Đọc truyện Cùng Thú Triền Miên – Chương 24: Đi săn
“Các anh định đi đâu?”
Đường Lâm dựa vào khung cửa, đồng tử màu đen đánh giá đoàn người đã sẵn sàng chiến đấu. Ngoài Lord là y sư, mấy người Arthur đều ở đây, mỗi người cầm một thanh giáo dài sắc bén, mang theo sự độc ác nghiêm túc.
Ngoài ba người Arthur còn có Wall đang nhăn nhó bên ngoài cùng. Còn ba người thân thể cường tráng lực lưỡng mà Đường Lâm không nhận ra, không khỏi bộc lộ ra thực lực cường đại.
“Hôm nay là ngày đi săn. Lần này tới lượt chúng tôi đi. Lâm yên tâm ở nhà, trước khi trời tối chúng tôi sẽ về.” Arthur khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh của Đường Lâm, bộ dạng ung dung bình tĩnh.
Da La nở nụ cười mờ ám, cùi chỏ huých thật mạnh vào Wall đang đứng phía sau. Cắt! Đừng tưởng hắn không thấy Wall chảy nước miếng với Đường Lâm, thỉnh thoảng nhìn lén. Hắn nhìn thấy không ít lần.
Bối Lý hơi nghiêng người, che hành động của Da La. Lâm là của bọn hắn, tiểu tử Wall này vẫn luôn mong nhớ Lâm. Lần này Da La còn nhẹ tay đấy. Còn mấy tên giống đực khác chỉ cười khúc khích, cũng không lộ ra vẻ mặt dư thừa nào.
“Ngày đi săn?”
Đường Lâm nghiêng đầu đầy nghi ngờ, xoay tròn thanh chủy thủ trong tay, vẽ ra ánh sáng lạnh lùng. Thấy thế những giống đực xung quanh lùi lại cẩn thận. Hôm đó Lâm đánh Da La bọn họ vừa hay trông thấy.
Sức lực tàn nhẫn đó khiến giống đực trong bộ lạc cũng đều tự ti. Họ nhìn mấy người Arthur bằng ánh mắt vô cùng đồng tình. Giống cái hung hãn như vậy sao thân thể kia chịu được.
Ánh mắt đáng giận không khỏi rơi vào trên vòng eo chưa đủ một vòng ôm của Đường Lâm. Không biết sức lực của cái eo này có phải cũng lợi hại như vậy hay không. Hầu kết bọn họ trượt lên trượt xuống.
“Ừ, thức ăn trong bộ lạc là do giống đực thay phiên ra ngoài săn. Lần này tới lượt mấy người bọn tôi.” Bối Lý chỉ vào mấy giống đực. Số người đi săn cũng không cố định. Bình thường đều là giống đực tự đăng ký đi.
Đường Lâm quét mắt nhìn những người này, đáy mắt không khỏi lóe ra hơi thở rục rịch. Cô cắm chủy thủ vào eo, bước lên nửa bước, nói: “Tôi đi cùng các anh.” Tầm mắt rơi vào người giống đực đứng hàng đầu. Một giống cái nhỏ nhắn xinh xắn đứng cạnh đó, làn ra màu lúa mì hơi đen, đón lấy ánh mặt trời, lại có loại hơi thở mê hoặc lòng người không nói nên lời.
Bàn tay giống đực đặt lên eo của giống cái, tham muốn giữ lấy mãnh liệt không cần nói cũng biết.
“Không được.” Mấy người trăm miệng một lời từ chối Đường Lâm. Sao bọn họ có thể để Lâm rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Sắc mặt Bối Lý khó coi, hiển nhiên là không ngờ Đường Lâm sẽ nói lên vấn đề như vậy.
Liếc mọi người xung quanh, chân mày cô chau lại, lạnh nhạt nói: “Nữ nhân này có thể đi được, sao tôi không thể đi? Hay là cho rằng tôi rất yếu?” Dứt lời, bóng dáng chợt lóe, liền đặt ngang chủy thủ trên tay lên cổ giống cái cách đó không xa. Chủy thủ nổi lên ánh sáng u ám lạnh lùng, vô cùng dọa người.
