Đọc truyện Cuộc Chiến Gia Tộc – Chương 30: Em Nhìn Anh Như Vậy Anh Sẽ Gây Tai Nạn Mất
“Bốp”, người đàn ông tát thẳng vào mặt giám đốc Lý trong khi chưa hề dừng bước chân.
Lưu Thế Huân nhìn thấy người đàn ông, mắt thoáng vẻ mừng rỡ, vội vàng chào: “Anh Long, sao anh lại đến đây, vụ này em nhất định dọn dẹp sạch sẽ.
“Bốp!”
Người đàn ông tiếp tục quay sang giáng cho Lưu Thế Huân một cái tát y hệt vừa rôi, giận dữ rống lên: “Don dẹp con bà mày, lũ khốn kiếp”.
Vương Quân Long vội vàng đến đứng trước mặt Diệp Phàm, nói: “ Đại… Đại ca Diệp, không ngờ anh lại đến đây dùng bữa, cũng không báo trước với tôi một tiếng, để tôi tiếp đãi chu đáo”.
Vương Quân Long vốn định gọi một tiếng cậu cả, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Diệp Phàm, lập tức sửa miệng.
Cái gì cơ!
Mọi người giật bắn mình, giống như vừa gặp ma.
Lưu Thế Huân kinh hoàng tái mặt, giám đốc Lý cũng tê liệt ngã ngồi xuống đất, nếu Diệp Phàm truy cứu anh ta, vậy thì coi như anh ta tiêu đời, anh ta không cần làm cái chức quản lý này nữa Lưu Thế Huân bước qua, hỏi với vẻ không thể tin được “Anh Long, anh…
Anh có nhầm không đấy? Thằng Diệp Phàm này là thằng ở rể nhà họ Hàn mà…”
“Bốp!”
Vương Quân Long lại cho Lưu Thế Huân một cái tát trời giáng, giận dữ mắng: “Nhầm hả, mày nghĩ ông mày mù chắc, đây chính là đại ca Diệp, anh mày làm sao mà nhầm được”.
Vương Quân Long hận Lưu Thế Huân đến chết, dám động tay động chân ở nhà hàng Tây Hồ của gã thì chớ, lại còn đụng tới Diệp Phàm, chuyện này mà đến tai Diệp Trung, Lưu Thế Huân nhất định ra bã.
Vương Quân Long là một trong những cậu ấm rất có tiếng tăm ở thành phố Cảng, gã là con trai của Vương Trường Hà, chủ tịch tập đoàn Hoàng Minh.
Gốc gác và địa vị của gã không biết cao hơn Lưu Thế Huân đến bao nhiêu lần, thân là con trai của Vương Trường Hà, gã đương nhiên biết Diệp Phàm là ai.
Hai lần Diệp Phàm đến tập đoàn Hoàng Minh đều gặp Vương Quân Long, rõ ràng là Vương Trường Hà cố ý để gã tiếp cận Diệp Phàm.
“Cậu Vương, cậu nói vậy làm tôi tồn thọ mất, không phải chỉ là cá cược thua thôi sao, cậu làm quá lên như vậy, không khỏi…”, Diệp Phàm tỏ ra áy náy nói.
Vương Quân Long đờ người ra một chút, sau đó mới kịp phản ứng, đáp: “Đại ca Diệp, Vương Quân Long tôi xưa nay coi trọng nhất là chữ tín, nếu tôi đã cá cược thua anh, vậy thì gọi anh hai tiếng đại ca là phải, tôi đây nói được làm được”.
Diệp Phàm cười khổ, vội vàng nói, chỉ là đùa thôi, không cần phải coi như thật thế.
Mọi người rất nghi ngờ quan hệ giữa hai người này, trong mắt Hàn Tuyết lại càng tràn đầy tò mò hơn hết.
Diệp Phàm quen biết với Vương Quân Long khi nào thế nhỉ, cô càng tò mò hơn với chuyện cá cược kia, cá cái gì mà khiến một cậu ấm kiêu ngạo như Vương Quân Long phải nhún nhường như vậy.
