Cùng Thú Triền Miên

Chương 52: Di chuyển chỗ ở


Đọc truyện Cùng Thú Triền Miên – Chương 52: Di chuyển chỗ ở

“Hạt giống lúa nước. Chỉ nửa bình cũng mất không ít thời gian. Những bình khác là gia vị và hạt giống rau.”

Đường Lâm khẽ giải thích, nghi ngờ mà nhìn Nancy, không hiểu vì sao cô lại kinh ngạc như vậy. Chẳng lẽ bộ lạc Cự Mục đã bắt đầu trồng lúa nước? Cô quét qua đồ gốm bày trong nhà, thầm nghĩ thời không khác này phát triển cũng không chậm.

“Lúc nước? Thì ra là gọi là lúa nước. Các cô hái thế nào vậy?” Nancy thả bình trong tay xuống, quét mắt qua những bình khác, chầm chậm hiện lên sự kinh ngạc. Phải biết những thứ này dù là bộ lạc d.đ.l.q.đ Cự Mục cũng không có. Ngửi mùi là biết gia vị cho vào thức ăn. Về phần những hạt giống mà Đường Lâm nói kia, ngay cả Nancy cũng mặt đầy mờ mịt, rõ ràng không biết rốt cuộc hạt giống rau là gì. Thấy vậy, khuôn mặt bình tĩnh của Đức Phí chợt lóe lên sự giật mình rồi biến mất.

“Tình cờ có được, mấy chút tâm tư nuôi trồng ra. Chẳng lẽ bộ lạc Cự Mục đã trồng được lúa nước này rồi à?” Đường Lâm ngẩng đầu nhìn Nancy, Nancy lắc đầu. Cô liếc mắt nhìn Đức Phí, thấy ông không ngăn cản mới nói: “Lúa nước mà cô nói này là y sư của bộ lạc tình cờ phát hiện có thể ăn được, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa tìm ra cách trồng trọt. Chuyện này không nhiều người biết, vừa rồi thấy cô lấy ra nên mới luống cuống như vậy.”

Nghe Nancy giải thích, Đường Lâm cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ. Bộ lạc Cự Mục ngay cả đồ gốm cũng có thể nung, phát hiện ra lúa nước cũng không phải là chuyện không thể. Vừa rồi lúc đi qua chợ, phát hiện bộ lạc Cự Mục cũng sắp phát triển tới xã hội nô lệ rồi.

“May mắn thôi!” Đường Lâm ngượng ngập, mở từng bình ra, đặt trước mắt mấy người Đức Phí. Từ lúc bước vào nhà Đường Lâm vẫn quan sát vẻ mặt của mấy người Đức Phí, thấy trên mặt họ thoáng qua kinh ngạc, giật mình, duy chỉ không có sự tham lam.

Đường Lâm mới lớn mật mà mở hết những thứ này ra. Những thứ này chỉ là thứ nhỏ nhặt trong bộ lạc Hắc Sơn, với thực lực của bộ lạc Cự Mục, không thể làm ra chuyện giết người cướp của được.

“Quá khiêm tốn! Các anh định đổi lấy thứ gì? Muối biển hay là thức ăn? Chỉ cần không quá đáng tôi đều có thể thay mặt bộ lạc Cự Mục đồng ý với các anh.” Đức Phí cầm quải trượng, hứa hẹn mà nhìn Đường Lâm. Đồng tử vẩn đục tản ra tinh quang bốn phía, khiến người ta không dđlqđ dám khinh thường. Ông ngừng một chút, ngẩng đầu lên quét mắt qua mấy người Đường Lâm, “Nếu bộ lạc Hắc Sơn bằng lòng gia nhập bộ lạc Cự Mục, có thể xóa bỏ tất cả những gì trở ngại bộ lạc Hắc Sơn đi lại. Hay cung cấp một phần thức ăn cho bộ lạc Hắc Sơn, tất cả những gì mang lại lợi ích cho bộ lạc Cự Mục cũng đều có thể mở rộng cho bộ lạc Hắc Sơn.”


Lời Đức Phí vừa đứt, vẻ mặt Drew và Nancy sau lưng đều rất ngạc nhiên. Lời này của Đức Phí rất nặng. Trong sự quản lý của bộ lạc Cự Mục có không ít bộ lạc nhỏ. Bọn họ đều nhờ vào sự giúp đỡ của bộ lạc Cự Mục để tồn tại.

