Đọc truyện Cùng Thuyền Chung Gối – Chương 38: Trung thu đoàn viên (6)
Viên Minh Nguyệt rời khỏi phòng làm việc của Hà Tâm Vũ, đi xuống bãi đổ xe, vội vàng lái xe đến Huy Đạt. Trong lòng cô từng chút từng chút tích tụ một loại cảm xúc mạnh mẽ, khiến cô muốn gặp Hà Thanh Huy ngay lập tức, muốn hỏi anh, rốt cuộc nhiều năm qua anh đã sống như thế nào? Không nghi ngờ gì, anh rất yêu mẹ của anh. Từ màu sắc yêu thích của mình và tình cảm của anh đối với số 17 Nguyệt Đàn, còn có thái độ đối với Hà Tâm Vũ, đủ để thấy được tình cảm sâu sắc đến mức nào. Nhưng mẹ anh lại chủ động rời bỏ anh mà đi, lúc đó anh chỉ mới 13 tuổi, cô không biết anh làm sao chấp nhận nổi chuyện này.
Trong lòng cô liên tục nghĩ mấy vấn đề này, cuối cùng cũng đến Huy Đạt, Hà Thanh Huy đang họp. Huy Đạt là dạng văn phòng open office space được thiết kế như một nhà ăn, họp hành không giống như Bách Niên là tất cả mọi người phải ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh ở trên ghế, mà là tất cả mọi người đều đứng trước bàn làm việc, còn có người tiếp tục làm công việc trên tay. Xa xa Dương Thận dựa vào cửa sổ bên cạnh bàn bida, Hà Thanh Huy thì lại đứng ở trong phòng làm việc, tay áo của anh xăn lên, cầm văn kiện nói: “Doanh thu theo quý của tổ công tác mạng có suy giảm, tổ trưởng Trình Thần, ngày mai gửi báo cáo cho tôi, tôi muốn biết nguyên nhân cụ thể.”
( open office space: là dạng văn phòng không có cửa, không có ngăn cách, là một khối, thành một chỉnh thể)
Nói xong ngẩng đầu lên, thấy Viên Minh Nguyệt thì không khỏi kinh ngạc, nhìn đồng hồ tay, mới 10 giờ sáng: “Sao cô lại tới đây?”
Trâm trạng của Viên Minh Nguyệt bị cảnh tượng bận rộn này làm xáo trộn, luống cuống một lúc, cuống quýt chỉ chỉ Dương Thận: “Tôi tìm anh ta!”
Dương Thận kêu khổ, làm bóng đèn rồi còn phải làm bia đỡ đạn, tươi cười nói: “Đặc biệt đến tìm tôi sao? Vinh hạnh quá, nào lại đây, vào phòng làm việc của tôi nói chuyện. Thanh Huy, anh tiếp tục họp đi!” Nói rồi kéo Viên Minh Nguyệt vào phòng làm việc của mình. Hà Thanh Huy không để ý tới bọn họ, nói tiếp tình hình doanh thu của các hạng mục.
Dương Thận dẫn Viên Minh Nguyệt vào phòng làm việc, hỏi: “Không phải là thực sự đi tìm lão gia rồi chứ?”
“Ông ta tìm tôi!”
Viên Minh Nguyệt đang muốn nói tỉ mỉ với anh ta thì Hà Thanh Huy đột ngột đẩy cửa bước vào, Viên Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía anh. Anh mặc quần tây màu xám đậm, áo sơ mi trắng, áo khoác cùng màu với quần tây, rất hợp với dáng người thon dài của anh, nhìn rất giỏi giang. Anh có nước da trắng, nhưng rất hợp với các đường nét trên khuôn mặt, vừa mạnh mẽ vừa trong sáng. Bây giờ là buổi trưa, anh mới kết thúc cuộc họp, trên mặt còn vẻ hăng hái trong công việc, những cử chỉ của anh tỏa sáng. Trong khoảnh khắc tâm trí của Viên Minh Nguyệt liền quay về, nhìn anh trầm thấp kêu một tiếng: “Thanh Huy.”
Hà Thanh Huy không hề đề phòng, bị cô gọi trong lòng khẽ động, cũng trầm thấp đáp: “Ơi?”
