Đọc truyện Cùng Thuyền Chung Gối – Chương 27: Bất động sản bách niên (7)
Viên Minh Nguyệt đi công tác vốn là vì tránh gió ập tới, ai biết được khi đến đây lại thật sự có chuyện để làm. Thanh Đảo là quê của Viên Minh Nguyệt, cũng là nhà lớn của Viên gia. Ở nơi này Viên gia có khá nhiều mối quan hệ giao thiệp, những người này vừa nghe Viên đại tiểu thư trở về Thanh Đảo liền rối rít đến mời cô về nhà chơi.
Hôm nay vẫn chưa tới bốn giờ chiều, Viên Minh Nguyệt được mời đến một câu lạc bộ tư nhân, một đám người phú nhị đại ở nơi đây mở tiệc rượu, chờ cô đại giá quang lâm. Cô nhìn thấy rượu mắt liền sáng lên, rất là hài lòng. Từ khi kết hôn với Hà Thanh Huy, cô cũng rất ít uống rượu, Hà Thanh Huy không thích người say, mà cô hầu như mỗi lần uống rượu thì nhất định sẽ say, chóng mặt rồi nói nhảm nữa. Vì vậy bình thường nếu như cùng Hà Thanh Huy ra ngoài xã giao, anh tất nhiên sẽ giữ không cho cô uống, nếu cô đi ra ngoài một mình thì cũng khắc chế không để cho mình uống nhiều, bởi vì không muốn về nhà nhìn vẻ mặt khó chịu của anh. Bây giờ Hà Thanh Huy không ở đây, hơn nữa buổi tối cũng không cần quay về số 17 Nguyệt Đàn, hoàn toàn có thể thoải mái uống rượu.
Nghĩ tới đây cô vô cùng cao hứng, thấy chất lỏng màu đỏ được rót vào cái ly, ở dưới ánh đèn màu sắc rạng rỡ đậm đà, cô nâng ly nói: “Cảm ơn mọi người đã cứu tôi ra khỏi bể khổ!”
Đám người cười to, “Ai bảo cô kết hôn sớm như vậy, bây giờ mới thấy khổ!”
Viên Minh Nguyệt uống một ngụm rượu, thưởng thức một cách tinh tế, quả nhiên khi vào cổ họng thật mềm mại, mùi vị tuyệt vời, mùi trái cây nồng đậm, độ rượu rất mạnh, đúng là rượu vang đỏ thượng hạng. Cô uống hết ly rượu rồi cười nói: “Thật ra thì không hoàn toàn là khổ, cũng có lúc rất vui vẻ.”
Ngay lập tức có người không có ý tốt cười: “Lúc vui vẻ? Có phải ở trên giường không?” Ở đây đều là những người trẻ tuổi hay trải qua cảnh sắc trăng gió nên cho nên nói chuyện không hề cố kỵ.
Viên Minh Nguyệt lại đỏ mặt, gò má Hà Thanh Huy, một mảng da thịt ở sau lưng, nhiều lúc lại lộ ra khuôn ngực, còn có anh tay nắm chặt cây gậy đánh bi da, những hình ảnh ấy thoáng hiện lên trước mắt cô, rồi trước đây mỗi sáng sớm mùi hương quanh quẩn ở mũi cô chứa độ ấm, trong lòng cô nhảy dựng lên, cười xòa: “Nói nhăng cái gì đấy, mấy người không được hỏi vấn đề này!”
Có một người đàn ông đôi mắt sắc bén, “Ha ha, đỏ mặt rồi. Thật muốn gặp anh rể của chúng ta một chút, để xem thử anh ấy có bản lãnh gì mà làm cho Viên đại tiểu thư đã kết hôn được mấy tháng mà cứ như thuở mới yêu thế này.”
Có một số cô gái ồn ào theo, “Hà Thanh Huy hả, mấy người thấy trên báo chưa, để tôi nói cho mà nghe, ừm… Nhìn giống như Lương Triều Vĩ trong “Sắc giới”. Chính là loại bình thường thì lãnh khốc vô tình nhưng lên giường tồi thì…chậc chậc.”
