Cùng Thuyền Chung Gối

Chương 30: Bất động sản bách niên (9.2)


Đọc truyện Cùng Thuyền Chung Gối – Chương 30: Bất động sản bách niên (9.2)

Tối muộn Hà Thanh Huy mới về nhà, Viên Minh Nguyệt đã sớm ở nhà, anh lên lầu thấy khe cửa phòng cô chiếu ra ánh sáng mờ nhạt, anh đứng trước cửa phòng cô một hồi rồi xoay người đi.

Kí hợp đồng với Huy Đạt rất thuận lợi, bất động sản Bách Niên chính thức khởi động hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn. Thế nhưng người phụ trách của hạng mục lại có vấn đề, các thành viên hội đồng quản trị vẫn không biết phải chọn Viên Minh Tuấn hay là Viên Minh Nguyệt, liên tục tranh luận ầm ĩ.

Có người nói, “Đây là kế hoạch cải tạo Nguyệt Đàn của Minh Nguyệt nên phải để cô ấy phụ trách.”

Một người khác nói, “Tôi nghĩ cải tạo Nguyệt Đàn mức độ làm việc cao, Minh Nguyệt hẳn là nên tránh đi, cô ấy đã liên quan đến hạng mục này quá nhiều rồi, hơn nữa còn để tình cảm cá nhân xen vào dễ tạo thành nhiều nhận định sai lầm.”

Đang lúc hai bên đang tranh chấp Viên Minh Nguyệt bỗng nhiên nói: “Để cho Minh Tuấn phụ trách đi.”

Trong phòng lập tức an tĩnh lại, Viên Minh Lãng sốt ruột, “Chị, tại sao?”

Viên Minh Nguyệt mặt không chút thay đổi: “Gần đây tôi rất mệt mỏi, không muốn làm nhiều việc như vậy.”

Viên Minh Lãng không quan tâm ở đó còn rất nhiều người, buột miệng nói, “Có phải anh rể chọc tức chị không? Để lát nữa em đi tìm anh ta!”

Viên Khánh Niên: “Câm miệng! Trong phòng họp không được nói chuyện trong nhà!”

Nhân viên của Bách Niên lần trước đàm phán với Huy Đạt cũng nghe được cuộc đối thoại của Viên Minh Lãng và Hà Thanh Huy, hơn nữa gần đây Viên Minh Nguyệt không vui thì đều cho rằng Viên Minh Nguyệt và Hà Thanh Huy cãi nhau nên mới không quan tâm đến chuyện của công ty. Mấy vị cổ đông ủng hộ Viên Minh Nguyệt rất thất vọng, ngược lại những người ủng hộ Viên Minh Tuấn thì rất vui vẻ. Thậm chí ngay cả Viên Minh Tuấn cũng nghĩ trước đây quả nhiên là không nhìn sai, đàn bà thì vẫn là đàn bà mà thôi, dễ để tình cảm chi phối, thậm chí ngay cả hạng mục quan trọng như vậy cũng bỏ, khó làm nên đại sự.

Viên Khánh Niên cũng có chút tức giận: “Nếu Minh Nguyệt không làm vậy để Minh Tuấn làm tổng giám sát hạng mục, Minh Lãng lúc trước đã tham gia hạng mục này nên làm phó tổng giám sát, đi theo Minh Tuấn học hỏi thật tốt vào!”


Mọi người đều hiểu bởi vì bọn họ đã sớm biết, bất luận ai là người phụ trách hạng mục này thì tất nhiên đều phải dẫn dắt Viên Minh Lãng, đây là bài huấn luyện người thừa kế tương lai của Bách Niên, các phòng ban bộ phận nên phối hợp.

Hội nghị kết thúc, Viên Minh Lãng đuổi theo Viên Minh Nguyệt vào phòng làm việc của cô: “Chị, rốt cuộc là chị bị làm sao vậy? Từ khi trở về từ Thanh Đảo chị lúc nào cũng khó chịu. Chẳng lẽ anh rể có bồ nhí ở ngoài?”

Viên Minh Nguyệt ngồi xuống bàn làm việc: “Đừng nói nhảm! Bọn chị không có việc gì, là do đi công tác mệt quá thôi!”

