Cùng Quân Duyên

Chương 22


Bạn đang đọc Cùng Quân Duyên – Chương 22


Thôi Vân Cơ kia che giấu tốt quá hóa dở, hiện ra thành sơ hở, khiến nàng bạo lộ ra.

Trong lòng Mộ Sanh sinh nghi, không ngừng nghĩ là xảy ra chuyện gì.
Chiếu theo tâm tính thường ngày nàng ấy bày ra, không hiện ra hỉ nộ như vậy mới phải.

Nếu là vì bệ hạ tuyên triệu nàng, kì quái thì kì quái một chút, nhưng cũng không đáng nàng che giấu như thế.

Con gái của Giang Nam Thôi thị, cũng chỉ như này, thì quá làm người ta thất vọng.
Mộ Sanh làm sao cũng nghĩ không thông, nhưng nàng có thể xác định chính là liên quan tới bệ hạ.

Thất thố của Thôi Vân Cơ là từ lúc bệ hạ tuyên khẩu dụ mà có, nàng luôn không có khả năng là vì nội thị kia, vậy chỉ có thể là bệ hạ.
Nghĩ một lúc, rất nhanh liền đến Kiến Chương Cung.
Mộ Sanh dứt bỏ những nghi hoặc không liên quan kia, cúi đầu đem quần áo vốn đã cẩn thận lại tỉ mỉ sửa một chút, sau đó hít sau một hơi, bước lên thềm ngọc.

Từng bậc từng bậc cầu thang, vô biên vô tận, phảng phất như mây, vị trí của Hoàng Đế, cao không thể với tới như vậy.

Cho dù đã tới nhiều lần, nhưng không ngừng được mà nghiêm nghị, Mộ Sanh từng bước từng bước, đi tới đặc biệt trầm ổn.
Khi nàng tiếp cận chỗ cao, tình cảnh trước mắt bày ra từng chút, cũng nhìn thấy bệ hạ mặc một bộ đồ trắng đứng ở nơi đó.
Mộ Sanh không hề nghĩ tới nàng ấy sẽ ở nơi đó, sợ hết hồn, bước chân giẫm vào không khí, liền té ngã lăn xuống, bị Mạnh Tu Y kéo vạt áo trước một cái, dễ như ăn cháo liền đem nàng đứng trở lại.
Mộ Sanh vẫn chưa hết sợ hãi, trừng đôi mắt to, gấp gáp mà hô hấp, Mạnh Tu Y liền cau mày, tức giận giáo huấn nàng: “Làm cái gì lỗ mãng! Trẫm có dọa người như vậy sao!”
Trong giọng nói nàng ấy tràn đầy không thích.


Mộ Sanh hơi chớp mắt, nói tới gập ghềnh trắc trở: “Thần, thần chỉ là không hề nghĩ tới bệ hạ sẽ ở đây…”
Mạnh Tu Y lạnh lùng liếc nàng một chút, xoay người liền hướng về bên trong điện đi đến, Mộ Sanh vội vàng theo sau.
Hôm nay bệ hạ tựa hồ không cao hứng lắm.

Nàng một bên đi một bên nghĩ.
Đi vào bên trong điện, Mạnh Tu Y ngồi quỳ chân bên dưới chấn song trên giường nhỏ, Mộ Sanh khom người chắp tay: “Thần bái kiến bệ hạ.”
Mạnh Tu Y lạnh nhạt nói: “Miễn lễ.”
Trong giọng nói nàng ấy lãnh đạm không vội rõ ràng như thế, khiến người ta không thể không nhìn thẳng vào, Mộ Sanh ngẩng đầu lên nhìn phía nàng.

