Bạn đang đọc Cùng Quân Duyên – Chương 50
Cửu biệt trùng phùng.
Người tự tin như Mạnh Ấu Thư cũng không nhịn được kích động trong lòng, cẩn thận nâng mặt muội muội nhìn cẩn thận từ trên xuống dưới, sợ là trong nửa năm mình không ở gần, muội muội chịu khổ.
Mạnh Ấu Lâm cười híp mắt, mặc nàng đánh giá, một tay vững vàng nắm lấy cánh tay Mạnh Ấu Thư.
Mạnh Ấu Lâm vô cùng thích loại cảm giác da thịt chạm nhau với tỉ tỉ này, giống như chỉ cần cả hai nắm tay là có thể lấp kín hết trái tim nàng.
Mộ Sanh bị lơ là hồi lâu rốt cục ho nhẹ một tiếng, nàng khụ xong, mặt mình đỏ lên đầu tiên, quấy rầy tình tỉ muội xa cách, thực sự là cực kì xin lỗi.
“Trời muộn, hàn khí rất nặng, quân thượng không ngại vào ốc trước đi.” Mộ Sanh nói.
Mấy ngày nay Mạnh Ấu Thư bôn ba bên ngoài, Bùi Bá An là một, Lâm An thái thú tự sát trong ngục là cái khác, lúc này đã ngàn cân treo sợi tóc, thần áp đảo quân hay quân tru diệt thần đã xem mấy ngày nay.
Nàng ấy không dám lười biếng nửa chút, cho hồi phủ cũng đã đêm khuya sương lạnh.
“Tham chính nói đúng lắm.” Tự trọng của Mạnh Ấu Thư bình tĩnh lại từ trong kích động, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Mạnh Ấu Lâm, cảm giác được da thịt nhẵn nhụi trong lòng bàn tay, nàng ấy cảm kích tự đáy lòng nói: “Mấy tháng nay, đa tạ tham chính chăm sóc xá muội, chỗ bệ hạ, bản quân tự mình đến bái tạ.”
Cũng chỉ như một cái nhấc tay, không nhận nổi lời cảm ơn trịnh trọng như vậy của Hoài An Quân.
Mộ Sanh chối từ một phen, liền cáo từ.
Mạnh Ấu Thư còn chưa dùng qua bữa tối, cùng Mạnh Ấu Lâm đi trong đường, lệnh tôi tớ dọn bữa.
Mạnh Ấu Lâm vẫn luôn gắt gao dựa vào nàng, tay nhỏ nắm chặt ống tay áo, nhắm mắt theo đuôi phía sau nàng.
Điều này làm Mạnh Ấu Thư dễ dàng nghĩ đến khi còn bé, cũng không cắt đuôi được tiểu muội muội như đúc từ ngọc kia, nàng đi đến chỗ nào, A Lâm đi đến chỗ ấy.
Nàng quay đầu lại, đang muốn trêu đùa vài câu, liền nhìn thấy con mắt trong suốt như nước suối của A Lâm dưới ánh đèn, còn có đôi môi mỹ lệ hồng hào như hoa anh đào.
A Lâm lớn rồi.
Mới chỉ không gặp mấy tháng, sắc mặt trẻ con núng nính của nàng đã biến mất, dưới cằm thon gầy, như điêu khắc ngọc, da như mỡ đông, đầy đặn trơn bóng, như dòng sông nhỏ lúc ban đầu, mang theo bọt nước trong suốt, tự nhiên không cần trang sức.
Mạnh Ấu Thư nhất thời có một loại kiêu ngạo nhà ta có con gái mới lớn, nàng giơ tay khẽ vuốt khuôn mặt của Mạnh Ấu Lâm, động tác này khi còn nhỏ nàng thường làm, hai má A Lâm phình phình, mềm mại, da thịt lại mềm lại dẻo.
A Lâm rất ngoan ngoãn, vẫn một mặt long lanh mà ngửa đầu nhìn nàng, gọi nàng A Thư, cho dù sau đó con mắt không nhìn được, nàng vẫn không muốn rời xa nàng ấy như cũ.
Mạnh Ấu Thư bỗng nhiên cảm thấy có chút rầu rĩ, muội muội lớn rồi, nên xuất giá.
Người không muốn rời xa này không phải nàng ấy.
Tay đang xoa xoa gương mặt Mạnh Ấu Lâm không tự chủ được mà hướng lên trên, đặt ở đỉnh đầu nàng.