Thân thể mọi người cứng lại, bầu không khí nặng nề bắt đầu trở nên hơi quỷ dị. Sắc mặt giống cái bị Đường Lâm bắt cóc hơi tái nhợt. Giống đực đứng bên cạnh thở hổn hển, hóa thành hình thú trong chớp mắt, thân thể cao lớn gầm nhẹ về phía Đường Lâm.
Hắn rít gào gầm thét với Đường Lâm, tràn đầy ý cảnh cáo.
Thấy một màn này, khóe miệng Arthur giật mạnh mấy cái, nổi đóa lên mà gầm nhẹ mấy tiếng với giống đực kia. Bối Lý và Da La bên cạnh hiển nhiên cũng không thấy được có gì không hợp lý, từ từ đi tới gần Arthur, liếc nhìn Đường Lâm ở đối diện.
Thấy không ép xuống nổi, Arthur nháy mắt với Bối Lý. Bối Lý hóa thành hình thú ngay lập tức, đánh nhau với giống đực đang nổi điên. Đầu Đường Lâm đầy vạch đen mà nhìn một màn này.
Chẳng qua cô chỉ bày thực lực, sao lại trở thành đánh nhau rồi? Giống đực ở đây thật đúng là không chịu nổi khiêu khích!
Cúi đầu nhìn giống cái bình tĩnh trong tay mình, Đường Lâm nói: “Bọn họ vẫn luôn như vậy à?” Không phân biệt trắng đen gì mà đã đánh nhau. Thật chẳng lẽ là da dày nên chịu được đòn?
Kama 囧囧 gật đầu, nhìn Đường Lâm đầy thông cảm, nói: “Giống đực đều trao đổi bằng cách này. Đã lâu lắm rồi Rocca không phát tiết, mới có thể cố tình gây chuyện. Cô không bị dọa chứ?”
Đôi mắt to của Kama lóe lên ánh sáng kính trọng, liếc nhìn Đường Lâm. Thân thể của giống cái không so được với giống đực. Trên căn bản chưa từng có giống cái nào tham gia đi săn. Dù có cũng chỉ đi theo Lord hái chút dược thảo.
“Tôi không sao, xin lỗi!” Thu chủy thủ trong tay lại, đứng thẳng nhìn hai người đang lăn cùng một chỗ với nhau. Hình thú khổng lồ, công kích rất nhanh chóng nhưng mãnh liệt lại có lực, phơi bày đấu tranh nguyên thủy.
“Không sao, những thức ăn trong bộ lạc là do cô dạy Joss làm có đúng không? Thật lợi hại. Tôi cũng không biết hóa ra những dược thảo kia cũng có thể ăn. Sau khi ăn đồ ăn cô nấu chúng tôi mới biết được còn có mỹ vị như vậy.”
“Không có gì, chỉ bỏ thêm chút gia vị. Nếu cô muốn học, tới tìm tôi là được.”
Ánh mắt tôn sùng của Kama bắn qua khiến vẻ mặt Đường Lâm hơi mất tự nhiên. Chưa từng có người dùng ánh mắt thẳng thắn như vậy mà nhìn cô. Gò má trắng nõn của cô hơi ửng đỏ.
Nghe Đường Lâm nói như vậy, Kama nắm chặt lấy tay cô, khuôn mặt đỏ bừng, hưng phấn mà nhìn Đường Lâm, cười nói: “Tôi sẽ tới tìm cô thật đấy. Không quấy rầy các cô chứ?” Ánh mắt xảo quyệt dừng lại vài giây trên người mấy người Arthur, trong mắt đầy ý trêu đùa đắc ý.
“Ặc!” Bị nụ cười xấu xa này của Kama kích thích, khuôn mặt thản nhiên của Đường Lâm lập tức vặn vẹo, lạnh lùng nói: “Đương nhiên không sao. Kama có rảnh thì hãy lo cho giống đực nhà cô khiến cô quá bận rộn.”
Thấy Đường Lâm cố ý nhấn thật mạnh chữ bận rộn, mặt Kama hơi mất tự nhiên, rụt rè mà lui về sau mấy bước, che miệng Đường Lâm thật nhanh. Khuôn mặt cô xấu hổ tới mức đỏ bừng, trong mắt tràn đầy hơi nước.
