Cùng Thuyền Chung Gối

Chương 22: Bất động sản bách niên (2)


Đọc truyện Cùng Thuyền Chung Gối – Chương 22: Bất động sản bách niên (2)

Hôm nay, Bách Niên triệu tập ban giám đốc, họp về phương án hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn, Hà Thanh Huy cũng tham gia vào cuộc họp này. Bất động sản Bách Niên là xí nghiệp gia đình, chưa lên sàn, mấy vị cổ đông này phần lớn đều là những người trước đây cùng nhau gây dựng sự nghiệp với Viên Khánh Niên, sở hữu một phần cổ phần của công ty, cổ phần của Viên Minh Tuấn và Viên Minh Nguyệt là được phân ra từ cổ phần của Viên Khánh Niên, chiếm một phần rất nhỏ, mà Hà Thanh Huy với tư cách là ông chủ của công ty đầu tư hiển nhiên cũng có quyền tham dự để đưa ra phương án hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn, quyền phát ngôn tương đương với những cổ đông ở đây.

Viên Khánh Niên là người chủ trì cuộc họp, thành viên hội đồng quản trị ngồi hai bên bàn hội nghị, Viên Minh Nguyệt và Viên Minh Tuấn ngồi ở vị trí cuối cùng, bởi vì thân phận của Hà Thanh Huy là đặc thù nên được Viên Khánh Niên xếp cho ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay trái.

Cuộc họp hội đồng bắt đầu, Viên Khánh Niên nói: “Lần này chúng ta cùng hợp tác với Huy Đạt nên mới nhận được hạng mục Nguyệt Đàn, đối với công ty mà nói thì đó là một cơ hội tuyệt vời. Phương án đấu thầu của chúng ta tương đối đơn giản, khó có thể đầu tư áp dụng một cách cụ thể. Tiếp theo, chúng ta cần phải thảo luận cụ thể phương án cải tạo, không biết các vị cổ đông có ý kiến gì không?”

Ông vừa dứt lời Viên Minh Tuấn liền nói: “Vị trí của Nguyệt Đàn rất đẹp, nó có giá trị về văn hóa nhưng bây giờ chỉ là một khu dân cư bình thường, nói khó nghe một chút thì ngoại trừ một vài ngôi nhà ra những cái khác đều là khu dân nghèo. Tôi cho là chúng ta nên lấy giá thị trường để thu hồi những ngôi nhà đó về sau đó mời kiến trúc sư có tiếng tăm thiết kế cải tạo thành khu dân cư cao cấp, đến lúc đó lại bán cho những người giàu, không những có thể gây tiếng vang cho Bách Niên mà còn thu được lợi nhuận khổng lồ.”

Viên Minh Nguyệt nghe xong liền nóng nảy, “Trước đây chính phủ hủy bỏ kế hoạch phá bỏ và di dời chuyển cải tạo chính là sợ những người nghèo kia sẽ mất nhà của họ. Nếu chúng ta đem những ngôi nhà đó thu hồi lại đối với những người đã sống ở đó nhiều thập niên mà nói cùng với phá bỏ và di dời không có gì khác nhau. Chúng ta không thể làm như vậy!”

Viên Minh Tuấn cười nhạt, “Vậy cô nói nên làm như thế nào? Lẽ nào chúng ta cải tạo giúp bọn họ miễn phí!”

Viên Minh Nguyệt lập tức nói tiếp: ” Khu Nguyệt Đàn không lớn, người dân phần lớn đều là người Bắc Kinh, kết cấu vô cùng đơn giản. Tôi nghĩ chúng ta phải làm một cuộc khảo sát cặn kẽ, nghe thử suy nghĩ của những người dân sau đó sẽ quyết định.”

Viên Minh Tuấn: “Chúng ta là làm kinh doanh chứ không phải làm từ thiện! Phụ nữ các cô lúc nào cũng có những suy nghĩ ngây thơ!”

