Đọc truyện Cùng Thuyền Chung Gối – Chương 32: Bất động sản bách niên (10.2)
Hà Thanh Huy lái xe đưa Viên Minh Lãng về thẳng số 17 Nguyệt Đàn, Dương Thận cũng đến sau đó. Hà Thanh Huy hỏi, “Điều tra được chưa?”
Dương Thận: “Đã gọi cho Hình Vĩ, người của ông ta đã phong tỏa các con đường ra giao lộ, đã bắt được người rồi, đang thẩm vấn.”
Viên Minh Lãng ở bên cạnh nghe như lọt vào trong sương mù, đi theo hai người họ vào phòng khách, luôn miệng hỏi, “Điều tra xe gì, chiếc BMW vừa thi đấu với em hả, vì sao vậy?”
Viên Minh Nguyệt cũng đang từ phòng giải trí đi ra thấy ba người họ, sắc mặt Hà Thanh Huy tái xanh, ngoài ra hai người còn lại thì vô cùng hoảng loạn, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Thận đứng ở cửa gọi Trương Tỷ mang nước ra, uống mấy ngụm rồi giải thích chân tướng với hai chị em Viên gia, nhưng chỉ nói qua loa chuyện anh ta nói với Viên Minh Tuấn về việc Viên Minh Lãng đua xe.
Viên Minh Nguyệt nghe xong sắc mặt tái nhợt, luống cuống tay chân kiểm tra khắp người Viên Minh Lãng, run rẩy nói: “Minh Lãng, không có việc gì chứ?”
Viên Minh Lãng cũng choáng váng, “Sao lại như vậy được?”
Điện thoại Dương Thận vang lên, là Hình Vĩ gọi tới liền đưa máy cho Hà Thanh Huy. Hà Thanh Huy nhận lấy: “Tổ trưởng Hình, tôi là Hà Thanh Huy.”
Hình Vĩ: “Hỏi thì cái gì cũng không nói, chỉ nói là đến đó để đua xe thôi.”
Hà Thanh Huy: “Phiền tổ trưởng Hình thẩm tra thêm một chút nữa.”
Hình Vĩ khó xử: “Việc này hơi khó, vì không có tạo thành tai nạn như các cậu nói nếu chúng tôi tiếp tục tra hỏi là trái với pháp luật.”
Hà Thanh Huy: “Tổ trưởng Hình, xin nhờ ông! Bây giờ tôi sẽ bảo Dương Thận đi tìm ông!”
Hình Vĩ do dự: “Được rồi.”
Hà Thanh Huy cúp điện thoại nói với Dương Thận: “Mang tám vạn tiền mặt đến biếu cho Hình Vĩ đi.”
Dương Thận vội vàng đi làm.
Viên Minh Lãng hỏi Hà Thanh Huy: “Anh nói Viên Minh Tuấn muốn hại chết em ư?”
Hà Thanh Huy gật đầu.
Viên Minh Lãng tức giận đứng bật giậy, phẫn nộ nói: “Em phải đi nói với bố để cho anh ta ngồi tù!” Nói rồi đi ra cửa.
Viên Minh Nguyệt kéo anh ta lại quát lên: “Bây giờ em đi tố cáo, anh ta chắc chắn sẽ chối bay chối biến, chờ anh rể em tìm được chứng cứ cái đã!”
Viên Minh Lãng quay lại nhưng vẫn rất tức giận, cẩn thận nhớ lại tình huống đua xe lúc nãy, chỉ cần Hà Thanh Huy đến trễ một phút anh ta chắc là lành ít dữ nhiều rồi, nghĩ tới đây liền đổ một tầng mồ hôi lạnh, nghĩ lại mà sợ.
Chờ ở số 17 Nguyệt Đàn suốt hai tiếng cuối cùng Dương Thận cũng trở về, vừa vào cửa đã nói: “Đã khai hết rồi! Quả nhiên là Viên Minh Tuấn sai khiến, anh ta cho tay đua xe kia 20 vạn lệnh cho anh ta ép xe của Minh Lãng bị lật là được.”
Hà Thanh Huy hỏi: “Có ghi hình lại không?”
Dương Thận lắc đầu, “Không được ghi hình, chỉ có ghi âm thôi, cũng không phải ra tòa chắc cũng đủ dùng.”
Viên Minh Lãng: “Chị, chúng ta đi tìm bố đi!”
