Cùng Thần Linh Yêu Đương Qua Mạng Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 50


Bạn đang đọc Cùng Thần Linh Yêu Đương Qua Mạng Trong Trò Chơi Trốn Thoát FULL – Chương 50


Editor: Cún
Đội đón dâu khua chiêng gõ trống dọc đường đi, Tề Hoan ngồi trong kiệu hơi lắc lư mặc bọn họ đưa cậu tới bờ sông.
Sau khi cô dâu tới thì nghi thức tế lễ mới bắt đầu, Tề Hoan đầu trùm khăn cô dâu nên không nhìn được hiện trường tế lễ như thế nào, cậu bị người ta đỡ xuống khỏi kiệu hoa, sau đó lại đưa tới một sân khấu cao tầm nửa người.

Có một đám người vây xung quanh cậu ca háy nhảy múa, hình như bên cạnh còn đốt đuốc, cậu ngửi thấy mùi khói.
Một ông già bắt đầu cao giọng đọc văn khấn, cảm ơn thần Thanh Long đã bảo vệ bọn họ, hi vọng năm sau trấn vẫn mưa thuận gió hoà như cũ, người dân luôn khoẻ mạnh hạnh phúc.

Qua tầm nửa tiếng sau nghi lễ mới kết thúc, Tề Hoan lại bị dìu xuống khỏi sân khấu.
Trên đầu đội tóc giả và trang sức nặng gần năm cân, dưới chân lại đi giày cao thời cổ đại, sự kiên nhẫn của Tề Hoan đã lên tới đỉnh điểm, nếu bây giờ thần Thanh Long xuất hiện ở trước mặt cậu chắc chắn cậu sẽ đâm hắn liền.
Tề Hoan bị dìu tới bờ sông, ông già đứng bên cạnh hô giờ lành đã tới, ngay lập tức cậu bị đưa lên bè trúc.
Xung quanh bè trúc được bày hoa tươi và nến đỏ, Tề Hoan không ngờ rằng thần Thanh Long cưới vợ còn muốn làm nghi thức ở trên mặt nước, may là bè trúc được làm rất chắc chắn,lúc cậu dẫm lên chỉ bị lung lay một chút xíu.
Ông già đứng trên bờ lại tiếp tục đọc văn khấn, trên bờ sông vang lên tiếng hát, tiếng người cười nói ồn ào, trên bè trúc chỉ có một mình Tề Hoan đang đứng, bè trôi càng lúc càng xa.
Nghe tiếng ồn ào càng ngày càng nhỏ, Tề Hoan đoán cậu đã trôi ra tới giữa sông rồi, lúc này đột nhiên gió ngừng thổi, mặt nước phẳng lặng như bị đóng băng, bè trúc cũng dừng lại.
Tiếng hát vang vọng từ nơi xa nghe không rõ ràng lắm, mà xung quanh bỗng nổi lên một loại âm thanh khác khiến cậu phải rùng mình, đó là tiếng cười vừa kinh khủng lại chói tai, cứ như là âm thanh 3d quẩn quanh tai cậu vang lên không dứt.
Trong lòng Tề Hoan phát lạnh, cậu cảm thấy khí lạnh đang không ngừng chui vào trong cơ thể của mình.

Nhất định phải hành động, Tề Hoan giật khăn trùm đầu xuống, bây giờ cậu mới thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.
Xung quanh sương đen lượn lờ, đám sương đen này lấy cậu làm trung tâm tạo thành quả cầu sương đen kịt, phạm vi càng ngày càng nhỏ lại, trong đám sương thỉnh thoảng lại hiện ra khuôn mặt trắng bệch cứng đờ đang cười của cô dâu quỷ.
Vì sao thần Thanh Long vẫn chưa xuất hiện? Tề Hoan hơi lo lắng, nhìn những khuôn mặt trong đám sương này có lẽ là cô dâu trước đây mà thần Thanh Long đã cưới, dao phẫu thuật có hạn chế về thời gian tương đương với việc chỉ có thể sử dụng một lần, nhiều cô dâu như vậy chắc chắn cậu không thể xử lý hết được, nhưng nếu cậu sử dụng gương hai mặt thì có thể sao chép kỹ năng của cô dâu.

Lúc đầu Tề Hoan định sao chép kỹ năng của thần Thanh Long, như vậy mới có thể tối đa hoá khả năng chiến đấu.
Nhưng nếu thần Thanh Long cứ chậm chạp không chịu xuất hiện thì cậu chỉ có thể sử dụng gương hai mặt sớm hơn thôi.
Bên này Tề Hoan còn đang chờ đợi thời cơ cuối cùng, còn phía trên bờ thì cảnh người khác thấy chính là cô dâu đứng trên mặt sông đột ngột biến mất, Văn Tu thấy vậy thì gấp muốn chết, cậu nhóc hoàn toàn không ngờ rằng thần Thanh Long lại có năng lực bắt người vào hư không như vậy, cứ tiếp tục như vậy cậu căn bản không thể giúp được gì, cũng hoàn toàn không biết được tình trạng của Tề Hoan.
Trên trời mây đen ngày càng nhiều, ông già ở bên bờ sông quỳ lạy, lễ tế đã kết thúc.