Chính là thời điểm vóc dáng cao lên, mấy tháng không gặp, A Lâm đã lẻn đến bằng sóng mũi nàng, vẻ mặt Mạnh Ấu Thư nhu hòa, ngữ khí ôn hòa dịu dàng như nước chảy trong ngày xuân: “A Lâm, mặc kệ ngươi tới nơi nào, ta vẫn sẽ luôn che chở ngươi.”
Mạnh Ấu Lâm ngẩng đầu lên, đầy mặt khó hiểu, ánh mắt vô thần của nàng đặc biệt sạch sẽ, giống như nàng, từ nhỏ đã thiện lương.
Ánh mắt Mạnh Ấu Thư càng thêm mềm mại.
Hoàng Đế luận công ban thưởng cho chúng thần trở về từ Giang Nam, hoặc ban vàng bạc, hoặc tấn chức, đều là đúng quy củ, chỉ có một người tương đối gây chú ý.
Ngự Lâm Quân tả vũ Vệ Tướng quân Bùi Kham được hoàng đế thăng chức làm Ngự Lâm Quân thống soái, lên nhị phẩm, lại ban tặng hắn tước vị tướng quân thần uy tam đẳng*.
Nhất thời, danh tiếng của Bùi Kham ở kinh thành nổi bật vô cùng.
*Tam/ nhị/ nhất đẳng: Là xếp hạng tước vị của các quý tộc.
Ân thưởng như vậy, thực sự hơi quá rồi, đặc biệt là bên phe Bùi Bá An, tất nhiên chưa quên Bùi Kham ở Giang Nam xa xôi bẩm tấu lên hãm hại Bùi Bá An.
Chúng thần dồn dập khuyên can Hoàng Đế, nói ân thưởng quá mức, quan tước chính là công khí, không thể lung tung tặng người.
Hoàng Đế tất nhiên là không để ý tới bọn họ, trọng thưởng Bùi Kham như vậy, không chỉ để đánh lừa, càng quan trọng tin tức bản thân để lộ ra trong chuyện này.
Mạnh Tu Y là người đa mưu, nàng biết, rất nhanh sẽ có cá cắn câu.
Tiếp đó, là đả kích ép sát từng bước Bùi Bá An, không chút lưu tình.
Hoàng Đế quyết tâm muốn đối phó một đại thần nào đó, dù cho tên đại thần này hung hăng đến đâu, lại kết bè kết đảng thì cũng là vô dụng, Hoàng Đế bẩm sinh đã chiếm được ưu thế.
Phe của Bùi Bá An không khỏi liên tục thất bại.
Hoàng Đế lại nhắc lần nữa rằng chỉ diệt kẻ đầu têu, những người còn lại không hỏi.
Lúc này, rốt cục có đáp lại.
Con trai của Bùi Bá An là Bùi Thiệu tố cáo, tự tay viết dâng thư cáo cha tham ô nhận hối lộ, bán quan bán tước đến hơn mười trọng tội, án đê đập ở Giang Nam, cũng lấy ra chứng cứ.
Lúc nhận được dâng thư của Bùi Thiệu, Mạnh Tu Y đang nói chuyện cùng Mạnh Ấu Thư.
Mạnh Ấu Thư nhìn sắc mặt của nàng ấy, cười tán dương: “Bệ hạ thần cơ diệu toán, Bùi Thiệu này quả nhiên không chịu được.”
“Hạng người như hắn vì lợi ích riêng đến bực ấy, chắc chắn là lấy bản thân làm trọng.” Mạnh Tu Y nhìn mực đen trên giấy trắng kia, độ cong ở khóe môi toát ra cay nghiệt, “Tình thế hiện nay đã đến mức này, hắn hẳn là thấy bất an đã lâu, nhìn thấy trẫm không chỉ chưa từng giận chó đánh mèo Bùi Kham, còn ban thưởng nhiều hơn, tất nhiên cũng muốn noi theo Bùi Kham, làm một người lấy công chuộc tội.
Còn Bùi Bá An ra sao, làm sao quan trọng bằng tính mạng và vinh hoa phú quý của hắn.”
Lúc trước vì lấy lòng Bùi Chiêu, nàng đã từng điều tra người nhà Bùi Chiêu, cũng biết người biết ta, khi đó, nàng đã từng hiểu rõ đối với Bùi Thiệu, đây là một tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, nửa phần của Bùi Kham hay Bùi Chiêu đều không đuổi kịp.