Vừa mới ở bên dưới ánh mặt trời, chưa từng nhìn ra rõ ràng, hiện tại vào bên trong điện, nàng mới nhìn rõ sắc mặt bệ hạ khó coi như vậy.
Mộ Sanh giật mình trong lòng, cúi đầu nói: “Thỉnh bệ hạ chuẩn cho thần vì ngài bắt mạch.”
Vẻ mặt Mạnh Tu Y không hề dễ chịu mà liếc nàng một chút, tay ra cánh tay, Mộ Sanh lập tức tiến lên chạm vào mạch đập của nàng ấy, hôm nay nàng không mang mạch chẩm, liền đưa tay để đỡ lấy cánh tay bệ hạ ở lòng bàn tay trái của nàng.
Cổ tay nàng ấy nhẵn nhụi mềm nhẵn, ở bên trong lòng bàn tay của nàng mặc nàng thao túng, Mộ Sanh thật kính cẩn để cho mình bình thản, nghiêm túc vì bệ hạ xem mạch.
Nàng hơi cúi đầu, cuộn lại lông mi dày đặc run rẩy, khiến cho trước mắt hiện ra một loại bóng tối hiệu quả, sắc mặt nàng trầm tĩnh, hiển nhiên vô cùng để tâm, nếu là không có tay trái của nàng run rẩy nhè nhẹ từng tia một kia, liền càng tự nhiên.

Mạnh Tu Y không nhịn được lại giương khóe môi, rất nhanh lại nằm ngang xuống, nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy chỉ là một hồi ảo giác.
Nàng ấy sẽ không thừa nhận, vừa nãy ở bên ngoài, cô nương hấp tấp bộp chộp này thực sự làm kinh đến nàng không ít.

Từ thềm ngọc cao cao này té lăn xuống, chắc chắn là có chuyện, thân thể của nàng ấy theo bản năng liền trước tiên lí trí mà kéo lấy nàng, cũng may, nàng ấy kéo lấy nàng.
“Bệ hạ.” Mộ Sanh đem cánh tay Mạnh Tu Y để nhẹ lên bàn dài, sau đó ngẩng đầu lên.

Vì nàng lỗ mãng làm nàng ấy sợ rồi, hiện tại Mạnh Tu Y không cho nàng tin gì tốt, tuy ý thu tay về, gác lên trên đùi chính mình, quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn nàng.
Nàng ấy nhìn qua không có nửa phần sắc mặt tốt, Mộ Sanh có chút khiếp đảm, âm thanh thả đến mức rất nhẹ nhàng: “Ngày gần đây bệ hạ giống như tâm thần không yên?”
Nàng vừa nói xong, liền có chút lo sợ, dù sao tâm tư quân vương thần tử bên dưới không được phỏng đoán.

Thường ngày thì thôi, bệ hạ cũng không phải người gò bó, nhưng hôm nay nàng ấy giống như ghét bỏ như vậy, có lẽ sẽ nổi giận.

Mộ Sanh nhìn Mạnh Tu Y, trong con ngươi như sóng nước lưu chuyển có một tia khiếp đảm.
Mạnh Tu Y không hề cảm xúc mà dời mắt đi chỗ khác, nhìn về nơi khác, sống mũi tinh xảo giống như sao trời, gò má khinh lam trong vắt như tranh thủy mặc, nàng ấy ngồi ở chỗ đó, dường như bị một tầng sợi nhỏ không nhìn thấy tách ra, mịt mờ mông lung.

Mộ Sanh lúc này mới chú ý tới quần áo hôm nay của nàng rất là mộc mạc, một cái áo bài trắng thanh tịnh, chỉ thêu hoa văn hoa lan quân tử ở ống tay áo và vạt áo, đối với vua của một nước mà nói, mặc như vậy thực sự quá mức đơn giản, nếu không có ám văn biết điều này quả thực lại như là để tang.
Mộ Sanh nói xong, liền bất an mà đứng.
Mạnh Tu Y cực thiếu kiên nhẫn, nhíu mày lại, lạnh nhạt nói: “Ngươi không phải hạnh lâm thánh thủ? Người bệnh ra sao, không thấy được à? Còn hỏi trẫm làm cái gì!”
Lời nói này thực sự cãi chày cãi cối.