Hà Thanh Huy nhìn đồng hồ đeo tay: “Hôm nay muộn rồi, sáng mai hẵng đi! Minh Lãng, Dương Thận hai người tối nay ngủ lại đây đi.”
Viên Minh Nguyệt để Trương Tỷ sắp xếp chỗ ngủ cho Viên Minh Lãng và Dương Thận, lên lầu thì thấy Hà Thanh Huy đã vào phòng, cô đứng ở cửa do dự một lúc rồi quyết định gõ cửa, anh mở cửa ra thấy cô cũng không ngạc nhiên. Cô nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh đã cứu Minh Lãng!” Thật ra cái cô càng muốn nói là anh cũng cứu cô, cô không thể nào tượng tượng nỗi nếu như Viên Minh Lãng thực sự gặp chuyện không may thì trong lòng cô sẽ hối hận đến nhường nào.
Ánh mắt Hà Thanh Huy lạnh băng nhìn vào mắt cô, khẽ nói: “Không có gì!” Nếu như Viên Minh Lãng gặp chuyện không may anh đương nhiên khó trốn tránh trách nhiệm được. Lúc này chỉ có hai người bọn họ biết ở trong lòng họ cảm thấy may mắn nhường nào.
Sáng sớm hôm sau, Viên Minh Nguyệt và Viên Minh Lãng đi tìm Viên Khánh Niên, nói cho ông biết chuyện xảy ra tối hôm qua, Viên Khánh Niên rất kinh hãi, nhìn hại chị em họ hỏi: “Có chuyện như vậy sao?”
Viên Minh Nguyệt lấy điện thoại ra mở tập tin ghi âm lên, phát ra là một giọng nói đau khổ: “Trước đó có một người anh em tìm được tôi rồi cho tôi mười vạn, nói là tôi chỉ cần ép chiếc xe Lamborghini màu cam bị lật là được rồi.”
Một giọng nói nghiêm nghị khác hỏi: “Người anh em đó tên gì? Có nói là ai đưa tiền cho anh ta không?”
Người nọ ho khan hai tiếng, gần như rên rỉ: “Mấy người đừng đi tìm anh ta, anh ta rất tốt với tôi. Hình như anh ta còn nói cái gì đó nữa.” Nói xong dừng lại, bên trong truyền ra một tiếng xào xạc, cái thanh âm kia vang lên một lần nữa, “Đúng rồi, anh ta hình như có nói một câu nữa, là anh họ của thằng nhóc Lamborghini đưa tiền.”
Viên Khánh Niên nghe xong giận dữ, tay run rẫy, lớn tiếng chất vấn: “Tất…Tất cả đều là sự thật?”
Viên Minh Lãng: “Đương nhiên là thật rồi ạ, chuyện lớn như vậy sao tụi con dám vu oan cho anh ta được. Bây giờ con nghĩ lại vẫn thấy rất sợ, nếu không có anh rể chắc chắn con bị người ta hại chết rồi!”
Viên Khánh Niên lúc này cũng không kịp hỏi tội anh ta giấu diếm trốn đi đua xe, ngồi im thật lâu bình tĩnh rồi mói hỏi: “Tập tin ghi âm này ở đâu mà có?”
Viên Minh Lãng: “Anh rể gọi người bắt tên kia lại rồi tra hỏi.”
Viên Minh Nguyệt vội vàng bổ sung: “Là cảnh sát bắt, Thanh Huy vừa khéo quen vị cảnh sát kia.”
Viên Khánh Niên liếc mắt nhìn Viên Minh Nguyệt rồi đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay chắp ra đằng sau trầm mặc. Viên Minh Nguyệt nhìn bóng lưng của ông trong lòng thấp thỏm bất an, vừa chờ ông nghĩ biện pháp giải quyết vừa lo lắng bị ông phát hiện ra ý đồ khơi mào mâu thuẫn giữa Minh Lãng và Minh Tuấn của mình.
Viên Minh Lãng đã sớm sốt ruột, “Bố, chẳng lẽ bố còn muốn tha cho anh ta sao. Anh ta muốn giết con đó.”
Viên Khánh Niên quay đầu lại nhìn hai chị em họ: “Chuyện này không được nói ra ngoài, càng không được nói cho mẹ các con biết. Bố sẽ xử lý!”
Viên Minh Lãng còn muốn nói nữa cái gì nữa nhưng bị Viên Minh Nguyệt kéo lại, nháy mắt liên tục với anh, anh rốt cuộc cũng nhịn xuống. Hai người đi ra cửa, Viên Minh Lãng nói: “Chị nói xem bố có bỏ qua cho anh ta không?”
