Bạn đang đọc Cùng Quân Duyên – Chương 44
Việc huyện lệnh huyện Hải Ninh đánh trống Đăng Văn, tố tể thủ đương triều cho nổ để thả nước cùng lắm vài ngày liền truyền khắp kinh đô.
Lời cuối cùng Hải Định nói cũng truyền ra ngoài, được người ở trong trà lâu từng lần từng lần một nói đến sinh động như thật, hình tượng trung nghĩa to lớn ấy như xuất hiện trước mắt.
“Là một trung thần, vì bách tính mà đến kinh thành xa vạn dặm.” Trong trà lâu có người nói, “Lúc Hải đại nhân lên điện, bị đánh cho thương tích đầy mình, dù vậy, cũng chưa từng cong lưng.”
Tư duy của bách tính vô cùng chất phác, không để ý đến sinh tử, chỉ đòi công đạo cho bách tính, không phải trung thần thì là gì? Mọi người đều thở dài.
Có một ông lão nói nhanh: “Hải đại nhân là nhân sĩ phương nào? Những tiến sĩ nào cùng năm? Đồng hương cùng khoa hẳn là nên cứu viện mới đúng.” Người này có chút kiến thức, hiểu rằng làm quan, chắc chắn phải có sư môn bạn tốt, những quan chức đồng hương cũng sẽ cứu viện giúp.
Lời vừa nói ra, liền đem đến sự phụ họa dồn dập của mọi người.
Có người biết chuyện liền lắc lắc đầu, âm thanh trầm trọng mà bi thống: “Không kịp, ngày đó Hải đại nhân gặp phải độc thủ, chết trong ngục.”
Kết cục thê lương của một vị quan trung thành tuyệt đối như vậy, mọi người đều tràn ngập đau xót.
“Ngày đó Hải công đã nói, vì kẻ gian nịnh thần ở giữa triều đình này mà đến, quả nhiên, vừa mới hạ ngục, liền bị người sát hại.
Hắn sớm biết chuyến này lành ít dữ nhiều, nhưng vẫn đã đến.” Học sinh mặc áo đen bực tức nói: “Biết mà không thể làm thì thôi, nhưng đây là chuyện lớn! Người mà chúng ta nên lấy làm tấm gương.
Hi vọng các vị đồng hành cùng ta, chúng ta đi tế bái Hải công, không thể để linh hồn anh dũng của trung thần một mình ra đi!”
Đề nghị vừa nói ra, tất cả bách tính đều hưởng ứng, theo học sinh đó, ven đường mua hương nến, đi đến bên ngoài Đại Lý Tự mà tế bái Hải Định.
Từ đó, sự tích bất khuất của Hải Định rất nhanh được truyền khắp nơi trong lẫn ngoài kinh, kẻ sĩ có kiến thức hô to “trời cao sáng tỏ”, vì Hải Định nói ra tiếng lòng.
Thanh thế hùng vĩ như vậy, Mộ Sanh tất nhiên cũng nghe nói.
Chuyện của Hải Định đáng kính, nhưng muốn tạo ra thanh thế như trước mắt chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, có nói không ai thao túng phía sau, nàng tuyệt đối không tin.
Còn nhớ ngày đó, bệ hạ nghe tin Hải Định đã chết, tức giận không nói nổi một lời, không ai ngờ được nàng ấy lại lợi dụng cái chết của Hải Định mà phản kích thần tốc như thế.
Trong lẫn ngoài triều ai chẳng biết người mà Hải Định kiện cáo là người phương nào? Cái mũ “gian nịnh” vừa khớp chụp lên trên đầu Bùi Bá An, đê đập Giang Nam bị hủy tất nhiên cũng thành tác phẩm của hắn, không cần tìm thêm chứng cứ gì, trung thần nghĩa không ngại xả thân đã làm cho trong lòng dân chúng nhận định Bùi Bá An là hàng ngũ gian nịnh.
Đến lúc đó, Hoài An Quân lại hạch tội Bùi Bá An, đây là mục tiêu chung, không có ai sẽ cảm thấy Bùi Bá An vô tội.
Ở lúc xu hướng có biểu hiện suy tàn còn có thể tận lực xoay chuyển cục diện, Mộ Sanh không thể không than một câu, thực sự đã coi thường bệ hạ.
Bóng đêm yên tĩnh, ngoài cửa sổ tiếng sao dễ nghe, Mộ Sanh trên chỉ tiên hạ xuống một chữ cuối, rồi gác bút xuống, cầm lấy giấy đọc lại một lượt, xác nhận không có sai lầm, liền đặt ở trên bàn dài để cho khô mực.