Viên Minh Nguyệt bây giờ thấy anh ta càng lúc càng gây phiền phức, không thể chịu đựng được nữa, những lời này của anh ta làm cô rất tức giận, “Viên Minh Tuấn, anh nói chuyện tôn trọng tôi một chút đi, phụ nữ thì làm sao? Không có phụ nữ thì sẽ không có anh đó!”

Những nhân viên khác thấy anh em họ cãi nhau thì đều khuyên can, đại đa số mọi người đều so sánh hai anh em Viên Minh Nguyệt với nhau nhưng họ vẫn là họ hàng với nhau, có người nói: “Minh Tuấn, cái này là cậu không đúng rồi, họp hành thật tốt là được, sao lại lôi chuyện nam nữ ra.”


Cũng có người nói: “Tôi thấy Minh Tuấn nói rất đúng, kinh doanh là để kiếm tiền, không thể làm theo cảm tính.”

Dễ nhận thấy hội đồng quản trị đã chia làm hai phe, phe thì ủng hộ Viên Minh Nguyệt, phe thì chống đỡ cho Viên Minh Tuấn, vốn là khuyên can nhưng lại làm thêm rùm beng. Cuối cùng, Viên Khánh Niên lên tiếng: “Được rồi! Cãi nhau thì có kết quả sao?” Nhìn về phía Hà Thanh Huy: “Thanh Huy, hạng mục này con cũng là đại cổ đông, con có ý kiến gì không?”

Hà Thanh Huy lạnh nhạt quan sát cục diện vừa rồi, nghe được câu hỏi, ung dung nói: “Tôi là người ngoài nghề bất động sản, vẫn là muốn nghe nhiều ý kiến của các vị.”

Viên Khánh Niên mỉm cười, hỏi: “Vậy con thấy phương án của Minh Nguyệt và Minh Tuấn cái nào khả thi hơn.”

Viên Minh Nguyệt nghĩ Hà Thanh Huy nhất định sẽ ủng hộ cô bởi vì anh đối với khu nhà đó cũng có cảm tình, những người khác có mặt ở đó cũng nghĩ như vậy, bao gồm Viên Minh Tuấn, thậm chí có người nghĩ rằng Viên Minh Nguyệt nói ra phương án này là chủ ý của Hà Thanh Huy. Ai ngờ Hà Thanh Huy lại nói: “Tôi nghĩ phương án của hai người không đủ tính khả thi, chỉ là một ý tưởng sơ bộ thôi nên không thể tiến hành họp bàn cụ thể được. Nhưng theo như suy nghĩ của tôi, với tình hình bây giờ thì phương án của Minh Tuấn thực tế hơn một chút. Dù sao việc kinh doanh đúng là để kiếm tiền.”

Máu Viên Minh Nguyệt tràn lên não, vô cùng tức giận, không giúp cô thì thôi đi còn quay đầu giúp Viên Minh Tuấn, hai mắt cô như hai mũi tên phóng về phía anh hy vọng anh vẫn có thể sửa lại ý kiến của mình, Hà Thanh Huy cũng nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, đối với sự tức giận của cô làm như không nhìn thấy.

Những lời Hà Thanh Huy nói là ngoài dự liệu của những vị cổ đông, Viên Minh Nguyệt và Viên Minh Tuấn ở công ty tranh đấu đã lâu, Hà Thanh Huy là chồng của Viên Minh Nguyệt, có địa vị đặc thù nên kiêng kỵ, lẽ ra phải ủng hộ vợ mình để chiếm ưu thế mới đúng nhưng bây giờ lại quá mức đảo ngược.

Viên Khánh Niên vẫn cười như cũ: “Thanh Huy nói rất đúng, hai người đều là ý tưởng sơ bộ, không thể đi sâu họp bàn được. Như vậy đi, hai người trở về tìm phương án hoàn thiện nhất đi, phải chi tiết và rõ ràng, thông tin cũng phải kỹ càng tỉ mỉ chuẩn xác, lần họp ban giám đốc lần sau, hai người tốt nhất nên làm một đề án chi tiết, đến lúc đó chúng ta lại bàn bạc kỹ càng hơn, mọi người thấy thế nào?”