Dương Thận ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, cảm thấy khi rơi vào tình yêu con người vô cùng đáng sợ, anh ta tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, chưa bao giờ cảm thấy mình lại dư thừa đến như vậy.
Cuối cùng Hà Thanh Huy là người phục hồi tinh thần lạị trước tiên: “Tìm Dương Thận có việc gì?”
Viên Minh Nguyệt cũng phản ứng kịp, gạt những cảm xúc của mình qua một bên. Tường tận kể lại tình hình gặp Hà Tâm Vũ ngày hôm nay, chỉ là không nói đến đoạn mẹ anh, không nên kéo ra những chuyện thương tâm ấy.
Dương Thận kích động, “Thanh Huy, lão gia muốn anh quay về đó!”
Hà Thanh Huy lạnh lùng hỏi: “Vậy thì sao?”
“Vậy thì sao? Cho dù anh thực sự muốn đánh gục ông ấy thì quay về và bắt đầu từ bên trong, không phải dễ hơn nhiều sao.”
Hà Thanh Huy không bị thuyết phục: “Cậu xem nhẹ Hà Tâm Vũ quá ròi đấy!”
Viên Minh Nguyệt nghĩ đến vết sẹo trên người Hà Thanh Huy kia, cô có thể tưởng tượng được, Hà Tâm Vũ đúng là ra tay rất tàn nhẫn. Ở cùng một nơi với ông ta, mà không muốn phục tùng thì càng nguy hiểm hơn. Cô không biết Hà Thanh Huy muốn lật đổ Hà Tâm Vũ, nhưng cô cũng không hỏi cái gì cả.
Hà Thanh Huy đột nhiên hỏi: “Rốt cuộc Diệp Thánh Phi biết rõ về Bách Niên được bao nhiêu?”
Viên Minh Nguyệt: “Trước khi đi anh ta vẫn đảm nhiệm chức vụ của bộ phận tiêu thụ, cũng chỉ hiểu về chuyện của bộ phận tiêu thụ. Chí ít mức tiêu thụ hàng năm của Bách Niên rất rõ ràng. Cái khác là chất lượng về nhà ở, trước đây Viên Minh Tuấn cùng với Ưu Minh Vĩ Nghiệp hợp tác, thi công chất lượng vẫn vậy, những quy tắc ngầm chắc anh cũng biết, vận dụng quan hệ để đi qua chất lượng kiểm nghiệm cũng không phải việc khó.”
Dương Thận: “Vậy là đúng rồi, một mặt thúc đẩy đầu tư hạng mục ở Thanh Đảo, sau đó giữa đường thì rút lui, làm cho tài chính của Bách Niên bị đứt gãy. Mặt khác, lợi dụng truyền thông và chính phủ để làm khó về vấn đề chất lượng phòng ốc có vấn đề, làm cho uy tín của Bách Niên giảm xuống, đến lúc đó không thể vay tiền được nên đương nhiên sẽ phá sản.”
Tim Viên Minh Nguyệt hẫng một nhịp, cô không thể để Bách Niên thành ra như vậy được, đó là tâm huyết cả đời của bố cô, là vận mệnh của nhà họ Viên. Cô nói: “Thanh Huy, tôi phải nói chuyện này cho bố tôi biết.”
Hà Thanh Huy hiểu tâm trạng của cô, ngồi xuống bên cạnh cô, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô: “Đừng vội, hãy tin tôi, tôi sẽ không để cho Bách Niên có chuyện gì đâu!”
Trải qua sự việc cải tạo Nguyệt Đàn và Viên Minh Tuấn, anh đã chứng minh độ tin cậy của mình, cô đương nhiên tin tưởng anh, chỉ là, “Phải nói với bố tôi như thế nào đây?”
Để thuận lợi lấy được mảnh đất kia, Hà Thanh Huy không thể để Viên Khánh Niên biết được quan hệ hiện nay của anh với Hà Tâm Vũ, anh nói: “Cô nói với bố, Hà Tâm Vũ không có mục đích gì đặc biệt. Thế nhưng Diệp Thánh Phi không thể không đề phòng, như vậy bố sẽ yên tâm hơn, cũng không gây trở ngại chúng ta làm việc. Cô yên tâm, tôi và Dương Thận mới thu hồi vốn của Huy Đạt, đến lúc đó nhất định sẽ bảo đảm tài chính của Bách Niên sẽ không thành vấn đề. Ngoài ra, cô kiểm tra báo cáo chất lương của các dự án đang hoàn thành một lần nữa, có sơ hở thì phải làm lại, tôi và Dương Thận sẽ giúp cô.”
