Cuộc Chiến Gia Tộc

Chương 139: Tặng Mẹ Một Hộp Não Bạch Kim!


Đọc truyện Cuộc Chiến Gia Tộc – Chương 139: Tặng Mẹ Một Hộp Não Bạch Kim!


Hàn Tuyết hơi run, suýt chút là bị Lưu Tú Cầm nhào tới.


Diệp Phàm không nói nên lời, lừa gạt con gái bà ta sao?

Anh là chồng hợp pháp của Hàn Tuyết thì sao lại nói là lừa gạt được chứ?

Làm như anh là một tên lưu manh chuyên đi lừa gạt các thiếu nữ thuần khiết vậy.


“Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy.
Tụi con chỉ là đi ngủ thôi mà”, Hàn Tuyết đỏ mặt nói.


“Hừ, giường trong nhà còn không đủ dài sao? Hay không đủ rộng, nhất định phải cầm tiền đến nhà người ta ngủ ư?” Lưu Tú Cầm dè bỉu.


“Tôi thấy hai người là tiền nhiều quá nên muốn đốt tiền thì có!”

“Hàn Tuyết, mau đi vài bước cho mẹ xem”, Lưu Tú Cầm đột nhiên nói.


“Sao vậy mẹ?”, Hàn Tuyết nghi ngờ

“Kêu con đi thì đi đi, sao lắm lời thế..”, Lưu Tú Cầm vừa nói vừa trực tiếp kéo Hàn Tuyết đi vài bước.


Diệp Phàm cạn lời, là một người sành sỏi nên anh dư sức biết được tại sao Lưu Tú Cầm muốn Hàn Tuyết làm vậy.


Chính là muốn xem thử Hàn Tuyết đã bị mất trinh tiết hay chưa, Diệp Phàm cũng không phải tên cầm thú.
Hôm qua, bà cụ mới mất, Hàn Tuyết đau lòng khôn nguôi, sao anh có thể làm chuyện đó với cô được.


Hơn nữa, vừa hay Hàn Tuyết cũng đang đến ngày đefn đỏ, anh tự nhận mình cũng không có khẩu vị mặn đến thế.

Quả nhiên, Hàn Tuyết đi một vòng, Lưu Tú Cầm thở phào nhẹ nhõm.
Bà ta vỗ ngực: “Dọa chết me rối, me tưởng con bị cái tên vô ơn bạc nghĩa kía ăn mất rdi, không có thì may, không có thì may

“Mẹ…”, Hàn Tuyết kéo dài giọng trách mắng, gương mặt đỏ bừng, nhin rất quyến rũ.


“Con gái lớn vậy rồi còn bày đặt xấu hổ.
Mẹ không đề phòng thì một ngày nào đó đứa trẻ ngốc như con sẽ bị cả tên vô ơn kia lợi dụng cũng không hề hay biết”, Lưu Tú Cầm đắc ý nói.


“Mẹ, không cho mẹ nói Diệp Phàm như vậy.
Nếu anh ấy là tên vô ơn, vậy thì tất cả đàn ông trong thiên hạ đều là kẻ xấu”, Hàn Tuyết bất mãn nói.


“Được rồi, mẹ có thể không nói cậu ta là tên vô ơn nữa nhưng cậu ta phải dùng hành động chứng minh khiến mẹ chấp thuận cậu ta mới được”, Lưu Tú Cầm hừ giọng nói.


Diệp Phàm cảm thấy nực cười.
Anh cần Lưu Tú Cầm chấp thuận sao?

Thật là buồn cười.
Nhưng anh cũng muốn xem thử Lưu Tú Cầm này đề ra yêu cầu gì.


“Mẹ, mẹ nói thử xem”, Diệp Phàm nói.


Đôi mắt của Lưu Tú Cầm sáng lên, bà ta nói: “Cậu có thể đi ra khỏi đồn cảnh sát thì chứng minh cậu vô tội.
Con dao Long Lân trị giá một tỷ vẫn còn trong tay cậu chứ?”.


Một giây trôi qua, không chờ Diệp Phàm lên tiếng, Lưu Tú Cầm phấn khích nói: “Cậu không nói thì có nghĩa là ngầm thừa nhận.
Tôi đề nghị cậu, đem bán con dao găm đó, 1 tỷ, tôi và bố cậu chỉ cần 200 triệu là được, còn lại 800 triệu thuộc về hai đứa”.


“Nhưng chi phí sinh hoạt và học phí du học sau này của Hàn Tử Di phải do hai đứa phụ trách.

Mẹ và bố của con đi Hải Nam mua biệt thự ven biển, không trở về thành phố Cảng nữa”, Lưu Tú Cầm đắc ý nói.


Diệp Phàm không nói gì, Lưu Tú Cẩm đúng là mơ mộng hão huyền.
Chỉ là chuyện này cơ bản là không thể nào xảy ra được.


Anh nhàn nhat nói: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi.
Con không thể bán con dao găm này.
Nó có tác dụng rất lớn với con”.


Trước đây Diệp Phàm không biết, sau này nói chuyện với Hoắc Thanh Thanh thì anh mới biết, con dao găm này án giấu bí mật.


Cô ta từng nhìn thấy một tin đồn bí ẩn trên di tích cổ ở sư môn của mình.
Trên thế giới có bảy chiếc chìa khóa đặc biệt, tập hợp lại thì chúng có thể mở ra một nơi bí ẩn.


Con dao găm Long Lân là một trong số đó.
Đương nhiên đây chỉ là tin đồn ghi trong sách cổ, vốn không chắc là sự thật.
Có thể chỉ là một truyền thuyết nhạt nhẽo mà thôi.


