Cùng Thần Linh Yêu Đương Qua Mạng Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 30


Bạn đang đọc Cùng Thần Linh Yêu Đương Qua Mạng Trong Trò Chơi Trốn Thoát FULL – Chương 30


Phó bản lần này lại thiết lập thân phận của từng người chơi.
Cái này rất mới lạ, hai phó bản trước thì tất cả người chơi đều có chung một thân phận giống nhau, Tề Hoan nhấn mở bảng điện tử thấy thân phận mà hệ thống thiết lập cho cậu là một tân quý tộc giống như Otto vậy, bối cảnh trong nhà không sâu, là người từ nơi khác tới, chủ yếu là kinh doanh buôn bán đồ sứ tơ lụa và lá trà, nói cho dễ hiểu thì chính là kiểu nhà giàu mới nổi.
[Hệ thống: Thân phận được thiết lập là do lựa chọn ngẫu nhiên, người chơi phải dùng thân phận này từ đầu tới khi kết thúc phó bản, điều này không ảnh hưởng tới độ khó dễ khi thông quan, trừ bỏ thiết lập thân phận bên ngoài hệ thống còn ngẫu nhiên cung cấp quà tặng sinh nhật cho tam tiểu thư đặt ở trong rương hành lý của mỗi người chơi, xin người chơi chú ý kiểm tra xác nhận.]
Lúc này trong xe ngựa người chơi ngồi hai bên đối diện nhau, mỗi bên ba người, người chơi sau khi xem xong thiết lập thân phận của mình thì ngẩng đầu quan sát lẫn nhau.
Khuôn mặt Tề Hoan bình tĩnh, tay sờ nhẹ lên chiếc nhẫn hình đầu lâu trên ngực, mấy phút sau có một người đàn ông tuổi trung niên ngồi đối diện Tề Hoan lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong xe.
“Đây là phó bản cấp hai nên độ khó sẽ cao hơn nhiều so với phó bản cho người mới và phó bản cấp một, để tiện cho việc trao đổi sau này thì chúng ta giới thiệu về bản thân và thân phận được phó bản thiết lập một chút đi.

Tôi tên là Hồ Binh, mọi người cứ gọi tôi là lão Hồ là được rồi, thân phận của tôi là một giáo sư trung niên.”
Cô gái ngồi ở hàng đối diện gần cửa sổ nở nụ cười hiện ra hai lúm đồng tiền hơi nhạt “Em là Mạnh Tiểu Xuân, đây là anh trai em tên là Mạnh Tiểu Vũ, thân phận của em là tiểu thư quý tộc theo chân anh trai tới chơi, gia cảnh bình thường, tài sản trong nhà sắp bị anh trai phá hết.”
Mạnh Tiểu Xuân vừa nói xong liền nhìn về phía Tề Hoan “Anh trai, anh tên gì vậy.”
Tề -người bị cue- Hoan thành công nhận được sự chú ý của tất cả mọi người, thật sự là nhan sắc của Tề Hoan cực kỳ nổi bật giữa một đám người bình thường, rất khó để người khác không chú ý tới cậu.
Điều này làm cho chàng trai trẻ nhìn đẹp trai sáng sủa ngồi bên cạnh Mạnh Tiểu Xuân nổi giận quát em gái mình “Em lại tự tung tự tác!”
“Anh tức giận như vậy làm gì! Em cũng đâu có chê việc anh làm cho nhà táng gia bại sản đâu.”