Viên Minh Lãng hồ nghi nhìn cô, bỗng nhiên ánh mắt rơi vào bức tượng trên bàn, anh cầm lên nói: “Không phải là anh rể phát hiện chị còn giữ cái này nên mới khó chịu với chị đó chứ?”

Viên Minh Nguyệt đi tới trước mặt anh đoạt lại bức tượng gỗ, đẩy anh ra cửa: “Viên Minh Lãng, cậu mau đi làm một chút chuyện đứng đắn đi. Cậu là Phó tổng giám sát hạng mục Nguyệt Đàn, không phải là giỡn chơi. Không nên cả ngày ở chỗ tôi quậy phá không làm gì.”

Viên Minh Lãng vừa đi ra cửa vừa nói: “Chị còn nói nữa! Tất cả là do chị, lần này em phải cộng tác với Viên Minh Tuấn, không biết cuộc sống sẽ buồn chán đến mức nào đây!”

Anh vừa dứt lời, Viên Minh Tuấn liền xuất hiện ở cửa, những lời Viên Minh Lãng nói anh ta đã nghe thấy, anh ta thật muốn tống loại tiểu thiếu gia bất học vô tài này này đi càng nhanh càng tốt, mày còn ở đây nói anh tao này nọ, thật là hận đến nghiến răng nghiến lợi mà.

Viên Minh Nguyệt thấy anh ta, vội vàng nói: “Minh Tuấn, anh tới lấy bản tài liệu kế hoạch cải tạo hả? Ở chỗ Minh Lãng ấy, anh đến chỗ nó lấy đi.”

Viên Minh Lãng không còn cách nào khác, trong lòng nói chị gái thật không biết suy nghĩ để đàn ông làm cho giận dỗi, không quan tâm đến người em trai này sống chết ra sao.

Viên Minh Tuấn và Viên Minh Lãng cùng làm việc với nhau nên đương nhiên mâu thuẫn sẽ ngày càng nhiều hơn, nhưng đối với Viên Minh Tuấn mà nói Viên Minh Lãng và Viên Minh Nguyệt không giống nhau, coi như là anh ta không cam tâm đi chăng nữa thì cũng biết Viên Minh Lãng sẽ là người thừa kế trong tương lai, anh ta thực sự muốn tranh đoạt nhưng bây giờ không phải lúc, vì vậy đối với tiểu thiếu gia này cũng có chỗ nhường nhịn.


Viên Minh Lãng mặc dù đối với công việc không có hứng thú, lại có chút tùy hứng nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên làm việc, thái độ vô cùng chăm chú, hết thảy các chi tiết đều không bỏ qua.

Hôm nay Viên Minh Nguyệt tan việc đang nghĩ buổi tối đi đâu để giải tỏa căng thẳng một chút rồi quay lại là một con người đúng nghĩa, từ lúc trở về từ Thanh Đảo Hà Thanh Huy vẫn trốn tránh cô. Cô thu dọn đồ đạc đang muốn ra ngoài thì bỗng nhiên Viên Minh Lãng hấp tấp chạy vào, nói liên tục: “Tức chết mất! Tức chết mất!”

Viên Minh Nguyệt nhìn là biết mới vừa cãi nhau với Viên Minh Tuấn, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”

Viên Minh Lãng thấy cô đang muốn ra ngoài: “Chị về nhà sao? Em với chị cùng đi đi, em muốn đi tìm anh rể!”

Viên Minh Nguyệt cứng đờ người, “Tìm anh ấy làm gì?”

Viên Minh Lãng thở phì phò: “Gần đây chị không quan tâm đến em. Em đi hỏi anh rể rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Viên Minh Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Anh rể em bận rất nhiều việc, bây giờ chưa chắc đã có ở nhà.”

Viên Minh Lãng cầm điện thoại lên gọi, bên kia rất nhanh được kết nối: “Anh rể, bây giờ em và chị sẽ về số 17, anh đang ở đâu?”

Hà Thanh Huy đang ở công ty chơi bida một mình, đèn trong công ty sáng thưa thớt, có một số người còn đang tăng ca, họ nhiều lúc để ý nghe được tiếng đụng bi cũng chỉ có thể trong lòng cảm thán ông chủ gần đây quả thực rất cô đơn.

Hà Thanh Huy nhận được điện thoại thì sửng sốt một hồi, vội vàng nói: “Bây giờ anh về đây.”