Viên Minh Nguyệt lắc đầu, cô biết lần này nhất định sẽ không bỏ qua đâu. Mặc dù là Viên Minh Lãng là người lỗ mãng tùy hứng nhưng lòng dạ lại đơn thuần thiện lương, tính cách rất hoạt bát, cho dù cô biết trong nhà có tư tưởng trọng nam khinh nữ nhưng cô không thể không chiều theo ý của Viên Minh Lãng, không muốn anh phải chịu tổn thương. Tuy rằng lần này Viên Minh Tuấn bị lợi dụng nhưng cô không ngờ được anh ta lại ra tay tàn độc như vậy. Bây giờ cô vẫn cảm thấy sợ, cô không tin bố cô sẽ để người nguy hiểm như vậy bên đứa con trai yêu quý của mình.
Quả nhiên đến buổi chiều Viên Khánh Niên liền triệu tập họp ban giám đốc khẩn cấp, gọi tất cả thành viên hội đồng quản trị đang nghỉ ngày cuối tuần đến, đương nhiên Hà Thanh Huy cũng phải có mặt. Viên Minh Tuấn vẫn không biết đã phát sinh ra chuyện gì bởi vì anh ta không được thông báo trực tiếp. Ngày hành sự cụ thể cũng chỉ nói là cuối tuần này, không nói rõ là thứ sáu hay thứ bảy, bây giờ mọi chuyện bại lộ người trung gian đã sớm bỏ trốn mất dạng nhưng anh ta lại chẳng hay biết gì.
Mọi người vào phòng họp, Viên Minh Lãng trợn mắt nhìn chăm chú vào Viên Minh Tuấn, Viên Minh Tuấn bối rối cười với anh một cái, trong lòng còn đang nghĩ để xem mày còn có thể hoành hành đến khi nào.
Viên Khánh Niên mở cửa vào phòng họp thấy mọi người đều đến đông đủ liền đi đến ngồi xuống ghế chủ tịch, thẳng vào vấn đề: “Tôi mở cuộc họp khẩn cấp này là thảo luận về quản lí bộ phận thu mua Viên Minh Tuấn đã nhận tiền hoa hồng của Ưu Minh Vĩ Nghiệp.”
Mấy vị thành viên hội đồng quản trị nghe xong lập tức ồn ào, Viên Minh Lãng nhìn Viên Minh Nguyệt bày ra vẻ mặt khó hiểu, Viên Minh Nguyệt nhìn anh lắc đầu, Hà Thanh Huy là người giữ bình tĩnh nhất.
Viên Minh Tuấn kinh hãi, sắc mặt lập tức đỏ bừng: “Chủ tịch, cháu không có!”
Viên Khánh Niên không nhìn anh ta sai thư kí đem một xấp văn kiện phát cho các thành viên hội đồng quản trị. Trong đó liệt kê ghi chép con số hoa hồng Viên Minh Tuấn nhận được của các hạng mục công trình cùng với danh sách người nhận và người gửi của khoản tiền đó.
Viên Minh Tuấn cũng được nhận một phần văn kiện, nhìn các con số sáng loáng trên giấy anh ta chỉ thấy hoa mắt chóng mặt. Anh ta vẫn cho rằng mình hành sự rất kín đáo nhưng không ngờ Viên Khánh Niên lại biết cặn kẽ như vậy. Sắc mặt anh ta tái nhợt, hai tay run rẩy nhìn Viên Khánh Niên một hồi rồi nhìn các thành viên hội đồng quản trị một hồi, không nói được câu nào.
Viên Khánh Niên vẻ mặt không thay đổi nói: “Các vị, có muốn nói gì không?”
Có mấy vị trong hội đồng quản trị có nhận tiền của Viên Minh Tuấn, bây giờ thấy các khoản tiền rất rõ ràng này trong lòng rất sợ hãi. Mặc dù đang chửi Viên Khánh Niên nham hiểm nhưng cũng không nói ra được một lời nào.
Những người còn lại là đối địch với Viên Minh Tuấn, mặc dù bây giờ trong lòng rất vui vẻ nhưng mấy ngày trước Viên Khánh Niên mới vừa mắng Viên Minh Lãng xong sao giờ lại nhắc đến chuyện cũ. Cũng có thể đã xảy ra chuyện gì đó, không nên nói gì là tốt hơn.