Ở ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến, Mộ Sanh nhìn đồng hồ cát trên bàn một chút, đứng dậy đi tới cạnh cửa, hỏi: “Người phương nào gõ cửa?”
Bên ngoài yên tĩnh trong chốc lát, một lát sau, âm thanh quen thuộc chậm rãi vang lên, như xuyên qua rất nhiều núi sông rồi truyền tới bên tai của nàng: “Là trẫm.”
Trong lòng Mộ Sanh run lên, vội vàng mở cửa, liền thấy Mạnh Tu Y bao bọc bởi một tầng áo choàng, một mình đứng ở ngoài cửa.
Cửa vừa mở ra, đèn đuốc bên trong đổ xuống, chiếu vào trên người bóng tối trên người Mạnh Tu Y, soi sáng thân hình thẳng tắp cùng dung nhan tuấn tú của nàng ấy.
Mộ Sanh vội đưa tay lôi nàng ấy vào trong, vừa nói: “Sao bệ hạ lại đến?” Vừa sờ sờ tay nàng ấy, cảm giác không quá lạnh, mới yên lòng.
Mạnh Tu Y để nàng sờ, không sợ người lạ mà đi vào bên trong, cởi áo choàng, còn không quên trêu chọc: “Quan tâm trẫm như thế sao? Sợ trẫm bị cảm lạnh?”
Mộ Sanh tiếp lấy áo choàng của nàng ấy treo lên, không thèm để ý nàng nói năng bậy bạ.
Ngược lại Mạnh Tu Y cũng không hề ngại ngùng, trực tiếp ngồi lên giường nhỏ, ngả lưng về sau nằm vật xuống.
“Thật là mệt, chỉ có tới cái thâm cung lạnh lẽo cô độc kia, mới có thể để cho trẫm thở lấy hơi trong chốc lát.” Mạnh Tu Y nhắm mắt lịa, nói lẩm bẩm trong miệng.
Sắc mặt nàng ấy có chút tái nhợt, màu đen dưới đáy mắt dường như dày đặc hơn so với lần trước gặp, biết nàng ấy thật sự mệt, không chỉ phải đấu trí đấu dũng cùng quần thần trên triều, mà khi hạ triều, còn cần phải phê duyệt tấu chương đến đêm khua, hiếm thấy ngủ được một giấc hoàn chỉnh, tuy vậy, vẫn còn muốn làm khó dễ các đại thần.
Hoàng Đế cũng không phải dễ làm như thế, đặc biệt là khi muốn làm một vị hoàng đế tốt, không thể thích làm gì thì làm.
Mộ Sanh nhìn bóng người ở trên giường nhỏ kia, chỉ cảm thấy bệ hạ dường như gầy đi.
Mạnh Tu Y nói xong, xoay đầu lại nhìn Mộ Sanh, thấy nàng đứng rất xa, không đến gần cũng không lùi ra, chỉ thẫn thờ nhìn nàng ấy, không khỏi buồn cười, ngoắc ngoắc tay nói: “Lại đây.”
Mộ Sanh nghe lời mà đi tới, vừa đến bên giường, liền bị Hoàng Đế nắm cổ tay kéo xuống, Mộ Sanh không đứng thẳng được, khẽ hô một tiếng, ngã trên người Mạnh Tu Y.
“Bệ hạ!” Mộ Sanh chưa hết sợ hãi, không khỏi nổi giận nói.
Nhưng Hoàng Đế vẫn mắt điếc tai ngơ, còn đưa tay sờ sờ chiếc cằm trơn bóng của nàng, than thở: “Dáng dấp mỹ nhân giận tái mặt cũng là một điều đặc biệt thú vị nha.”
Mộ Sanh quay mặt, không muốn nhìn bộ dáng muốn chết này của nàng ấy.
Mạnh Tu Y không phải người biết khó mà lui, mạnh mẽ nắm lấy cằm Mộ Sanh, buộc nàng quay đầu lại đối diện với mình.
Mộ Sanh rốt cục bất đắc dĩ nói: “Đêm khuya chạy tới, là vì muốn đùa cợt thần?”
Mạnh Tu Y gật đầu: “Không sai.”
Mộ Sanh: “…”
“Còn muốn ôm ngươi ngủ.” Mạnh Tu Y dứt lời duỗi ra hai tay, đem nàng ôm thật chặt vào lòng.
Nếu là trước đây, Mộ Sanh chắc chắn sẽ e thẹn giãy giụa, đến lúc này, các nàng là song phương tình nguyện, lại có tiếp xúc da thịt, ôm ấp chặt chẽ như vậy chỉ khiến nàng càng cảm thấy ấm áp cùng an tâm.
Gió nhẹ thổi qua song cửa làm bay lên màn che, tiếng sáo réo rắt ngoài cửa đã không còn rơi vào tai.
