Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 12: Trở Mặt Không Nhận Người


Đọc truyện Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ – Chương 12: Trở Mặt Không Nhận Người


“Đúng là mẹ nào con nấy, con của kẻ thứ ba quả nhiên cũng không phải loại gì tốt đẹp!”
“Cô nói bậy, mẹ cháu không phải là kẻ thứ ba, cháu và em gái không phải là một đứa con hoang, chúng cháu có cha, cha của chúng cháu là người đàn ông tốt nhất trên thế giới!” Tô Duy Hưng la lên.

Mẹ Đồng Hào mém chút cười “Ha ha ha, thật là buồn cười chết mất.

Cha của cháu lợi hại như vậy, thế người đâu? Có khả năng thì gọi anh ta đến để chúng tôi được rửa mắt! Trẻ con không nên thường xuyên nằm mơ giữa ban ngày!”
Tô Duy Hưng có vẻ giận dữ: “Cô chờ đấy.”
Nói xong cậu bé ta quay lại đẩy đám đông ra và lao ra ngoài.

“Duy Hưng!” Tô Kim Thư định đuổi theo, nhưng Tô Mỹ Chỉ lại bắt đầu khóc và bắt cô phải ôm.

Cô không thể bỏ đi được, đang chuẩn bị bế Tô Mỹ Chi lên và đuổi theo.

Vào lúc này, những người vốn nhóm lại với nhau để xem náo nhiệt đã nhanh chóng tản ra mở ra một con đường.

Mẹ Đồng Hào ngước đầu, vừa nhìn một cái hơi thở liên cứng ngắc.

Trời ạ, người đàn ông này…
Quá đẹp trai, khí chất mạnh mẽ! Nhìn thấy Tô Duy Hưng giữ tay một người cao ráo đang đi lại gần Người đàn ông mặc một bộ đồ đen, có một khuôn mặt đẹp trai mà tất cả phụ nữ đều ngưỡng mộ, đặc biệt là sự cao quý toát ra, làm cho người ta sợ không dám nhìn, chỉ muốn khuất phục Người đàn ông này không phải là một ai khác, chính là Lệ Hữu Tuấn!
Nhìn thấy cảnh này, Tô Kim Thư còn gì không hiểu?
Chỉ có thể là Tô Duy Hưng đang cố gắng lôi Lệ Hữu Tuấn tới trở thành một người cha giả!
“Tô Duy Hưng!” Cô không nói nên lời, đang định la mắng.

Nhưng khi nhìn thấy những ánh mắt tò mò xung quanh, mọi lời đều chỉ đành găm vào cổ họng.


“Đây là cha cháu!” Tô Duy Hưng nắm chặt lấy bàn tay Lệ Hữu Tuấn và tự hào mở miệng.

Lệ Hữu Tuấn mỉm cười, có vẻ như anh không có ý phủ nhận.

Tô Duy Hưng ngây ngốc.

Hôm nay, Lệ Hữu Tuấn là uống nhầm thuốc?
Nếu không, làm thế nào có thể phối hợp như vậy?
Ngay cả những điều trẻ con nói dối như là con trai mình.

“Anh ta … anh ta là cha cháu?’ Mẹ Đồng Hào bị sốc, lưỡi như bị thắt nút lại.

Tô Mỹ Chỉ trượt khỏi vòng tay của Tô Kim Thư ngay lúc này, chạy về phía Lệ Hữu Tuấn, lao đầu vào lòng anh.

Lệ Hữu Tuấn ngồi xổm xuống và ôm cô bé dậy.

Người đàn ông gần một mét chín, một tay ôm một cô bé phấn điêu ngọc trác, tay dắt một cậu bé anh tuấn vô đối.

Không hiểu sao nhìn vào ba người trông giống nhau khoảng năm đến sáu phần.

Ngay cả Tô Kim Thư cũng hơi ngốc khi nhìn thấy cảnh này.

Nhưng cũng phải thừa nhận, đó là một cảnh tượng rất ấm áp.

Nếu … nếu lời nói dối này là thật Tô Kim Thư lập tức xua đi suy nghĩ này!
Chắc là bị điên rồi! Đến chuyện như vậy cũng dám nghĩ? Nhất định là lúc nấy bị chọc tức quá hỏng đầu rồi!
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng quét qua mẹ Đồng Hào: “Con hư tại cha mẹ.

Cô cũng phải xin lỗi”
Lời nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi từ dường như là một sức ép, trước giờ mẹ Đồng Hào chưa từng thấy một người đàn ông nào có khí chất mạnh mẽ như vậy!
Bất chợt bị dọa cho ngớ ngẩn Đứng yên tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.

“Câm? Hay có cần tôi dạy cho không?”
Vừa mới nghe được lời từ Lệ Hữu Tuấn, bốn vệ sĩ mặc đồ đen và đeo kính râm bước tới Họ nhanh chóng bao vây mẹ Đồng Hào với sát khí nặng nề.