Hai anh em nhà này cãi nhau làm không khí bên trong xe hơi dịu xuống, chờ tới khi hai người hết cãi nhau Tề Hoan chậm rãi nói “Tôi là Tề Hoan, thân phận là tân quý tộc, trong nhà buôn bán đồ gốm và lá trà, cũng tính là gia đình giàu có.”
Tề Hoan nói xong thì Văn Tu cũng giới thiệu thân phận của mình, cậu nhóc là một nhạc sĩ lang thang, gia cảnh nghèo rớt mùng tơi nhưng lại được một vài người quý tộc khen ngợi, người này cũng được Otto mời tới tham dự buổi lễ.
Một người đàn ông mập lùn ngồi cùng băng ghế với Tề Hoan và Văn Tu cũng lên tiếng tự giới thiệu “Tôi là Mạc Kỳ, là lữ khách từ nơi khác tới đây và chỉ ở lại ba tháng, là một quý tộc lâu đời, trong nhà có rất nhiều tài sản.”
Người này vừa nói xong thì xe ngựa cũng dừng lại, một người hầu trung tuổi giúp bọn họ mở cửa xe rồi lễ phép nói “Các vị tiên sinh tiểu thư, chúng ta đã tới trang viên của ngài Otto rồi.”
Người chơi lần lượt bước ra khỏi xe ngựa, trang viên nhà Otto chiếm diện tích khá lớn, phong cảnh như vẽ, không gian thoáng đãng, các kiến trúc chủ đạo tạo hình cổ điển đẹp đẽ, xem ra nơi này đã được xây dựng khá lâu rồi.
Tề Hoan hơi nhíu mày, gia thế của Otto gần giống với cậu đều là tân quý tộc ở vùng này, theo lý thuyết thì khó mà mua được căn nhà đồ sộ như thế này.
Văn Tu chọc chọc Tề Hoan “Anh Tề, có chuyện gì hả?”
Tề Hoan lắc đầu, chắc là do cậu suy nghĩ nhiều mà thôi, có lẽ chủ nhân trước đây của tòa nhà này cũng giống với tình huống của Mạnh Tiểu Vũ, sau khi tài sản trong nhà bị phát tán hết thì bị Otto mua lại, điều này cũng có khả năng xảy ra.
Sau khi nghe người hầu thông báo quản gia phân phó người hầu tới xe ngựa vận chuyển hành lý của các vị khách vào trong trang viên.

Chủ nhà Otto mang theo người nhà ra đón tiếp bọn họ, trông Otto khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, giữa mày còn có thể nhìn thấy thấp thoáng sự phong lưu phóng khoáng lúc còn trẻ, cho dù bây giờ đã vào tuổi trung niên nhưng cử chỉ hành động vẫn mang theo sự ưu nhã của một vị thân sĩ.
Otto thấy họ tới đây thì rất vui vẻ, ông ta tươi cười nói “Rất cảm ơn các vị đã không ngại cực khổ tới trang viên Otto để tham sự tiệc sinh nhật của con gái tôi.”
Người chơi không có ai cảm thấy hứng thú với bữa tiệc sinh nhật của NPC cả, bọn họ chỉ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ nên mới khách sáo với NPC mà thôi, sau khi nghe xong lời nói của chủ nhà thì mọi người đồng loạt tiến lên chào hỏi với Otto.

Lúc Tề Hoan đi tới chào hỏi thì có nhân cơ hội quan sát nữ chủ nhà và hai cô con gái, dựa theo bối cảnh của phó bản thì nữ chủ nhà chính là bảo mẫu Nancy, còn bên cạnh cô chính là đại tiểu thư và tam tiểu thư.

Trên mặt nữ chủ nhà vẫn luôn treo nụ cười dịu dàng tỏ vẻ hoan nghênh các vị khách tới thăm, còn hai cô con gái thì —-
Cô con gái lớn vẫn luôn cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt, còn cô con gái út lại dẩu miệng tỏ vẻ mất hứng
Thái độ của hai cô con gái làm người ta phải suy nghĩ, con gái út tầm mười tuổi vẫn còn tính trẻ con là chủ nhân của tiệc tối lần này, thật ra lúc trên đường đi Tề Hoan đã suy nghĩ về chuyện này, vì sao bữa tiệc sinh nhật của cô con gái thứ ba lại mời tới nhiều người có thân phận khác nhau như vậy, còn là những chàng trai đều đã trưởng thành, khi gặp được cô con gái thứ ba thì sự nghi ngờ về điều này càng tăng lên.
Sinh nhật của một cô bé mười tuổi thì nên mời những bạn nhỏ cùng tuổi tới chơi chứ nhỉ?
Nam chủ nhà Otto lễ phép mời mọi người vào trong nhà, đi vào cửa lại đi qua một hành lang mới vào tới đại sảnh, bên trong được trang trí rất ưu nhã tinh xảo theo phong cách quý tộc, màn cửa làm bằng lông thiên nga màu đỏ, trong phòng khách có một cái tủ âm tường cỡ lớn, ở giữa là một bộ sa lon màu nâu bằng da thật, trên sàn trải thảm lông dê được làm thủ công, sau khi mời các vị khách ngồi xuống thì quản gia bưng trà chiều tới.
Được một lúc thì người hầu dẫn tam tiểu thư rời đi, Otto tiên sinh ở lại trò chuyện với mọi người, hỏi thăm gần đây có chuyện gì thú vị không, Hồ Binh và Mạnh Tiểu Vũ tính cách khá là thân thiện thoải mái nên nói chuyện rôm rả, Chư Kỳ ngồi ghế sofa ở bên cạnh vẻ mặt muốn nói chuyện nhưng lại không thể chen lọt, nữ chủ nhà chú ý tới điều này nên đã chủ động tới ngồi bên cạnh anh ta bắt chuyện.
Còn tính cách của hai người Mạnh Tiểu Xuân và Văn Tu cũng tương đối giống tam tiểu thư, hai người không quan tâm đến xung quanh chỉ ngồi ăn uống điểm tâm thỏa thích, thậm chí Văn Tu đã ăn đến lượt điểm tâm thứ hai.
Sau khi quan sát tất cả mọi người một lượt Tề Hoan chỉ lặng lẽ ngồi uống cà phê, cậu đại khái đoán được nam chủ nhà mời bọn họ tới vì cái gì nhưng cậu cũng không muốn trộn lẫn vào trong đó, nhưng không ngờ là có người chủ động ngồi xuống bên cạnh cậu, Tề Hoan ngẩng đầu lên nhìn, người đi tới là đại tiểu thư vẫn luôn cúi đầu trầm mặc nãy giờ.
Đại tiểu thư vừa ngồi xuống bên cạnh cậu thì đã có mấy ánh mắt mang đầy ý vị quăng về phía bên này.
Tề Hoan đột nhiên cảm thấy không ổn.
“Cà phê này cậu uống có quen không? Đây là hạt cà phê được vận chuyển từ Châu Phi tới nên hương vị hơi khác so với cà phê ở đây, lúc uống vào hương vị sẽ đậm đà hơn.” Giọng nói của đại tiểu thư nhẹ nhàng tình cảm, cô chủ động rót cho mình một tách nhưng cũng không mang nhiều tính xâm lược.

