất cả mọi người trợn mắt há mồm.


Chẳng ai ngờ rằng Diệp Phàm lại hùng dũng như thế.
A Long là người của nhà họ Thượng Quan, vậy mà Diệp Phàm vẫn dứt khoát ra tay.


“Ngu ngốc, Diên Vũ, người của anh không ổn rồi, cứ để đích thân tôi ra tay thì hơn đấy”, Kato ở bên cạnh mỉa mai.


Sắc mặt của Thượng Quan Diên Vũ âm trầm tột độ.
Thực lực của Diệp Phàm đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn ta, nhưng hắn ta không thể để thằng người Tịch này coi thường được.


“Ngay trong thành phố Cảng mà mày dám trắng trợn đánh người của nhà họ Thượng Quan, mày có biết sẽ có hậu quả thế nào không?”, Thượng Quan Diên Vũ âm u quát.


Diệp Phàm nhìn Thượng Quan Diên Vũ bằng ánh mắt chế giễu, nói: “Đánh xong rồi mà còn gào thét cái gì nữa?”

Thượng Quan Diên Vũ hơi sửng sốt, hắn ta nổi giận nói: “Lên hết cho tao, đánh gãy chân tay nó!”


“Xoạt” một tiếng, những người vây xem nhanh chân lùi về phía sau, đám người mà Thượng Quan Diên Vũ dẫn tới lao về phía Diệp Phàm như một bầy chó dại.


Bầy sói bắt hổ?

Vậy thì cũng phải là sói thì mới được!

“Vút”, Diệp Phàm chẳng hề nói nhiều, anh bật người đi như đạn pháo, đối mặt với một đám người mà không chút nao núng.


Những người này ăn đứt đám côn đồ bình thường, tất cả đều là đệ tử trong võ quán Tàng Long của nhà họ Thượng Quan, sức chiến đấu của ai cũng rất phi thường.


Nhưng đối đầu với Diệp Phàm thì chỉ là võ mèo cào mà thôi, đẹp thì đẹp đấy, nhưng chẳng có mấy tác dụng.


“Rầm rầm rầm..”

Băng Quyền quá mạnh, gần như cứ một đấm là hạ gục một người.


Vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn!

“A..”, xung quanh vang lên những tiếng kêu thét thảm thiết.


Đám đàn em của Thượng Quan Diên Vũ nằm chồng chéo trên mặt đất, không ngừng kêu gào thảm thiết.
Mọi người bất giác ngừng thờ, sức chiến đấu như thế này thực sự rất hiếm gặp, ở sàn đấu quyền anh dưới lòng đất, một năm chắc chỉ gặp được một vài cao thủ “cân hết” như thế này.


Nhìn dáng vẻ oai vệ của Diệp Phàm, thậm chí một số cô gái còn cảm thấy rung động.


Bọn họ tới đây là để gặp những người đàn ông mạnh mẽ, con gái nhà lành thì đều ở nhà nội trợ dạy con, ai lại chạy tới đây xem đấm bốc máu me như vậy.


Thượng Quan Diên Vũ hơi hốt hoảng, đám đàn em mà hắn ta mang tới đều bị Diệp Phàm giải quyết hết rồi.

Thậm chí còn chẳng tốn chút sức lực nào.


Thượng Quan Diên Vũ thay đổi sắc mặt, nhưng hắn ta không hề sợ hãi, trầm giọng nói với Diệp Phàm: “Mày tu luyện võ cổ truyền hả? Là môn phái nào?”

Nếu Diệc Phàm là đệ tử của môn phái võ cổ truyền nào đó thì hoàn toàn có thể hạ gục đám đệ tử trong võ quán của hắn ta một cách dễ dàng.


Diệp Phàm lắc đầu, thản nhiên nói: “Tao chẳng hiểu mày đang nói gì hết, tao không theo môn phái nào cả!”

“Mày…, Thượng Quan Diên Vũ lập tức nổi cáu gắt giọng nói: “Mày đừng có coi thường nhà họ Thượng Quan, cho dù mày là người của môn phái võ cổ truyền nào đó thì cũng không thể sỉ nhục nhà họ Thượng Quan được, ít nhất trong cái thành phố Cảng này, không kể nào được làm thế hết!”