Nhưng mỗi tháng đều phải giao nộp một lượng thức ăn nhất định và những thứ khác mới có thể hưởng thụ sự che chở của bộ lạc Cự Mục. Nhưng hôm nay Đức Phí hứa bộ lạc Hắc Sơn không cần giao nộp thức ăn, còn được hưởng không ít lợi ích từ bộ lạc.

Đường Lâm mấp máy miệng nhưng không nói. Vẻ mặt Arthur và mấy người Wall kích động, thở hổn hển, gân xanh trên tay nổi lên, không khó nhìn ra trong lòng bọn họ đang đấu tranh mãnh liệt xem đồng ý hay không.

Nếu đồng ý thì bộ lạc Hắc Sơn không phải di chuyển. Có thể sau này sẽ không còn bộ lạc Hắc Sơn nữa. Arthur bên này thiện ác giao chiến, Đường Lâm và Đức Phí bên kia im lặng không nói, vững vàng như núi.

Một lúc sau, Arthur ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt bình thản của Đường Lâm, mặt hiện lên nụ cười nhẹ nhõm, lắc đầu mà nói: “Đa tạ ý tốt của tộc trưởng Đức Phí. Bộ lạc Hắc Sơn không muốn dựa vào người khác.” Nghe lời Arthur, khóe môi Đường Lâm hơi nâng lên thành độ cong hài lòng. Nhập vào bộ lạc Cự Mục là tốt nhưng có quá nhiều hạn chế.

Nghe Arthur nói xong, người Đức Phí khẽ run lên, vẻ thất vọng chợt lóe rồi biến mất. Bộ lạc Hắc Sơn thành lập không lâu nhưng thực lực có thể đứng trong mười bộ lạc đứng đầu, cộng thêm tộc nhân bộ lạc này hỗn tạp, đương nhiên có không ít huyết thống hi hữu.

Nhưng bộ lạc Cự Mục sẽ không ép buộc người khác. Ông nhanh chóng thu lại tất cả suy nghĩ, “Arthur nói vậy thì tôi cũng không tiện cố ép. Để Drew dẫn mọi người đi, truyền kỹ thuật nung đất cho bộ lqđ lạc Hắc Sơn các anh. Hạt giống lúc nước và tất cả hạt giống rau này tôi dùng một thạch muối biển và hạt giống khác để đổi. Anh xem vậy có được không?” Đức Phí suy nghĩ một lát, nói.


Đường Lâm hơi chấn động, tán thưởng mà nhìn Đức Phí. Không hổ là tộc trưởng bộ lạc Cự Mục, riêng sự quyết đoán này đã đủ để người ta kính trọng. Nếu những thứ này đưa tới bộ lạc khác, tuyệt đối có thể dẫn tới náo động. Đức Phí này lại có thể bất động như núi, bình tĩnh như vậy.

“Lần này coi như là có lời!” Nhìn thứ trong tay, Karen nở nụ cười. Vốn cô còn lo lắng bộ lạc Cự Mục không đồng ý với giao dịch này. Dù sao bộ lạc Hắc Sơn cũng ở thế bất lợi.

“Mau tìm nơi chuyển chỗ ở. Hôm nay để lộ quá nhiều thứ. Nếu không mau tìm chỗ khác, em lo sau này bộ lạc Cự Mục ——” Đường Lâm cau mày, vẻ mặt lo lắng. Bộ lạc Cự Mục có thân thiện nữa thì cuối cùng có một ngày, chỉ có tự bộ lạc trở nên cường đại mới có thể ngăn chặn tất cả mọi thứ.

Arthur gật đầu một cách nghiêm túc. Hắn hiểu ý trong lời Đường Lâm. Có lẽ hôm nay bộ lạc Cự Mục có thể không nổi lòng tham nhưng không thể bảo đảm sau này sẽ không. Chuyện như vậy ai cũng không nói chính xác được. Có vết xe đổ của bộ lạc Thiết Chùy, mọi người đều ít nhiều có đề phòng.