Mạnh Ấu Thư tín phục mà gật đầu nói: “Bùi Thiệu làm sao biết…” Nàng dừng một chút, nắm chặt thời cơ, quỳ xuống nói: “Thần thỉnh bệ hạ hạ chiếu, lùng bắt tội thần!”
Mạnh Tu Y lập tức chuẩn, lệnh cho nội thị cầm bút nghĩ chiếu, tự mình thêm ấn, lại mệnh Đại Lý Tự khanh hợp tác với Mạnh Ấu Thư lùng bắt Bùi Bá An.
Đám người phụng chiếu mà đi.
Mạnh Tu Y liếc nhìn bản tấu chương kia, nàng ấy không nhịn được cười một tiếng, chuyện kì diệu chó cắn chó cỡ này, Chiêu nhi nhìn chắc chắn là vui mừng.
Bùi Thiệu khác với Bùi Kham, Bùi Kham có tới ba năm chưa hồi phủ, cũng không thân thiết được với Bùi Bá An, nhưng Bùi Thiệu có thể đi đến bất luận nơi nào của Bùi phủ, Bùi Bá An cũng không phòng bị hắn.
Trong bản tấu chương Bùi Thiệu tự tay dâng tới kia có nhiều mật hàm mà Bùi Bá An tự tay viết, sổ sách mà Bùi phủ lén lút kết giao với quan viên địa phương, những vật chứng chân thật này, thêm vào việc thân phận của Bùi Thiệu thân là yêu tử của Bùi Bá An, đã đủ để định tội hắn.
Lật ngược tình thế làm vừa vội lại vừa chuẩn.
Đến thời điểm này, dù cho biết bệ hạ sau khi hoàn tất sẽ lại tính sổ, chúng thần cũng không kịp nhớ cái gì, vội vàng đem tội danh đều đổ hết trên người Bùi Bá An.
Ngắn ngủi ba ngày, trên người Bùi Bá An đã mang tội danh, đã có thể gọi là tội lỗi chồng chất.
Tường đổ mọi người đẩy, không ngoại lệ.
Bùi Bá An bị bỏ tù, còn muốn chống chế, lại phát hiện chúng bạn đã xa lánh.
Mạnh Tu Y lần thứ hai hạ chiếu xét nhà.
Mạnh Ấu Thư cùng thủ lĩnh Kim Ngô Vệ đến tra xét Bùi phủ thanh danh hiển hách ngày nào, tra ra một bộ long bào.
Cả triều tức khắc ồ lên.
Bùi Thiệu tự cho là thông minh lúc này mới trợn mắt ngoác mồm.
Lúc trước hắn tố cáo, đưa ra mấy cái tội danh nhìn như tội ác tày trời, nhưng xem xét việc Bùi Bá An là nguyên lão hai triều thì hoàn toàn có thể đặc xá tử tội, hắn lại có công bỏ tà theo chính, sau đó còn có thể tiếp tế lão phụ.
Nhưng mà, một khi đã dính đến việc soán vị, thì cái gì cũng không tẩy trắng được.
Phụ thân sao hồ đồ như vậy cất giấu cấm vật bực này ở trong phủ.
Mấy ngày nay trong ánh mắt đồng liêu nhìn hắn lộ ra chán ghét cùng xem thường, khách sáo vờ vịt ngày xưa đều không còn, hắn áp lực trong lòng, nhưng lại muốn giấu tài, bảo toàn chính mình, liền sẽ có thời điểm Bùi thị quay lại vinh quang, phụ thân nhất định có thể trả lời hắn.
Hơn nữa cho tới bây giờ, phụ thân trong miệng nói coi trọng hắn, kì thực mỗi khi có chuyện lớn đều gạt hắn, hắn liền cảm thấy bị xem nhẹ, cũng có một loại mong chờ ngày sau sẽ trở nên nổi bật, sau đó phụ thân nhận ra bản thân mình sai rồi chạy theo hắn hối tiếc không kịp.
Hiện nay, hết thảy đều hết.
Soán vị, là tội lớn liên lụy cửu tộc, hắn có công lao to lớn hơn nữa cũng không tránh thoát.
Bùi Thiệu ngã ngồi ở trên giường nhỏ, một đám Kim Ngô Vệ phá cửa mà vào, tướng quân cầm đầu cao giọng nói: “Vị nào là Bùi Thiệu?”
Bùi Thiệu hoảng sợ trợn tròn mắt, yết hầu giống như bị người bóp lấy vậy, nói không ra lời.
Đồng liêu bốn phía né tránh ra xa từ lâu, e sợ bị hắn liên lụy.