Trong lòng Mạnh Tu y tràn đầy bình an.
“Bệ hạ, người đang suy nghĩ gì?” Mộ Sanh ngẩng đầu, tựa cằm vào trên xương quai xanh của Mạnh Tu Y.
“Không nghĩ gì cả.” Mạnh Tu Y nhắm hai mắt, nói.
Mộ Sanh liền duỗi tay vuốt ve cổ nàng ấy, tiếp theo là chiếc cằm tạo hình tinh xảo như ngọc, rồi lại đến môi nàng ấy.
Mạnh Tu Y há miệng cắn ngón tay nghịch ngợm kia vào trong miệng, đầu lưỡi linh hoạt cũng không buông tha cơ hội âu yếm đến mức này, theo lòng bàn tay nàng, nhẹ nhàng liếm.
Hai gò má Mộ Sanh ửng đỏ, vội vã giật trở về, nắm thành một quả đấm nhỏ, quả thực không biết để đâu mới tốt.
Biết da mặt nàng mỏng, Mạnh Tu Y không lại trêu nàng, khẽ cười nói: “Có mùi mực, ngươi vừa mới viết chữ?”
Mộ Sanh nhanh chóng đáp: “Đúng rồi.”
“Viết cái gì?”
Mộ Sanh có chút chần chờ, nhìn sắc mặt Mạnh Tu Y một chút, mới nói: “Tế văn cho Hải công.
Hộ bộ Thượng thư Lư đại nhân bảo thần sáng tác.”
Mạnh Tu Y sững sờ, nói: “Ngươi quen Lư Bình?” Mộ Sanh tài hoa hơn người, văn phong nổi bật, viết một bài tế văn không khó, chỉ là, tại sao Lư Bình lại để nàng viết? Việc trọng đại danh dự bực này, không phải nên tìm một đại nho đức cao vọng trọng mới đúng sao?
“Lúc trước, đã gặp lướt qua một lần trước điện của bệ hạ.” Mộ Sanh trả lời.
Mạnh Tu Y nghĩ một chút, dễ dãi cười: “Lư Bình nhìn có vẻ trung hậu thành thật, kì thực tính toán đầy bụng, hắn để ngươi viết, ngươi liền viết, viết tốt, tất sẽ biểu dương, này có lợi cho ngươi.”
Mộ Sanh cũng đã cân nhắc việc Lư Bình từ trước đến giờ ở bên bệ hạ, mà nàng kính yêu Hải công, có thể sáng tác tế văn cho hắn, thể hiện sự kính trọng, thực sự là chuyện không dễ dàng.
Đề tài đã liên quan đến Hải Định, Mộ Sanh suy nghĩ một chút, liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh như nước của Mạnh Tu Y, nói: “Đến tột cùng Hải công hắn…” Rốt cục là Hải Định chết như thế nào, triều đình không có nói đến, người bên ngoài không biết, nhưng Hoàng Đế hẳn là biết.
Mạnh Tu Y biết nàng muốn nói tới gì, mở mắt ra, ánh mắt không biết nhìn đi đâu, một lúc lâu, nàng ấy mới hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo đáp: “Hải Định nhất định phải chết.” Là ai ra tay cũng không quan trọng, là tự sát hay bị ai giết cũng không quan trọng, quan trọng chính là ai có thể dùng cái chết của Hải Định, viết một thiên đại văn chương.
Sự thực chứng minh, nàng ấy thắng.
Ngực Mộ Sanh kịch liệt nhảy lên, giống như mò thất chuyện bí ẩn kinh thiên động địa gì vậy.
Mạnh Tu Y hít sâu một cái, vỗ vỗ tay của nàng nói: “Ngươi không cần khổ sở, Hải Định chết có ý nghĩa.
Chờ sự tình sáng tỏ, trẫm sẽ trao cho hắn thụy hiệu*, trả lại vinh dự mà hắn nên có.”
*Thụy hiệu: Tên hiệu (tên hèm) của một người đã mất, được người đời sau đặt để tưởng niệm đức hạnh của người đó.
Nàng ấy không có căm phẫn sục sôi, cũng không chán nản thất vọng, chỉ có ngữ khí ôn hòa vô cùng, nhưng dường như cũng không quá tự nhiên.
Mộ Sanh vẫn luôn cho rằng chính mình có kinh nghiệm trong quan trường, thẳng đến cảm thụ tối nay, nàng mới sờ đến một góc tối, đó là một khoảng trời hoàn toàn mới, tràn đầy tính kế cùng giết chóc, không có đúng hoặc sai, chỉ có người thắng làm vua.
Nàng nhìn Mạnh Tu Y, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của nàng ấy, chỉ cảm thấy lạnh cả người..