Bạn đang đọc Cùng Quân Duyên – Chương 63
Cái gì Uyển Nương cũng không mang, chỉ thay đổi một thân xiêm y sạch sẽ, nếu đã quyết định một đao cắt đứt với hắn, thì nàng sẽ không lại cầm theo đồ vật của hắn.
Lâm Đàm thấy cũng không nói gì, đưa nàng đến bên ngoài Mẫn phủ, không đưa nàng đi vào.
Uyển Nương không chút do dự mà đi mất, Lâm Đàm đứng ở sau lưng nàng, vẫn nhìn nàng đi vào tòa phủ đệ hắn đã sống ba năm kia, vẫn nhìn cửa phủ khép lại, bọn họ bị một khung cửa phủ nhẹ nhàng tách ra, nhưng lại xa nhau tựa như âm dương cách biệt.
Một chút tia sáng trong mắt nàng yên tĩnh lại, ảm đạm giống như toàn bộ sinh mệnh đều vụt tắt vào đúng lúc này.
Uyển Nương đi vào trong phủ, đối với nơi này nàng cũng không quá quen, đại đa số thời điểm nàng đều chờ ở bên trong phòng của mình.
Mẫn Thế Kiệt an tọa trong sảnh, thấy nàng đi vào, nâng mắt lên nói: “Tới gảy một khúc nghe xem.”
Trong sảnh có lư hương bằng thiết, đàn cổ.
Uyển Nương đi tới, ngồi quỳ chân ở trước cầm, tay trắng khẽ gảy một khúc “Cao Sơn Lưu Thủy”* như trút xuống mà nghe.
*Cao Sơn Lưu Thủy: Một trong mười danh khúc cổ đại cực kì nổi tiếng của Trung Hoa, gồm hai khúc là Cao Sơn và Lưu Thủy.
Khúc nhạc này được viết ra để ca ngợi tình bạn giữa Bá Nha và Tử Kỳ.
Nga nga hề như Thái Sơn, dào dạt hề như sông lớn.
Khúc đàn dễ tấu, tri kỉ khó cầu.
Ba năm qua, lần đầu tiên Mẫn Thế Kiệt nhìn thẳng đánh giá nữ tử này.
Đẹp, đẹp đến mức có thể nói có một không hai, dung mạo trác tuyệt, quyến rũ thấu xương.
Mẫn Thế Kiệt biết nàng đẹp, sắc đẹp như vậy là thứ nam tử không thể ngăn cản.
Sở hữu tuyệt sắc như thế, vậy mà Lâm Đàm không có ăn mất, Mẫn Thế Kiệt thật lòng không hề chế nhạo hắn.
Hắn không phải quân tử, nhưng cũng không ác như súc sinh, thế gian này chắc chắn có một số tình ý mà người thường không thể nào hiểu được.
Nên, Mẫn Thế Kiệt liền nỗ lực tìm kiếm trên người nàng xem ngoài sắc đẹp bên ngoài, còn có gì khác.
Một khúc tận, tiếng đàn ngừng.
Uyển Nương đưa ngón tay đặt lên dây đàn, rũ mắt, lẳng lặng mà ngồi ở nơi đó.
Sắc đẹp và tiền tài như thế, đều là vì ngọc quý mà có tội*.
Hồng nhan họa thủy, không hơn.
*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Lão phu vốn không có tội, nhưng vì mang ngọc quý mà mang tội.
Ý chỉ việc một người vô tình sở hữu trân quý mà bị kéo vào tội nghiệt dù rằng bản thân họ trong sạch.
“Lâm Đàm hắn cũng tinh thông âm luật, các ngươi có từng cùng cầm sắt hòa tấu chưa?” Mẫn Thế Kiệt hỏi.
Uyển Nương không nhúc nhích, con mắt vẫn rũ xuống, nhìn cổ cầm trước người nàng, trả lời: “Ba năm trước từng có.”
“Ồ.” Mẫn Thế Kiệt gật gật đầu, nhìn thấy Uyển Nương như vậy, hắn nghĩ tới điều gì đó, ngậm lấy chút ý cười hỏi: “Ngươi hận hắn sao?”
Uyển Nương không đáp.
Mẫn Thế Kiệt như tự nói với mình: “Tu sửa đường đi, ban ơn cho hàng xóm, tuất quả căng cô, kính già yêu trẻ, có thể nói là một mặt chân thành.
Nhưng hắn là người tốt sao? Đút lót gom tiền, lách luật, giảo hoạt gian tà, gan to bằng trời.”
Uyển Nương rốt cục ngẩng đầu lên.