Khi thấy cảnh tượng này, mẹ Đồng Hào cảm thấy sợ hãi và gần như quỳ xuống.

Lúc này, không biết ai trong đám đông thì thầm: “Trời ạ, tôi biết người đàn ông này.

Anh ta là tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Thiên!”
Câu nói này giống như một viên đá ném xuống một hồ nước bình yên.

Đám đông yên tĩnh bỗng nhiên lại xôn xao.


“Đúng vậy, cô nói thế khiến tôi nhớ lại hôm qua tôi đã xem qua một cuộc phỏng vấn trên kênh tài chính.

Chính là anh ta!”
“Nhưng cuộc phỏng vấn rõ ràng cho biết anh ấy còn độc thân! Chưa hề kết hôn!”
“Đúng, không thể nào … họ cùng nhau nói dối?”
“Vậy cũng quá khoa trương rồi, phải không?”
Những ánh mắt lạnh lẽo của Lệ Hữu Tuấn lướt qua đám đông, vốn đang xôn xao liền lập tức ngậm miệng lại.

Mẹ Đồng Hào, dường như được nhắc nhở, ôm lấy con trai mình dũng cảm phản bác lại: “Anh nói anh là cha của chúng thì chính là cha của chúng ư? Bằng chứng đâu?
Nếu không có bằng chứng, thì chỉ có thể chứng minh là các người đang nói dối!”
Khi nhìn thấy sự nghỉ ngờ trong mắt đám đông, Tô Kim Thư cũng có chút lo lắng.

Không phải vì sợ bị người ta biết chuyện cô chưa chồng đã có con.

Mà cô chỉ là không muốn bọn họ miệt thị con mình.

Một đứa trẻ là một tờ giấy trắng, về sau vẽ nên bức tranh như thế nào đều là do người lớn dạy dỗ cả.

Cô không muốn hai đứa trẻ nói dối!
“Lệ Hữu Tuấn, chúng ta vẫn là..” Cô đã chuẩn bị nói chuyện với Lệ Hữu Tuấn, đột nhiên cô bị nắm lấy tay.

Giây sau đó, Lệ Hữu Tuấn đã kéo cô ấy vào lòng mình Tay phải đặt vào eo của cô ấy để cơ thể mềm mại của cô dính chặt lấy mình.

“Không phải là muốn chứng cứ sao? Ngay lập tức cho mấy người thấy”
Sau đó, trước khi Tô Kim Thư kịp phản ứng, anh kéo cô ra khỏi đám đông Ba phút sau, Tô Duy Hưng đã ngồi trước cửa sổ của cục an ninh dân sự số sáu.

“Thẻ căn cước, sổ hộ khẩu.”
Tô Kim Thư lục túi ra và đưa thẻ căn cước vào.

Tôi không mang theo sổ hộ khẩu.”

Cô cho đến bây giờ vẫn chưa phản ứng kịp, tại sao lấy bằng chứng lại phải có sổ hộ khẩu và thẻ căn cước.

“Cái gì? Đến đây rồi mà lại không có đem theo sổ hộ khẩu, cô cũng hời hợt quá rồi!”
Nhân viên trách móc.

“Mẹ ơi, sổ hộ khẩu ở chỗ con!” Tô Duy.

Hưng ngay lập tức chạy qua, mỉm cười đưa sổ hộ khẩu vào cửa sổ: “Chị gái xinh đẹp, làm phiền chị ạt”
Được khen ngợi bởi một đứa trẻ dễ thương như vậy, còn gọi là chị gái, cô nhân viên ngay lập tức mỉm cười: “Yên tâm, cứ giao cho chị “Bộp bộp!”
Hai con dấu được đóng xuống “Chúc mừng hai vợ chồng.”
“Khoan, cái gì? Vợ chồng nào?” Mặt Tô Kim Thư bối rối, có vẻ như chưa tỉnh ngủ.

Nhân viên cau có: “Cô gái, giấy chứng nhận kết hôn cũng đã nhận rồi, còn không phải là một cặp vợ chồng sao?”
Giấy chứng nhận kết hôn?
Tô Kim Thư choáng váng, chăm chú nhìn lại Cái thứ màu đỏ trong tay thực sự là một tờ giấy chứng nhận kết hôn.

Trong đầu cô kêu âm một tiếng, vội vàng mở cuốn sách màu đỏ ra.

Trong đó có hình ảnh của mình với Lệ Hữu Tuấn.

Chính xác!
Thực sự là một giấy chứng nhận kết hôn!
Cả người Tô Kim Thư như bị sét đánh, ngoài khét trong sống: “…”
Lệ Hữu Tuấn với một khuôn mặt bình tĩnh, tự nhiên với lấy cô vào vòng tay của mình: “Vừa nãy trong bệnh viện còn ngọt ngào gọi chồng yêu, bây giờ lãnh giấy đăng ký kết hôn rồi lại không muốn nhận nữa sao..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.