“Hừ, nể tình mày là người Hoa Hạ, tạo không đánh mày”, Diệp Phàm nhìn hắn ta rồi lạnh lùng nói

Câu nói ấy khiến Thượng Quan Diên Vũ nổi cơn thịnh nộ, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Diệc Phàm đã nhìn về phía Kato, chế giễu nói: “Chẳng phải người Tịch các người tôn thờ tinh thắn võ đạo lắm sao? Tao khiêu chiến mày, lên sàn đấu một trận, thấy sao?”

“ Láo toét, anh Kato là khách quý nhà Thượng Quan, mày dám ngó lơ lời cảnh cáo của tao thì khác nào sỉ nhục nhà họ Thượng Quan, mày sẽ gặp rắc rối lớn đó!”, Thượng Quan Diên Vũ chỉ vào Diệp Phàm và quát tháo.


“Mày không sợ tao đánh mày à?”, Diệp Phàm mỉm cười

“Mày thử xem!”, Thượng Quan Diên Vũ cười lạnh nói.


“Được!”

Dứt lời, Diệp Phàm lập tức bước về phía trước một bước.


Thượng Quan Diên Vũ giật mình, hắn ta vội vàng giờ tay lên đó.
Làm con cháu chi chính của nhà họ Thượng Quan, đương nhiên là hắn ta cũng luyện võ từ nhỏ, không kém cạnh gì những học trò trong võ quán Tàng Long ban nãy.


Nhưng hắn ta vẫn đánh giá thấp tốc độ của Diệp Phàm.


Diệp Phàm vung tay lên, tốc độ nhanh như chớp, một cái bạt tai vang đội giáng vào mặt Thượng Quan Diên Vũ.


Thực sự là cái tát ấy rất vang!

Tất cả mọi người ngây ra như phỗng, bao gồm cả Thượng Quan Diên Vũ.


Diệp Phàm không đánh tay đôi với hắn, mà là giáng thẳng một cái tát vào mặt hắn ta.

“Mẹ kiếp, thần tiên ở đâu ra vậy? Đó là cậu chủ nhà họ Thượng Quan đấy, vậy mà cũng dám đánh sao?”

“Đúng thế, tôi thừa nhận là tên đó rất mạnh, nhưng người ta là người nhà họ Thượng Quan, cậu ta không sợ một ngày nào đó sẽ mất xác dưới biển à?”

Có người hô lên ngạc nhiên.
Thượng Quan Diên Vũ ôm mặt, nhìn Diệp Phàm và nói với vẻ mặt khó tin: “Mày…Đánh tao?”

Ngay sau đó, một tiếng gào thét vang lên khiến nóc nhà như muốn nổ tung:

“Mày dám đánh tao?”

Diệp Phàm nhìn Thượng Quan Diễn Vũ, châm chọc nói: “Mày là cái máy lặp lại à?”

Thượng Quan Diên Vũ hơi sửng sốt, sau đó điên cuồng hét lên: “Mày muốn chết rồi!”

Tất cả mọi người đều cảm thấy bầu không khí chấn động một cái, nắm đấm xé gió rít gào, Thượng Quan Diên Vũ đánh về phía Diệp Phàm.


Trong mắt Diệp Phàm loé lên sự nghiêm túc, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.


Nắm đấm của hai người xẹt qua không trung rồi đụng độ vào nhau, người tấn công kẻ phòng thủ.


Ngày sau đó bọn họ lập tức tách ra, thân thể của Diệp Phàm hơi khựng lai.


Trên khóe môi Thượng Quan Diễn Vũ chảy ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt!

Vừa rồi chỉ lao vào vài giây ngắn ngủi, nhưng bọn họ đã đụng độ hàng chục lần.


Trong đòn đánh cuối cùng, Thượng Quan Diên Vũ đánh vào vai trái của Diệp Phàm, còn Diệp Phàm thì đánh vào bụng của hắn ta.


Hiện giờ bụng hắn ta đang đau quằn quại, thở dồn dập nhìn Diệp Phàm, biểu cảm vừa dữ tợn lại vừa đau đớn.


Thua!

Thua hoàn toàn!

Con cháu chi chính của nhà họ Thượng Quan thua một kẻ chắng có tiếng tăm gì cả!


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.