Ngựa không ngừng vó chạy về bộ lạc. Cách dạ trú còn có hơn một tháng Maya, phải đẩy nhanh tiến độ.

Trước đó bộ lạc tìm được không ít chỗ có thể chuyển tới nhưng đều không phải vô cùng hoàn mỹ. Không phải quá nhỏ thì cũng không có bao nhiêu đất để mở rộng, cho nên mới kéo dài tới giờ còn chưa quyết định.

Trở về bộ lạc, đem đồ gốm mang về từ bộ lạc Cự Mục đặt lên bàn xong, còn chưa kịp tới chỗ Lord thăm Luân Ân thì Rocca đã hưng phấn đi vào, bảo bọn họ tới chỗ Horry có chuyện cần bàn.


“Horry sao vậy?” Arthur không hiểu ra sao mà đi theo Rocca và nhà gỗ của Horry. Bên trong nhà có không ít người hoặc ngồi hoặc đứng, ngay cả Lord cũng ôm Tiểu Luân Ân đứng trong góc. Joss đang cầm thứ gì đó đút cho nó, tiểu tử liếm môi, ăn rất ngon. Cái đuôi bên dưới khẽ phất phất, rất thỏa mãn. Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hài lòng, liếc thấy bóng Đường Lâm thì kêu lên mong được cô ôm. Lord tức giận mà vỗ mấy cái lên mông tiểu tử, bĩu môi nói: “Mắt lợi hại như kẻ trộm, Lâm vừa đi vào đã nhận ra.”

Tuy là lời trách mắng nhưng lại mang theo giọng điệu thỏa mãn. Đường Lâm nhận lấy tiểu tử, hôn vài cái, thoải mái mà nói: “Luân Ân có ngoan ngoãn ở nhà không? Có quấy rầy cha Lord anh sắp xếp dược thảo không?”

Joss cười nói: “Tiểu tử này vô cùng thông minh, không khóc không ầm ỹ, lúc đói bụng mới nức nở vài tiếng. Nếu không thì nằm chơi một mình, rất biết điều.” Trong giọng điệu mang theo ước ao, tay khẽ xoa lên bụng. Chờ lần này sắp xếp xong, cũng là lúc sinh cho Horry một đứa con. Họ đã cử hành nghi thức của bộ lạc nhưng còn chưa sinh con.

Horry nhìn trong nhà, thấy mọi người trong bộ lạc đã đến gần đủ, lấy ra một tờ da thú xù xì, trên dùng đá đen vẽ thành một bản đồ sơ sài. Đường Lâm liếc mắt, không hiểu ra sao. Nhưng những người khác lại như nhìn thấy thứ gì thú vị. Ngón tay Horry chỉ lên một chấm đỏ nhỏ.

“Chỗ này được coi là bí mật cao nhất của bộ lạc Hắc Sơn chúng ta. Mấy ngày trước Rocca phát hiện ra một mật đạo ở đây.” Horry nói tới đây thì đáy mắt hiện lên tinh quang đậm đà, bàn tay đặt bên bản đồ hơi run, vẻ mặt hết sức kích động.

Đường Lâm chớp mắt, cười nói: “Có phải Horry phát hiện ra chỗ di chuyển thích hợp? Chuyện muối tinh cũng không thể để lộ. Nếu lộ ra, dù có là bộ lạc Cự Mục cũng sẽ trở mặt thành thù.” Đường Lâm nửa nói giỡn nửa nhắc nhở.

Nếu trước đây cô không cảm thấy gì, thì sau khi sống mấy tháng Maya ở đây, cô vô cùng rõ ràng muối quan trọng bao nhiêu với bộ lạc ở đại lục này. Dù mạnh như bộ lạc Cự Mục cũng sẽ động lòng.

Mọi người nghe lời Đường Lâm xong thì lập tức nhìn Horry đầy trêu ghẹo.


Hầu kết hắn khẽ chuyển động, nuốt nước miếng, ngón tay chạy dọc theo chấm đỏ nhỏ, từ từ hướng lên trên núi, đi thẳng ra vách núi phía sau chấm đỏ đó. Núi Thiên Thần, vùng này hết sức nổi tiếng, không chỉ cao mà còn vô cùng dốc. Trên đó có không ít hang động tự nhiên, nhưng rất khó leo lên. Nghe nói lúc bộ lạc Cự Mục xây dựng thì cũng từng có chủ ý với núi Thiên Thần này.