Hai chị em Viên gia và Hà Thanh Huy tất nhiên cũng không tùy ý phát biểu ý kiến vào lúc này. Bọn họ cũng rõ ràng rằng Viên Khánh Niên chỉ là muốn mượn cớ này để che giấu việc Viên Minh Tuấn hãm hại Viên Minh Lãng, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài được.
Không khí trong phòng liền trầm mặc, phòng họp im lặng phảng phất chỉ có tiếng tim đập thình thịch của Viên Minh Tuấn. Viên Khánh Niên nói: “Nếu không ai có ý kiến gì thì tôi tuyên bố kết quả. Hành vi của Viên Minh Tuấn làm nguy hại nghiêm trọng đến lợi ích của công ty, bây giờ huỷ bỏ tư cách thành viên hội đồng quản trị của Viên Minh Tuấn, cách chức quản lí bộ phận thu mua, sa thải!” Nói xong rồi ngừng một hồi vẫn không có ai nói gì, Viên Khánh Niên đứng lên: “Tan họp!” Rồi đi thẳng ra cửa.
Viên Minh Tuấn thấy Viên Khánh Niên đi ra ngoài liền đứng dậy đuổi theo, gọi: “Chú! Chú!”
Viên Khánh Niên không quay đầu lại đi về phòng làm việc của mình, Viên Minh Tuấn đi vào theo, nửa tức giận nửa hoảng loạn chất vấn: “Chú, vì sao?”
Viên Khánh Niên đóng cửa phòng lại, lúc này cơn tức giận mới phát ra ngoài, quay sang nhìn anh ta nói: “Cậu còn dám hỏi tôi vì sao hả?”
Viên Minh Tuấn: “Việc này chũ sớm đã biết vì sao bây giờ lại nói ra. Có phải là dọn sạch đường đi cho Minh Lãng? Chú, cháu bán mạng vì Bách Niên nhiều năm như vậy chẳng lẽ vì không hợp với Minh Lãng mà chú đuổi cháu đi sao?”
Viên Khánh Niên nghĩ đã đến nước này mà cậu ta còn nguỵ biện, vừa đau lòng vừa tức giận, tuyệt vọng chỉ vào mũi Viên Minh Tuấn: “Nói! Có phải cậu thuê người tên là Đạn để hại Minh Lãng phải không?”
Viên Minh Tuấn thế mới biết sự việc đã bại lộ, môi lập tức trắng bệch, vẻ mặt thất bại. Anh ta đối mặt với sự chất vấn của Viên Khánh Niên đứng im không nhúc nhích, hai chân vô cùng run rẩy, qua một lúc lâu mới dè dặt nói: “Cháu…Cháu không có làm!”
Viên Khánh Niên nghiêng đầu sang chỗ khác, nhắm mắt lại chậm rãi nói: “Cậu đi đi, việc cậu nhận hoa hồng tôi sẽ không truy cứu, cậu về nói với bố cậu là tôi có lỗi với ông ấy, không thể giúp ông ấy dạy dỗ con trai thật tốt!”
Viên Minh Tuấn biết mình không còn hy vọng gì nữa, bất kể nói cái gì đi nữa cũng không thể vãn hồi tất cả đành phải yên lặng đi ra cửa. Anh ta đi ra ngoài, Viên Minh Lãng đã chờ sẵn, nhìn anh ta đi ra, không nói gì liền đánh một đấm vào mặt anh ta, máu trên khóe miệng chảy xuống. Hà Thanh Huy đang ở phòng làm việc của Viên Minh Nguyệt nghe thấy tiếng động liền chạy ra kéo Viên Minh Lãng lại.
Viên Minh Tuấn ngẩng đầu nhìn chằm chằm từng người một, ánh mắt hung ác nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng tưởng rằng các người tốt lành gì hơn tôi, cái hơn tôi là các người sinh ra trong hoàn cảnh tốt hơn mà thôi. Nhưng mà Minh Nguyệt, trừ cô ra vì cô là đàn bà!”
Viên Minh Nguyệt không bị anh ta làm cho tức giận, lạnh lùng nhìn anh ta: “Tốt nhất anh mau chóng rời khỏi đây đi, bằng không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
Viên Minh Tuấn thở hổn hển, cuối cũng cũng xoay người rời đi.
Viên Khánh Niên ở trong phòng làm việc kêu lên: “Thanh Huy, vào đây một lát.”