Đại phu cao minh đến đâu, cũng cần nhìn, ngửi, hỏi, sờ (tứ chẩn của đông y) mới biết tình hình người bệnh đến tột cùng ra sao.

Mộ Sanh mím mím môi, nhưng lại không đành lòng mở miệng phản bác, thuận theo nói: “Vâng, bệ hạ chú ý thân thể, thần trở lại liền vì ngài khai kê một toa phương thuốc an thần.”
Coi như ngươi thức thời.

Mạnh Tu Y hừ một tiếng, nói: “Vấn đề trẫm muốn ngươi viết, ngươi viết được hay không?”

Giống như một đứa nhỏ cáu kỉnh.

Đáy lòng Mộ Sanh mềm mại đến kì cục, từ trong túi lấy sách ra, hai tay dâng lên cho Hoàng Đế.
Mạnh Tu Y lấy mở ra, xem kĩ.

Theo tiếng lật sách nhỏ bé, mặt mày trầm trọng của nàng ấy từ từ ung dung, qua ước chừng nửa chén trà nhỏ công phu, nàng ấy khép lại sách kia, trên mặt vẫn cứ không có ý cười, nhưng mở miệng ra lại là một câu khen hiếm thấy: “Trẫm không nhìn lầm người, khanh quả đại tài.”
Mộ Sanh mỉm cười, trong con ngươi có tia sáng chói mắt, nàng cười nói: “Thần không dám nhận.”
Nhìn nàng như vậy, Mạnh Tu Y lại nghĩ đến người kia, người chiếm cứ cả trái tim nàng ấy, người mà rất lâu xoay mãi không dứt, người lưu lại thống khổ vô tận cho nàng ấy.

Mạnh Tu Y cúi đầu như không có chuyện gì xảy ra, lại mở ra sách kia, từng cái từng cái sách lược này viết đến mức rất tường tận, cũng rất thỏa đáng, không liều lĩnh cũng không thối lui, giống hệt ý nàng ấy, nếu là tinh tế phân tích, bên trong những lệnh quan chức nhận, đều là nhằm vào An Quốc Công phủ đây là nơi hợp tâm ý nàng ấy nhất.
Mộ Sanh nhiều lần thể hiện ra căm thù đối với An Quốc Công phủ, vì vậy lần này như thế, nàng ấy cũng không kì quái.
Mạnh Tu Y chỉ vào mấy chỗ, nói: “Những chỗ này vẫn cần sửa lại, quan chức nhận lệnh cũng hơi không thích hợp, mấy sách lược kia cũng cần cải, trẫm từng suy nghĩ thật kĩ, sở dĩ tiên đó không thể thực thi, chỉ sợ là vừa bắt đầu thiết lập nha thự liền xảy ra sai sót, ngươi suy nghĩ thêm.” Nàng ấy dừng lại một chút, lại nói, “Có điều có một số việc ngươi cũng không biết, dù sao quá mức phức tạp, nhưng cũng không vội vàng gì, trẫm đến nói cho ngươi.”
Nàng ấy nói, liền cho người lấy giấy bút đến.
Mộ Sanh vui mừng trong bụng, nếu vậy, chí ít có thể thấy được bệ hạ chọn nàng làm tâm phúc, không không không, từ lúc nàng đem bản tấu chương này dâng lên, bệ hạ đã dùng nàng làm tham chính, nàng liền đã là tâm phúc của bệ hạ, mà hiện tại, bệ hạ đợi nàng, nhiều thêm mấy phần kiên trì, đây là có tâm ý vun trồng.
Đế vương ngăn được triều chính, nhưng nhất định cũng phải có một người có lòng trung thành với mình, hiện tại bệ hạ liền định vị cái này cho nàng.