Nếu là ở trong hiện thực thì Tề Hoan rất sẵn lòng kết bạn với đối phương, nhưng bây giờ cậu chỉ có thể khách khí nói “Vẫn bình thường.”
Lời nói của thẳng nam tất nhiên là đã cắt đứt chủ đề nói chuyện của đại tiểu thư, hai người ngồi im lặng giống như là một bức tranh vậy.
Mọi người ngồi nói chuyện được khoảng một tiếng thì kết thúc buổi trà chiều, Otto tiên sinh bảo người hầu dẫn các vị khách lên phòng nghỉ ngơi, chờ tới bữa tối sẽ mời bọn họ xuống dùng bữa.
Tề Hoan cầu còn không được, nghe xong liền kéo Văn Tu đã ăn đến no căng bụng đi lên lầu.
Văn Tu một chút nghiêm túc cũng không có, còn ợ lên một cái đầy thỏa mãn “Anh tề, sao anh không ăn bánh gato, bánh ở đây làm ngon lắm.

Chắc còn lâu mới tới giờ cơm tối nhỉ, bụng em vẫn còn no lắm, có thể kêu bọn họ cơm tối dọn muộn một chút không nhỉ, em cần thời gian tiêu hóa một chút.”
Tề Hoan lắc đầu.
Phòng của bọn họ đều đã được chuẩn bị rất tốt, mỗi người một phòng được người hầu dẫn đường, phòng của Tề Hoan nằm ở cuối hành lang, sau khi tạm biệt Văn Tu thì cậu đi vào trong phòng của mình.
Tề Hoan đi quanh phòng quan sát một chút, căn phòng này ánh sáng khá tốt lại còn có một cái ban công để ngắm cảnh, hành lý được hệ thống chuẩn bị đã được người hầu sắp xếp gọn gàng, quần áo được treo vào tủ, quà tặng sinh nhật của tam tiểu thư thì được đặt trên bàn tròn nhỏ gần cửa sổ, trừ cái đó ra trên bàn còn có một bộ đồ làm bằng sứ khá tinh tế.
Người hầu hơi khom lưng đứng đợi ở trong phòng “Tề tiên sinh, xin hỏi ngài còn có gì dặn dò không ạ?”
Tề Hoan giả vờ tỏ vẻ hứng thú với thứ được làm bằng đồ sứ kia, nhịn không được quan sát rồi lại giơ tay sờ soạng “Đồ sứ này công nghệ nung khá tốt, theo tôi biết thì hình như ở đây không có bán loại đồ sứ này, không biết có thể hỏi là ông chủ của các cô mua ở đâu không.”
Hình như người hầu đã được dặn dò từ trước nên chỉ cúi đầu không nói lời nào, Tề Hoan cười cười đi tới trước mặt cô hầu “Nhà tôi kinh doanh đồ sứ nên khá là yêu thích mấy đồ vật làm bằng sứ như thế này, nếu có chỗ nào mạo muội thì xin hãy thứ lỗi cho tôi, nếu cô không biết thì để tôi đi tới hỏi ngài Otto một chút là được.”
Những người bị Tề Hoan dùng cặp mắt đào hoa lóng lánh ánh nước kia nhìn vào thì khó mà từ chối được, cô hầu nhìn Tề Hoan ở khoảng cách gần như vậy thì có chút đỏ mặt, cô lùi về sau một bước rồi vô thức nói “Cái này ông chủ cũng không biết, căn nhà này là được thừa kế từ vợ trước, đồ dùng trong nhà và đồ trang trí đều đã có sẵn từ lúc đó rồi, bộ đồ sứ này nghe nói rất là quý giá, chỉ được sử dụng để đãi khách mà thôi.”
“Vợ trước? Trong nhà có hai vị phu nhân sao?” Tề Hoan nhếch miệng.