(là ông chú này đây ạ:
)
Viên Minh Nguyệt nghe bọn họ nói càng lúc càng không thể tưởng tượng nổi, cô đứng lên lấy chai rượu đích thân rót cho mỗi người một ly: “Mấy người hẹn tôi ra đây để nói những chuyện này sao, tôi còn tưởng rằng sẽ bàn về chuyện chúng ta cùng hùn vốn làm ăn chứ.”
Mọi người đang trò chuyện hăng say sao có thể buông tha cho cô, “Kiếm tiền rất là tầm thường nào có thú vị như chuyện nam nữ, có đúng không? Huống chi vị nhà cô là một người đàn ông cực phẩm, cô cũng nên chia sẻ cho chúng tôi biết chứ. Thế này đi, đàn ông bọn họ có thể học tập rất tốt, cũng coi như tạo phúc cho chúng ta, mọi người nói có phải không?” Một nhóm người cùng nhao nhao vỗ tay tán thưởng.
Viên Minh Nguyệt biết hôm nay khó thoát khỏi kiếp nạn này, dũng cảm uống hết rượu trong ly: “Mấy người thực sự muốn nghe?”
Mọi người cùng kêu lên: “Ừ!”
Viên Minh Nguyệt bắt đầu kể ra: “Hà Thanh Huy có bệnh sạch sẽ, trên giày có một vết dơ cũng có thể làm cho anh ấy bực bội nửa ngày, tính tình anh ấy rất xấu, đúng hơn là rất thối, nói chung là rất tệ, không bao giờ chịu nói với người khác một câu nào cho dễ nghe, tay lái rất tốt, nghe nói trước đây là xa thần bí ẩn gì gì đó, thích ăn đồ ngọt, thích như mạng sống vậy, đúng rồi, chơi bida rất giỏi, dáng vẻ khi chơi rất tuấn tú…”
Cô đang nói hăng say bỗng nhiên có người hét lên: “Dừng! Dừng! Ai muốn nghe cái này! Cái chúng tôi muốn nghe là chuyện phong nguyệt (là ái chuyện ấy ấy ấy chắc mọi người biết rồi)! Phong nguyệt biết chưa? Cái kia của anh rể to nhỏ như thế nào? Thích tư thế gì nhất? Kỹ thuật và thực lực như thế nào?…”
Nói ra câu này là một cô gái, càng nói càng trắng trợn, quả thực Viên Minh Nguyệt không thể chống đỡ nổi, sao xã hội bây giờ nếp sống lại có thể thoải mái đến mức này, nam nữ cùng nhau đàm luận về những chuyện như vậy. Nhưng nghe bọn họ hỏi mấy vấn đề này cô cũng không ngăn được sự tò mò, rốt cuộc ở trên giường Hà Thanh Huy có bộ dạng gì? Suy nghĩ một chút trên mặt bỗng nhiên nổi lên một tầng phấn hồng, chẳng qua là lúc nãy có uống chút rượu, mọi người nhiều ít mặt đều có chút đỏ nên không ai chọc cô nữa.
Đang lúc xuất thần liền cảm giác được có người đẩy tay cô, “Như thế nào! Nói mau đi, không nói đảm bảo hôm nay không được ra khỏi căn phòng này!”
Cô thật nhức đầu, không thể làm gì khác hơn là bắt đầu bịa ra nói, “Anh ấy mạnh nhất là thực lực, kỹ thuật cũng không tệ.”
Trong nhóm người ai cũng vô cùng ngạc nhiên, “Ồ! Nói mau, kỹ thuật như thế nào?”
Lúc này Viên Minh Nguyệt tự mắng mình đã đọc quá ít tiểu thuyết, cái quan trọng là không biết gì để mà nói nữa, bỗng nhiên điện thoại ở trước mặt vang lên. Có người lập tức cầm điện thoại lên: “Nhất định là anh rể của chúng ta rồi!”
Viên Minh Nguyệt ngồi im, Hà Thanh Huy không thể nào gọi điện cho cô được, cô nghĩ rằng chắc là em trai cô mắc lỗi gì trong công việc nên mới gọi. Ai ngờ người cầm điện thoại kia nói: “A ha, Hà Thanh Huy, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo gọi đến. Viên đại tiểu thư, để chúng tôi nghe máy nhé kêu anh ấy đến đón cô.”