Đúng vậy, chính là nhún nhường, trực giác nhanh nhạy của cô lập tức nhìn thấy vẻ nhún nhường của Vương Quân Long, điều này không bình thường chút nào.
“Đại ca Diệp, chuyện này anh định xử lý thế nào? Quân Long nhất nhất nghe theo ý anh”, Vương Quân Long nói.
“Ha ha ha, cậu chủ Lưu đây muốn ngủ với vợ tôi, còn muốn chặt đứt tay chân của tôi, nói thật tôi cũng chẳng biết phải xử lý thế nào nữa…”, Diệp Phàm cười nhạt nói.
“Thứ đồ khốn kiếp, quỳ xuống đất cho tao, nếu không nửa đời còn lại của mày phải ngồi xe lăn đây con ạ”, Vương Quân Long biến sắc, vội vàng lôi Lưu Thế Huân tới, đá một cú vào nhượng chân hắn.
Bịch!
Lưu Thế Huân sợ chết khiếp, cảm giác nhói đau ở nhượng chân xông lên đầu khiến hắn tỉnh táo một chút.
“Đại ca Diệp, em sai rồi, anh tha cho em đi”.
Lưu Thế Huân không ngừng dập đầu binh binh xuống đất “Van xin anh, tha cho em một con đường sống đi”.
“Chị dâu, Lưu Thế Huân em không phải là người, cái mồm em đúng là thối tha, xin lỗi, từ nay về sau tuyệt đối không dám nữa”.
“Sau này em sẽ cố gắng làm người lương thiện, tuyệt đối không dám ức hiếp người lành, dụ dỗ con gái nhà người ta nữa, làm ơn tha cho em đi mà”
Lưu Thế Huân biết rất rõ Vương Quân Long mạnh cỡ nào, gã nói muốn khiến hắn tàn tật, nửa đời còn lại phải ngồi xe lăn, hoàn toàn là nói được làm được.
Nhìn thấy Lưu Thế Huân vừa rồi hống hách đến cực độ, bây giờ lại không ngừng dập đầu lạy sống, mọi người có mặt đều nín thở, cảm thấy màn kịch này quả khôi hài.
Không ít người liếc nhìn Diệp Phàm, vừa rồi bọn họ còn không ngừng chế nhạo anh, chỉ chớp mắt giống như tự và mặt mình.
Ngay cả Vương Quân Long còn phải gọi Diệp Phàm một tiếng đại ca, càng nghĩ càng thấy buồn cười.
Lưu Thế Huân dập đầu kêu binh binh, trên trán đã bắt đầu rướm máu, Hàn Tuyết nãy giờ vẫn đứng một góc bước lên, kéo kéo Diệp Phàm nói.
“Diệp Phàm, hắn cũng đã dập đầu nhận lỗi rồi, hay là…”
Diệp Phàm mỉm cười, vươn tay nhanh chóng cướp lấy con dao bấm trên tay tên đàn em kia, “Phập” một phát, con dao bay vèo đến đâm vào cánh tay Lưu Thế Huân.
Máu tươi thành dòng!
“Có một số lỗi lầm, không phải cứ nhận lỗi là được tha thứ!”
Lưỡi dao nhọn liễu, tàn nhẫn vô tình cảnh tượng này khiến không ít người trợn mắt rùng mình.
Có những lỗi lầm có thể được tha thứ, song một số khác thì không, nếu như hôm nay anh yếu ớt bạc nhược như hai năm trước, nếu như anh không đột phá được khi tập luyện Bố Thiên Quyết, thì hôm nay người tới số chắc chắn sẽ là bọn họ.
Lưu Thế Huân có thể nào buông tha cho bọn họ không?
Không chừng, Hàn Tuyết sẽ thật sự bị Lưu Thế Huân cưỡng bức, việc đó có khác gì giết chết Hàn Tuyết?
Cho nên anh mới hủy hoại cánh tay của Lưu Thế Huân mà không hề do dự, chỉ có như vậy mới khiến Lưu Thế Huân ghi sâu nhớ kỹ.
Trên thực ngay lúc Vương Quân Long gọi Diệp Phàm hai tiếng đại ca, Lưu Thế Huân đã vô cùng ân hận rồi.