Nghe thấy Tề Hoan nhắc cô hầu gái mới phát hiện ra là mình nói hớ, sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng vẻ mặt cực kỳ bối rối, căn phòng chìm trong sự im lặng.
Ở đây có chuyện uẩn khúc.
Hai người đều không nói gì, mấy phút sau cô hầu mới lấy dũng khí giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra nói “Tiên sinh, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép đi trước.”
“Chờ một chút, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi mà.” Tề Hoan cầm chén sứ lên nói, tất nhiên là cậu không thể bỏ qua cơ hội hỏi thăm tin tức này được, lúc hệ thống giới thiệu bối cảnh của phó bản có đề cập tới lịch sử làm giàu của Otto, nhưng đối với những người hầu mà nói, bọn họ đều sinh hoạt chung một chỗ với chủ nhà tất nhiên sẽ có nhiều chuyện bọn họ hiểu rõ hơn.
Cô hầu cúi đầu, mười ngón tay xoắn lại với nhau “Tiên sinh, xin ngài hãy coi như chưa nghe thấy gì đi mà, chúng tôi chỉ là người hầu làm việc cho Otto tiên sinh thôi.

Lời nói của chúng tôi không có giá trị gì cả nên không cần coi là thật đâu.”
“Nếu tôi tin là thật thì sao?” Ánh mắt Tề Hoan hiện lên chút không đành lòng nhưng cậu biết mình phải làm như vậy, nếu như thả người hầu đi thì có thể cậu sẽ bỏ lỡ manh mối quan trọng, điều này có ảnh hưởng rất lớn tới việc thông quan.
Đây không chỉ là một trò chơi, đây chính là trò chơi liên quan đến tính mạng của mỗi người chơi, nếu bỏ lỡ bất cứ manh mối nào cũng có thể gây nên cái chết, vì vậy có những lúc phải sử dụng những thủ đoạn khác thường.
Thấy người hầu vẫn cúi đầu không nói gì Tề Hoan chỉ đành nói một câu xin lỗi ở trong lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh nói “Tôi có thể xem như chưa từng nghe thấy những lời mà cô nói, nhưng mà —– Cô có thể tiếp được cái chén sứ này không?”
Cô hầu hoảng sợ ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt không thể tin được nói “Ngài, ngài có ý gì?”
“Chính là ý mà cô đang nghĩ.” Tề Hoan chầm chậm buông từng ngón tay ra, tới khi chỉ còn ngón út ôm lấy chén sứ thì nhẹ nhàng lắc lư “Cô nhìn xem, cái chén này thực sự rất dễ làm rơi, nếu cô không cẩn thận làm rơi thì cũng là điều dễ hiểu mà.”—Đọc FULL tại —
“Nhưng tôi không có làm rơi nó!” Cô hầu lắc đầu không ngừng, tất nhiên là cô không tin là Tề Hoan sẽ làm như vậy.
“Nếu tôi khẳng định là cô làm rơi thì làm sao bây giờ, tôi là khách, là khách quý được Otto tiên sinh mời về, cô nói xem Otto tiên sinh sẽ tin tôi hay là tin cô đây? Cô thông minh như vậy thì chắc là sẽ đoán được nhỉ.” Tề Hoan hờ hững nói, khóe mắt lại liếc qua cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô hầu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.