Tiếc rằng leo núi quá phức tạp, không tiện đi vào, cuối cùng chỉ có thể buông tha, tìm một chỗ khác ở.

“Núi Thiên Thần rất khó để leo lên, không tiện ra vào. Tộc nhân có thể bay lên quá ít, nếu không thì rất đáng để cân nhắc.” Mặt Arthur đầy nghi ngờ mà nhìn Horry. Ở lưng chừng núi Thiên Thần có không ít hang động liền với nhau, tựa như một cái mê cung cực lớn. Tuy nó bộ lạc Hắc Sơn có người có thể bay nhưng mỗi lần ra vào quá phiền phức, vậy lại càng thêm bất lợi cho bộ lạc phát triển.

“Bọn Rocca phát hiện ra một mật đạo, ở dưới muối tinh. Mật đạo thông thẳng lên sườn núi Thiên Thần. Hơn nữa còn phát hiện trong núi Thiên Thần có rất nhiều hang động rộng rãi. Chỉ cần sửa lại một chút là có thể ở được. Phần lớn muối tinh đã được khai thác, chỉ cần chúng ta sử dụng cẩn thận —— Núi Thiên Thần này cách bộ lạc cũng không xa. Chúng ta có thể dời từng chút qua. Cách dạ trú còn một tháng Maya. Có chuồng nuôi heo và dã thú khác, chúng ta căn bản không phải lo tới vấn đề thức ăn. Trong thời gian này giống cái hái rau dại dự trữ, giống đực bí mật vào núi Thiên Thần trước.” Horry sắp xếp rõ ràng mạch lạc, ngón tay run lên không ngừng, vẻ mặt vô cùng kích động. Lúc Rocca phát hiện ra mật đạo này thì hắn liền đi tìm hiểu sơ qua. Hang động bên trong vô cùng rộng rãi, thích hợp để cư nguh, không ít hang động còn nối liền với hang trên sườn núi. Quan trọng nhất là trong hang có không ít hồ nước, tích lũy được không ít nước sạch. Rắc rối duy nhất là làm sao chuyển được ao thánh của bộ lạc tới.

“Thật à? Vậy thì tốt quá rồi. Mọi người chuẩn bị bắt đầu di chuyển, hành động đừng quá lớn. Du sao bên cạnh núi Thiên Thần này còn có muối tinh. Núi Thiên Thần lộ ra thì không sao, chuyện muối tinh này nhất định không thể để lộ.” Dọn tới núi Thiên Thần, cùng lắm những bộ lạc khác chỉ cho là bộ lạc Hắc Sơn phát điên mà đánh chủ ý tới núi Thiên Thần. Dù sao bọn họ không phải là người đầu tiên chú ý tới nó, không có gì phải xấu hổ.

“Ừ, đều đã sắp xếp thỏa đáng. Chỗ đó có người chú ý, không xảy ra chuyện gì được. Lord, trong thời gian này anh suy nghĩ xem làm sao làm được một cái ao để chuyển ao thánh tới. Ao thánh này vô cùng quan trọng với bộ lạc, tuyệt đối không thể vứt bỏ được.” Ao thánh là gốc rễ của bộ lạc, vứt bỏ gì cũng không thể vứt bỏ nó. Ao thánh đóng vai trò quan trọng trong việc sinh sôi của bộ lạc sau này. Ban đầu bọn họ cho rằng đánh bậy đánh bạ mà phát hiện ra sự tồn tại của ao thánh này, mới không để ý tới mà xây dựng bộ lạc ở đây, tuy rằng nơi này không thích hợp lắm.

Lord nghiêm túc mà gật đầu. Tầm quan trọng của ao thánh không cần Horry phải nói, hắn cũng hiểu được. Có lẽ hắn nên tới núi Thiên Thần một chuyến, xem ở đó có chỗ nào thích hợp không. Sở dĩ hình thành ao thánh chủ yếu nhất là vì thánh tủy trong ao. Nếu có thể lấy thánh tủy ra thì đương nhiên có thể hình thành ao thánh.

Tuy hơi rắc rối nhưng cũng không phải không thể làm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.