Bạn đang đọc Cùng Quân Duyên – Chương 70
Trên Bồng Lai có hồ Thái Dịch trụ trì, Doanh Châu tam đảo, trên đảo có núi, cao trăm thước, đài quan điện các tọa lạc trên núi.
Bên trong tam đảo, Bồng Lai đứng đầu.
Bồng Lai có danh tiên sơn quỳnh đảo, trên đảo lấy phong cảnh phiêu dật xuất trần, thanh u thâm thúy làm chủ.
Mộ Sanh theo bóng râm trên thạch kính lững thững đi tới, thỉnh thoảng nghỉ chân xem xét.
Tử Câm ở sau lưng nàng, thấy nàng lộ ra ánh mắt nghi hoặc mới tiến lên giới thiệu một phen, còn lại đều lặng im.
Từ nhỏ Mộ Sanh đã yêu thích sơn minh thủy tú, nếu không như thế, năm đó cũng sẽ không xuất thành đi du ngoạn rồi gặp gỡ Mạnh Tu Y bị đâm trọng thương.
Ba năm nay ở Lâm An, trời thì cao Hoàng Đế thì xa, cũng là tự tại quen rồi, ngoại trừ lúc đi xuyên vào trong rừng sâu núi thẳm đào chút thảo dược khó tìm, còn thường du lịch sơn thủy, cũng hay cùng đồng liêu thân thiết, mũ gấm áo cừu phóng ngựa đi sơn dã.
Lúc này nhìn thấy cảnh trí như Quỳnh Dao tiên cảnh, Mộ Sanh không khỏi mê muội trong đó.
Vòng ra đường mòn cỏ dại mọc lan tràn sẽ dẫn vào một chỗ sơn tuyền nước chảy, tới gần về hướng đó, liền có thể nghe thấy được tiếng nước thanh thuý từ xa đến gần.
Dọc theo đường thạch kính cũng dần thô sơ hơn, hai bên lộn xộn luỹ đá vụn, khe đá còn mọc lên cỏ dại màu xanh nhạt,đi lên trước nữa, tiếng nước càng rõ ràng, âm thanh nhẹ nhàng dễ nghe.
Mộ Sanh thoáng bước nhanh hơn, phía trước có cây cao to chằng chịt, mơ hồ có thể thấy được ánh mặt trời dưới đáy nước trong trẻo.
Năm đó đảo trúc này là được làm giả bằng đường nét độc đáo, có điều đi vào trong rồi mới thấy chính là tự nhiên mà hình thành, tựa như tạo hoá ban ân, không có chút dấu hiệu điêu khắc.
Mộ Sanh liên tục trầm trồ, xuyên qua cái cây to nhưng không dày kia.
Đi vào bên trong sơn tuyền.
Nói là khe nước, kì thực là một cái thác nước trút xuống ầm ầm từ trên đỉnh ngọn núi, lao ra ở chỗ đầm nước sâu không thấy đáy này.
Bước tới gần hồ nước liền có một cỗ hàn ý thấu xương phả vào mặt.
Mộ Sanh không nhịn được rùng mình vì lạnh, nàng ngậm lấy ý cười sung sướng đi tới ngồi xổm xuống một tảng đá xanh bên hồ, đưa tay ra, vọc nước một hồi, nước trong núi mát lạnh, sóng nước xanh lam, khiến cho tâm thần người ta thoải mái.
Nước rơi xuống đầm nước tràn ra ngoài, lao theo một khe núi.
Khe núi cũng vừa khéo, trong suốt có thể nhìn thấy hạt cát tinh tế dưới đáy.
Mộ Sanh rất là thích, dọc theo khe nước chậm rãi đi xuống, đột nhiên nàng nhìn thấy một chỗ có cây cỏ sống trong nước, loại cây cỏ kia rất quen mắt, cực kì giống một loại thảo dược vô cùng hiếm thấy mà nàng từng đọc trong sách cũ.
Xuất phát từ thói quan, Mộ Sanh vội vã ngồi xổm người xuống, cẩn thận đẩy chúng ra khỏi cỏ dại cộng sinh, sau đó nhẹ nhàng lấy xuống một mảng lá nhỏ, dùng ống tay áo tùy tiện xoa xoa, liền bỏ vào trong miệng nếm thử mùi vị.