Những người khác cũng chúc mừng cho một năm bình an này, Văn Tu túm lấy ông già kia hỏi “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao người đi ra tới giữa sông lại không thấy tung tích đâu nữa?”
Người dân xung quanh thấy Văn Tu túm lấy ông già kia thì định bắt cậu nhóc lại nhưng bị ông già phất tay bảo không cần “Thần Thanh Long kết hôn chính là hiến tế cô dâu, cô dâu sẽ hoá làm một thể với thần Thanh Long, sau này sẽ sống ở trên đời với một trạng thái khác, tuổi thọ sẽ dài hơn chúng ta, cậu nên vui thay cho bạn mình mới đúng.”
“Cmn chứ thần Thanh Long!” Gân xanh trên tay Văn Tu cũng nổi cả lên, lại nhớ tới nếu không phải cậu bị mắc lừa thì làm sao Tề Hoan lại giơ tay chịu trói, nếu vậy thì cũng sẽ không rơi vào tình cảnh lúc này “Tôi muốn đi cứu anh Tề!”
Nhưng cậu nhóc vừa nói xong thì mây đen trên trời đã tụ lại, tiếng sấm càng ngày càng lớn, một giọng nam trầm thấp đầy từ tính vang lên “Tất cả tránh ra, không được cản đường.”
Là Bùi Lạc, cuối cùng Văn Tu cũng thấy được người quen, cậu nhóc vừa định chạy tới hỏi tại sao hắn lại ở chỗ này thì bị ánh mắt của hắn doạ lui.
Trên tay Bùi Lạc cầm theo một thanh kiếm, nhìn thanh kiếm kia chắc chắn cũng không phải là đạo cụ bình thường, bên bờ còn có một cái bè trúc, Bùi Lạc không xem ai ra gì trực tiếp đi tới mở dây buộc bè ở chỗ cọc gỗ.

Đến úc này Văn Tu mới ý thức được rằng Bùi Lạc không chỉ trốn ra được mà còn tìm được đạo cụ khắc chế thần Thanh Long luôn rồi, cậu nhóc can đảm đi tới nói với Bùi Lạc “Em cũng phải đi cứu anh Tề.”
Bùi Lạc nhìn Văn Tu một cái, trong mắt cũng chẳng có chút cảm xúc gì “Cậu đứng ở đây chờ đi, đừng có chạy lung tung.”
Bên kia Tề Hoan đã lấy gương hai mặt ra, sương đen ngày càng đậm, dần dần trong đám sương đen ở sau lưng Tề Hoan đột nhiên xuất hiện một cánh tay nho nhỏ trắng bệch, cái tay lén lút vươn tới định nắm lấy mắt cá chân của Tề Hoan, cậu lập tức phát hiện có chỗ không đúng liền xoay người tránh đi.
Cánh tay kia chụp không trúng thì nhanh chóng rụt về ẩn nấp trong đám sương đen.
Sương đen càng ngày càng đậm, Tề Hoan cảm nhận được cơ thể của mình càng ngày càng lạnh đi, sương đen đang không ngừng chui vào trong người cậu, cứ như vậy không phải là cách.

Tề Hoan bình tĩnh lại rồi quát lớn “Thần Thanh Long cưới vợ mà cũng phải giấu đầu giấu đuôi như vậy sao? Lúc ở trong miếu Thanh Long còn dám ra gặp mà bây giờ lại sợ hãi rụt rè như vậy à? Đây chính là thần Thanh Long không gì không làm được sao? Thật sự là làm tôi thất vọng quá đi.”
Quả nhiên đám sương đen quẩn quanh người cậu đã chậm chạm ngừng thu nhỏ phạm vi lại, Tề Hoan trộm thở phào một hơi, nếu thần Thanh Long xuất hiện thì tốt rồi, như vậy cậu có thể sao chép kỹ năng của thần Thanh Long để chống lại chính nó.
Mặt nước dần chuyển động, ánh sáng màu vàng chói mắt chầm chậm dâng lên từ dưới nước giống y như trong huyễn cảnh ở miếu Thanh Long.