Tướng quân nhìn bốn phía một lượt, liền nhìn thấy Bùi Thiệu đặc biệt khác người, hắn nâng mi mắt, nói năng có khí phách: “Bắt!”
Hai gã quân tốt tiến lên vững vàng chế trụ hai cánh tay của hắn.
Bùi Thiệu liều mạng giãy dụa, hắn tay trói gà không chặt, làm sao tranh chấp nổi quân tốt.
Máu toàn thân đều đọng lại, trong đầu chỉ còn dư lại một ý nghĩ: Ta chết chắc rồi!
Nếu bị giải vào địa lao, định là không ra được, Hắn không muốn chết, hắn phải tự cứu mình, hắn còn trẻ, còn tiền đồ như gấm.
Hắn không thể chết ngay như vậy.
Bùi Thiệu trợn mắt lên, kinh hoàng nhìn bốn phía, các quân tốt không có tính nhẫn nại, tóm chặt hắn kéo ra ngoài.
Ngọc quan của Bùi Thiệu bị kéo hết, tóc tán xuống, che khuất gương mặt hoảng sợ của hắn, quả thực chật vật vô cùng.
Hắn không để ý tới hình tượng, liều mạng giãy dụa, tìm kiếm cứu tinh, rốt cục, hắn tìm thấy.
Không biết là khí lực lớn như vậy ở nơi nào, Bùi Thiệu đột nhiên nhào về phía trước, tránh được bàn tay mạnh mẽ của quân tốt.
Hắn không để ý gì khác, liên tục lăn lộn nhào tới vị tướng quân trước mặt, hắn nhận ra, đây là Địch Cảnh, là Địch gia tứ công tử, cũng là cháu ngoại của mẹ cả đã mất của hắn.
Hắn ôm chân Địch Cảnh, cầu khẩn nói: “Tứ biểu huynh! Tứ biểu huynh! Ngươi cứu ta với…” Hai mắt hắn vô thần, nói năng lộn xộn hết: “Ngươi, ngươi dẫn ta đi nhìn bệ hạ! Ta có biện pháp để bệ hạ đặc xá ta.”
Không có tôn nghiêm như con chó mất chủ.
Địch Cảnh cười khẽ, trong mắt lóe ra một tia khoái ý, hắn cúi người xuống, đẩy tóc che mặt Bùi Thiệu ra, lộ ra một bộ mặt thất thố lại thảng thốt.
Bùi Thiệu nuốt nước bọt một cái, muốn nở nụ cười lấy lòng, cuối cùng, lại khó coi hơn cả khóc.
Địch Cảnh thỏa mãn, giọng nói hắn khinh thường, nói ra càng lạnh thấu xương hơn so với trời đông giá rét: “Lời này, ngươi xuống lòng đất nói cho cô cô và biểu muội nghe đi.”
Mặt Bùi Thiệu thoáng chốc liền như màu đất, người của Địch gia biết rồi…
Qua một tháng thẩm vấn, tể thủ quyền khuynh nhất thời, An Quốc Công do tiên đế thân phong, rốt cục bị định tội.
Tổng cộng mười tám đại tội, mỗi cái đều đủ để hắn chết lên chết xuống, dẫn đầu chính là ý đồ soán vị, sau đó còn có tội danh Bùi Bá An phát điên giết vợ giết con.
Nhờ thế mọi người mới biết, tể thủ đại nhân thường ngày đức cao vọng trọng, nho nhã cao quý là mất nhân tính như vậy.
Hết thảy đều theo bụi bặm lắng xuống, tiếp theo chính là cân nhắc hình phạt.
Đại thần trong triều đều tranh nhau muốn Bùi Bá An chết, tranh luận chỗ chém đầu cả nhà hay là tru di tam tộc, mà đề nghị tru di cửu tộc cũng không phải số ít.
Mạnh Tu Y tạm thời đặt xuống hết, xử trí Bùi Bá An cùng Bùi gia thế nào, nàng ấy còn phải nghe chút ý kiến của Mộ Sanh.
Mộ Sanh trầm mặc một lúc lâu, thời gian trôi như nước, ngày đó thật sự đến rồi, mà nàng lại có chút hoảng hốt.
Mạnh Tu Y cũng không giục nàng, dù sao đều vì nàng, tất nhiên lời của nàng là quan trọng nhất.
Qua hồi lâu, Mộ Sanh thấp giọng nói: “Ta muốn đi gặp hắn một chút.”.