Viên Minh Nguyệt nghe anh nói cương quyết như vậy, trong lòng cũng an tâm hơn, đứng lên nói: “Tôi phải quay về Bách Niên, từ sáng tới giờ tôi chưa đến đó, không biết bên kia đã tạo áp lực như thế nào rồi.”
Hà Thanh Huy: “Tôi tiễn cô.”
Hà Thanh Huy và Viên Minh Nguyệt vào thang máy, bên trong chỉ có hai người bọn họ, cô không kềm nổi lại nghiêng đầu nhìn anh, anh cảm giác được cũng quay đầu lại cười với cô, rất dịu dàng: “Có chuyện gì sao?”
Viên Minh Nguyệt thấy anh cười, rất khác vẻ mặt nghiêm túc thường ngày, giống như là một đứa bé. Tim cô đập thình thịch, một lúc sau mới bình ổn lại: “Thanh Huy, mẹ anh tên là gì?”
Ánh mắt Hà Thanh Huy tối sầm lại, thì ra là hỏi về mẹ anh, khẽ đáp: “Bà tên là Trần Mi Tử, Mi trong lông mi, Tử trong tử sắc.”
Viên Minh Nguyệt cảm thấy cái tên này vô cùng êm tai, bà ấy nhất định là một mỹ nhân, điểm này thì có thể nhìn ra từ Hà Thanh Huy. Ngũ quan của anh chắc là thừa hưởng từ Hà Tâm Vũ, nhưng màu da và khí chất chắc là từ mẹ của anh mà thành. Cô nhìn anh, không biết nói cái gì nữa, những lời muốn nói tích tụ ở trong lòng nhưng lại không nói nên lời, bây giờ cô mới phát hiện ra, cô cũng không phải là người giỏi biểu đạt tình cảm.
Hà Thanh Huy biết vì đi gặp Hà Tâm Vũ nên cô mới hỏi về mẹ của anh, “Hà Tâm Vũ nói gì với cô?”
Viên Minh Nguyệt lắc đầu: “Không nói gì.” Còn nói: “Thanh Huy, khi nào có thời gian, kể chuyện của mẹ anh cho tôi nghe nhé.”
Hà Thanh Huy rất hiếm khi nói chuyện về mẹ của mình, nhưng hôm nay từ khi thấy Viên Minh Nguyệt, thì có một loại cảm giác được cô quan tâm và để ý. Trong lòng anh rất hưởng thụ cảm giác này, vì vậy gật đầu nói: “Được.”
Sắp ra tới bãi đỗ xe, Hà Thanh Huy đưa Viên Minh Nguyệt đến trước xe của cô, cô lên xe, anh mới nhớ tới một việc. Anh đứng ở bên ngoài gõ lên cửa kính: “Tâm Du hẹn hai chúng ta tối thứ sáu đi xem kinh kịch, vở “Lương Chúc”, đến lúc đó cô dành ra một chút thời gian nhé.”
Vốn là một bầu không khí rất tốt đẹp, Viên Minh Nguyệt nghe anh nhắc tới Vương Tâm Du, một mùi vị nói không nên lời lập tức xông lên đầu. Cô cũng không muốn lại chọc cho anh tức giận nên nói: “Được.”
Anh thấy cô bỗng nhiên ngoan ngoãn như vậy trong lòng cũng mềm mại theo, vươn tay ra vén mấy sợi tóc rủ trước trán ra sau tai cô.
Tai Viên Minh Nguyệt cảm giác được ngón tay anh chạm đến, đột ngột trở nên rất mẫn cảm, cảm giác tê dại truyền tới tim, rồi tỏa ra tứ chi, muốn nhanh chóng xuống xe ôm anh. Ai dè anh lại gõ một cái lên cửa xe: “Lái xe cẩn thận.”