Viên Minh Nguyệt vô cùng không ngờ tới, không biết Hà Thanh Huy gọi cho cô có chuyện gì. Nhưng nếu như cho anh biết cô đang cùng với một đám người ở đây bàn luận về anh thì chắc chắn vẻ mặt sẽ thối hơn bao giờ hết. Cô vươn tay năn nỉ người kia nói: “Đưa cho tôi đi!”
Mặc dù người này chưa thấy qua Hà Thanh Huy nhưng nghe những lời kể lể của Viên Minh Nguyệt bọn họ cơ hồ cũng có chút sợ anh, chỉ đành phải đưa điện thoại cho Viên Minh Nguyệt. Cô nhận điện thoại: “A lô!” Cô mới vừa uống rượu, bầu không khí ở đây đang rất high, giọng nói của cô có chút nhẹ nhàng.
Hà Thanh Huy đang ngồi ở một nhà hàng cơm Tây ở ngoại ô cửa Chính Dương, ngoài cửa sổ là một vùng hoa tử vi màu hồng nhạt nở rộ, ánh tà dương chiếu rọi xuống quả thực đẹp huyền ảo. Là mấy anh chàng ở công ty trò chơi kia giới thiệu cho anh ở ngoại ô Chính Dương hoa tử vi nở từ tháng năm đến tháng tám, là nơi nên đến nhất vào mùa hè ở Thanh Đảo. Anh cố ý đi đến đây rồi mới gọi cho Viên Minh Nguyệt, nghe thấy giọng nói của cô không khỏi nhíu mày, “Cô đang ở đâu?”
Viên Minh Nguyệt lớn tiếng nói: “Tôi ở Thanh Đảo, đi công tác ở Thanh Đảo!”
“Tôi biết, nhưng cô ở nơi nào trên Thanh Đảo?”
Viên Minh Nguyệt che điện thoại hỏi: “Ở nơi nào là sao?”
Có người cười khẩy, “Này, bọn tôi còn muốn tra hỏi tiếp nữa. Nơi này là quán rượu Đức Thanh.”
Viên Minh Nguyệt gào thét nói vào điện thoại: “Quán rượu Đức Thanh.”
Giọng điệu Hà Thanh Huy bắt đầu không tốt, “Cô uống rượu?”
Viên Minh Nguyệt phản ứng chậm chạp không nghe ra là anh đang tức giận, cười nói: “Đúng vậy. Rượu rất ngon, nhưng mà anh đang ở Bắc Kinh, không thưởng thức được rồi.”
“Ở đó đợi tôi, tôi lập tức tới ngay!”
Viên Minh Nguyệt bắt đầu hoang mang, “Cái…Cái gì? Anh đang ở đâu mà đòi tới đây?”
Bên kia trầm mặc một hồi, một lát sau giọng nói lạnh lẽo của Hà Thanh Huy vang lên, “Giờ tôi bắt đầu đi, đến đó chỉ qua một con đường, mười phút.” Nói xong cúp điện thoại.
Viên Minh Nguyệt cầm điện thoại cứng đờ tại chỗ, một lúc sau mới phản ứng lại, vội vàng đứng lên: “Xong đời rồi, Hà Thanh Huy muốn tới đây! Toilet ở đâu, tôi muốn đi toilet.”
Mấy người ở đây thấy cô khẩn trương tự nhiên cũng luống cuống theo, vội vã dẫn cô đến toilet. Viên Minh Nguyệt dùng nước lạnh rửa hai gò má, rồi trang điểm lại, nhìn vô gương một hồi lâu mới cảm thấy hai gò má đỏ ửng cuối cùng cũng không còn rõ nữa thì liền thở dài một hơi. Mấy cô gái đứng bên cạnh cô nói: “Cô sợ anh ta vậy.”