Viên Minh Lãng cúp điện thoại: “Anh rể nói bây giờ về, chúng ta cũng đi thôi.”

Viên Minh Nguyệt dẫn Viên Minh Lãng về nhà, Trương Tỷ đã nấu xong cơm tối, cô biết chắc là Hà Thanh Huy đã gọi điện về dặn dò trước.

Hà Thanh Huy ngồi trước bàn ăn thấy bọn họ: “Nhanh đi rửa tay rồi lại ăn cơm.”

Viên Minh Lãng rửa sạch tay quay lại phòng ăn, nhìn Hà Thanh Huy rồi lại nhìn Viên Minh Nguyệt: “Anh rể, rốt cuộc là anh chọc cái gì làm chị em không vui vậy hả?”

Viên Minh Nguyệt bực bội, “Nói với em bao nhiêu lần rồi, chị với anh rể không có chuyện gì hết, bây giờ em lại thêu dệt chuyện là sao?”

Viên Minh Lãng không ngờ cô đột nhiên lại tức giận liền vội vàng ngậm miệng lại. Một lát sau mới nói: “Hai người không có việc gì nhưng em có việc.”

Viên Minh Nguyệt đẩy đĩa rau cho anh ta: “Em thì có chuyện gì?”

Viên Minh Lãng không ăn cơm, ngồi tại chỗ nói: “Chị, bình thường Viên Minh Tuấn lúc nào cũng đối địch với em nhưng em không nói. Nhưng đã lâu như vậy lẽ nào chị không phát hiện ra những lần anh ta mời thầu rất có vấn đề sao? Lần mời thầu đơn vị thi công hạng mục Nguyệt Đàn này rõ ràng có nhiều công ty tốt hơn nhiều so với Minh Ưu Vĩ Nghiệp, nhưng anh ta cứ khăng khăng hợp tác với công ty đó, em phản đối thì anh ta nói em không hiểu gì. Em thấy nhất định là anh ta đã nhận tiền của họ.”

Viên Minh Nguyệt: “Không có chứng cứ thì đừng nói bậy!”

Hà Thanh Huy lại để đũa xuống nhìn Viên Minh Nguyệt: “Lần trước anh đi qua phòng làm việc của em nghe thấy em và anh ta đang cãi nhau, có phải là có công trình xảy ra vấn đề, em muốn anh ta tìm đơn vị thi công nhưng anh ta không chịu tìm, em còn muốn cho người thứ ba đi kiểm nghiệm, sau đó chuyện này cũng không giả quyết được gì phải không?”

Viên Minh Lãng vừa nghe liền hưng phấn, “Chị, có chuyện như vậy sao? Sao chị không đến gặp bố tố cáo anh ta đi!”

Viên Minh Nguyệt biết bây giờ cô nghĩ gì đều bị Hà Thanh Huy nhìn thấu nhưng anh còn cố ý giúp cô, lời tiếp theo cô không biết có nên nói hay không. Cô do dự một lát, rốt cuộc vẫn là Hà Thanh Huy thay cô mở miệng, “Ở công ty Viên Minh Tuấn rất được coi trọng, căn cơ cũng tốt, bình thường bố cũng rất thiên vị anh ta. Chị em kết hôn với anh rồi thì coi như không còn là người nhà em nữa, nếu như đi tố cáo anh ta chắc hẳn là anh ta đã chuẩn bị rất nhiều lý do phản biện, đến lúc đó không làm gì được anh ta mà lại làm cho mọi người nghi kỵ, cái được không bù đắp đủ cái mất.”


Viên Minh Lãng trầm ngâm một lúc: “Hai người suy nghĩ nhiều quá rồi. Em chi biết anh ta làm vậy là bất lợi đối với công ty, không được, em phải đi điều tra lai lịch của Minh Ưu Vĩ Nghiệp mới được, chờ khi có chứng cứ rồi em nhất định phải đi nói với bố.”

Viên Minh Nguyệt nhìn thoáng qua Hà Thanh Huy, vẻ mặt của anh vẫn không thay đổi, cô cảm thấy chột dạ, không những làm chuyện xấu ngay trước mặt anh mà còn buộc anh giúp cô. Cô không muốn tiếp tục đề tài này, quay sang Viên Minh Lãng: “Ăn cơm nhanh đi, nguội hết cả rồi.”