Vị chua, hơi đắng, vị chua bình, đầu lưỡi chạm vào mềm.
Nhớ tới loại thảo dược ẩm ướt từ trước đến giờ đều y nước mà sống, lại nhìn kinh mạch trong lá, kết hợp mùi vị trong miệng, Mộ Sanh đại hỉ, nhìn khắp mọi nơi, muốn làm cái kí hiệu để nhớ kĩ nơi này.
Kết quả kí hiệu bắt mắt tìm không thấy, lại nhìn thấy Mạnh Tu Y đứng sau lưng nàng, bên trong con ngươi đen nhánh là vô vàn ý cười không giấu được.
Mộ Sanh ngẩn người, lúc này mới phát hiện Tử Câm đã không biết lùi đi nơi nào.
Nàng có chút quẫn bách, cầm trong tay cái lá đã bị cắn một mảnh nhét vào trong túi, đi lên trước bái kiến.
Không chờ nàng cúi người xuống, Mạnh Tu Y đã ngăn lại: “Nơi này không có người bên ngoài, bỏ qua trò này đi.”
Mộ Sanh cũng không kiên trì, chỉ nói: “Bệ hạ sao lại tới nơi này?”
Tối hôm qua chăm sóc một đê, ôm qua ôm lại, môi răng cũng đã gắn bó qua, các nàng không nói băng tuyết tan rã nhưng đã kéo gần thêm không ít khoảng cách khoảng cách, thời gian ba năm xa lạ bị một hồi bệnh cấp tính của Hoàng Đế đánh nát.
“Trẫm nghe nói ngươi đến đi dạo nên tới xem một chút, ngươi vừa ăn cái gì? Thảo dược sao?” Mạnh Tu Y một mặt nói, một mặt mơ ước nhìn chăm chú vào túi của Mộ Sanh, dáng vẻ rất hứng thú.
Mộ Sanh đại hoảng, ấp úng nói: “Là một loại thảo dược không thông dụng, không nghĩ gặp được ở chỗ này.
Dược tính ôn bổ, hiệu quả dưỡng vị rất tốt, vừa vặn có thể cho bệ hạ dùng.”
Mạnh Tu Y nghe vậy liền mở tay ra: “Cho trẫm nhìn một cái.”
Mộ Sanh không dám cãi lời nàng ấy, móc ra từ trong túi, đưa tới lòng bàn tay nàng.
Mạnh Tu Y một tay nâng lên nhìn một chút, cũng không nhìn thấy có gì khác so với người thường thấy.
Thời điểm nàng ấy hơi ngửa đầu, quay về phía mặt trời xem cây thảo dược kia, Mộ Sanh lại đang tỉ mỉ xem sắc mặt nàng, trắng xám tiều tụy vì có bệnh trong người, còn có mệt mỏi sâu sắc.
Mộ Sanh nhìn liền cảm thấy khó chịu, nhịn không được nói rằng: “Thỉnh bệ hạ dung thần bắt mạch cho ngài.”
Mạnh Tu Y đang xem cây thảo dược kia nghe vậy liền đưa trả lại cho Mộ Sanh, thuận tiện đưa cánh tay ra.
Bắt mạch xong, Mộ Sanh lại nói: “Thỉnh bệ hạ dung thần nhìn qua con mắt của ngài.”
Mạnh Tu Y rất là phối hợp mà cúi người xuống.
Trung y xem mắt, từ mí mắt, tròng trắng mắt, khóe mắt, con ngươi, đồng tử đều xem qua.
Mộ Sanh cẩn thận tỉ mỉ xem hết, mới nghiêm túc nói cùng Hoàng Đế: “Bệ hạ sốt còn chưa lui, lúc này lấy tĩnh dưỡng làm chủ.” Biểu hiện bất mãn đối với việc nàng ấy sáng sớm đã bôn ba, lại nói tiếp, “Nhiệt độ bệ hạ cao thương tổn đến gan, dạ dày cũng cần tĩnh dưỡng, mấy ngày nay kính xin bệ hạ chú ý ăn uống.”