Mẫn Thế Kiệt lại không để ý tới nàng, đứng dậy than thở: “Ai cũng có thể muốn làm gì thì làm sao? Hưng bất chợt, vong cũng bất chợt.”
Chẳng biết là cảm thán bản thân, hay là cảm thán Lâm Đàm.
Đây là lần đầu tiên Mẫn Thế Kiệt nói với nàng nhiều như vậy trong suốt ba năm qua.
Uyển Nương mơ hồ cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng lại giống như bản thân vươn tay ra trong đêm tối, không nhìn rõ được bất cứ thứ gì.
Khi quân tốt đến Lâm phủ, Lâm Đàm thân mang bố y, bình yên ngồi ở công đường.
Bàn dài trước người hắn đặt đàn sắt* cổ.
*Đàn sắt: là một nhạc cụ phổ biến thời Tây Chu và Xuân Thu.
Đàn sắt và đàn cầm hòa tấu nghe rất êm tai, rất hòa hợp nên thường được nhắc đến chung với nhau.
Sắt có năm mươi huyền, tiếng nhạc như nước chảy, như gió nam.
Lâm Đàm nhắm mắt mà tấu, tiếng nhạc không loạn, thản nhiên cao rộng.
Quân tốt hai mặt nhìn nhau, đành canh giữ ở cửa.
Âm cuối bình yên hạ xuống, Lâm Đàm mở mắt ra, nhìn thấy bọn họ, đứng lên: “Ta có đàn sắt cổ của khách quý, Lâm mỗ khiến chư vị chờ lâu.”
Thấy hắn không có tâm ý muốn phản kháng, quân tốt cũng khách khí chút, chưa đeo gông xiềng, để bản thân hắn tự ra ngoài.
Đến quận nha, Tề Vương, Thôi Vân Cơ, Mộ Sanh đều ở đó.
Ba người đứng sau nha thấy Lâm Đàm.
Thân là tù nhân, Lâm Đàm trông thật là thong dong, sau khi hành lễ liền thản nhiên đứng.
Tề Vương chỉ trỏ bàn trà nói: “Ngươi có biết đã phạm tội gì?”
Lâm Đàm chắp tay nói: “Lâm Mỗ không biết, mong điện hạ nói cho.”
“Loạn chính!” Tề vương nói.
“Sao lại là loạn chính? Lâm mỗ là thương nhân, chưa bao giờ nói tới quốc chính, an phận buôn bán, ban đầu là kiếm cơm ăn, sau đó là để ấm no, rồi tặng lại xóm giềng, hàng năm đều xuất tiền tặng người ốm yếu.
Năm ngoái lũ lụt, Lâm mỗ một mình ra sức, cật lực cứu tế.
Còn làm ăn, ở trong mắt điện hạ cùng hai vị đại nhân, thương nhân là nghề hèn, nhưng nếu thiếu thương nhân, bách tính có an nhàn thuận? Có đồ để mặc, có cơm để no, có muối để ăn, chúng ta không thể không kể công.” Lâm Đàm êm tai nói, không sợ hãi chút nào.
Mộ Sanh rõ ràng trong lòng, muốn để Lâm Đàm mở miệng không dễ như thế, cũng không hi vọng lập tức liền có thể làm hắn phun hết những gì hắn biết ra.
Vì Uyển Nương là tỳ nữ của Lâm Đàm, Thôi Vân Cơ đối với nàng có vài phần khách khí, nhưng công tư phân minh, huống hồ Lâm Đàm trong sự kiện kia cũng chưa chắc sạch sẽ như lời Uyển Nương nói: “Năm năm ngắn ngủi, làm sao ngươi dựng lên được gia tài tuyệt bút này? Muối mang lợi nhuận kếch xù, khiến người ta đỏ mắt, nhưng theo ta được biết trong năm năm này, bất luận là quan hay cướp cũng chưa từng làm khó dễ ngươi, không biết Lâm gia ngươi có bản lĩnh gì mà có thể sống an ổn như thế?”
Năm đó Triệu Thành vì mấy cái mỏ muối mà trên tay còn dính không ít máu, nhưng Lâm Đàm lại thuận lợi vô cùng.
“Vận đồ tốt.” Lâm Đàm nhìn về phía Thôi Vân Cơ, ánh mắt như bảo kiếm rút khỏi vỏ, đánh giá Thôi Vân Cơ, “Trời xanh ưu ái, để Lâm mỗ vững vững vàng vàng đến hiện tại.”
Thôi Vân Cơ cười nhạo: “Nói ra lời này, ngươi cũng không đỏ mặt.”