Tề Hoan đứng im nắm chặt gương hai mặt chuẩn bị dùng đạo cụ, nhưng đúng vào lúc này đột nhiên có một cơn gió cực kỳ sắc bén bay vụt qua xẻ đôi đám sương đen, trong làn sương đen phát ra tiếng hét thảm của phụ nữ.
Tề Hoan quay đầu nhìn lại —- Là Bùi Lạc đang đạp bè trúc đi tới.
Bùi Lạc còn chưa từng nhìn thấy Tề Hoan mặc đồ cưới nên hơi ngẩn ra mấy giây, sau đó mới nâng kiếm Thanh Lôi lên.
Đám sương đen nhanh chóng ngưng tụ lại một lần nữa, phạm vi cũng mở rộng hơn, bao vây luôn cả Bùi Lạc vào trong đó.
Cuối cùng thần Thanh Long cũng mở miệng nói chuyện “Thì ra ngươi chính là kẻ đã phá huỷ tượng thần của ta.”

Giọng nói của hắn ta khô khốc, nói từng chữ từng chữ cứ như là đang bắt chước cách nói chuyện của con người.
Tề Hoan thấy trong đám sương đen lượn lờ có mấy cánh tay vươn ra muốn bắt lấy Bùi Lạc, trái tim cậu thót lại chỉ kịp hét lên “Bùi Lạc, cẩn thận phía sau lưng!”
Vừa hét xong Tề Hoan đã cảm thấy cơ thể của mình bị một lực hút rất lớn kéo về một phía, sương đen càng cuồng bạo, giọng nói của thần Thanh Long vang lên “Cô dâu của ta sao lại đi hò hét nhắc nhở kẻ địch.”
Tề Hoan chỉ cảm thấy cổ áo của mình bị người túm lại không thể di chuyển, gương hai mặt trong tay áo tự động rơi xuống vào mặt sông đang chảy xiết.
Trong đầu Tề Hoan chỉ có một suy nghĩ, xong rồi.
Bì Lạc vẻ mặt lạnh lùng rút kiếm ra, Tề Hoan lập tức nhận ra đây chính là đạo cụ khắc chế thần Thanh Long.
Kiếm Thanh Lôi rời vỏ, mây đen khắp trời, tiếng sấm vang vọng, Bùi Lạc vung kiếm lên, kiếm khí sắc bén phóng thẳng tới chỗ thần Thanh Long.
Một kiếm này chém ra quá nhanh khiến thần Thanh Long đang giữ cả Tề Hoan không kịp tránh đi, xung quanh người hắn ta có ánh sáng vàng lượn lờ ngăn cản và bảo vệ được những vị trí quan trọng, kiếm khí chỉ có thể sượt qua vai của hắn ta nhưng thiết lập thuộc tính khắc chế thần Thanh Long của thanh kiếm cũng không thể xem thường, bả vai của thần Thanh Long lập tức bị ăn mòn mất một khối thịt khiến hắn ta hét lên rồi lập tức thả Tề Hoan ra hoá thành nguyên hình chiến đấu.
Sau khi tiếp xúc với thần Thanh Long, thân thể Tề Hoan bị sương đen xâm nhập ngày càng nhanh, cả người cậu cứng ngắc không thể động đậy gì được, ngay cả nói chuyện cũng không được, có lẽ những cô dâu trước đây đều chết như vậy.

Cảm nhận được cơ thể đang dần lạnh xuống Tề Hoan lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí cậu còn bắt đầu suy nghĩ khi mình rớt xuống sông thì có thể sống sót trong bao lâu, là bị nước sông dìm chết trước hay là biến thành cô dâu cương thi của thần Thanh Long trước.
Nhưng một giây sau cậu đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
Bốn phía nguy cơ trùng trùng, Bùi Lạc một tay cầm kiếm một tay ôm lấy cậu, hắn dùng sức nhảy lên phía trên bè trúc, nhưng ở trong mắt Tề Hoan hắn lại gống như thiên thần đang hạ xuống phàm trần, cậu nhìn đến mê mẩn.
Mấy tia sét trên bầu trời bị kiếm thanh lôi dẫn dắt bổ xuống mặt sông, sương đen bị thanh lọc tiêu tán trong không khí, đám cô dâu cương thi không có sương đen bảo vệ vị sét đánh trúng vỡ nát thành từng mảnh máu thịt rơi từ phía trên xuống, những cột nước lấy Bùi Lạc làm trung tâm phóng thẳng lên tạo thành một tấm chắn bằng nước.
Sương đen tan đi làm huyễn cảnh thần Thanh Long bố trí cũng tan thành mây khói, đám người trong trấn Thanh Long ở bên bờ sông chưa rời đi đến bây giờ mới thấy được rốt cuộc trên mặt sông đã xảy ra chuyện gì, đám người la hét ầm ĩ, xô đẩy nhau chạy tán loạn.
Vì không giúp được gì nên Văn Tu chỉ đứng cạnh sân khấu tế lễ, lúc cậu nhóc còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị dám người ào ra chen tới chen lui.
Chờ tới khi thoát khỏi trung tâm của sự hỗn loạn kia cậu nhóc mới có thể nhìn thấy tình hình chiến đấu ở giữa sông Thanh Hà.
Mặt sông yên ả lúc đầu đã không còn, bây giờ nước sông bị nhuộm thành màu đỏ, nhưng đây cũng không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là trong sông có một con rắn màu đen cực kỳ lớn, con rắn dài chừng mười mét, vảy đen bao phủ khắp người chiết xạ lại ánh sáng đủ màu sắc, xung quanh con rắn còn có một tầng ánh sáng màu vàng bảo vệ.


