Đọc truyện Cuộc Chiến Gia Tộc – Chương 132: Sơ Hở Trong Suy Nghĩ
Diệp Phàm kiên quyết báo cảnh sát, người nhà họ Hàn đều tức giận đến mức nhảy dựng lên khi thấy anh cố chấp như vậy.
Sắc mặt Hàn Bách Hào trở nên u ám lạnh lẽo, tuy gã ta không ép dược Diệp Phàm giao ra con dao Long Lân, nhưng cũng đạt được mục đích gã ta muốn.
Mọi nguời đều tin vào giả thuyết ban đầu của gã ta, chỉ cần gã ta hơi thổi tí gió là mọi mũi dùi đều nhắm vào Diệp Phàm.
Bây giờ nhà họ Hàn dường như đã do gã ta quyết định.
“Được rồi yên lặng hết đi, bà nội chết không nhắm mắt, để tôi báo cảnh sát, nhất định sẽ điều tra được”, Hàn Bách Hào hét lên.
“Được, lúc quan trọng này anh Bách Hào làm trụ cột của nhà họ Hàn, sau này tôi chỉ nghe theo lời của anh Bách Hào thôi”, một cô gái nhà họ Hàn nói.
“Đúng vậy, không thể tưởng tượng nổi đám người kia ăn cây táo rào cây sung, tôi muốn bảo vệ Bách Hào!”, một họ hàng thân thích của nhà họ Hàn nói.
Từng người một thế hiện thái độ của mình, Hàn Bách Hào rất hài lòng lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát.
Vẻ mặt Diệp Phàm rất thờ ơ, nếu không phải bà cụ vừa mới mất, là lúc không thích hợp thì anh sẽ không tha cho tên vừa mới mắng anh đâu.
Không lâu sau, bên ngoài đã có tiếng còi cảnh sát vang lên, một nhóm cảnh sát đi vào, dẫn đầu là một cô gái xinh đẹp.
“Trần Hoa, sao lại là cô ta?” thấy người đến là nữ cảnh sát, Diệp Phàm thầm nói.
Dĩ nhiên Trần Hoa cũng nhìn thấy Diệp Phàm, lúc người báo cảnh sát nói là chuyện nhà họ Hàn, còn là mưu sát, cô ta lập tức nghĩ đến Diệp Phàm.
Đang định tìm Diệp Phàm hỏi về vụ giết người ở quận Bắc Manh Sơn Lương, không ngờ nhà họ Hàn lại xảy ra chuyện nên cô ta nhận vụ án này.
“Diệp Phàm, cô Hàn, chúng ta lại gặp nhau rồi”, Trần Hoa chào hai người.
“Gặp chi bằng không gặp, gặp rồi lại chẳng có chuyện gì tốt” Diệp Phàm hơi cạn lời nói.
Hàn Tuyết nhéo anh một cái, nói như vậy thật không thích hợp, cô giơ tay ra bắt tay với Trần Hoa.
Trần Hoa liếc Diệc Phàm một cái, cũng hơi cạn lời.
Người nhà họ Hàn ngơ ngác, sao đám người Diệp Phàm lại quen với cảnh sát
Hơn nữa trông có vẻ rất quen thuộc
Ánh mắt Hàn Bách Hào lóe sáng, gã ta vội buớc đến nghênh đón nói: “Cảnh sát, các cô nhất định phải điều tra cho ra, bà nội tôi bị sát hại, chết không nhắm mắt..”
Hàn Bách Hào đau khổ, còn rơi mấy giọt nước mắt nói.
Trần Hoa ngược lại an ủi gã ta.
“Anh yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ điều tra ra để hung thủ phải nhận hình phạt thích đáng!”,Trần Hoa nghiêm túc, lớn giọng nói.
Hàn Bách Hào thầm run một cái liên tục bày tỏ cảm ơn với Trần Hoa.
Trần Hoa không phát hiện ra điều gì nhưng Diệp Phàm đã nhận ra, Hàn Bạch Hào không hề đau lòng, gã ta có vẻ hơi sợ khi nghe đến hai chữ “trừng phạt”.
Cảnh sát và pháp y bắt đầu điều tra hiện trường, một nam cảnh sát đi đến cạnh Trần Hoa nhíu mày nói: “Đội trưởng Trần, hiện trường đã bị phá, ngoài con dao này, khắp nơi đều có dấu vết.”
Trần Hoa vỗ đầu một cái, cảnh sát sợ nhất là hiện trường án mạng bị phá hoại, một khi bị phá hoại sẽ gây vô vàn khó khăn cho việc điều tra.
Mà con dao găm giết chết bà cụ này lại không hề có chút dấu vết nào.
Hàn Bách Hào ở một bên khóc lóc thảm thiết xin cảnh sát nhất định phải điều tra ra.
Gã ta thầm yên tâm, sau khi người nhà họ Hàn phát hiện bà cụ chết, theo lời dặn dò của gã ta, hiện trường vụ án dã bị động chạm vào, dù sao mấy người nhà họ Hàn này cũng không hiểu luật pháp.
“Cảnh sát, tôi có một tin tức muốn cung cấp cho các cô.
Tôi nghĩ chín mươi phần trăm có liên quan đến cái này Hàn Bách Hào lau nước mắt nói với Trần Hoa.
“Anh nói đi!”, Trần Hoa nói, một nam cảnh sát lấy sổ ra bắt đầu ghi chép.