Mạnh Tu Y vừa nghe, lập tức liền nói: “Chú ý thế nào?” Nàng ấy đang nghĩ làm sao đem Mộ Sanh trở lại trong kinh đây, có đề tài tốt như vậy, tất nhiên không thể chờ đợi được nữa liền dẫn tới.
Mộ Sanh chỉ cho rằng nàng ấy quan tâm thân thể chính mình, tinh tế nói một lần.
Mạnh Tu Y nhíu nhíu mày, rất là mê man không hiểu nói: “Ái khanh lặp lại lần nữa, trẫm nhớ không kịp.”
Mộ Sanh rất đơn thuần nói lại một lần, Mạnh Tu Y lại lắc đầu: “Quá nhiều, trẫm không nhớ được.”
Trí nhớ bệ hạ từ khi nào chênh lệch như vậy? Mộ Sanh nghi hoặc mà nhìn Hoàng Đế.
Mạnh Tu Y liền lập tức làm ra dáng vẻ mệt mỏi, giơ tay vò vò mi tâm, nói: “Trẫm có chút choáng váng đầu, nếu ngươi không muốn nói, liền viết xuống cho trẫm đi.”
Hôm nay nàng ấy mặc một thân gấm hoa phục giao lĩnh* màu đỏ, thêu hoa văn Vân Long, có vẻ đặc biệt trang trọng.
Vốn là trang điểm khí phách hăng hái, nhưng sắc mặt nàng tiều tụy, còn cưỡng ép mặc lên áo bào dày nặng hào hoa phú quý này, không hiện ra sự cao cao không thể với tới, ngược lại nhu nhược cực kì.
Mộ Sanh nhìn thấy mềm lòng một trận, không khỏi dịu dàng nói: “Chờ thần lấy giấy ghi nhớ, đưa đi phòng ăn, tự sẽ có người lưu ý vì bệ hạ.”
*Giao lĩnh (hay giao lãnh): Áo có cổ chéo, vạt chéo.
Những việc này vốn là có chuyên gia quản lí, không cần Hoàng Đế quan tâm.
Mạnh Tu Y gật đầu một cái, cảm kích nói: “May mà hôm qua có ngươi ở đó, miễn cho trẫm không ít đau đớn.”
Mộ Sanh không biết nên nói cái gì, liền đúng quy củ nói: “Đây là việc nằm trong phận sự của thần.”
Vẻ mặt Mạnh Tu Y ảm đạm đi, thấp giọng nói: “Việc nằm trong phận sự sao? Ngươi đã không phải y chính.”
Mộ Sanh ngoác mồm lè lưỡi, giờ khắc này nói cái gì cũng dường như không thích hợp.
Mạnh Tu Y nhìn nàng một chút, miễn cưỡng nở nụ cười, tinh xảo đến không chút tỳ vết khiến khuôn mặt càng thêm trắng xám, chọc đến lòng người sinh thương tiếc.
Tim Mộ Sanh bị nụ cười này của nàng ấy làm cho mềm nhũn, nghiêm túc nói cùng nàng: “Tuy rằng không phải y chính, nhưng thần vẫn là đại phu, trị bệnh cứu người chính là bản chức của thần.”
Mạnh Tu Y nghe vậy, lập tức nói: “Ngươi ở lại kinh sư đi.
Để ngươi đến chăm sóc thân thể, trẫm mới có thể yên tâm.”
“A?” Làm sao đột nhiên lại nói đến cái này? Mộ Sanh không rõ, mờ mịt nói: “Thái Y Thự có…”
Mạnh Tu Y lập tức ngắt lời nàng: “Bọn họ không dám nói thẳng.
Một khi thân thể trẫm xảy ra tình hình gì, bọn họ không phải nói quanh co chính là nói lòng vòng, dùng dược cũng gò bó tay chân.” Nàng ấy nói, nhìn về phía Mộ Sanh, “Trừ ngươi ra, trẫm ai cũng không tin nổi.”
Mộ Sanh rơi vào sương mù, không biết tại sao Hoàng Đế lại chuyển nàng vào trong khi lo chuyện chăm sóc nàng ấy, có điều nàng ấy có nói thật, nàng từng ở Thái Y Thự tất nhiên là biết một ít bầu không khí nơi đó.
