Đọc truyện Cuộc Chiến Gia Tộc – Chương 134: Cân Bằng Thế Lực!
Trần Hoa khựng người rồi quay lại, nghiêm túc nói: “Tại sao? Lẽ nào anh thật sự đã bán văn vật? Tội này tôi không thể giúp anh bao che, mà nói thẳng là không thể nào bao che được”.
Trần Hoa đi ra ngoài, tìm cảnh sát tới ghi chép khẩu cung.
Theo quy trình điều tra cần có một người thẩm vấn, một người ghi khẩu cung, cộng với một đoạn băng ghi toàn bộ quá trình lấy khẩu cung.
Diệp Phàm cười khổ một tiếng, nói: “Cảnh sát Trần, cô thấy tôi giống người phạm tội lắm sao? Tôi trước giờ vẫn luôn tuân thủ luật pháp, yêu thiên nhiên bảo vệ động vật, quét nhà còn sợ làm đau con kiến…”
“Câm mồm!”, Trần Hoa mặt mũi tối sầm, quát:
“Bớt nói mấy lời vô nghĩa này đi!”
Diệp Phàm khẽ cười, bình thản nói: “Núi Bắc Manh!”
Trần Hoa ngớ người, sải bước đi tới trước mặt Diệp Phàm nắm chặt vai anh, trầm giọng nói: “Có phải anh đã biết điều gì rồi, hay là..”
Diệp Phàm ngắt tới cô, nói “Cảnh sát Trần, cô đóng của phòng vào trước đã, và cho tắt cả camera đi”.
“Cô yên tâm, thông tin mà tôi đưa cho cô; chắc chắn hữu dụng, chuyện này liên quan tới việc làm yên lòng dân ở thành phố Cảng”, Diệp Phàm bình thản nói.
Trần Hoa do dự trong chốc lát, sau đó đóng cửa, đồng thời dặn dò nếu không có sự cho phép của cô ta không ai được vào, trừ phi có việc khẩn cấp.
Tiếp sau đó cô ta liền tắt camera, xong xuôi mới ngồi đối diện với Diệp Phàm, nghiêm túc nói: “Nói hết những gì anh biết cho tôi, nếu để tôi phát hiện anh lừa tôi, tôi sẽ cho anh biết tay”.
“Được rồi, xem ra cô thực sự coi tôi là phạm nhân rồi”, Diệp Phàm bất lực nói.
“Hàn Bách Hào nói tôi có văn vật, đấy hoàn toàn là chuyện bịa đặt.
Đúng là tôi có thứ đến từ hơn hai nghìn năm trước, nhưng tôi không rao bán, bởi nó cùng lắm cũng chỉ được coi là một món bảo vật, vật này tôi lấy từ trong gỗ ra, vô cùng sắc bén!”
Diệp Phàm nói rồi vừa xoay cổ tay, chỉ thấy một con dao vô cùng tinh xảo xuất hiện trong bàn tay anh, dưới ánh đèn lưỡi dao sáng bóng ảnh lên ánh bạc.
Diệp Phàm cắm con dao Long Lân khẽ đâm xuống mặt bàn, lúc này chỉ còn thấy chuỗi dao nắm lại phía trên.
Trần Hoa đột nhiên mở to mắt, đây là lần đầu tiên cô ta thấy một thứ sắc bén tới vậy.
Hơn nữa lại còn là thứ đến từ hơn hai nghìn năm trước, thật khó tin.
Thế nào? Nếu như là văn vặt, ắt sẽ được nhà nước ghi chép lại, cô biết vật này chứ?” Diệp Phàm hỏi lại.
Diệp Phàm cũng không có ý kiến gì khi Trần Hoa rút con dao ra, cô ta tỉ mỉ quan sát một lượt, lắc đầu nói:
“Tôi không biết, nhưng theo pháp luật quy định, tôi có thể để các nhà khảo cổ học tiến hành giám định, nếu nó đúng là văn vật thì có thể định tội anh, còn nếu anh không chứng mình được nguồn gốc, thì vật này nhất định phải được giao lại cho nhà nước”.
“Sau đó còn phải nộp thêm năm trăm tệ và một lá cờ hiệu đúng không?”, Diệp Phẩm lạnh lùng cười nói.
“Anh có biết rằng vật này trị giá một tỉ tệ, chỉ tốn thêm năm trăm tệ và một lá cờ hiệu không thấy nực cười lắm sao?”
Trần Hoa sượng mặt, bởi không ai ngấm nổi cầu nói vừa rồi của Diệp Phàm.
Cô ta cũng dần tin những lời của Diệp Phàm, vật này đến từ hơn hai nghìn năm trước, lại sắc bén tới vậy, nhất định là đồ vật cấp quốc gia.
“Cảnh sát Trần, không giấu gì cô, nếu tôi không muốn giao ra, thì bọn họ cũng đừng hòng mà có được, nếu tôi đã muốn đi thì các cô cũng chẳng thể chặn tôi lại, nhưng nếu tôi đã chủ động tới, thì cũng chỉ vì gia đình của mình, cho nên vẫn mong cô hiểu rõ điểm này!” Diệp Phàm lãnh đạm nói, nhưng có phần ngang ngược.
“Hừ, khẩu khí của anh cũng không nhỏ nhỉ”, Trần Hoa lạnh lùng trả lời, ánh mắt sắc lẹm trừng lên nhìn anh.
“Anh nói ra bá chữ núi Bắc Minh, có phải đã biết điều g, ngoài ra..
đừng nói với tôi là anh làm”, cầm con dao Long Lân trên tay, Trần Hoa lại nghĩ ra điều gì đó, nói: “Lăng trì đến chết!”
