Đọc truyện Cuộc Chiến Gia Tộc – Chương 74: Hân Thủ Như Thần !
Điều này khiến Lý Thế Hàng rất giận chỉ vào người đàn ông mắng: “Con mẹ mày, mày là cái thá gì mà cũng dám nói tao đi tìm chết, sao không nghe ngóng cho rõ.
Lúc Lý Thế Hằng tao còn lăn lộn ở thành phố Cảng thì mày vẫn còn là đứa con nít nghịch bùn đấy”.
Lý Thế Hằng đi đến thì chỉ có hai người Diệp Phàm, ông ta không dẫn theo đàn em vì để đảm bảo an toàn, ông ta thường dẫn theo bốn năm đàn em.
Nhưng có Diệp Phàm đi theo, có dẫn theo đàn em hay không chẳng có gì khác nhau.
“Lý Thế Hằng? Là ai đấy, chưa từng nghe tên, mau cút đi”, người đàn ông cười chế nhạo, vẻ mặt hiên lên tia nghi hoặc trông có vẻ thật sự không biết Lý Thế Hãng là ai.
Ông ta nói như vậy lại khiến Lý Thế Hằng suýt hộc máu vì tức, đó như một cú đả kích với ông ta.
“Hội trưởng Lý, bỏ đi, để chúng qua đó đi”, Diệp Phàm nói.
Anh không muốn gây chuyện, mục đích anh đến đây là để tìm Tống Râu, nếu xảy ra xung đột bị đuổi khỏi đây thì công toi.
Với anh, tìm được nguồn gốc của Linh Bích quan trọng hơn.
Lý Thế Hằng còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Phàm đã lên tiếng, ông ta chỉ hừ một tiếng rồi đứng sang một bên.
“Ha ha, quả nhiên người Hoa Hạ đều nhát gan như nhau”, nguời thanh niên liếc nhìn hai người Diệp Phàm, khinh thường nói.
Diệp Phàm vốn dĩ còn đang nghĩ thôi cho qua nhưng nghe anh ta nói vậy, sắc mặt anh khẽ thay đổi, anh mắt trở nên lạnh lùng.
Anh nhìn thanh niên lạnh lùng nói: “Người Tịch?
“Cậu có thể hiểu tôi nói gì à? Cũng được đấy”, lần này thanh niên không nói tiếng Tịch nữa mà là tiếng Hoa Hạ mặc dù không chuẩn.
“Ha ha, có hiểu được thứ tiếng địa phương của đất nước to như cục gỉ mũi cũng chẳng phải là chuyện gì đáng tự hào, chẳng qua xem phim kháng Tịch nhiều nên nhớ được vài câu mà thôi”, Diệp Phàm cũng chế giễu nói.
“Đồ ngốc!”
“Cậu dám nói vậy với tôi chính là sự sỉ nhục đối với nuớc Tịch..”, người đàn ông tức giận, người đàn ông cao lớn trước mặt anh ta cũng biến sắc chỉ vào Diệp Phằm mắng: “Tên khốn, đây là câu Kato-khách quý đến từ Hokkaido – Tịch Quốc, của cậu chủ nhà tao.
Mày mau xin lỗi cậu Kato đi, nếu không hôm nay hay đừng hòng ra khỏi nơi này”.
“Cậu Kato?”, ánh mắt Diệp Phàm loé sáng, khinh khỉnh nói: “Là con cháu đó của Tịch sao? Ha ha..”
“Người anh em Diệp, cậu đang nói đến ai vậy?”, Lý Thế Hằng khó hiểu hỏi.
“Khụ khụ, chính là người của Tịch đó”, Diệp Phàm không thể giải thích được.
Anh rất nghi ngờ Lý Thế Hằng là chuyên gia đặt câu hỏi, thân là đại ca lên nào chưa từng thấy sao?
Quả thật Diệp Phàm đã đoán đúng, Lý Thế Hàng chính là người như vậy, ông ta chế nhạo nói “Không chọc vào nổi!”
“Ha ha ha…”
Xung quanh vang lên trận cuời, lúc nãy họ cãi nhau đã thu hút không ít người đến hóng chuyện.
“Đồ ngốc, đồ ngốc…”, Ra tay cho tôi, tôi muốn xe rách miệng của hắn..”, ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh khiến Kato như muốn nổ tung, sắc mặt trở nên tái mét.
Kato là họ phổ biến đứng thứ mười một ở Tịch, có địa vị rất tôn quý.
Thế mà Diệp Phàm lại dám xem anh ta như con cháu của Kato, không thể tha thứ.
Người đàn ông to lớn cười gằn nói: “Ngay cả cậu Kato mà bọn mày cũng dám vào chọc, đây là khách quý của cậu chủ nhà tao, bọn mày mau cút xuống nhận sai ngay cho tao”.
