Đọc truyện Cùng quân hoan – Chương 10
“Chu Ngưng, đưa cái ống pha lê cho anh.” Đồng Dương khom lưng đứng trước bàn thí nghiệm, hết sức chăm chú nhìn phản ứng hoà tan của chất rắn trong cốc chịu nóng, anh đưa tay trái đến, bàn tay mở ra, ý là đang đợi người đưa đồ vào tay mình.
Đợi một lát, chất trong cốc chịu nóng đã hoà tan thành bọt khí màu trắng trong nước, mà tay Đồng Dương vẫn trống trơn, anh đứng thẳng dậy, ngờ vực quay đầu nói với cô gái bên cạnh: “Chu Ngưng? Chu Ngưng?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái bị gọi tên đứng ngơ ngác, cô mặc áo blouse trắng giống Đồng Dương, mái tóc dài màu nâu nhạt dày như rong biển buộc đuôi ngựa sau đầu, dưới vầng trán thanh tú bóng loáng là hai hàng lông mày dài cong cong. Dáng người cô cao gầy lả lướt, dù bị áo blouse trắng to rộng che đi nhưng vẫn có thể nhìn ra đường cong quyến rũ.
“Chu Ngưng?” Thấy cô gái không phản ứng, mặt dại ra, Đồng Dương tăng âm lượng.
“Sư, sư huynh?” Thật lâu sau, Chu Ngưng cứng đờ quay đầu, ánh mắt mê mang trống rỗng dần dần tập trung lên gương mặt Đồng Dương, giọng cô nghe cực kỳ khó tin, còn cất giấu tiếng khóc khi tìm được đường sống trong chỗ chết, làn môi run rẩy, nói: “Sư huynh, em đang ở đâu vậy?”
“Tất nhiên là đang ở phòng thí nghiệm rồi.” Ánh mắt Đồng Dương hồ nghi, buổi sáng nhìn Chu sư muội của anh vẫn bình thường, hay là làm thí nghiệm cả ngày nên ngốc rồi?
Chu Ngưng nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra, ấn vào phím bên cạnh, nhìn mấy con số góc trái bên dưới màn hình sáng lên, ngày 15 tháng 7, là ngày 15 tháng 7… Chu Ngưng lập tức che miệng lại, hai chân vô lực xụi xuống, cô dựa lưng vào vách bàn thí nghiệm bóng loáng lạnh lẽo, khóc nức nở, từng giọt nước mắt trong suốt nhỏ xuống từ trong đôi mắt hơi cong, rơi xuống sàn nhà tạo thành những bọt nước nhỏ.
Cô nhớ, lúc cô chết là ngày 1 tháng 8, vậy là cô sống lại sao? Về nửa tháng trước?
“Em sao vậy? Có muốn đến phòng y tế xem không.” Đồng Dương nôn nóng, lo lắng nhìn Chu sư muội ngồi dưới đất, nước mắt đang không ngừng chảy ra. Bình thường tính Chu sư muội rất hoạt bát phóng khoáng, sao bây giờ tinh thần lại thất thường vậy?
“Em không sao, em đột nhiên nhớ đến vài chuyện nên không khống chế được cảm xúc.” Dù trong lòng vẫn rối bời, Chu Ngưng lau sạch nước mắt trên mặt, dùng hết sức để khống chế nét mặt, cô nở một nụ cười với Đồng Dương, nói: “Xin lỗi, làm anh sợ rồi sư huynh.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không sao là tốt, hay là anh đưa em về nghỉ ngơi trước nhé. Cảm xúc của em bây giờ cũng không thích hợp để làm thí nghiệm.” Đồng Dương vừa nói vừa đỡ Chu Ngưng trên mặt đất dậy, nâng cánh tay cô bước đến cửa phòng thí nghiệm.
“Trên đời này không có cánh cửa nào là không bước qua được, em vẫn còn trẻ, đừng lo lắng.” Đồng Dương nghiêm túc nói với Chu Ngưng, nghĩ là cô gặp phải đả kích lớn gì đó, cảm xúc thất thường.
Nghe lời an ủi của sư huynh, Chu Ngưng lại không bày ra biểu cảm gì để trả lời, cô rất cảm ơn ý tốt của sư huynh, nhưng lại chẳng có cách nào để tán thành lời nói này của anh ấy. Dù sao những gì cô đã trải qua vào nửa tháng đó quá khủng bố không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng đến nỗi mà bây giờ sau khi đã hơi bình tĩnh lại, cô bắt đầu nghi ngờ đó chỉ là giấc mơ của cô.