Viên Minh Nguyệt chán nản một hồi, không nhịn được lại sờ sờ lỗ tai. Rất kích động, cô đạp ga lái xe ra bãi đỗ xe, nghĩ thầm lần sau nhất định phải là tôi chủ động khiêu khích anh!
Viên Minh Nguyệt quay về nói với Viên Khánh Niên: “Con với Thanh Huy tối hôm qua đến Vọng Thủy Viên ăn cơm, bố Thanh Huy cho Diệp Thánh Phi vị trí hiện nay là vì anh ta đã từng cứu mạng ông ấy. Thanh Huy cũng đã cho Dương Thận điều tra, đúng là Diệp Thánh Phi ở Tứ Xuyên đã cứu ông ấy. Con và Thanh Huy cũng đã nói chuyện với ông ấy, mặc dù ông ấy không có việc gì nhưng Diệp Thánh Phi thì không thể không đề phòng. Bây giờ hợp đồng đã được kí kết, để đề phòng Diệp Thánh Phi chúng ta cũng chỉ có thể bổ sung điều khoản trong hợp đồng mà thôi. Các vấn đề có thể xảy đến, cho dù anh ta lại sử dụng mánh khóe gì chúng ta cũng không sợ.”
Từ sự việc của Viên Minh Tuấn, Viên Khánh Niên kỳ thực cũng đã thay đổi suy nghĩ của mình. Trước đây ông chỉ muốn cho Viên Minh Lãng kế thừa Bách Niên, vì vậy trăm phương ngàn kế lót đường cho anh ta. Nhưng gần đây, đứa con này có vẻ như đã ham chơi quá nhiều, có lẽ phải từ từ dạy dỗ thôi, nó còn nhỏ tuổi, còn có rất nhiều thời gian. Mà bây giờ không thể không dựa vào con gái, ông cũng phát hiện ra từ sau khi Viên Minh Nguyệt kết hôn với Hà Thanh Huy, tính khí nóng nảy bốc đồng đã bớt đi không ít, hơn nữa quả thực cô làm việc rất nỗ lực, một lòng suy nghĩ cho Bách Niên.
Bây giờ nghe cô nói như vậy, lòng ông cũng buông lỏng đi nhiều: “Hãy làm những điều con nói đi.”
Nếu đã quyết định, liền gọi người của Thành Phát đến trao đổi bỏ sung chi tiết hợp đồng. Hai bên thảo luận rất khó khăn, Diệp Thánh Phi cũng bày ra thái độ cương quyết nói: “Hạng mục Thạch Lão Nhân ở Thanh Đảo nói cho cùng là của Bách Niên, Thành Phát chẳng qua chỉ là tham gia phát triển mà thôi, không thể nào nhận trách nhiệm giống nhau được.”
Bên phía Bách Niên, Viên Khánh Niên để Viên Minh Nguyệt trực tiếp đứng ra đàm phán, cô đương nhiên cũng giữ vững lập trường của mình, “Nếu như Thành Phát không đồng ý, vậy thì bây giờ chúng ta có thể huỷ bỏ hợp đồng. Trước mắt Thành Phát sẽ bị tổn thất, Bách Niên có thể dốc hết sức để bồi thường.”
Đương nhiên Diệp Thánh Phi không muốn hủy bỏ hợp đồng, anh ta thảo luận lại với những nhân viên mà anh ta dẫn tới, đành phải đồng ý bổ sung trách nhiệm của hạng mục ở hai bên là như nhau vào hợp đồng.
Hai bên cứ giằng co qua lại như vậy, cuối cùng tất nhiên đàm phán cũng thành công. Bên phía Diệp Thánh Phi nhượng bộ không ít, Viên Minh Nguyệt lại không cảm thấy thoải mái, càng như vậy càng chứng minh bọn họ có âm mưu.
Cuối cuộc họp, quyết định người phụ trách hạng mục của hai bên cuối tuần này sẽ cùng đi Thanh Đảo khảo sát thực địa, chính thức bắt đầu khởi công hạng mục biệt thự Thạch Lão Nhân ở Thanh Đảo. Chịu trách nhiệm bên phía Thành Phát đương nhiên là Diệp Thánh Phi, hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn dựa vào sự hỗ trợ của chính phủ đã đi vào quỹ đạo, tiến hành rất thuận lợi, Viên Minh Lãng cũng dần dần có thể giúp một tay, hạng mục Thanh Đảo hiển nhiên lại rơi xuống đầu cô.