Mọi người đều tán thành. Viên Minh Nguyệt rất giận Hà Thanh Huy, không đợi được cho phép lập tức đi ra ngoài trước.


Khi Hà Thanh Huy đi vào phòng làm việc của Viên Minh Nguyệt thấy cô đang ngồi một chỗ tức giận, biết anh đi vào nhưng vờ như không thấy, anh cũng không thèm để ý, đứng ở cửa, hai tay đút vào trong túi: “Đi về.”

Viên Minh Nguyệt đứng dậy đi tới cạnh cửa, kéo anh vào trong, đóng cửa lại, quay đầu lại nhìn anh tức giận nói: “Tại sao anh lại nói như vậy?”

Hà Thanh Huy nhìn cô một lúc, không nói gì, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cô, mặt cô đùng một cái đỏ lên, không biết anh đang làm cái gì, theo bản năng muốn giãy ra nhưng một tay anh ôm bả vai của cô, một tay ôm eo cô nghiêng qua một bên, sức mạnh của anh thì cô đã sớm được lĩnh giáo, hoàn toàn không thể cử động. Chỉ nghe anh ghé vào bên tai cô khẽ nói: “Về nhà tôi sẽ nói cho cô biết!”

Hơi thở của anh phả vào lỗ tai cô, tim cô đập thình thịch, mặt đỏ bừng, thấy vô cùng quẫn bách, cô thở phì phò nói: “Tôi biết rồi, buông ra.”

Ban nãy Hà Thanh Huy vốn là muốn đưa cô về nhà rồi mới nói chuyện này, ai biết được cô lại không chờ nổi. Anh biết nếu ở trong căn phòng này nói chuyện thì sẽ bị lộ ra ngoài, sợ cô không thể khống chế cảm xúc của mình sẽ tuôn ra cái gì đó làm cho người ta nghi ngờ, không tránh được rắc rối. Anh đối mặt với sự tức giận phừng phừng của cô, đầu xoay quanh nghĩ biện pháp thì thấy cô đứng rất gần anh, hầu như có thể cảm nhận được nhiệt lượng phát ra từ cơ thể cô, anh liền rất tự nhiên mà ôm lấy cô, vươn tay ra mới biết không ổn nhưng nghĩ lại thì cũng là một biện pháp tốt, một mặt có thể làm cho người bên ngoài xem, mặt khác cũng có thể tạm thời dời đi sự chú ý của cô. Bây giờ mục đích đã đạt được anh liền buông cô ra, cô được anh buông ra, cuống quít lùi ra đằng sau, nhân tiện đạp lên giày anh một phát, anh cũng không có nổi giận, chiếc giày da sáng bóng lập tức xuất hiện một vết lõm xấu xí, cô thấy đã hết tức giận. Anh hoàn toàn không thèm để ý đến, cao giọng nói: “Được rồi, đừng giận nữa, là tôi sai.” Anh đi về phía cửa mở cửa ra, phó quản lý bộ phận tiêu thụ Lý Xuân Lâm, đó là người thay thế Viên Minh Nguyệt khi chân cô bị thương, là người của Viên Minh Tuấn.

Lý Xuân Lâm lấm la lấm lét, thấy Hà Thanh Huy lập tức nở nụ cười: “Hà tổng, xin chào!”

Hà Thanh Huy mặt không đổi sắc gật đầu một cái. Viên Minh Nguyệt thấy anh ta lập tức mặt lại biến sắc, nhìn qua là biết anh ta đứng ở ngoài nghe trộm nãy giờ, may là cô không nói chuyện gì hệ trọng, cô định phát hỏa với Lý Xuân Lâm nhưng nhìn sắc mặt Hà Thanh Huy rốt cuộc cũng nhịn lại, không để ý tới anh ta. Lý Xuân Lâm thấy hai người không ai nói chuyện với anh ta không khỏi cảm thấy chột dạ, lý do chuẩn bị trước đó cũng không nói ra được, lắp bắp: “Tôi đúng lúc đi ngang qua…” Nói xong thấy không ai phản ứng gì đành phải chán nản bỏ đi.