Viên Minh Nguyệt khẩn trương nhìn Hà Thanh Huy, anh gật đầu với cô rồi đi vào phòng làm việc của Viên Khánh Niên.
Lúc Hà Thanh Huy đi vào Viên Khánh Niên đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế làm việc, mặt quay nhìn ra cửa sổ, không nhìn anh nói: “Ngồi đi. Lần này may mà có con.”
Hà Thanh Huy không ngồi mà cung kính đứng ở trước bàn: “Con nên nói sớm với bố chuyện Minh Lãng đi đua xe mới phải.”
Viên Khánh Niên khoát tay một cái: “Không nói cái này. Bố hỏi con, con làm sao biết cái tên súc sinh kia sẽ làm ra chuyện này.”
“Lúc trước con có nhờ Dương Thận giới thiệu bạn gái cho Minh Tuấn, hai người họ cũng bởi vì chuyện này mà thân quen nhau. Gần đây con với Dương Thận có xảy ra một chút mâu thuẫn, anh ta đã không đi làm một thời gian rồi. Hai người họ bình thường gặp nhau nói chuyện, trò chuyện một hồi liền biết được chuyện này. Ngày hôm qua Dương Thận nghĩ thông suốt liền quay về tìm con, có nhắc tới nỗi oán hận của anh ta đối với Minh Lãng, con thuận miệng hỏi bọn họ đã nói chuyện gì thì anh ta nói đến việc Minh Lãng đi đua xe.”
“Trước đây con cũng hay đua xe, biết được có chuyện nhỏ nhặt gì thì sẽ tìm người trả thù, hơn nữa gần đây cũng nghe nói “Đạn” đã trở về, con biết tên này, hoàn cảnh của anh ta rất nghèo túng bỗng nhiên đi đua xe với đám nít ranh kia, con cảm thấy bất thường nên đã gọi điện cho Minh Lãng ai ngờ nó lại cúp máy. Con sợ tự con suy nghĩ nhiều nên cũng không dám quấy rầy bố mẹ, đến Minh Nguyệt con cũng không nói liền cùng với Dương Thận đến Đông Bá. May mà tới kịp.”
Viên Khánh Niên “Ừ” một tiếng, một lát sau lại hỏi: “Người cảnh sát kia con quen tên là gì?”
“Ông ta tên Hình Vĩ, là đội trưởng đội cảnh sát giao thông ở Đông Bá, trước đây con đua xe nên có biết ông ta sau này mới thân quen hơn.”
Anh nói những lời này để trả lời ngoại trừ việc Dương Thận và tên “Đạn” là nói dối thì cái gì cũng là thật hết, không có chỗ nào có thể nghi ngờ được. Viên Khánh Niên gật đầu: “Việc này đừng cho người ngoài biết!”
Hà Thanh Huy đáp: “Dạ vâng!”
Buổi tối Hà Thanh Huy và Viên Minh Nguyệt cùng nhau về nhà, Viên Minh Nguyệt rất căng thẳng, đi theo anh hỏi: “Bố đã nói gì với anh?”
“Hỏi tại sao tôi biết Minh Lãng xảy ra chuyện.”
“Còn gì nữa không?”
Hà Thanh Huy thừa dịp lúc chờ đèn đỏ nhìn cô một cái: “Cô lo lắng cái gì? Đây chỉ là mánh khóe nhỏ của cô cũng không phải thủ đoạn ghê gớm gì. Viên Minh Tuấn gây chuyện là do anh ta tự tìm đường chết, không có liên quan gì đến cô cả!”
Viên Minh Nguyệt thở dài một hơi, quay mặt đi sợ hãi nói: “Anh không cảm thấy bố rất đáng sợ sao, ông ấy bất ngờ đối với hành động của Viên Minh Tuấn rõ ràng như vậy, những văn kiện đó anh có thấy không, chắc chắn là ông ấy đã sớm âm thầm cho người đi điềm tra anh ta.”
“Việc này đâu có gì lạ. Bất kỳ một người quản lý có đầu óc sáng suốt nào thì cũng sẽ có ham muốn nắm giữ nhất cử nhất động của cấp dưới mình, biết đâu có chuyện không ngờ phát sinh thì có thể kịp thời nắm giữ đại cục.”
Viên Minh Nguyệt gật đầu, không tự chủ bật thốt lên: “Thanh Huy, may mà có anh!” Nói xong mới phát giác được cô càng ngày càng dựa dẫm vào anh.