Cuộc Chiến Gia Tộc

Chương 64: Người Đàn Bà Thực Dụng


Đọc truyện Cuộc Chiến Gia Tộc – Chương 64: Người Đàn Bà Thực Dụng


Thật lâu sau, hai đôi môi mới hé mở, Diệp Phàm nộ ra một nụ cười hài lòng.


Sắc mặt Hàn Tuyết đỏ bừng, ngại ngùng như một cô trẻ vừa bước qua cửa, cúi đầu không dám nhìn anh.


Vừa rồi quá kích động, cô vậy mà chủ động hôn Diệp Phàm và lại còn là một nụ hôn mãnh liệt kiểu Pháp nữa chứ, xấu hổ chết mất.


Diệp Phàm nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Hàn Tuyết, trong lòng thầm vui mừng, thậm chí còn muốn đưa cho mấy tên cướp kia một bao lì xì thật lớn.


Nếu cứ tiếp tục như thế này, không bao lâu nữa anh có thể…
ha ha ha.


“Diệp Phàm, hôm nay có hai người đến đây, một người là ông Diệp của tập đoàn Hoàng Minh, một người họ Chu, giám đốc Diệp gọi bà ấy là phu nhân..”, Hàn Tuyết nói với Diệp Phàm về việc của Chu Tình.


“Anh biết rồi, không sao đâu”, Diệp Phàm trầm ngâm nói.


Nhưng trong lòng anh liên tục cười lạnh, đây là đang quan tâm đến tôi sao?

Sợ tôi bị đám cướp kia giết chết à?

Hay là lo lắng sau khi tôi chết rồi sẽ không còn ai hiến tủy cho em trai thân yêu của tôi nữa?

“Anh và người họ Chu kia có quan hệ gì thế, em cảm thấy bà ấy rất quý phái!” Hàn Tuyết hỏi.


“Quan hệ bình thường thôi, bối cảnh của bà ta rất mạnh, sau này em sẽ hiểu!”, Diệp Phàm nói.

“Nhưng mà…Bà ấy đã tát mẹ em một cái, anh nói xem có ảnh hưởng gì không? Việc hợp tác của chúng ta với tập đoàn Hoàng Minh có bị huỷ bỏ không vậy?”, Hàn Tuyết có chút lo lắng nói.


Diệp Phàm lắc đầu đáp: “Không đâu, về cái tát kia thì có lẽ là do bà ta ngứa tay thôi”.


Ngứa tay?

Hàn Tuyết cạn lời, ngứa tay cũng không được đánh người chứ, mặc dù lúc đó Lưu Tú Cầm đúng là đáng đánh thật.


Tuy nhiên, Hàn Tuyết không nói cho Diệp Phàm biết Lưu Tú Cầm muốn hai người họ ly hôn, còn suýt chút nữa thì đánh cô, nếu không gia đình thế nào cũng rơi vào tình cảnh gà bay chó chạy lần nữa.


“Đúng rồi, Diệp Phàm, trong tay em vẫn còn một ít tiền, chúng ta dọn ra ngoài ở nhé?”, Hàn Tuyết đột nhiên nói.


“Ủa, sao vậy? Có phải là mẹ đã nói gì đúng không?”, Diệp Phàm nhíu mày hỏi.


“Không, không có, em chỉ muốn chúng ta ra ngoài ở, như vậy sẽ tốt hơn..”

Hàn Tuyết không muốn Diệp Phàm thật sự thất vọng về bố mẹ cô, cô không nói rằng sau khi Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần biết chuyện anh bị bọn cướp bắt đi, họ không những không quan tâm mà còn rất hả hê, lại còn yêu cầu cô kết hôn với một người khác.


Thấy Hàn Tuyết không muốn nói, Diệp Phàm cũng không hỏi rõ nguyên nhân, chỉ cần là điều mà Hàn Tuyết muốn làm, anh sẽ ủng hộ vô điều kiện.


“Được, chuyện nhà ở cửa để anh giải quyết, có điều em chắc chắn muốn dọn ra ngoài, không ở cùng bố mẹ nữa?”, Diệp Phàm nói.


“Không, nhất quyết không ở cùng họ!” Hàn Tuyết cắn môi nói.

Diệp Phàm mỉm cười, Hàn Tuyết không chịu nhưng cũng không thể ngăn Lưu Tú Cầm đi theo bọn họ, bà ta là người như thế nào, anh hiểu rất rõ.


Nói bà ta mặt dày vô sỉ, chanh chua phố chợ là còn nhẹ.


Về đến nhà, hai người vừa mở cửa bước vào thì nhìn thấy một cảnh tượng thật xấu hổ.


Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần đang ôm hôn nhau thắm thiết, âm nhạc sôi động và những bước nhảy vui tươi, đôi vợ chồng già dường như rất tâm đầu ý hợp.


Ngay cả Diệp Phàm và Hàn Tuyết bước vào hai người họ cũng không nhận ra.
“Khụ khụ..
bố..
mẹ”, Hàn Tuyết có chút cạn lời.


Phải biết rằng, không lâu trước đó Lưu Tú Cầm vừa bị ăn một bạt tai, nhanh như vậy có thể vui vẻ ở dây mà nhảy múa thật không biết tâm thái của bà ta tốt đến thế nào.


Bước nhảy của đội vợ chồng già thoáng chững lại, không có gì xấu hổ khi bị con gái mình bắt gặp cả, nhưng khi nhìn thấy Diệp Phàm, hai người vội vã buông tay.


Đặc biệt là Lưu Tú Cầm, sắc mặt bà ta sầm xuống, tâm trạng vui vẻ trực tiếp biến mất.