Viên Minh Nguyệt trong lòng buồn rầu nếu để cho mấy người chung với anh ta e rằng mấy người con sợ hơn tôi, nhưng ngoài miệng lại nói: “Anh ấy cố ý đến tìm tôi là để tôi quan tâm hơn đó mà.” Miệng thì nói bậy nhưng cô thật sự không biết Hà Thanh Huy tại sao lại tới đây. Hơn nữa những hành động này là cô không muốn cho Hà Thanh Huy nhận ra là cô uống rượu, nói đúng hơn là muốn cho mình tỉnh táo lại, quên đi những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, nếu không tí nữa nhìn thấy anh thật không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Cô thu dọn tất cả rồi sẵn sàng đi ra ngoài, quả nhiên Hà Thanh Huy đang được người phục vụ mời vào cửa, anh mặc một bộ tây trang màu xám, áo sơ mi trắng, không có thắt cà- vạt, cổ áo mở ra có thể thấy xương quai xanh ở dưới cổ, Viên Minh Nguyệt nhìn thấy anh ở đằng xa không khỏi cúi đầu, bởi vì sợ mình lại đỏ mặt. Thấy anh nhìn bà xã của mình vô cùng lạnh lùng, mấy người kia cũng không dám chủ động chào hỏi với anh liền quay sang Viên Minh Nguyệt nói: “Viên đại tiểu thư, mau giới thiệu một chút đi!”
Lúc này Viên Minh Nguyệt mới đi tới trước mặt anh rồi quay sang nói với mọi người: “Thanh Huy, đây là Triệu công tử, Tiền công tử, Tôn tiểu thư, Lý tiểu thư…” Giới thiệu một lượt hết bảy, tám người ở trong phòng.
Hà Thanh Huy tiến lên gật đầu bắt tay với từng người: “Xin chào, tôi là Hà Thanh Huy.”
Đợi cho giới thiệu xong xuôi, có người nói: “Hà tiên sinh, chúng tôi đang uống rượu, anh cũng tới làm một ly đi.”
Hà Thanh Huy ôm vai Viên Minh Nguyệt: “Các vị, thật ngoại quá, tôi tìm Minh Nguyệt có chút việc nên muốn đi trước.”
Viên Minh Nguyệt nghĩ anh đến nơi xa xôi này tìm cô chẳng lẽ ở Bách Niên đã xảy ra chuyện gì rồi, cô liền khẩn trương, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hà Thanh Huy liếc mắt nhìn cô: “Đi ra ngoài rồi nói.”
Viên Minh Nguyệt vội vàng tạ lỗi với mọi người: “Thật xin lỗi! Tôi phải đi trước đây, hôm nào tôi mời mọi người để bồi tội.”
Mọi người mặc dù bị tác phong của Hà Thanh Huy thuyết phục nhưng cũng bị sự lạnh lùng của anh làm cho sợ hãi, mời anh uống rượu chẳng qua là vì lễ phép, bây giờ họ phải đi đương nhiên không thể giữ lại: “Sau này có cơ hội sẽ gặp lại.”
Vừa bước ra cửa Viên Minh Nguyệt liền đứng lại, đối mặt với Hà Thanh Huy vội hỏi: “Có phải Bách Niên đã xảy ra chuyện gì rồi phải không? Sao anh lại tới đây?”
Hai tay Hà Thanh Huy bỏ vào túi quần, lướt qua cô tiếp tục đi về phía trước: “Không có việc gì.”
Viên Minh Nguyệt đuổi theo, nghi hoặc không giải thích được: “Không có việc gì sao anh lại tới đây?”
Hà Thanh Huy nổi cáu, “Tôi muốn tới thì tới!” Anh đã tưởng tượng khi anh ở nhà hàng gọi điện cho cô, sau đó cô cố ý ăn mặc thật xinh đẹp để đến nơi hẹn, bọn họ sẽ ăn bít-tết ở nhà hàng, uống một ly rượu thơm mát, sau đó tản bộ dọc theo con đường nở dầy hoa tử vi, rồi có thể tiếp tục đi đến cửa Vũ Thắng, cửa Hàm Cốc, rồi tiếp tục đi đến hết tám cửa lớn ở đây, nhưng lại không nghĩ rằng ban ngày ban mặt cô cùng người ta đến quán rượu, một tầng phấn dày cũng không che được khuôn mặt đỏ ửng vì say rượu.
Viên Minh Nguyệt đi theo anh, trầm mặc một hồi thận trọng hỏi: “Anh cố ý đến thăm tôi?”
“Không phải, vừa đúng lúc ở đây có việc.”
Viên Minh Nguyệt thở phào một hơi: “Vậy anh gọi tôi ra đây làm gì?”
Hà Thanh Huy không thể nhịn được nữa, “Câm miệng!”
Viên Minh Nguyệt thấy anh tức giận, trong lòng nói vừa nói bậy bạ về anh, sợ bị anh biết nên đành phải ngậm miệng không nói gì nữa.