Cơm nước xong xuôi Viên Minh Lãng ra về, Viên Minh Nguyệt và Hà Thanh Huy cùng nhau đi lên lầu, đến phòng khách nhỏ hai người hai người đang muốn trở về phòng của mình, Viên Minh Nguyệt bỗng nhiên nói: “Cám ơn anh!”

Hà Thanh Huy đưa lưng về phía cô, đứng ở cửa phòng của mình lạnh lùng nói: “Cảm ơn cái gì? Giúp cho cô cơ hội điều chỉnh tâm tình không vui của mình, công khai tách khỏi hạng mục Nguyệt Đàn, thành công khơi mào mâu thuẫn giữa Minh Lãng và Minh Tuấn chứ gì?”

Viên Minh Nguyệt nghe thấy ý chế nhạo trong lời nói của anh không nén nổi tức giận, thêm việc ở Thanh Đảo nữa làm cơn giận bùng phát, cô đi tới trước mặt anh chất vấn: “Hà Thanh Huy, anh nói như vậy là có ý gì?”

Hà Thanh Huy bình tĩnh nhìn cô một lúc: “Cô không sai, dù sao cô cũng đã nỗ lực rất nhiều, chỉ tiếc cho mái tóc.” Nói rồi mở cửa đi vào phòng rồi đóng cửa thật mạnh.

Viên Minh Nguyệt đứng ở đó càng nghĩ càng giận, đêm hôm đó sau khi trở về cô rất khổ sở, thật không cam lòng, thậm chí đã xuống lầu lần nữa xem thử Hà Thanh Huy có còn ở đó không. Đương nhiên anh đã sớm rời đi rồi, cô quay lại phòng ném mình lên giường, ngủ một giấc thật sâu, sáng hôm sau tỉnh lại lại hồi tưởng đến chuyện tối hôm qua, càng nghĩ càng thấy không chân thật, quả thực cô đã hoài nghi là bởi vì mình uống rượu nên mới hiểu sai ý, thật mất mặt, tâm tình rất phiền muộn nhưng không thể phát tiết, trong cơn tức giận cô liền đi làm tóc. Gần đây vì công ty mà tâm trạng không tốt có một nữa là sự thật, nhưng nghe những lời Hà Thanh Huy nói thì từ đầu đến giờ cô đều là giả vờ, cô trở thành loại người vô tình vô nghĩa.

Cô đứng ở trước phòng Hà Thanh Huy đập cửa, “Hà Thanh Huy, anh ra đây nói rõ ràng với tôi!” Giọng cô chưa tắt cả liền mở ra, cô giơ tay lên gõ cửa chưa kịp buông xuống thiếu chút nữa đã đánh trúng mặt Hà Thanh Huy.

Hà Thanh Huy bắt lấy tay cô, tức giận nhìn cô.

Tay cô bị anh nắm thật chặc, lòng bàn tay có thể cảm giác được nhiệt độ của anh, tim cô lại bắt đầu run lên. Cô điều chỉnh hơi thở của mình, hung hăng hất tay của anh ra, giống như súng liên thanh nói: “Hà Thanh Huy, anh phải nói cho rõ ràng, là do anh đi tìm tôi, mời tôi đi ăn, ngắm hoa rồi tản bộ ra bờ biển với tôi, lúc sắp hôn tôi anh lại thay đổi chủ ý, anh xin lỗi là được rồi. Tại sao bây giờ lại nói giống như tôi đang có lỗi với anh chứ?”

Hà Thanh Huy cảm thấy lúc đó trong lòng rất nặng nề nhưng khi gặp Viên Minh Nguyệt lại biến thành nhẹ nhõm, những ngày bên nhau trước kia đều thay đổi đến lố bịch, anh trợn mắt nhìn cô hung hăng nói: “Còn dám gõ cửa của tôi, hôm nay cô ngủ dưới phòng khách đi!” Nói xong “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Viên Minh Nguyệt đứng ở trước cửa, không tự chủ được lui về sau một bước, ngẩn người một hồi, cơn giận vừa rồi không thể phát tác ra ngoài làm cho cô bức bối ngột ngạt, vô cùng phiền muộn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.