“Diệc Phàm, cậu còn sống mà trở về đấy à? Bọn cướp đó không đánh cậu sao?”, Lưu Tú Cầm nghẹn ngào, tỏ vẻ rất kinh ngạc.


Mẹ kiếp, lời này của Lưu Tú Cầm làm Diệp Phàm nổi hết da gà, làm như anh có thể an toàn quay về bà ta thất vọng lắm vậy.

Vì vậy Diệc Phàm hậm hực nói: “Nhờ phúc của mẹ, mệnh con lớn, bọn cướp mới thả con đi”.


“Hừ, cuớp bóc cái gì chứ, tôi thấy là đám trẻ trâu thì có, không chuyên nghiệp tí nào” Lưu Tú Cầm mỉa mai nói.


Diệp Phàm cũng lười so đo với bà ta, anh lúc này chỉ cảm thấy khô miệng thèm uống nước.


Cho đến hôm nay anh mới biết, thì ra những nụ hôn mãnh liệt lại làm người ta khát đến vậy.


Diệp Phàm mặc kệ bà ta, khiến bà ta càng thêm nhàm chán, ngược lại Hàn Tại Dần buớc đến cạnh Diệp Phàm và hỏi “Diệp Phàm, Hàn Tuyết nhờ con đi rút 1 triệu, con đã đem về chưa?”

“Đúng rồi ông không nói thì tôi cũng quên mất, bảo cậu đi rút ít tiền cũng gặp phải cướp ngân hàng, cậu nói xem cậu khác gì với sao chổi chứ?”, nghe thấy 1 triệu, Lưu Tú Cầm lập tức có tinh thần, vội vã bước đến trước mặt Diệp Phàm mà truy hỏi.


“Mẹ, mẹ đừng nói khó nghe như vậy, đó là tiền của Diệp Phàm, không phải tiền của con, hơn nữa gặp phải bọn cướp đã đủ đen đủi rồi, mẹ còn nói mấy chữ sao chổi kia là con giận thật đấy”,Hàn Tuyết chạy đến, bất mãn nói với Lưu Tú Cầm.


“Con..
có phải đủ lông đủ cánh rồi đúng không, một thằng vô dụng như nó khác gì bố con, lấy đâu ra 1 triệu, chỉ giỏi bốc phét”, Lưu Tú Cầm tức giận chửi bới.


Hàn Tại Dần nàm không cũng trúng đạn, bà mắng Diệp Phàm thì thôi đi, tại sao đến tôi cũng bị lôi vào?

Hàn Tại Dần tôi mặc dù vô dụng nhưng dù gì cũng không phải là ở rể, chỉ dựa vào điều này thôi, tôi đã mạnh hơn Diệp Phàm gấp mấy trăm lần rồ i.


Đương nhiên, những lời này chỉ có thể âm thâm nói trong lòng, ông ta chưa bao dám nói ra miệng cả.


“Ha ha trong tay con đúng là có một triệu nhưng không phải cho mẹ mà là cho Hàn Tuyết”, Diệp Phàm cười lạnh nói.


Diệp Phàm cuời khinh thường làm cho Lưu Tú Cầm tức giận đùng đùng, đang định mở miệng chửi bới thì giọng nói lạnh lùng của Hàn Tuyết vang lên.


“Mẹ, nếu mẹ chửi thêm một câu nữa thôi, 1 xu cũng đừng hòng có được”.

Một triệu nằm trong tay Hàn Tuyết là Diệp Phàm cho cô, anh sẽ không trực tiếp đưa cho Lưu Tú Cầm.


“Con..
được được, là mẹ không tốt, mẹ không nói, nữa, nhanh đưa mẹ 1 triệu nào, mẹ và bố con đi lấy xe”, Lưu Tú Cầm rất thực dụng, bà ta nắm lấy cánh tay Hàn Tuyết sốt sắng hỏi.


“Mẹ thật sự muốn sao?” Hàn Tuyết hỏi.


Lưu Tú Cầm vỗ cỗ cánh tay của Hàn Tuyết nói: “Con bé này, còn đùa với mẹ à? Mẹ đảm bảo, sau này sẽ không mắng nó nữa, nhanh đưa tiền cho mẹ”.


“Con có thể đưa cho mẹ, nhưng con có một điều kiện mẹ phải hứa với con trước, nếu không một xu con cũng không cho mẹ”, Hàn Tuyết nhìn chằm chằm vào Lưu Tú Cầm mà nói.


“Con..
mẹ là mẹ ruột của con, có gì quan trọng không nói với mẹ được, lại còn cần đồng ý trước, có phải là liên quan đến thằng sao chổi kia không?” Lưu Tú cầm khó chịu nói.


“Đúng vậy Hàn Tuyết, bố mẹ mới là những người thân yêu nhất của con, có chuyện gì không thể nói chứ, con cứ nói trước đi xem nào”, Hàn Tại Dần ở bên cạnh mà mở nói.


“Bố, mẹ, hai người phải đồng ý trước, không thì miễn bàn”, thái độ của Hàn Tuyết cực kỳ cứng không chút nhượng bộ.


Lưu Tú Cầm vội vã, Hàn Tuyết lại dám uy hiếp bà ta, đúng là muốn làm phản đây mà, nhưng không có 1 triệu đó thì không thể lấy được xe về, mấy hôm nữa về nhà mẹ đẻ bà ta chắc phải đeo mo vào mặt mất.


“Được, con nói đi, mẹ đồng ý với con!” Lưu Tú Cầm nghiến răng nói.


“Vậy đuợc, con và Diệp Phàm muốn dọn ra ngoài, hai nguời tiếp tục đi ở lại đây, không được đi theo bọn con!”, Hàn Tuyết nghiêm túc nói.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.