Đây cùng mong muốn của nàng, vừa vặn không mưu mà hợp.
Mộ Sanh vì các nàng hiểu ngầm mà vui mừng.
Cung nhân lấy giấy bút đến, Mạnh Tu Y mới vừa đề bút, hoạn quan thủ ở ngoài điện đến bẩm: “Bệ hạ, Thôi tham chính cầu kiến.”
Mạnh Tu Y nhướn lông mày: “Vân Cơ? Tuyên nàng đi vào.”
Ngữ khí rất rất quen.
Bầu không khí hài hòa hòa hợp vừa nãy lập tức bị đánh vỡ.
Mộ Sanh không biết làm sao, trong nháy mắt luống cuống, nàng nhìn Hoàng Đế, Hoàng Đế nhận ra được ánh mắt của nàng, liền nở nụ cười, đây là từ lúc thấy mặt ngày hôm nay, nụ cười đầu tiên nàng ấy lộ ra với nàng, mà nụ cười này, cũng không chạm đáy mắt, cũng không phải ý cười thật lòng gì.
“Xem ra hôm nay là không được rồi.” Mạnh Tu Y khép sách trả lại cho Mộ Sanh, nói rằng, “Ngươi đi về trước, ngày mai trẫm lại triệu ngươi đến.”

Bây giờ là trực tiếp đuổi nàng đi rồi.

Trong lòng Mộ Sanh nhất thời phiền đến khó chịu, nàng ấy là vì người khác đuổi nàng đi, dù cho không phải ý đó, cũng đủ để cho nàng ảm đạm.
Thôi Vân Cơ đi vào, nàng ấy cũng mặc vào một thân quan phục thiển phi, cùng Mộ Sanh giống như đúc.

Thôi Vân Cơ đi tới trước người Mạnh Tu Y, đứng bên cạnh người Mộ Sanh, dịu dàng hạ bái, đặc biệt nhu mị: “Thần bái kiến bệ hạ, nguyện bệ hạ trường nhạc vị ương.”
Mạnh Tu Y khẽ mỉm cười: “Đứng lên đi.”
Thôi Vân Cơ đứng lên rồi, không giống với nụ cười thân thiện hoàn mỹ giống như mặt nạ ở Chính Sự Đường, lúc này nàng cười, là xuất phát từ sung sướng vui mừng trong tâm.
Ánh mắt Mộ Sanh hơi trầm xuống, không ở lại nữa, đem lời nói vừa nãy muốn nói nói ra: “Thần xin cáo lui.”
Đi ra Hàm Phong Điện, đạp lên từng bậc từng bậc thềm ngọc, lúc này, không có ai đột nhiên xuất hiện dọa nàng, Mộ Sanh đi được vững vững vàng vàng.
Lần yết kiến này, thực sự là thu hoạch rất nhiều.
Từ đầu tới đuôi bệ hạ đều không cho nàng một sắc mặt tốt, lúc tán thưởng nói đến mặt cũng không hề cảm xúc, nụ cười cuối cùng kia, hiển nhiên là qua loa.

Nhưng Thôi Vân Cơ vừa đến, khẩu khí nàng ấy liền rất quen thuộc, thái độ hiền hòa.
Mộ Sanh cảm thấy rất không thoải mái.
Lúc trước cảm thấy Thôi Vân Cơ quái dị, hiện tại chắc chắn đúng rồi, nàng ấy đối với bệ hạ, có mang ái mộ.
Vậy thì không khó lí giải khi nghe nói bệ hạ triệu kiến, vì sao nàng ấy thất thố như vậy.

Với nữ tử mà nói, một chữ tình này, rất khó điều khiển.

Lúc không có tình còn được, một khi có tình, chắc chắn bị quấy nhiễu.
Ở Chính Sự Đường hơn tháng, nói vậy Thôi Vân Cơ biết được nàng thân kiêm Y Chính, thì có cơ hội cùng bệ hạ gặp lại, lần này bệ hạ lại cố ý làm người đến triệu, khiến nàng đặc biệt khác với tất cả mọi người, nàng ấy hẳn là có chút kinh hoảng đi.
Bởi vậy nàng ấy mới không kiềm chế nổi, vội vã đuổi theo?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.