Ở trên bè trúc, Bùi Lạc đang một tay ôm lấy Tề Hoan mặc một thân đồ đỏ, một tay cầm kiếm chỉ về phía con rắn kia.
Đây chắc chắn là thần Thanh Long rồi, đầu óc không được thông minh lắm của Văn tu cuối cùng cũng nhanh nhạy mà phản ứng kịp được một lần, cậu nhóc nhìn về phía đám người đang ồn ào ầm ĩ bên kia, cũng không biết lấy can đảm ở đâu ra mà hét lơn “Đó chính là thần Thanh Long mà mấy người tín ngưỡng! Nó chỉ là một con rắn mà thôi! Năm nào mấy người cũng cung phụng cô dâu lên cho nó khiến nhiều cô gái chết thảm như vậy, lương tâm của mấy người không đau à?”
Đám người nghe tiếng hét của Văn Tu xong, những nhà có con gái bị mang đi hiến tế lúc trước phản ứng lại đầu tiên, bọn họ gào khóc gọi tên con gái đã mất, những người khác cũng dần tỉnh táo lại, hai trăm năm qua bọn họ đang thờ phụng một con yêu quái giết người.
Tín ngưỡng của người dân trong trấn Thanh Long bị dao động, ánh sáng màu vàng trên người con rắn đen bị giảm đi, con rắn nổi giận rống lên “Đám con người ăn cháo đá bát —– Ta bảo vệ các người hai trăm năm, vậy mà bây giờ các người lại đối xử với ta như vậy!”
Tiếng rống rất lớn khiến cho đám người trấn Thanh Long đang ở bên bờ sợ chết khiếp, chỉ còn dám thút thít mấy tiếng.
Nhưng ánh sáng màu vàng được ngưng tụ từ tín ngưỡng của con người vẫn không khôi phục lại, bây giờ là thời cơ tốt nhất để đánh giết nó.
Tiếng rống của con rắn đinh tai nhức óc, Tề Hoan hoàn toàn không nghe được Bùi Lạc đang nói cái gì, bây giờ đầu óc cậu đã xoay mòng mòng, cậu đang ở trong trận chiến nhưng lại giống như là một người ngoài cuộc.
Bùi Lạc thấy cậu không có phản ứng gì đành phải cầm kiếm thanh lôi đặt vào tay cậu rồi nắm tay cậu lại, sau khi nắm lại hắn ôm chặt cậu nhảy lên bay thẳng tới chỗ bảy tấc của con rắn đen kia.
— Phập!
Kiếm thanh lôi đâm thẳng vào người con rắn đen, nó đau đến mức lăn lộn điên cuồng, không có áng sáng vàng kia bảo vệ thì nó không chịu nổi một nhát của kiếm thanh lôi.
Đồng thời có mấy cột sét to như thùng nước theo kiếm thanh lôi bổ xuống trên người con rắn, lúc đầu nó còn ngoan cố chống lại, dần dần động tác của nó ngày càng chậm chạp rồi bị sét đánh cho tới mức cháy thành tro.
[Chúc mừng người chơi Tề Hoan là người đầu tiên giết chết thần Thanh Long an ủi linh hồn của các cô dâu, phần thưởng là sáu mươi ngày thời gian sống, những người chơi còn sống sót khác nhận được phần thưởng là ba mươi ngày thời gian sống.]
Lúc nghe hệ thống thông báo đã thông quan phó bản thành công, Tề Hoan bị Bùi Lạc ôm trở về bên bờ sông, Văn Tu chẳng có chút tiền đồ nào ôm lấy cậu khóc bù lu bù loa mới khiến cho cậu tỉnh táo lại.
Cậu cố gắng bình tĩnh vỗ vỗ vai Văn Tu, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên môi Bùi Lạc.
Màu môi của Bùi Lạc vốn hơi nhạt, bây giờ trên môi lại dính thêm màu son đỏ tươi thật sự rất nổi bật..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.