Trong “mơ”, ba ngày sau cô bị thầy giáo Ninh Tu Cẩn giam cầm, bị nhốt trong một tầng hầm không thấy ánh mặt trời, một ngày ba bữa đều do một người hầu già câm điếc đưa tới. Ninh Tu Cẩn không ngược đãi cô, không đánh chửi cô, chỉ nhốt cô trong tầng hầm, sau đó vào một giờ nào đó của mười mấy ngày sau, anh tiêm thuốc gây tê vào trong cơ thể cô. Một giây trước khi ngất đi, cô cảm nhận được lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo di chuyển xung quanh làn da hơi mỏng trên mắt, sau đó mổ từng tấc da ở chỗ đó ra, mũi dao đâm vào máu thịt.
Anh nói, đôi mắt của cô giống hệt cô ta, thật sự khiến người ta chán ghét.
Vậy móc đôi mắt này ra trước đi.
Chu Ngưng nghĩ rằng, Ninh Tu Cẩn không ngược đãi, không đánh cô không phải vì lương thiện, mà là vì khinh thường, ghét bỏ. Trong xương cốt người này là chủ nghĩa hoàn mỹ cưỡng bách, anh ta giam cầm cô hơn mười ngày, cho cô uống rất nhiều thuốc, nuôi da thịt cô trắng hồng. Sau đó giải phẫu cơ thể cô.
“Sư huynh, anh biết Ninh Tu Cẩn ở đâu không?” Nói đến tên thầy hướng dẫn, toàn thân Chu Ngưng đều run rẩy, cô túm chặt áo blouse trắng trên người, giọng nói hoảng sợ.
Đồng Dương thấy cơ thể sư muội lại hơi nhũn ra, anh dùng sức đỡ sư muội, mà không chú ý đến người luôn tôn kính thầy lại gọi thẳng tên thầy.
Nói đến Ninh Tu Cẩn, giọng Đồng Dương rất tôn kính, anh nói: “Mấy hôm trước thầy đến thủ đô đàm phán một hạng mục nghiên cứu khoa học, chắc là trong hai ngày nay mai sẽ về.”
Thầy hướng dẫn Ninh Tu Cẩn năm nay chưa đến 25 tuổi, tốt nghiệp đại học đứng đầu thế giới, năm ngoái chính thức bước vào trạm lưu động nghiên cứu khoa học sau tiến sĩ của quốc gia, làm công việc nghiên cứu khoa học, là một trong những tiến sĩ trẻ tuổi nhất trong nước. Không chỉ có bằng cấp vinh dự, năng lực học thuật nghiên cứu khoa học cũng rất giỏi, được khen là tiến sĩ trẻ thiên tài.
Có thể trở thành học sinh của Ninh Tu Cẩn, Đồng Dương cực kỳ tự hào, tuy rằng anh còn lớn hơn Ninh Tu Cẩn một tuổi.
“Em hỏi cái này để làm gì?” Đồng Dương hơi tò mò, dù sao sư muội cũng ít tiếp xúc với thầy, bình thường cũng không thấy cô tìm thầy nói chuyện.
“Sư ca anh ra ven đường vẫy một chiếc taxi đưa em về đi.” Chu Ngưng né tránh chứ không trả lời, cô cúi đầu nhìn điện thoại, tâm trạng trầm trọng rơi xuống vực sâu. Chu Ngưng là một thạc sĩ tiếp nhận sự giáo dục hiện đại hơn hai mươi năm, tất nhiên là thờ chủ nghĩa tự nhiên, nhưng tất cả mọi thứ ở tầng hầm quá chân thật, cô không dám tin đó chỉ là một giấc mơ.
Nhưng chuyện sống lại thật sự quá huyền huyễn. Nếu nói bị giam cầm ở tầng hầm là giấc mơ, vậy cô mơ giấc mơ đó khi nào?
Cô rất muốn, bây giờ, lập tức, ngay và luôn, mua một vé máy bay bay về nhà ở bên bố mẹ.
Chu Ngưng về đến căn phòng thuê nhỏ, nhìn tấm màn màu xanh lam, sô pha màu chanh và tất cả bài trí quen thuộc trong phòng, trái tim sợ hãi đã bình tĩnh hơn nhiều.
Mệt quá, trong đầu Chu Ngưng chỉ xoay quanh hai chữ này, cô bật điều hoà, quăng mình lên chiếc giường mềm mại, đắp chăn mỏng lên. Hình như lâu rồi cô chưa được ngủ một giấc yên ổn, Chu Ngưng đột nhiên nghĩ vậy, cô kinh ngạc, lập tức xuống giường đi đến phòng khách, khoá ba lần khoá trên cửa, sau đó chân trần chạy về phòng ngủ, khoá trái cửa phòng ngủ. Nghĩ nghĩ, cô lại bê bàn sách chặn sau cửa.
Cho dù đã làm xong tất cả, Chu Ngưng vẫn rất sợ, nhưng tinh thần thật sự mệt mỏi, cô bọc mình kín mít bằng tấm chăn mỏng. Sự mệt nhọc ập đến như thuỷ triều, cô không chống đỡ nổi, cuối cùng ngủ say.
Chỉ hy vọng tất cả là giấc mơ.