Kết thúc cuộc họp, Diệp Thánh Phi cố ý đi tới phòng làm việc của Viên Minh Nguyệt. Đập vào mắt đầu tiên là những bước tượng gỗ bị thay bằng một vật trang trí bằng thủy tinh, anh ta hơi tức giận, nói không ngoa chứ năm bức tượng kia là tất cả tâm huyết của anh ta: “Mấy bức tượng kia đâu rồi?”
Viên Minh Nguyệt đang tìm tài liệu trên tủ hồ sơ, không thèm để ý nói: “Vứt rồi!”
Diệp Thánh Phi việc gì cũng có thể nhịn, nhưng lúc này lại đang run rẩy. Anh ta có thể dễ dàng tha thứ cho việc cô lập gia đình, dễ dàng tha thứ khi cô nhẫn tâm với anh ta, nhưng lại không thể dễ dàng tha thứ cho cô chà đạp tâm huyết và tình cảm của anh ta, anh ta tức giận nói: “Viên Minh Nguyệt, cô không có trái tim sao?”
Viên Minh Nguyệt nghe giọng nói kích động của anh ta thì cảm thấy ù ù cạc cạc, cô quay đầu lại nhìn anh ta: “Diệp Thánh Phi, quà tặng và tiền giống như nhau, nếu đã rời khỏi tay thì không còn liên quan gì đến mình nữa.”
Thoáng cái mặt của Diệp Thánh Phi đỏ lên, cô là đang nói năm trăm vạn đó, cô vậy mà lại đi so sánh như vậy! Anh ta rất nhanh ý thức được mình rơi xuống thế hạ phong, tất cả là do anh ta không thể nhịn được. Anh ta khôi phục tâm trạng, sắc mặt cũng dần dần dịu xuống, trên môi dần hiện lên ý cười: “Em nói đúng!”
Viên Minh Nguyệt không thèm nhìn anh ta, né qua anh ta đi ra cửa gọi to: “Người của bộ phận tiêu thụ đến phòng họp để họp!”
Diệp Thánh Phi cũng theo đến cạnh cửa, cười với cô: “Tạm biệt!” Nói xong sượt qua cô rời đi.
******
Đến thứ bảy, Hà Thanh Huy và Viên Minh Nguyệt cùng với Vương Tâm Du và Diệp Thánh Phi gặp nhau ở nhà hát Trường An. Viên Minh Nguyệt biết Vương Tâm Du nhất định lại mặc một loại trang phục phiêu diêu nhẹ nhàng. Tất nhiên cô thì ngược lại, mặc quần áo màu sắc đậm, chiếc váy quấn màu đen, váy không dài lắm, làm lộ ra đôi chân dài đầy kiêu ngạo của cô, cổ váy đính những hạt trân châu nhỏ sáng lấp lánh. Mái tóc màu đỏ được cài một trâm cài tóc pha lê tinh tế, đeo một đôi bông tai và vòng tay kim cương của hãng Catier. Chân mang một đôi giày cao gót màu bạc sáng lấp lánh của nhà thiết kế Jimmy Choo, toàn thân vô cùng lấp lánh.
Quả nhiên Vương Tâm Du vẫn là một màu trắng, mái tóc đen nhánh buông xõa trên vai, không đeo một món trang sức nào hết. Bọn họ chào hỏi lẫn nhau, đại sảnh của nhà hát đang đàn một bản hòa tấu của vở “Lương Chúc”, Vương Tâm Du nói: “Anh Thanh Huy, anh nghe xem, chính là cái này. Buổi hòa nhạc ở Bắc Kinh chúng ta đã nghe qua một lần, anh không nhớ ra sao?”
Hà Thanh Huy tập trung lắng nghe một hồi: “Hình như có chút ấn tượng, lần đó là sinh nhật của em?”
Vương Tâm Du cười rộ lên, “Rốt cục cũng nhớ ra.” Nói rồi giơ tay lên vuốt lại tóc mái.