Nàng vẫn còn đang do dự, Mạnh Tu Y có chút cuống lên: “Chẳng lẽ, ngươi đã có dự tính muốn đi chỗ khác?”
“Không phải, lệnh thần nhận là triều đình cắt cử, thần sao dám tự chủ trương?” Mộ Sanh vội vàng nói, nàng do dự bất định ngẩng đầu nhìn mắt Mạnh Tu Y, liền cúi đầu xuống thật nhanh, thấp giọng nói, “Không phải bệ hạ nói, không muốn nhìn đến khuôn mặt này của thân.
Thần, thần…” Khẳng định là không thể biến trở về gương mặt ban đầu đó…
Nghĩ đến tối hôm qua bệ hạ mơ mơ màng màng hô “Chiêu nhi”, Mộ Sanh lại càng khó chịu đến hoảng, trong đầu cảm giác gì cũng có.
Mạnh Tu Y sớm đã quên tự mình có nói qua một câu như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút, xác thực rất hại người, Mạnh Tu Y hổ thẹn không ngớt, nhưng lại không quen xin lỗi, lặng nửa ngày, ức đến Mộ Sanh đều sắp tuyệt vọng, đã chuẩn bị kĩ càng cho nàng ấy cay nghiệt thêm một lần, mới bật ra một câu: “Ta, ta hiện tại lại muốn nhìn.”
Lần giao lưu khó chịu lúng túng đến đây là ngưng, Mạch Vinh Ân tìm tới, đã đến thời điểm Hoàng Đế dùng thuốc.
Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, Mạnh Tu Y cũng không tiện nói thêm gì nữa, nói thật nhanh: “Ngươi, nghĩ lại.” Liền leo lên ngọc liễn đi về.
Để lại Mộ Sanh ở nơi đó.
Nàng đứng ngây ra một lúc, yên lặng mà xoay người, tiếp tục ngồi xổm bên cạnh cây thảo dược không thông dụng kia.
Dù sao Mạnh Tu Y cũng đã nói ra.
Nàng ấy trở lại nằm trên giường nhỏ, trời vừa sáng đã bôn ba bận rộn, vào lúc này thanh tĩnh lại, đầu óc nàng chợt nặng nề.
Qua hồi lâu, Mộ Sanh trở về, trong ngực ôm mấy cây cỏ khác thường.
Đoán chừng là vì muốn dựng như tiên đảo, năm đó trên đảo có không ít loại dược thảo có thể làm thuốc, đi xuống một chuyến này Mộ Sanh liền nhìn thấy vài loại cây cỏ hiếm thấy.
“Bệ hạ dùng qua thuốc chưa?” Mộ Sanh hỏi lúc Mạch Vinh Ân ra đón.
Mạch Vinh Ân vui sướng nói: “Dùng rồi, lúc này đang nghỉ ngơi.”
Mộ Sanh gật gù: “Bệ hạ sốt chưa lui, nên nghỉ nhiều một lát.”
Mạch Vinh Ân vui vẻ nói: “Hiện tại phải tĩnh dưỡng thêm nhiều chút.” Có lẽ là khó khăn lắm mới gặp một kẻ trị được Hoàng Đế, Mạch Vinh Ân nói nói liền bắt đầu kể khổ, hai năm qua bệ hạ không ngoan ra sao, liều mạng lăn qua lộn lại trong triều đình thế nào, lập tức phân thành năm Thừa Tướng không nói, còn đều bạt không ít tân tú hàn ôn, loại bỏ một vài lão thần bảo thủ cứng nhắc.
Truyện Đoản Văn
Mạch Vinh Ân là hoạn quan, đương nhiên sẽ không nghị luận triều chính, chỉ nói bệ hạ làm việc bận rộn, đều là không ngủ không nghỉ mà xem dâng sớ.
“May là Thượng Khanh đại nhân ngài trở về.” Mạch Vinh Ân cảm động đến muốn khóc lên, “Ngài khuyên bệ hạ nhiều chút, bất luận thế nào, thân thể chính là quan trọng nhất.”
____________________________
Đuổi đi cho đã xong thất tình hết hai ba năm, Mạnh Tu Y xàm số hai không ai số một =)))).