Nhưng có một điều có thể xác định, con dao Long Lân là một trong những vũ khí sắc bén nhất trên thế giới, giá trị của nó không thể ước tính được.


Do đó, món đồ như vậy làm cho Diệp Phàm như hổ mọc thêm cánh, sức chiến đấu cao lên một bậc, sao anh lại đem bán chứ?

Hơn nữa, anh cũng không thiếu tiến!

Nhưng Lưu Tú Cầm lại thấy bất mãn, trừng mắt và tức giận: “Diệp Phàm, cậu không thể quá ích kỷ.
Món đồ này thuộc về tất cả mọi người trong nhà, thân phận con rể của cậu mãi mãi không thể xoá bỏ.
Làm con rể ở rể thì phải có ý thức.
Hơn nữa chỉ có 200 triệu thôi mà, 800 triệu còn lại thuộc về hai đứa, cậu còn có điều gì không hài lòng đây”.

Diệp Phàm cạn lời, nói: “Mẹ, đây không phải chuyện tiền bạc.
Hơn nữa 1 tỷ cũng đâu có nhiều.
Món đồ này con tuyệt đối không bán, mẹ bỏ cái suy nghĩ đó đi”.


“Vớ vẩn, cậu tưởng khoác lác thì không cần đóng thuế sao?”

Lưu Tú Cầm rất tức giận, mắng mỏ: “Một tỷ không coi là tiền, vậy cậu lấy ra một tỷ cho tôi đi.
Món đồ này cậu thích làm sao thì làm, tôi tuyệt đối không thèm đếm xỉa tới”.


Kế hoạch của bà ta rất hoàn hảo, Diệp Phàm lại nói kiên quyết như vậy, không có chỗ để bàn bạc.


Sao có thể không tức giận chứ?

“Mẹ, đây là đồ của Diệp Phàm.
Anh ấy có quyền quyết định, mẹ đừng xáo trộn mọi thứ lên nữa”, Hàn Tuyết đứng một bên tỏ ra bất mãn.


“Hàn Tuyết, con không có tư cách nói chuyện ở đây, mau im miệng cho mẹ.
Mẹ vợ dạy dỗ con rể, đây là lẽ đi nhiên”.


“Hơn nữa, cậu ta ở rể, tất cả đồ đạc của cậu ta đều thuộc về gia đình này.
Mẹ có quyền kiểm soát mọi thứ.
Bước qua cửa lớn này, người làm chủ chỉ có thể là mẹ thôi”, Lưu Tú Cầm đắc ý, không biết thế nào gọi là mặt dày.


“Diệp Phàm, cậu đem bản con dao găm đó đi, tôi có thể đồng ý với cậu vài chuyện.
ánh mắt long lanh của Lưu Tú Cầm nhìn Diệp Phàm.
Bà ta không ép mà đổi sách lược, dùng cách dụ dỗ và điều kiện để thương lượng.


“Thứ nhất, sau khi bán con dao găm Long Lân đi, sau này cậu có thể ở trong nhà.
Tôi sẽ không đuổi cậu đi, rút lại biệt danh kẻ vô ơn cho cậu”

“Thứ hai, tôi đối đãi với cậu như là con rể duy nhất trong nhà, không đánh mắng cậu nữa, để cậu yên ổn sống qua ngày.
Đương nhiên, cái nhà này vẫn do tôi làm chủ”.

“Thứ ba, tôi cho phép cậu và Tiểu Tuyết sinh con.
Nhưng nếu sinh đứa đầu là con trai thì nhất định phải mang họ Hàn.
Nếu là con gái thì có thể theo họ Diệp của cậu”.


“Điều này chắc cậu cũng hiểu được, hai chị em Tiểu Tuyết phải có người thừa kế trong cái nhà này, nhất định phải có đứa con trai mang họ Hàn!”

Lưu Tú Cầm nói chuyện thoải mái, càng nói chuyện càng thấy hào hứng, kế hoạch tương lai của hai người Diệp Phàm và Tiểu Tuyết, cháu trai họ Hàn, cháu gái họ Diệp, bà ta có thể giúp chăm sóc bọn trẻ.


Phí chăm sóc mỗi đứa 10 triệu một năm.


Diệp Phàm hoàn toàn không có gì để nói, chỉ nhìn Lưu Tú Cầm tự biên tự diễn.


Hàn Tuyết tức giận, sửng sốt không nói nên lời…
nhìn ưu Tú Cầm như thể nhin thấy người điên vậy.


Ngay cả chính cô cũng cảm thấy không hài lòng.
Cô nghi ngờ mình và em gái không phải do Lưu Tú Cầm sinh ra.
Lưu Tú Cầm mặt dày vô sỉ như vậy, sao cô và Hàn Tử Di lại không thừa hướng chút nào?

Như thể hai gia đình khác nhau vậy!

“Được rồi, tạm thời như vậy là nhiều rồi, Tiểu Tuyết rót ly nước cho mẹ, mẹ khát muốn chết đây”, Lưu Tú Cầm dặn dò rồi nói tiếp: “Mấy điều này, mẹ đều sẽ in thành hợp đồng, hai chúng ta đều phải ký tên, ai vi phạm sẽ bị phạt 10 triệu”.


Diệp Phàm cạn lời, Lưu Tú Cầm không phải mặt dày vô sỉ, cũng không phải tự bản thân thấy hài lòng.


Đây là não có vấn đề, dùng ngôn ngữ địa phương mà nói thì chính là thiếu não!

Anh nhàn nhạt nói: “Mẹ, dạo này thuốc Não Bạch Kim bán rất chạy, chút nữa con đi mua hai hộp về cho mẹ nha!”


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.