Lâm Đàm cũng nở nụ cười, ánh mắt hắn nhìn lại trước sau đều là đánh giá, tìm kiếm, suy nghĩ, nói với nàng: “Lâm mỗ xuất thân bé nhỏ, nhưng tích thuỷ chi ân, dũng tuyền tương báo.
Thôi đại nhân đọc đủ thứ thi thư, không biết có đồng ý với lời này không?”
*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Có ân báo ân, có oán thì dùng chân tâm hóa giải
Đột nhiên nói tới báo ân, Thôi Vân Cơ cùng Mộ Sanh liếc mắt nhìn nhau, nói: “Bất luận cao thượng hay thấp kém, đạo lí làm người căn bản đều giống nhau.”
Lâm Đàm chắp tay: “Vậy thì tốt.” Dứt lười, liền ngậm miệng không nói.
Sau đó, bất luận Tề Vương, Thôi Vân Cơ hay Mộ Sanh nói cái gì hắn đều nhìn trái nhìn phải mà nói (nói lòng vòng), hoặc thẳng thắn không nói, dường như hôm nay hắn tới đây chỉ để xác nhận câu tích thuỷ chi ân, dũng tuyền tương báo kia thôi.
Tình hình này, thực đang quái dị vô cùng.
Tề Vương giận, một thương nhân đê tiện, ở trước mặt hắn dám không coi ai ra gì như thế, đang muốn lệnh đưa hắn vào giam giữ bên trong ngục, một người thị vệ ở ngoài cửa vội vã chạy vào.
Thị vệ kia mặt đầy kinh hoảng, vừa đến đã quỳ xuống nói: “Điện hạ, không ổn, bên ngoài một đám bách tính vây quay, yêu cầu thả Lâm Đàm.”
“Cái gì?” Tề Vương cả kinh nói.
Mộ Sanh cau mày, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thị vệ nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận nói rằng: “Là một ít bách tính năm ngoái gặp thiên tai, nói Lâm Đàm có đại ân với bọn họ, nói hắn thích làm việc thiện, phổ trong thôn, tất không phải người xấu, cầu Phủ Quan thả người.”
Hôm nay bọn họ mới bắt người, những người dân này đã đến? Thôi Vân Cơ trầm giọng nói: “Có ai cầm đầu không?”
“Không có.” Thị vệ cẩn thận suy nghĩ một chút, lại nói: “Bên ngoài quận nha đã tụ rất nhiều người.”
Thôi Vân Cơ quay đầu nhìn Lâm Đàm, chỉ thấy hắn không nói một lời mà đứng ở kia, như không đếm xỉa đến vậy, không có lo lắng, không có đắc ý.
Bách tính bên ngoài quận nha càng ngày càng nhiều.
Mộ Sanh đi ra ngoài, những bách tính kia liền lớn giọng kêu oan.
Người đến có thanh niên trai tráng, có phụ nữ trẻ em, có có lão nhân bảy tám mươi tuổi.
Đuổi người là không được, phụ nữ trẻ em lão nhân là kẻ yếu, chắc chắn dễ khiến người đồng tình.
Mộ Sanh nói: “Một chưa mở cửa, hai chưa đóng lại, ai nói bản quan truy bắt Lâm Đàm? Người phương nào gọi các ngươi đến?”
Một đám bách tính nhìn nhau một lượt, đều nhìn ra bất an trên mặt đối phương.
Cuối cùng là một ông lão tiến lên trước nói: “Tiểu nhân là sống trên núi xa, ngày hôm trước có người tới nói Lâm gia bị tai ương phải vào ngục.
Tiểu nhân không biết gì khác, nhưng mà, nếu Lâm gia phạm vào chuyện, quốc pháp vô tình, phải xử trí theo luật, có điều Lâm gia thiện tâm, cũng chưa từng ức hiếp kẻ yếu, đúng là danh nghĩa thương gia, bán muối cũng bán đủ phân lượng, người tốt như vậy sao sẽ trái pháp luật đây?”
Hắn nói xong rồi, mọi người dồn dập ủng hộ, bách tính nguyên bản xem trò vui đều thay đổi sắc mặt.
Vốn định mau chóng đi tra xét Lâm phủ, hẳn có thể tìm ra sổ sách bên trong, hiện nay xem ra không được rồi.
Bọn họ nhiều người như vậy, lại không làm được gì Lâm Đàm.
“Phủ Quân…” Bên trong một người thị vệ đi đến, nói nhỏ bên tai Mộ Sanh vài câu, Mộ Sanh gật đầu lập tức Lâm Đàm liền đi ra.