Viên Minh Nguyệt giờ mới hiểu được dụng ý của Hà Thanh Huy, biết anh bảo vệ mình thì cơn tức đã sớm vơi đi phân nửa. Chỉ có điều chuyện trong cuộc họp lúc nãy cô không thể lý giải được, nhưng chắc anh cũng có lý do để làm vậy, cô xách túi lên: “Về thôi.”


Hai người trở về số 17 Nguyệt Đàn, Viên Minh Nguyệt trên đường đi rất khó chịu, vừa về đến nhà liền hỏi anh: “Lúc nãy tại sao anh lại ủng hộ Viên Minh Tuấn?”

Hà Thanh Huy: “Cô lên phòng khách nhỏ chờ tôi!” Nói xong đi vào dãy nhà phía tây nơi phòng ngủ của hai người.

Viên Minh Nguyệt không biết anh định giở trò quỷ gì, nếu như giải quyết nhu cầu sinh lý thì không cần phải lên lầu, chẳng lẽ là muốn dụ dỗ cô nên đi tìm quà để tặng? Cô cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng không nghe lời anh đến phòng khách nhỏ mà vào phòng giải trí, chơi một người rất nhàm chán. Đợi một hồi Hà Thanh Huy cũng quay lại, thấy hai tay anh trống trơn, hiển nhiên là không có quà gì cả. Cô lẩm bẩm hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Đổi giày.”

Viên Minh Nguyệt bật cười, hèn chi trên đường đi sắc mặt anh vô cùng khó chịu, chắc chắn là dấu vết trên chiếc giày làm cho anh bực bội rồi, cô thông cảm đứng lên, hai tay cầm cây gậy đánh bida tựa vào bàn nói: “Hà Thanh Huy, anh sống cũng cực khổ quá. Rõ ràng tính khí rất kém nhưng bất cứ lúc nào cũng phải làm ra vẻ rất có phong độ, trên giày có một dấu vết cũng làm cho anh khó chịu nửa ngày, không nên lúc nào cũng phải tỏ ra mạnh mẽ, lẽ nào anh không thể buông lỏng một chút sao?”

Hà Thanh Huy cầm gậy đánh bida dọn dẹp tàn cục cô vừa bày ra, châm chọc nói: “Đâu giống như cô, muốn giận người nào thì liền phát hỏa với người đó, bỏ ra ngoài trước mặt mọi người cô cho rằng rất hay sao?”

Viên Minh Nguyệt biết là nói mình lúc ở công ty, cô ý thức được rằng mình làm như vậy chỉ cho các vị cổ đông thấy bộ mặt trẻ con chưa trưởng thành của cô mà thôi, cũng thấy đuối lý, đứng im một chỗ thấp giọng nói: “Ai bảo anh ủng hộ Viên Minh Tuấn làm chi! Anh không biết tôi căm thù anh ta sao?”

Hà Thanh Huy nghe giọng của cô không giấu được vẻ tủi thân, lòng cũng mềm ra, giải thích: “Phương án của Viên Minh Tuấn nghe thì có tính khả thi hơn của cô, tôi là thương nhân đương nhiên là làm việc có lợi cho mình, nếu như không ủng hộ anh ta mới là kỳ lạ đó. Chẳng lẽ cô muốn mọi người nghĩ tôi đầu tư vào Bách Niên là vì giúp cô đoạt quyền ư?”

“Phương án của anh ta có tính khả thi? Không nói tới việc quá trình thu hồi nhất định sẽ gặp rất nhiều cản trở, sử dụng một khoản tiền lớn, khi những ngôi nhà được xây dựng lại xong thì chỉ sợ cũng chẳng đưa ra thị trường được, khó mà bán được đó.”