“Số đồ đạc bị hư hại này làm thế nào?” Diệp Phàm thu tay, chỉ chỉ bàn ghế đổ bê chỏng chơ hỏi.
Những thứ này là do anh đánh người làm hỏng, anh hỏi một câu là đương nhiên.
“Đại ca Diệp, để em, để em chịu cho, cảm ơn đai ca Diệp tha mang.
“, con dao vẫn còn găm trên cánh tay, nhưng Lưu Thế Huân không dám rút ra, cố gắng nén đau thêu thào.
Diệp Phàm gật đầu, cảm ơn rồi từ chối khéo lời mời dùng cơm của Vương Quân Long, dẫn Hàn Tuyết và Vu Hân Tuệ ra khỏi nhà hàng.
Khoảnh khắc ba người bước ra, Lưu Thế Huân lập tức ngã nhào xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
“Tiểu Tuyết, chúng ta đi đâu đây?”, lên xe, Diệp Phàm hỏi.
“Đưa Hân Tuệ về trước đã, hôm nay bỏ qua đi, ngày mai bắt đầu chính thức làm việc”.
Hàn Tuyết nói.
Vu Hân Tuệ không có ý kiến, theo hướng dẫn của cô, Diệp Phàm xe về hướng nhà của Vu Hân Tuệ.
Nhà của Vu Hân Tuệ nằm trong khu nhà cũ của thành phố, cô thuê một căn hộ xập xệ trong khu ổ chuột sắp sửa giải tỏa.
Khi đến nơi gọi là nhà của Vu Hân Tuệ, Hàn Tuyết giật mình kinh hãi.
Cô biết hoàn cảnh gia đình Vu Hân Tuệ rất khó khăn, nhưng không ngờ lại khó khăn đến mức đó.
“Hàn Tuyết, Diệp Phàm, xin lỗi nhé, điều kiện sống ở nhà này không tốt cho lắm, hai người lên uống li nước rồi đi”.
Sau khi xuống xe, Vu Hân Tuệ áy náy nhìn hai người.
“Ring ring ring…”
Hàn Tuyết vừa định nói, điện thoại trong túi xách chợt reo lên.
“Tiểu Tuyết, con ở đâu về ngay cho mẹ, hôm nay dì Hai con đến nhà chúng ta đấy”.
“Hân Tuệ này, để lần sau nhé, hôm nay có bà con đến nhà mình rồi”,Hàn Tuyết xin lỗi.
Diệp Phàm lại khởi động xe, lái về nhà Hàn Tuyết.
Trong xe, Hàn Tuyết nhìn Diệp Phàm không chớp mắt, nhìn đến nỗi Diệp Phàm nổi da gà, nói: “Tiểu Tuyết, em mà còn nhìn anh nữa, anh sẽ gây tai nạn mất”.
“Cái miệng quạ đen, anh khai mau, quan hệ giữa anh và Vương Quân Long là như thế nào?” Hàn Tuyết chất vấn.
Diệp Phàm cười đáp: “Nếu anh nói chẳng có quan hệ gì, em tin không?”
Hàn Tuyết trừng mắt: “Nói mau, không được huyên thuyên cái gì vừa gặp đã thấy có duyên gì gì đó, mấy cái đó đi lừa trẻ con thôi”.
“Haizzz, phụ nữ đúng là đa nghi, không phải anh từng nói anh và tập đoàn Hoàng Minh có dính dáng chút ít sao? Anh chàng Vương Quân Long kia rất thích đánh cờ, mà anh thì vừa khéo cũng biết chút đỉnh, anh ta thua anh, trong lòng không phục, nên bọn anh đánh cược với nhau, ai thua thì gọi người thắng là đại ca, anh ta đánh mười bàn thua cả mười, nên phải gọi anh là đại ca, vốn chỉ là nói đùa thôi, ai mà ngờ anh ta nghiêm túc như thế chứ”, Diệp Phàm giải thích.
“Thật vậy sao?”, Hàn Tuyết nghi ngờ nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm gật đầu dứt khoát nói: “Hoàn toàn là thật!”
“Hừ, tạm thời tin anh!”
.