Viên Minh Nguyệt liếc nhìn sợi dây màu đỏ được buộc trên cổ tay Vương Tâm Du liền trong lòng giật mình. Cô nghe Vương Tâm Du nói cùng Hà Thanh Huy đi nghe buổi hòa nhạc “Lương Chúc” trong lòng đã rất không thoải mái, giờ sợi dây màu đỏ này càng làm cho cô cảm thấy bất an, ắt hẳn là có liên quan tới Hà Thanh Huy. Cô cố ý nhìn cổ tay tay của Diệp Thánh Phi, nếu như anh ta cũng có một cái thì không sao, nhưng anh ta mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, cổ tay giấu ở trong tay áo, thấy không rõ lắm nên thỉnh thoảng cô cứ liếc mắt nhìn. Rốt cục bị Diệp Thánh Phi phát hiện, anh ta thản nhiên cười cười với cô, giống như cho là cô cố ý nhìn anh ta vậy. Cô liền vội vàng thu hồi ánh mắt.
Hà Thanh Huy cũng thấy cô liên tục nhìn Diệp Thánh Phi, rành rành đó là một cái nhìn trìu mến với anh ta, thế mà lúc gặp Diệp Thánh Phi còn không thèm di chuyển ánh mắt, trong lòng anh buồn bực, nghe được tiếng chuông của nhà hát, lạnh nhạt nói: “Vào thôi.” Rồi túm lấy tay của Viên Minh Nguyệt đi vào trước.
Viên Minh Nguyệt lại nghĩ bình thường Hà Thanh Huy rất tốt đẹp, nhưng chỉ cần gặp Vương Tâm Du thì anh liền thay đổi ngay, vì vậy trong lòng càng thêm kiêng kỵ cô ta.
Cuối cùng cũng ngồi trong nhà hát, bốn người người ngồi ở vị trí trung tâm, Viên Minh Nguyệt và Vương Tâm Du ngồi ở giữa, Hà Thanh Huy và Diệp Thánh Phi ngồi ở hai bên, vở kịch hay mở màn.
Lợi ích của kinh kịch đương nhiên là cho dù độc thoại hay là hát xướng thì đều nói tiếng phổ thông, phần lớn mọi người đều có thể hiểu, những nơi mà sử dụng tiếng địa phương thì khó có thể được tiếp nhận ở Trung Quốc —— đó là một vết mực. Viên Minh Nguyệt xem một chút thì thấy buồn ngủ, Vương Tâm Du ở bên trái thì vô cùng xúc động, chẳng biết lúc nào trên tay đã mọc ra một chiếc khăn lụa màu trắng, thỉnh thoảng lại lau lau lên má. Cô lại quay sang nhìn Hà Thanh Huy, anh cũng đang nhìn chằm chằm lên sân khấu, rất chăm chú. Cô sợ mình có vẻ không có học thức, ép buộc bản thân nghe thật chuyên tâm.
Câu chuyện “Lương Chúc” Viên Minh Nguyệt dĩ nhiên là biết, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài lâu ngày sinh tình, lưỡng tình tương duyệt , ai ngờ Chúc Anh Đài lại phải gả cho Mã Văn Tài, Lương Sơn Bá biết được tin dữ liền bệnh đến không dậy nổi rồi đi đời nhà ma, ngày xuất giá Chúc Anh Đài đi đường vòng đến trước mộ Lương Sơn Bá cúng tế, khóc lóc thảm thiết động trời, ông trời ban phép lạ, làm cho hai người hóa thành mộ đôi bươm bướm, là một câu chuyện tình yêu sâu sắc mà thương tâm.
(lưỡng tình tương duyệt: hai lòng cùng ưa)
Lúc này trên sân khấu đang bắt đầu diễn “Lâu thai hội” (là một đoạn trong vở Lương Chúc), Lương Sơn Bá đưa mười tám người đến Chúc gia cầu hôn nhưng Chúc Anh Đài đã được hứa gả cho Mã gia, nàng thấy dáng vẻ vui mừng của chàng không dám nói cho chàng biết sự thật. Sau khi gặp lại chàng thì nàng cố gượng cười, chàng bày tỏ nỗi lòng mình, chàng nói đến chuyện kết thông gia và cuộc sống mỹ mãn sau này. Rốt cục nàng nhịn không được, đem tình hình nói cho chàng biết hết.
