Cuộc Chiến Gia Tộc

Chương 111: Khinh Người Quá Mức


Đọc truyện Cuộc Chiến Gia Tộc – Chương 111: Khinh Người Quá Mức


Tiếng nhạc xập xình, những thân thể điên cuồng lắc lư, trai xinh gái đẹp tới đây thỏa sức bung lụa.
Nhìn những người ấy, Diệp Phàm bỗng cảm thấy hâm mộ.


Không có phiền não đúng là sướng thật!

“Choang!”

Một chai rượu vỡ vụn bên cạnh, mảnh vụn thủy tinh và rượu bắn vào ống quần anh.


“Con đàn bà thối, có giỏi thì đừng né, dám đánh tao chảy máu đầu, tao phải thịt mày.”, tiếng quát mắng vọng ra bên cạnh anh.
Một người đàn ông trán dính máu, đeo dây xích vàng cồng kềnh đang ép sát tại chỗ một cô gái.


Bóng lưng của cô gái ấy rất hoàn mỹ, cô ta mặc chiếc quần đùi ngắn và chiếc áo sơ mi lộ vai, hiện lên sức quyến rũ đến cùng cực.


Không cần nhìn mặt, chỉ riêng body lả lướt ấy thôi cũng khiến người ta mơ màng rồi.


“Hừ, mồm điêu mà không biết ngượng, dám sàm sỡ con này, bị đánh sứt đầu còn là nhẹ đấy…”, cô gái ấy không hề yếu thế, thuận tay cầm chai rượu trên bàn lên định ném, khiến người đàn ông kia sợ đến mức phải vội vàng né tránh.
Nhưng rồi hắn ta lại phát hiện ra chai rượu ấy không hề bay về phía này, ngược lại còn vang lên tiếng cười khinh bỉ của cô gái kia.


Thấy Vương Quân Long định buớc tới hỏi, Diệp Phàm kéo gã lại.
Anh nhướng mày lên, bởi vì giọng nói của cô gái này rất quen.


Sau một hồi ngẫm nghĩ, Diệp Phàm đột nhiên muốn quay đầu rời khỏi đây.


“Bịch!”

Anh còn đang băn khoăn thì cô gái kia bỗng đụng vào người anh.

“Không có mắt..
Mẹ kiếp, Diệp Phàm…”, nhìn thấy người trước mặt mình, Lục Tĩnh Tiêu ngạc nhiên đến mức buột miệng nói tục, người mà cô ta đụng phải là Diệp Phàm?

Lục Tĩnh Tiêu chính là cô gái xinh đẹp phóng khoáng mà Diệp Phàm cứu trong vụ cướp ngân hàng, là con gái của Lục Cẩn Niên – nhà từ thiện có tiếng trong thành phố Cảng.


“Khụ, chắc là cô đây nhận nhầm người rồi..”, Diệp Phàm che mặt nói.


“Vớ vẩn, anh hóa thành tro thì cô đây vẫn nhận ra…”, Lục Tĩnh Tiêu bỗng gắt giọng, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào anh.


“Nói! Vì sao không nghe điện thoại của tôi? Đã nói là tôi mời anh ăn cơm mà anh dám cho tôi leo cây!”

“Anh có biết là tôi đã gọi mười một cuộc điện thoại cho anh không? Những muời một cuộc đó.
Anh không nghe một cuộc nào, thế là có ý gì..”, Lục Tĩnh Tiêu cáu giận chất vấn.


“Có sao? Sao tôi không biết nhỉ..”, Diệp Phàm vờ như không biết, cố tình nói với vẻ ngạc nhiên.


“Khốn kiếp, chắc chắn là anh cố tình không nghe, dám làm không dám nhận, không đáng mặt đàn ông”, Lục Tĩnh Tiêu tức tối mắng mỏ Diệp Phàm.


Vương Quân Long đứng bên cạnh, gã cảm thấy rất bội phục, đây là chán cơm húp phở hay gì thế này.


Gã đoán là Diệp Phàm chơi quá đà, nhưng không biết rằng anh cũng rất bất đắc dĩ.


Diệp Phàm không biết Vương Quân Long đang nghĩ gì, anh cũng khổ tâm lắm chứ.
Lần nào Lục Tĩnh Tiêu cũng gọi điện thoại đúng lúc Hàn Tuyết đang ở bên cạnh, hơn nữa còn là lúc bọn họ xúc tiến tình cảm.


Mặc dù anh chẳng làm gì mờ ám, nhưng nghe điện thoại của Lục Tĩnh Tiêu thì kiểu gì cũng sẽ phá hỏng bầu không khí giữa anh và Hàn Tuyết.


Thế nên không phải anh không nghe, mà là cho thẳng vào danh sách đen.


“Con khốn, mày coi tao là tượng đá hay sao mà dám bơ tao!”, người đàn ông lắc chai rượu rồi quát tháo bọn họ.


“Gào âm lên cái gì hả? Đeo cái xích chó mà tưởng mình ghê gớm lắm đấy, đây là bạn trai tao, có giỏi thì đánh anh ấy đi..”, Lục Tĩnh Tiêu chống nạnh quát lớn, trông như một chị đại.


Diệp Phàm ngạc nhiên không thôi, trông cô ta chẳng giống Lục Tĩnh Tiêu mà anh gặp hôm trước gì cả.
Lần đó là tiểu thư nhà giàu, bây giờ là cô em nóng tính đi bar, thật sự khiến người ta phải khiếp sợ.