Mộ Sanh nhìn hắn cười nói với mọi người: “Phủ Quân lệnh người tới tìm Lâm mỗ hỏi chuyện, cũng không phải truy bắt, ý tốt của các vị Lâm mỗ ở đây cảm ơn.”
Mọi người nơi đó nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vội vội vàng vàng nhận lỗi với Mộ Sanh.
Mộ Sanh nhìn Lâm Đàm một chút, thấp giọng nói: “Ngươi hà tất để mình rơi vào vạn kiếp bất phục?”
Kích động nhân tâm, là tối kị của kẻ bề trên, dù cho trước kia hắn làm việc thiện xuất phát từ hảo ý, lúc này cũng như là thu mua lòng người, vừa vặn ngồi vững tội danh “thương nhân loạn chính” này.
Hắn nhìn như đã thắng, kì thực là bại.
Lâm Đàm hiếm thấy ôn hòa nhìn nàng một cái, nói: “Đa tạ ý tốt của Phủ Quân.”
Mộ Sanh nghiêng đầu nhìn hắn, tựa hồ bộ dạng của hắn và tùy tình theo ánh mắt của Triệu Thành làm việc ở hai lần gặp gỡ trước rất khác nhau.
Lâm Đàm thản nhiên đi rồi, bách tính cũng rất nhanh tản theo.
Vừa vào Lâm phủ, đã thấy Triệu Thành cùng Lưu Huệ Dân đứng ở nơi đó.
Những người dân này là bọn họ tìm đến.
Lâm Đàm nói cảm ơn bọn họ, thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, hai người kia cũng đi rồi.
Màn đêm sẽ giáng lâm rất nhanh.
Lâm Đàm gọi quản sự đến: “Lúc này cho các ngươi ba ngày nghỉ, về nhà đi thôi.”
Quản sự cảm thấy khá rối rắm, chỉ là nhìn vẻ mặt hờ hững của hắn cũng không dám vi phạm, vội đi truyền lời, rất nhanh Lâm phủ liền trống không.
Bên người Lâm Đàm chỉ còn một tùy tùng sai vặt từ nhỏ của hắn, hắn đi vào thư phòng, mở ra một tấm chỉ tiên, trầm tư một lúc lâu, từ từ trịnh trọng viết lên.
Chờ viết xong, nàng từ bên trong ám cách lấy ra một cái hộp, giao hết cả thư và hộp cho gã sai vặt, nói: “Đưa đi Mẫn phủ, thỉnh Mẫn đại nhân chuyển giao nó cho Uyển Nương giúp ta.
Sau đó, ngươi cũng không cần trở về, có thể đi bao nhiêu xa liền đi bấy nhiêu xa.”
Gã sai vặt tiếp nhận, lui về phía sau hai bước, đột nhiên mạnh mẽ quỳ xuống, rưng rưng dập đầu: “Ngài bảo trọng.”
Lâm Đàm cười cười, phất tay một cái nói: “Đi đi.”
Cửa khép lại, trong phòng vài ngọn nến yếu ớt lóe sáng.
Thật sự chỉ còn một mình hắn.
Lâm Đàm trở về phòng tắm rửa, vấn tóc thượng quan, thay đổi một thân áo bào hoa lệ trang trọng.
Áo xanh tay áo rộng, tay áo bay bay, khiến hắn vốn đã mi thanh mục tú càng lúc càng thêm ôn tồn lễ độ.
Hắn mang đàn sắt tới, đốt huân hương.
Lại đến mở vài cái rương lớn ở góc tường ra, lấy hết sổ sách bên trong, chất thành đống cao ở giữa thư phòng, đem mấy bình rượu mạnh giội ở trên, giội cả mặt đất bốn phía, cả trên tường.
Làm xong những việc này, hắn mặc áo bào quan mang giày phẳng phiu, nhìn khắp nơi một phen, nắm lấy ngọn nến, mặt không cảm xúc đốt màn che bốn phía, cuối cùng, đem ngọn nến vứt trên đống sổ sách.
Ngọn lửa hừng hực từ từ dấy lên.
Cả căn nhà trong nháy mắt chôn thây trong biển lửa, liệt hỏa đỏ chót ánh lên khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Đàm, hắn đột nhiên cười cười, hờ hững tự tại ngồi trước đàn sắt, một khúc Cao Sơn Lưu Thủy ở dưới tay hắn được trút ra.
Ngàn vàng dễ kiếm, tri kỉ khó cầu.
Lâm chung một khúc nhạc đàn sắt, một đoạn tình an tặng Uyển Nương!.