Viên Minh Nguyệt xem từ đầu, đến đoạn này chỉ nghe thấy trên sân khấu Chúc Anh Đài khóc lóc thảm thiết: “Sơn Bá huynh, muội đã gả cho Mã gia.” Nước mắt Viên Minh Nguyệt thoáng cái dâng lên, cảm thấy trên thế giới này không có chuyện nào bi thảm bằng. Hai người yêu nhau như vậy, nhưng bởi vì thế sự biến hóa, từ nay về sau tách biệt. Cô càng nghĩ càng thấy khổ sở, nước mắt chảy càng thêm dữ, khó có thể ngừng. Thế nhưng rơi lệ lại làm cho cô cảm thấy xấu hổ, cô sợ bị người bên cạnh thấy, chờ trên sân khấu diễn xong cảnh này liền lập tức đứng dậy đi toilet.
Hà Thanh Huy đương nhiên biết cô khóc, nghĩ mới vừa rồi còn mơ màng buồn ngủ mà bây giờ lại khóc, nhập vai thật là nhanh, anh cảm thấy buồn cười. Vì vậy đứng lên để cho cô đi ra ngoài. Khoảng cách giữa các hàng ghế rất hẹp, cô đi qua anh cơ thể khó tránh khỏi bị cọ trúng, chân của cô cọ trúng chân của anh, trong bóng tối một luồng điện ở toàn thân bị đẩy ra, trong lòng như có cái gì đó đang mọc lên, anh không kềm được nắm lấy tay cô sau đó lại nhanh chóng buông ra. Cô cảm nhận được nhưng không dám quay đầu lại nhìn anh, sợ anh thấy nước mắt trên mặt, nhưng tâm trạng khó có thể kiềm chế, phiêu phiêu đãng đãng cố gắng đi đến toilet.
Cô đến toilet, nhìn vào gương cẩn thận trang điểm lại. Lại nghĩ đến cô vừa rồi cố ý đụng phải đùi của Hà Thanh Huy, lá gan của cô cũng thật là lớn. nhưng rõ ràng cô cảm giác được là anh có phản ứng, cô không nhịn được mỉm cười, trên mặt cũng hiện lên một vầng hồng nhuận.
Cô trang điểm lại xong thì đi ra khỏi toilet. Thấy Diệp Thánh Phi đang ở cách đó không xa, dựa vào lan can hút thuốc. Thấy cô đi ra thì nhếch miệng cười: “Hôm nay em rất đẹp!”
Viên Minh Nguyệt không muốn để ý đến anh ta, đi thẳng vào khán phòng. Diệp Thánh Phi đuổi theo nói: “Minh Nguyệt, anh rất mong đợi chuyến đi đến Thanh Đảo của chúng ta.”
Viên Minh Nguyệt cảm thấy anh ta rất đáng ghét, vẫn không để ý tới anh ta như cũ. Diệp Thánh Phi ôm chầm lấy cô, hai tay bao vây cô vào tường, túi xách của cô rơi xuống đất. Ánh mắt anh ta bình tĩnh nhìn cô, oán hận nói: “Em có biết hôm nay em có bao nhiêu hấp dẫn không? Suốt vở diễn trong đầu anh chỉ có cặp đùi của em thôi.”
Hơi thở của anh ta phả vào mặt của Viên Minh Nguyệt, cô cảm thấy rất buồn nôn, nhấc chân lên liền hướng đến “nhân tố quyết định” của anh ta thăm hỏi, đây là Lang (sói) thuật cô học được từ thời đại học. Ai dè còn chưa đụng tới người anh ta thì chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên: “Các người đang làm gì đấy?”
Viên Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn, ánh sáng hành lang lờ mờ, Hà Thanh Huy đang đứng ở đó. Bên này Diệp Thánh Phi cũng đã sớm nhích người ra, ra vẻ không có việc gì đứng ở một bên. Viên Minh Nguyệt gọi: “Thanh Huy.”
Hà Thanh Huy xoay người lại rời đi. Viên Minh Nguyệt nhặt túi xách rớt dưới đất lên, đuổi theo Hà Thanh Huy, gọi to: “Thanh Huy, Thanh Huy.”