Sắc mặt Diệp Phàm hiện lên vẻ tức giận, lạnh lùng nói: “Một người Hoa Hạ như ông mà lại tôn kính với người Tịch như một con chó.
Muốn quỳ thì ông quỳ đi, ngay cả thằng người Tịch cũng không ngoại lệ”
“Khốn kiếp, tao ngược lại muốn xem xem mày làm thế nào mới có thể bắt tao quỳ xuống..”
Người đàn ông to lớn hét lên một tiếng, sau đó lao đến!
Khi người đàn ông to lớn này dẫn đầu lao về phía Diệp Phàm, mọi người đều như ngừng thở nhìn chăm chú vào hai người sắp lao vào nhau.
Nắm đấm sức lực lớn mang theo cuồng phong cùng lao đến Diệp Phàm!
Khi đứng trước mặt người đàn ông to lớn này, vóc dáng của Diệp Phàm như một đứa học sinh trung học.
Ông ta cười dữ tợn như nhìn thấy cảnh tượng Diệp Phàm phải quỳ xuống xin tha.
Diệp Phàm giờ cánh tay lên, lòng bàn tay chụp lại nắm đấm của đối phương, rõ ràng anh đã phải chịu một lực rất lớn từ đối phương!
Nguời đàn ông to lớn này lại không tầm thường, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi!
“Người luyện võ chi dựa vào lực thì chẳng làm nên trò trống gì đâu, nhất là loại người cam tâm tình nguyện làm chó, còn đi khoe khoang khắp nơi như ông…”, Diệp Phàm thong thả chế giễu khiến mọi người đều cạn lời.
Ai mà nghĩ đến lúc căng thẳng như vậy anh còn có thể nói được như vậy.
Dường như Diệp Phàm thuận theo lực của người đàn ông đó lui về sau mấy bước, lòng bàn tay lại nắm chặt nắm đấm như bị dính chặt vào đó.
Cả người nhẹ như không ngã về sau, động tác vô cùng mềm mại, nửa người trên gần như cong thành chín mươi độ.
Cú đấm này của người đàn ông như đánh vào bông, dù ông ta liên tục dùng sức nhưng vẫn không thể đánh đối phương bị thương.
Cảnh tượng kỳ lạ này khiến người đàn ông tức giận hét lên, cũng thu hút càng nhiều người đến xem hơn, ngay cả hai võ sĩ trên lôi đài cũng dừng lại đó.
Trong một căn phòng rộng lớn khác được trưng bày rất nhiều màn hình, trên mỗi màn hình lớn là hình ảnh hai người đang đánh nhau.
“Hổ gia, hai người này đang gây chuyện, tôi dẫn người đến ngăn lại”, một người đàn ông đứng dậy nói.
“Không cần, để chúng đánh đi, đang hay như vậy sao phải ngăn lại?”, người đàn ông được gọi là Hổ gia nói, bộ dạng như đang suy nghĩ gì đó.
Trong một góc của sàn đấu, một người đàn ông có râu bị trận đấu bên này hấp dẫn, ông ta đứng trên bục cao nhìn xuống.
“Khốn kiếp, có bản lĩnh thì cứ nhào vào đầu, đừng có mà tránh..”, người đàn ông to lớn hét lên, mỗi lần ông ta ra đòn, Diệp Phàm đều có thể nhanh chóng tránh được như con cá chạch khiến ông ta cử đánh vào không khí mãi.
“Được, như ông mong muốn!”
Nói xong, Diệp Phàm hơi cong hai chân lại làm tư thế đứng trung bình tấn, ép khí xuống đan điền, mười ngón tay nắm chặt thủ ấn đánh mạnh ra.
“Rầm”
Một cú đánh dùng sức của toàn thân đánh người đàn ông văng ra xa hai mét, hất đổ một đống ghế ngồi.
Diệp Phàm đến gần, anh lại dùng sức đấm người đàn ông, cú đấm khá mạnh khiến đối phương ngã xuống đất.
“Băng Quyền!”
“Băng Quyền phiên bản nguyên vẹn!”
Người đàn ông có râu ở trên bục cao nói, ông ta hết sức kinh ngạc sải bước xuống đài cao.
Người đàn ông bị Diệp Phàm gẫm lên ngực, có muốn động đậy cũng không được.
Lúc này ông ta vô cùng kinh hãi, mình bại trận rồi, bại một cách thảm haị!
“Người Hoa Ha mà lại đi làm chó cho người Tịch, thật là làm mất mặt tổ tiên !”, Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Anh nhấc chân đá vào cổ tay người đàn ông, “Rắc”, người đàn ông hét lên một tiếng thảm thiết, cổ tay ông ta đã gãy.
.