Hà Thanh Huy nghe cô nói ra những vướng mắc của mình, thật là cứng đầu, mở miệng đã muốn mắng cô ngu ngốc, vừa lúc Trương Tỷ bưng nước lên cho bọn họ, anh không thể ở trước mặt người khác mà mắng cô, tóm lại vẫn là nhịn xuống, chờ Trương Tỷ đi khỏi mới nói: “Cô tinh thông nghiệp vụ nên đương nhiên biết rõ còn tôi chỉ là một người bình thường, nào biết nhiều như vậy, vì vậy mới đề nghị làm một phương án cụ thể, bố cô cũng đồng ý rồi còn gì. Hơn nữa, đây là những chuyện nhỏ, cho tới nay cô và Viên Minh Tuấn đều có địa vị tương đối, bố cô có tính toán gì cô chưa từng nghĩ tới sao?”

Viên Minh Nguyệt vẫn còn đang để bụng chuyện của hồi môn, trước đây cô luôn vô thức mà dựa dẫm vào bố mình để đối đầu với anh ta, còn vấn đề Hà Thanh Huy hỏi, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ qua, trực giác của cô cho biết chắc chắn cô đã bỏ qua thông tin quan trọng nào đó, nghiêm túc hỏi: “Anh nói xem ông ấy có tính toán gì?”


Hà Thanh Huy ngồi xuống cái ghế dựa cao, bưng ly nước lên uống vài hớp: “Tôi thấy lúc nãy hai người ầm ĩ muốn đánh nhau, bố cô vẫn mỉm cười như cũ.”

Viên Minh Nguyệt sa sút tinh thần, “Khi tôi vẫn còn nhỏ, dù tôi có làm cái gì cũng không thể lấy lòng được ông ấy.”

Hà Thanh Huy lắc đầu, “Tôi không nghĩ như vậy. Tôi nghĩ ông ấy khéo tay thúc đẩy cô và Viên Minh Tuấn cạnh tranh với nhau để người khác được hưởng lợi.”

Đối với Viên Minh Nguyệt, khi bản thân ai đó có mục đích mới chú ý đến thái độ của những người khác, thông thường khi gặp những trường hợp này cô chỉ làm cho có lệ nhưng vừa nghe Hà Thanh Huy nói như vậy, lúc này cô mới giật mình hiểu ra, “Anh nói, bố tôi cố ý làm cho tôi và Minh Tuấn đối đầu nhau là để lót đường cho Minh Lãng?”

“Cuối cùng cũng hiểu được rồi.”

Tuy rằng trong tiềm thức Viên Minh Nguyệt sớm biết rằng cuối cùng bố sẽ thiên vị em trai, nhưng khi bày ra trước mắt cô thì thật khó tiếp nhận, trong lòng cô rất tủi thân, nhỏ giọng khẽ hỏi Hà Thanh Huy: “Vậy anh nói xem tôi nên làm cái gì bây giờ?”

“Để xem cô có muốn tranh giành với em trai mình không đã.” Hà Thanh Huy nói ra lời này mới phát giác ra thật là dư thừa, khi lần đầu tiên anh gặp Viên Minh Nguyệt liền cho người đi điều tra cô, biết được cô là người rất nỗ lực trong công việc, có chí tiến thủ, đồng thời cũng có dã tâm, coi trọng bản thân hơn những người khác. Nhưng lúc này đây lại không tự chủ được hy vọng cô trả lời một đáp án khác, không cùng với ý nghĩ của anh trước đây.

Viên Minh Nguyệt lại nói: “Tôi đương nhiên là rất thương Minh Lãng, nhưng nó từ nhỏ đã bị chiều hư, cả ngày chỉ biết là chơi đùa, nó không có lòng dạ tiếp quản Bách Niên.”

Cô nói như vậy Hà Thanh Huy liền hiểu ý của cô, hứng thú nói: “Không sao, về sau phải kiềm chế tính tình của mình cho tốt, chớ phát hỏa như ở công ty là được.”

Viên Minh Nguyệt nhìn anh bắt đầu nói hăng hái bừng bừng thì bỗng nhiên dường như mất đi hứng thú, cũng không mệt óc lần mò anh đang nghĩ cái gì, đành phải nói: “Tôi biết rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.