Điều cốt yếu là Lục Tĩnh Tiêu lấy anh ra làm bia đỡ đạn, nói dối mà mặt cứ tỉnh bơ như không…


“Bạn trai?”, người đàn ông cười khẩy nói: “E là một thằng bạc tình ấy nhỉ? Tao nghe thấy những lời mày vừa nói rồi, nhưng tao không để bụng chuyện mày bị vứt bỏ, chỉ cần mày theo tao thì tạo sẽ bỏ qua vụ mày đánh tao chảy máu đầu”.


“Nếu mày không đồng ý thì tao sẽ nện cho bạn trai mày một trận!”

Lục Tĩnh Tiêu khinh thường cười lên tiếng, cô ta túm tay Diệp Phàm: “Diệp Phàm, nghe thấy chưa, tên đó kiêu ngạo chưa kìa, lên cắn chết gã đi”.


Diệp Pháp nhíu mày lại, giơ tay lên vỗ một cái.

“Bộp..”

Âm thanh vang dội vọng ra, Lục Tĩnh Tiêu mở to mắt, nhìn Diệp Phàm với vẻ không thể tin nổi.


Diệp Phàm dám đánh vào vai cô ta.


“Còn dám nói linh tình nữa là tôi đánh cô đấy!”, Diệp Phàm thản nhiên nói, thái độ khá kiên quyết.


“Khốn kiếp, muốn chết hay sao mà dám đánh vào vai tôi..”, Lục Tĩnh Tiêu giơ chân lên đá vào chân Diệp Phàm, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên vì nổi giận.


Trong khắp thành phố Cảng, ai dám đánh Lục Tĩnh Tiêu này, dúng là hỗn xược!

“Khinh người quá rồi..”, người đàn ông ở bên cạnh cảm thấy nhục nhã vì bị phớt lờ, còn là kẻ đã đánh hắn ta nữa chứ.


Thế là hắn ta cầm chai rượu định phang vào đầu Diệp Phàm, muốn Diệp Phàm sứt đấu mẻ trán như mình.


Vương Quân Long vẫn luôn chú ý tới người đàn ông đó, gã quát lên rồi giơ chân lên đạp.


Nhưng có người còn nhanh hơn gã, Diệp Phầm vươn nắm đấm ra giáng thẳng vào chai rượu.


“Choang..”

Đó là một chai rượu còn chưa mở nắp, ngay khi nắm đẫm làm vỡ chai, mảnh vụn thủy tinh và rượu cùng bắn ra.


Cả hai người đều bị bắn trúng, không ít thì nhiều .Lúc này Vương Quân Long cũng đạp chân tới, người đàn ông đá ngã ra sau.


“Cậu nhóc, khá đấy..”, nhìn nắm đấm vẫn ven nguyên của Diệp Phàm, Lục Tĩnh Tiêu vỗ vai Diệp Phàm nói.


Khuôn mặt của anh đen kịt lại, anh rất muốn đánh cô ta thêm cái nữa để cô ta nhớ đời.


“Thằng ranh, dám đánh tao thì chúng mày chết chắc rồi…”, người đàn ông kia gào lên.
Hắn ta cũng khôn, lấy diện thoại ra gọi điện luôn.

“Hừ, đánh không lại là bắt đầu gọi hội, bảo mày là cái thằng chết nhát cũng không ngoa chút nào”, Lục Tĩnh Tiêu xỉa xói người đàn ông.


Bàn tay đang điện thoại của người đàn ông run lên, hắn ta tức đến mức mặt mày tái xanh, chỉ hận không thể làm thịt Lục Tĩnh Tiêu ngay lập tức.


“ Xảy ra chuyện gì mà mâu thuẫn lớn như thế?”, Diệp Phàm hỏi.
Bất kể thế nào thì bọn họ cũng từng vượt qua nguy hiểm cùng nhau, hơn nữa anh còn lỡ hẹn, chặn số điện thoại của người ta, suy cho cùng vẫn hơi ái ngại.


“Hừ, tên này thấy tôi xinh đẹp rạng ngời nên sinh ra nghĩ xấu xa, dám có ý đồ sờ mó bé đáng yêu của tôi.
Tôi phát hiện ra nên phang một chai rượu làm hắn chảy máu đầu..”, Lục Tĩnh Tiêu nói, trông cô ta không giống người bị sàm sỡ mà như đang khoe khoang chiến tích của mình.


Diệp Phàm cạn lời, anh vô thức nói: “Bé đáng yêu là cái gì?”

“Bé đáng yêu… Anh hỏi như thế làm gì…” Lục Tĩnh Tiêu đỏ mặt, trợn mất nhìn Diệp Phàm.


Diệp Phàm bất giác nhìn xuống dưới, anh lập tức hiểu ra, khẽ cười nói “Sửa lại nhé, của cô không phải là bé đáng yêu, mà là “lỡn” đáng yêu”.


“Cút đi”, khuôn mặt của Lục Tĩnh Tiêu đỏ ửng, cô ta lườm anh một cái.
Dám trêu cợt cô, nếu không vì tình hình lúc này không cho phép thì nhất định cô ta sẽ nên cho Diệp Phàm một trận tơi bời.


Bởi vì lúc này đã có một nhóm người đang đi về phía bọn họ, ít nhất cũng có bảy, tám tên đô con.


Người đàn ông vội vàng bước tới đón, chỉ vào Diệp Phàm và nói với vẻ mặt hung hăng: “Anh Luơng, anh làm thịt hai thắng đó đi, con nhỏ đó sẽ là của chúng ta..”


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.