Bộ dạng tràn đầy xuân tình khiến Đường Lâm không hiểu ra sao. Cô nói sai gì rồi? Sao Kama lại như vậy?
“Kama, em không sao chứ?” Rocca đánh xong, toàn thân thoải mái mà đi tới, chớp đôi mắt to nhìn chằm chằm Kama đang xấu hổ tới mức đỏ bừng mặt, rục rịch, xoa xoa hay tay. Nếu không phải sắp đi săn, hắn hận không thể vội vàng đưa Kama về, đè dưới thân mà phát tiết thật tốt một phen.
Kama tức giận, trừng Rocca. Người này thật đúng là lúc nào cũng đều không đứng đắn. Nhìn khuôn mặt hắn chắc nịch, có vẻ thật thà chất phác, ban đầu sao cô có thể tin lời hắn nhỉ?
“Không sao. Không còn sớm nữa, nên lên đường, nếu không thì sắp hết ngày rồi.” Kama lạnh nhạt nói. Cô lần theo dấu vết rất giỏi, lần này là đi săn heo rừng cách bộ lạc không xa.
Bình thường heo sống trong rừng rậm, bầy đàn khổng lồ, hình thể không nhỏ. Bình thường chúng kết thành một đội ra ngoài kiếm ăn. Chúng là động vật ăn cỏ, da dày thịt mềm, ăn rất ngon.
Hình thể heo to béo, tốc độ không nhanh nhưng trên đầu có một cái sừng rất sắc, hơi không cẩn thận là bị đâm lủng bụng. Chúng cũng là thức ăn chủ yếu của bộ lạc.
“Lâm, em không thể đi.”
“Vì sao? Thực lực của tôi cũng không kém Kama, đi săn cùng thì tôi có thể giúp một tay.”
Cô không cho giải thích, bước lên đi với Kama về phía cổng bộ lạc. Những người khác đưa mắt nhìn nhau, chỉ có sắc mặt mấy người Bối Lý là khó coi. Bọn họ biết chuyện Lâm quyết định thì không thay đổi được nên nhấc chân đi theo.
Kama ngồi trên tay Rocca. Tốc độ của mọi người rất nhanh. Những người khác lo Đường Lâm không theo kịp tốc độ của bọn họ, không ngờ đã lâu mà cô không tụt lại chút nào, mặt không đỏ hơi thở không gấp, bước chân nhẹ nhàng, hoàn toàn không nhìn ra vẻ mệt mỏi. Bọn họ khó nén vẻ kinh ngạc, rối rít bộc lộ sự tò mò.
Bỗng, Đường Lâm dừng chân lại, nhìn dây leo quen thuộc cạnh chân, không khỏi lộ ra vui mừng nơi đáy mắt. Cô gọi mọi người đang đi về phía trước, chỉ vào dây leo bò đầy bên cạnh.
Cô ngồi xổm xuống, nhặt cành cây bên cạnh, bắt đầu đào thứ gì đó trong đất. Mọi người buồn bực nhìn hành động của cô. Kam không kìm được đầu tiên, ngồi xổm xuống theo cô, hỏi: “Lâm, cô làm gì vậy? Đây là một loại rau dại, mọc không ít xung quanh bộ lạc.”
Kama tò mò kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn vào, quan sát rau dại bình thường trước mặt. Thật sự cô không nhìn ra có gì khác thường.
Đường Lâm dừng động tác lại, hỏi: “Kama, cô nói nó mọc không ít quanh bộ lạc à?” Đường Lâm nhìn lá khoai lang mọc đầy xung quanh. Lá màu xanh biếc, đoán chừng khoai lang trong đất không nhỏ. Khoai lang chứa nhiều tinh bột, không những có thể ăn mà còn có thể dùng để ủ rượu.
“Đúng vậy! Xung quanh bộ lạc có một vùng lớn, bình thường Lord dùng để chế thuốc, lợi cho đại tiện.”
“Chẳng lẽ mọi người không biết khoai lang này có thể ăn à?”
Đường Lâm dứt lời thì rút một củ khoai lang rất to lên, lắc lắc vài cái, lấy tay vỗ vỗ đất dính bên trên, xoa xoa vài cái lên váy thú. Cô bẻ đôi củ khoai lang, khẽ cắn một miếng.