Hàn Bách Hào chỉ vào Diệp Phàm nói: “Cậu ta là con rể nhà họ Hàn chúng tôi nhưng trong tay có một bảo vật, nói đúng hơn là một văn vật, văn vật này thu hút ý đồ của người xấu..”
Hàn Bách Hào hất nước bẩn lên người Diệp Phàm, khẳng định không phải là thứ trong tay Diệp Phàm thì bà cụ sẽ không bị giết.
Hàn Bách Hảo càng nói càng kích động, gã ta cũng thật bái phục sự lanh trí của mình, quả nhiên nên trao cho mình một giải thưởng.
Trước đây gã ta luôn muốn có được con dao Long Lân, nếu ban đầu gã ta báo cáo Diệp Phàm bán văn vật đi, có lẽ Diệp Phàm đã bị bắt từ lâu, gã ta cũng không cần phải giết hại bà cụ.
Tất nhiên gã ta cũng không thể có được con dao Long Lân, nó sẽ trở thành đồ sưu tập để trưng bày trong viện bảo tàng.
Lúc này, Hàn Tuyết biến sắc, văn vật và bảo vật chỉ khác nhau có một chữ nhưng hậu quả hoàn toàn khác nhau.
Bán bảo vật là trọng tội, với giá trị của con dao Long Lân có thể bị phạt tù trên mười năm.
Tất nhiên nếu văn vật đấu giá thì không sao, dù sao cũng có nộp thuế.
Hàn Tuyết cực kỳ lo lắng, Diệp Phàm vỗ cô tỏ ý đừng sợ, anh sẽ giải quyết.
“Diệp Phàm, văn vật gì lấy ra tôi xem thử, bán văn vật là tội nặng đấy!”, Trần Hoa cực kỳ nghiêm túc, vài cành sát cũng nhìn anh chằm chằm dường như có thể bắt anh bất cứ lúc nào.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Hàn Bách Hào, thật ra anh không ngờ Hàn Bách Hào lại trở giò này.
Nếu xử lý không ổn, anh sẽ bị bắt.
“Cảnh sát Trần, dừng nghe người khác nói bậy, tội bán văn vật không thể đổ lên đầu tôi được.
Tôi có thể phối hợp với cảnh sát đến Cuc cảnh sát để điều tra, hơn nữa tôi cũng có vài tin tức quan trọng muốn cung cấp cho cô”, Diệp Phàm lấy lùi làm tiến chủ động yêu cầu vào đồn cảnh sát hợp tác điều tra.
Nếu xảy ra tranh chấp ở đây, dám người Hàn Bách Hào nhất định sẽ không nói lý, dù anh có lợi hại thế nào cũng nói không lại nhiều người như vậy.
“Diệp Phàm..”, Hàn Tuyết lo lắng nói.
“Không sao, anh là công dân tốt sao có thể phạm tội được? Chỉ là hợp tác điều tra thôi”, Diệp Phàm cười nói với Hàn Tuyết.
Diệp Phàm bị dẫn đi, đám người nhà họ Hàn tỏ ra rất vui khi thấy người gặp họa, nhưng sắc mặt Hàn Bách Hào lại hơi khó coi.
Mưu tính của Diệp Phàm khá nhiều, mấy lần gã ta đều thất bại khi chống lại anh, gã ta không tin Diệp Phàm lại thành thật như vậy
Gã ta nói: “Cảnh sát Trần, tôi đề nghị cô nên lục soát..”
Nhưng Hàn Bách Hào chưa nói hết mấy chữ “người của anh” đã bị Diệp Phàm ngắt lời: “Cảnh sát Trần, tôi thấy cô nên đem mấy đồ vật bà cụ thường dùng đi kiểm tra, nhất là cây gậy của bà cụ!”
Diệp Phàm không thể để Trần Hoa lục soát người anh được, nếu không sẽ không có không gian để hòa hoãn, anh đã có kế hoạch thoát thân rồi.
Nghe đến hai chữ cây gây, đầu Hàn Bách Hào ầm một tiếng.
Gã ta càng nhớ đến trước khi mình giết chết bà cụ, bà cụ đã lấy gây đánh gã ta nhưng lại bị gã ta dùng tay ngăn lại.
“Dấu vân tay!” Hàn Bách Hào hoảng hốt.
“Cảnh sát Trần, tôi biết bà nội tôi thường sử dụng cái gì, tôi thu dọn lại giúp cảnh sát các cô”, nói rồi, Hàn Bách Hào đi lấy cây gậy cách đó không xa, Trần Hoa vội ngăn gã ta lại, cách làm này không phù hợp với quy trình xử lý vụ án của cảnh sát.
Vì tình huống đặc biệt nên họ mới để mấy người nhà họ Hàn ở lại đây.
“Ha ha, Hàn Bách Hào, anh vội cái gì, muốn phá hỏng hiện trường vụ án sao?”, ngay lúc tay gã ta sắp chạm vào cây gậy, không biết Diệp Phàm xuất hiện sau lưng Hàn Bách Hào lúc nào mà nắm lấy bả vai gã ta rồi kéo gã ta lại.
“Khốn kiếp, mày buông tao ra, tao đang giúp cảnh sát lấy bằng chứng, bắt được hung thủ để làm an ủi linh hồn trên trời của bà nội”, Hàn Bách Hào quát một câu, gã ta hơi kích động muốn đánh Diệp Phàm.
Nhưng Diệp Phàm xách gã ta liền lui về phía sau.
Một cảnh sát đeo găng tay lấy cây gậy đi.
Sắc mặt Hàn Bách Hào xám xịt như tro!
.