Cuộc Chiến Gia Tộc

Chương 22: Dập Lửa Công Trường


Đọc truyện Cuộc Chiến Gia Tộc – Chương 22: Dập Lửa Công Trường


Một xấp mười ngàn, tất cả ba mươi xấp, mất người đàn ông mặt sẹo nhất thời phát sáng, ông ta đẩy ả gái bao trong lòng ra.


Ông ta cầm một xấp tiền lên vừa đếm vừa nói: “Cậu chủ Hàn, tục ngữ nói không có công không nhận thưởng, cậu vừa ra tay liền vung ba trăm ngàn, muốn chặt tay hay chặt chân đây?”

Hàn Bách Hào lấy ra một tờ giấy, chính xác là một tầm bản đồ “Không cần tay cũng chẳng cần chân, cứ làm theo như trên tấm này.


Người đàn ông mặt sẹo xem xong thì cất tấm bản đồ đi, ném ba trăm ngàn qua cho tên đàn em bên cạnh: “Thông báo cho mọi người, bắt đầu vào việc”.


Người đàn ông mặt sẹo vừa cất bước thì ả gái bao hồi nãy hắn ôm liền xà vào lòng Hàn Bách Hào, nũng nịu “Cậu chủ Hàn, em phục vụ câu.


“Ha ha ha.
Được được…”

Hàn Bách Hào tâm tình vui vẻ, đập mạnh tay xuống bàn, trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng nôn khan dữ dội.


Đêm xuống, mặt trăng treo trên cao, sau khi tắm rửa xong, Diệp Phàm đang rất tự giác định tiến về cái ổ của mình thì chợt bị Hàn Tuyết lên tiếng ngăn lại.


Hàn Tuyết gắng sức dùng giọng điệu bình thường nhất để nói chuyện, tỏ ra cô không hề để tâm: “Hiện tại trời dần trở lạnh, anh lên giường ngủ đi”.


Diệp Phàm ngược lại rất đỗi sững sờ, vừa kinh ngạc vừa khó tin nói: “Ngủ…
Ngủ trên giường? Em chắc là muốn để cho anh lên giường ngủ chứ Tiểu Tuyết?”

Hàn Tuyết giận dỗi ôm chăn quay đi, vùi đầu vào trong chăn: “Hừ, không chắc, anh biến về cái ổ của mình mà ngủ đi!”


Hi hi…

Diệp Phàm cười hi hi, đã xong bước đầu tiên trên chặng đường dài, mắt háo hức nhìn chiếc giường mong mỏi được đặt chân lên trong hai năm qua.


Bước đầu đã xong, bước tiếp theo còn sợ không làm được sao?

Trông thấy đường cong hoàn hảo của Hàn Tuyết hiện ra qua chăn, hơi thở của Diệp Phàm có chút gấp gáp.


Có điều khi anh vừa lên giường, tiếng nói mắc cỡ của Hàn Tuyết vang lên: “Không được phép vượt qua ranh giới ở giữa, nếu không anh ra ngoài phòng khách mà ngủ”.
Diệp Phàm định thần nhìn lại mới phát hiện ra trên ga giường xuất hiện một đường chỉ phân cách xiên vẹo, không nhìn kĩ thì quả thật không phát hiện ra.


Khóe miệng Diệp Phàm giật giật: “Việc này anh làm được thôi, chỉ là ai đó có làm được hay không thì khó nói lắm”.


Hàn Tuyết cắn răng nói: “Hứ, tôi sẽ làm được, dù sao nếu anh dám vượt qua ranh giới thì phải ra ngoài sofa ngủ”

Diệp Phàm cười nhẹ, anh cũng không phản bác lại, sau khi trải qua một ngày công việc căng thẳng dày vò mệt mỏi, Hàn Tuyết đã dần chìm vào giấc ngủ.


“Ring ring ring…”

Tiếng chuông điện thoại inh tai reo lên trước 4h sáng, dứt khoát đánh thức Hàn Tuyết, cô phát hiện ra mình đã vượt qua ranh giới, giống như một con bạch tuộc đang ôm lấy anh, đầu thì vùi vào trong ngực anh.


Đồng thời lúc đó Diệp Phàm cũng tỉnh dậy, vừa hay bốn mắt nhìn nhau với Hàn Tuyết.

Hàn Tuyết không có thời gian để xấu hổ, cô cầm lấy điện thoại ở đầu giường lên xem rồi nhanh chóng bắt máy.
Cô còn chưa kip mở miệng thì điện thoại đã truyền tới giọng nói gấp gáp của người đàn ông trung niên.
“Giám đốc Hàn, trung tâm trung chuyển hậu cần mới xây dựng ở khu phía Tây của chúng ta bị cháy rồi, kí túc xá của công nhân cũng bị bắt lửa…”

Nghe xong báo cáo, trong lòng Hàn Tuyết trở nên căng thăng, cô vừa nhanh chóng dặn dò gì đó vừa vội vã mặc quần áo.


Diệp Phàm cũng nghe được cuộc nói chuyện, anh đứng dậy nhanh chóng mặc quần áo “Em bình tĩnh đi, anh đi cùng với em!”

Quần áo chỉnh tề, Diệp Phàm vội mở một tủ đồ riêng của anh ra, trong đó có một chiếc túi vải đã cũ, đó là thứ duy nhất Diệp Phàm đem theo khi rời núi, đã hai năm anh không sử dụng đến nó rồi.


Diệp Phàm lại lấy ra một túi vải nhỏ hơn từ trong chiếc túi rồi chạy theo Hàn Tuyết xuống tầng.