Sau khi khám nghiệm tử thi ở núi Bắc Manh, bọn họ đã phát hiện người này từng bị lăng trì, sau đó bị đâm một nhát chí mạng mới chết.
Việc rạch da cắt thịt trên người sống, buộc phải dùng tới con dao vô cùng sắc bén, bằng không sẽ không thể nào thực hiện được.
Diệp Phàm nhếch miệng cười, nói: “Nạn nhân là người nước Tịch, đến từ Bắc Hải Đạo, thuộc gia tộc Kato, là đồng bọn với nhóm người đã từng ra tay với tôi và Tiểu Tuyết ở công viên, mục đích của bọn chúng chính là con dao Long Lân này!”
Trần Hoa mặt biến sắc, Diệp Phàm nói tiếp: “việc tôi sở hữu con dao này dã bị bọn chúng tung tin lên trang mạng quốc tế, những người tới truy sát tôi còn đang xếp hàng dài phía sau, cô giao vật này lại cho các nhà khảo cổ, không những không giúp ích được gì cho việc nghiên cứu, mà ngược lại còn làm hại tới tính mạng của bọn họ”.
“Hoang đường!”, Trần Hoa tức giận nói “Ở Hoa Hạ này, bọn chúng thích tác oai tác quái là được sao? Ai dám tới, tôi bắt bỏ tù hết! “
“Cảnh sát Trần, chỉ và chút lực lượng của các cô sao, e là tự tin thái quá rồi đó…”, Diệp Phàm bình thản nói, nhưng lại thấy vài phần diễu cợt trong lời nói của anh.
Trần Hoa có chút tức giận, Diệp Phàm không có chút ý thức nào về việc anh đang bị thẩm vấn, nên cô ta quyết định dạy cho anh một bài học, nhưng ngay giây sau thôi cô ta lập tức ngây người ra tại chỗ.
Chỉ thấy Diệp Phàm dùng một ngón tay chậm rãi nhấn mạnh lên mặt bàn bằng thép không rỉ.
Mặt bàn vốn đang bằng phẳng, chợt xuất hiện lỗ thủng nhỏ, hơn nữa lỗ thủng này lại do chính móng tay tạo ra.
Trần Hoa vô cùng kinh ngạc, chiếc bàn này cho dù có lấy búa đập, cũng chỉ tạo ra một dấu vết nhỏ trên mặt bàn mà thôi.
“Cảnh sát Trần, không phải kinh ngạc như vậy, tương lai những kẻ truy sát tôi, sẽ không chỉ nhắm vào một mình tôi đâu”, Diệp Phàm nói,
“Tôi nói lại lần nữa, thứ nhất, con dao Long Lân này là của tôi, cô giúp tôi chữ bí mật về nó.
Thứ hai, để mắt tới nhà Thượng Quan, bọn họ có hợp tác với người tộc Kato, nếu cô lần theo điều tra nhất định sẽ có thu hoạch.
Thứ ba, cái chết của cụ bà Hàn không phải do những kẻ truy sát tôi gây ra, bọn chúng còn coi khinh nữa là, tôi đề nghị cô nên điều tra chính người nhà họ Hàn..”
Diệp Phàm dõng dạc nói, chuyện này anh cũng có thể tự mình điều tra, nhưng không nhất thiết phải làm như vậy.
Sao phải tự mua dây buộc mình, trong khi có lực ượng cảnh sát ở đây.
Việc quan trọng nhất của anh lúc này chính là bảo vệ Hàn Tuyết, những tên sát thủ trong mạng lưới ngầm chẳng biết cái gì gọi là giới hạn
“Rốt cuộc anh là người như thế nào vậy?” Trần Hoa thấp giọng nói.
“Thằng ở rể nhà họ Hàn”, Diệp Phàm cười nói.
Diệp Phàm quá thần bí, cô ta sớm đã cho điều tra về anh, nhưng không có lấy chút thông tin gì của anh trước khi anh kết hôn với Hàn Tuyết, anh giống như từ trong không khí bước ra.
Điều này càng bất thường, lại cộng thêm vừa rồi phát hiện ra sức mạnh kinh người của Diệp Phàm càng cho thấy anh chẳng khác nào quả bom nổ chậm đối với xã hội bởi phía cảnh sát không thể không chế nối.
Trong khi Diệp Phàm đang thương lượng với Trần Hoa, tại căn biệt thự nhà họ Hàn, mọi người đã bàn bạc xong việc lo hậu sự cho cụ bà Hàn.
Sau khi cho tất cả mọi người trong nhà họ Hàn nghỉ việc, cả gian phong khách chỉ còn lại Hàn Bách Hào và Hàn Tử Hiên, còn di thể của bà cụ Hàn đã được đưa tới nhà tang lễ, gã ta còn đặc biệt cắt cử người nhà họ Hàn tới trông coi.
Người đó chính là bố của Hàn Tuyết, Hàn Tại Dần!
Cả Lưu Tú Cầm và Hàn Tuyết đều vô cùng tức giận, nhưng vì Hàn Bách Hào nói có thể khôi phục lại thời vàng son của nhà họ Hàn, cho nên cũng khiến Lưu Tú Cầm nguôi giận.
Đương nhiên đổi lại là phải tiến hành điều chỉnh nhân sự, gã sẽ đưa một người mới lên làm phó giám đốc công ty thương mại Thiên Bảo.
Ngoài mặt thì nói là để giúp đỡ Hàn Tuyết, nhưng trên thực tế lại muốn đổi người, vừa được lên nắm quyền điều hành trong dòng họ, gã ta liền chơi trò cân bằng lại thế lực.
Hàn Tuyết muốn phản đối, nhưng lại bị Lưu Tú Cám cản lại, vì dù sao được chia chút phần trăm vẫn tốt hơn a tay trắng không có gì!
.