Trời đêm mù mịt, giờ mới là 4h sáng, đã có vài người tập thể dục trên phố, chỉ thấy một chiếc xe đen phỏng qua như gió trên đường, thoắt cái đã biến mất khỏi mấy ngã tư.


Diệp Phàm liên tục tăng tốc độ, bọn họ sống ở phía Nam thành phố, còn cách nhà kho mới ở khu phía Tây một đoạn nữa, anh tăng tốc thêm vài lần nữa thì sẽ tới nhanh hơn một chút.


Hàn Tuyết cau mày, cô thỉnh thoảng lại rút điện thoại ra hỏi về tình hình hiện tại.
Nhà kho bị cháy là trung tâm trung chuyển mới xây của thương mại Thiên Bảo, nó có diện tích lớn, sau khi xây xong ngoài sử dụng thì còn có thể cho thuê, theo kế hoạch sau cùng là biên nó trở thành Trung tâm Logistics.


Đây là hạng mục quan trọng nhất của thương mại Thiên Bảo, hơn nữa còn nhận được sự quan tâm của chính phủ khu phía Tây, nếu như không xử lý ổn thỏa chuyện này thì sẽ ảnh hưởng lớn đến sự phát triển của thương mại Thiên Bảo sau này.

Mặt khác, mắt xích này xảy ra chuyện thì chắc chắn sẽ bị Hàn Bách Hào lấy ra để công kích cô tại nhà họ Hàn.


Hàn Bách Hào?

Hàn Tuyết chợt sững người, việc thi công của thương mại Thiên Bảo luôn rất nghiêm ngặt, trên công trường luôn cấm lửa, lúc 4h thì mọi việc thi công đã được dừng, làm sao có thể bị chảy được?

Không lẽ là do Hàn Bách Hào giờ trò?

Nhớ lại ánh mắt hung dữ của Hàn Bách Hào lúc dìu bà cụ Hàn rời khỏi nhà họ Hàn, Hàn Tuyết không khỏi rùng mình, nhưng cô lại lắc đầu dữ dội.


Không thể nào Hàn Bách Hào không có bản lĩnh lớn như vậy, phóng hỏa đốt nhà kho là việc không hề đơn giản, đây không chỉ là giở thủ đoạn nữa mà là muốn dồn Hàn Tuyết vào đường cùng.


Diệp Phàm nhìn phản ứng của Hàn Tuyết, cau mày hỏi: “Tiểu Tuyết, em sao vậy? Có phải nhớ ra gì không?”

Hàn Tuyết đáp “Không có, chúng ta tăng tốc thêm chút nữa đi”.


Ring ring ring…

Điện thoại của Hàn Tuyết chợt đổ chuông, là bà cụ Hàn gọi tới, Hàn Tuyết nhanh chóng bắt máy.


Tiếng gầm của bà cụ Hàn vang lên trong điện thoại: “Hàn Tuyết, nhà kho bị cháy rồi, cháu lấy gi mà sống hả? An toàn, đảm bảo, bà đã nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn để xảy ra chuyện, bây giờ cháu phải dốc hết sức không chế chuyện này, không được xuất hiện thêm bất kỳ sai sót nào nữa”

Tút tút tút….


Hàn Tuyết Còn chưa kịp lên tiếng thì bà cụ Hàn đã ngắt điện thoại, cô tức đến nỗi suýt thì ném điện thoại.


Điện thoại Hàn Tuyết lại đổ chuông ngay sau đó, là Hàn Bách Hào gọi tới.

“Để anh nghe cho!”

Diệp Phàm cầm lấy điện thoại bắt máy rồi liên đưa nó ra xa trong điện thoại vang lên tiếng gầm của Hàn Bách Hào.


Đợi gã ta gào xong, Diệp Phàm mới kế điện thoại vào tai nhàn nhạt nói: “Đúng là lắm lời!”

Nói xong liên ngắt điện thoại luôn.


Còn phía này Hàn Bách Hào cũng tức đến nỗi muốn đập điện thoại, nhưng rất nhanh gã ta liên nở một nụ cười gian xảo “Xem các người có thể giả vờ binh tĩnh đến lúc nào”.


Mất gần một tiếng đồng hồ thì tới công trường ở khu phía Tây, hiện giờ chỗ này đang vô cùng hỗn loạn.


Tiếng kêu gào cùng tiếng còi báo động lẫn lộn, công an gần đó cũng đã tới hiện trường.


Diệp Phàm và Hàn Tuyết vừa xuống xe liền nghe thấy tiếng gào của một người phụ nữ vừa được cứu ra khỏi đám cháy: “Mau cứu con trai tôi, nó mới chín tuổi, xin hãy cứu con trai tôi”.


Lúc này trong công trường đang bùng cháy dữ dội, cho dù bên chữa cháy đã tới nhưng cũng không thể dập tắt trong một lúc được, đáng sợ hơn là đám khói cuồn cuộn kia sẽ khiến mọi người ngạt thở.


Diệp Phàm nhíu chặt lông mày đứng một bên, việc xảy ra sắp một tiếng rồi, trên công trường vốn chẳng có thứ gì bắt lửa, đừng nói cháy lan sang ký túc xá công nhân.
Đống chăn ga gối đệm, quần áo có thể cháy bao lâu cơ chứ?

Diệp Phàm gửi thấy mùi hăng trong không khí, anh đã đoán ra gì đó, xem ra vụ hỏa hoạn này không hề đơn giản.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.