Đọc truyện Cùng quân đàm đạo chuyện vân vũ – Chương 6:
Chương 6: Đứa trẻ ngốc
Qua ngày thứ mười lăm, Lục Âm dẫn Uyển Uyển trở lại lầu ba Phong Nguyệt các, trước khi đóng cửa lại còn dặn: “Đừng quên những gì ta đã dạy cho ngươi, nếu đắc tội với vị khách quý kia, cả ta và ngươi đều không còn đường sống.”
Nàng thấp thỏm vô cùng, ngồi trên giường cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân. Vì quá khẩn trương, lòng bàn tay đã thấm một lớp mồ hôi. Ngồi không như thế chẳng được bao lâu, Chu Trăn đã tới.
Dáng người hắn cao lớn, tùy tiện dựa bên cửa, khoanh tay nhìn nàng.
Uyển Uyển phải ngước lên mới nhìn rõ được mặt hắn, cả khóe mắt khóe môi của hắn đều cong lên, đây chẳng phải là Thất vương gia hôm đó sao?
Nàng chẳng biết phải làm sao, phải mở lời thế nào.
Chu Trăn nhìn nàng một lúc, lên tiếng trước: “Sao vậy? Còn lo lắng cái gì?”
Uyển Uyển nghe vậy ngay lập tức đứng lên, điều chỉnh lại sắc mặt, lại gần bàn kéo chiếc ghế tròn ra, quy quy củ củ như một tiểu nha hoàn trong vương phủ, khéo léo nói: “Mời gia ngồi.”
Lúc này Chu Trăn mới phẩy vạt áo bước vào trong, Uyển Uyển nhanh chóng khép cửa lại. Chờ đến khi Chu Trăn ngồi xuống, Uyển Uyển rót nước cho hắn rồi lui về sau lưng hắn đứng yên vị.
Chu Trăn nhíu mày hỏi nàng: “Ngươi đứng đó làm gì?”
“Gia không chưa cho phép nô tì ngồi…” Uyển Uyển cẩn thận quan sát hắn, nhỏ giọng trả lời.
Chu Trăn đưa tay lên chống cằm: “Ngươi ngồi đi.”
Lúc này Uyển Uyển mới dạ một tiếng rồi ngồi xuống đối diện hắn.
“Ngươi tên gì?” Chu Trăn nâng tách trà lên thưởng thức, ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng.
“Dạ thưa Gia… là… là Uyển Uyển ạ.” Chu Trăn rất ưa nhìn, đôi mắt anh tuần nhìn Uyển Uyển chằm chằm làm cho hai má Uyển Uyển đỏ rực như ráng chiều mùa hạ, đành phải né tránh ánh mắt của hắn, ấp a ấp úng đáp.
“Trong chiều tối ư?”
“Là chữ ‘Uyển’ trong dịu dàng ạ.” Đôi mắt to tròn đen nhánh của Uyển Uyển đảo một vòng, vắt óc mãi mới ra được từ này.
(*) Chữ Uyển (婉) trong tên Uyển Uyển đọc là “wǎn” có nghĩa là duyên dáng, đồng âm với chữ Vãn (晚) trong từ 晚上 có nghĩa là buổi tối, chiều tối.
“Ồ… tên hay.”
“Ngươi đã tắm trước chưa?” Hắn vừa đứng cởi áo vừa hỏi.
“Vừa tắm rồi ạ…” Uyển Uyển thưa.
“Vậy thì tốt.” Chu Trăn đã tháo xong toàn bộ nút áo, đáp giày ra, vòng ra sau tấm bình phong rồi gọi Uyển Uyển.
Uyển Uyển biết Thất vương gia muốn tắm rửa, vội vàng tới trước bình phòng, ngồi xuống xếp lại giày của hắn cho gọn gàng, đôi giày sạch sẽ không dính bụi.
Khi còn sống trong thôn nàng chưa thấy một nam tử nào ưa sạch sẽ như hắn cả, dù lội ruộng xong cũng không tắm rửa đàng hoàng, cùng lắm chỉ dùng nước để tráng sạch bùn dính trên người mà thôi. Hoàng tử trong cung đúng là không thể giống dân chúng bình thường.
Chu Trăn thấy cái bóng nhỏ ngồi trước bình phong, không biết Uyển Uyển đang làm gì.
Hắn tắm bao lâu, Uyển Uyển ngồi xổm ở đó bấy lâu, không di chuyển cũng chẳng dám nói chuyện, ngồi lâu đến mức chân đã phát tê. Đột nhiên nghe tiếng nước ào ào, Uyển Uyển biết Thất vương gia đã tắm xong.
Chu Trăn choàng tấm áo lên, thắt mấy nút qua loa. Hắn đi ra, trông thấy Uyển Uyển vẫn đang ngồi ngoài thì không khỏi ngạc nhiên.
Uyển Uyển trông thấy hắn áo quần không ngay ngắn, trên người còn vương mấy giọt nước cả khuôn mặt ngay lập tức bị luộc chín, chăm chăm nhìn góc tường không dám ngó ngang ngó dọc nữa.
Chu Trăn nhìn xuống mái đầu nàng, cả hai vành tai đều đỏ nựng lên.
“Chân… chân nô tì bị tê, không đứng dậy nổi.” Mãi một lúc sau nàng mới ngẩng đầu lên nhìn Chu Trăn, môi hơi mím, đôi mắt ầng ậng nước đẩy vẻ khẩn cầu, hệt như con chó nhỏ mẫu hậu hắn nuôi trước kia.
Chu Trăn hơi sững người, vậy mà lại cảm thấy nàng thật đáng yêu, chỉ đành thờ dài rồi ôm eo Uyển Uyển đỡ nàng đứng lên.
Hắn giữ chặt khuôn mặt nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt ngậm nước đáng thương. “Sao lại ngốc vậy chứ?” Hắn hỏi.
Giọng điệu như đang trêu chọc.
“Ngươi đến đây lúc nào? Trước kia làm gì?”
“Vừa tới ba tháng trước ạ. Trước đó thì ở một thôn nhỏ ngoài ngoại ô… Làm việc nặng.” Uyển Uyển lí nhí trả lời.
“Ồ? Vậy sao mà da thịt lại mềm mại thế này được nhỉ? Nhìn giống một thiên kim tiểu thư hơn đấy.” Thất vương gia tiếp tục thấp giọng đùa.
“Nô tì không dám…”
Uyển Uyển vừa mở miệng, hắn đã thừa cơ cúi xuống hôn nàng.
Uyển Uyển chưa từng thân mật với một nam tử nào như vậy, lúc này mặt nàng đã đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt không dám hé chút nào.
Nàng không biết mình nên làm gì nên đành mặc kệ, Chu Trăn cạy mở đôi môi nàng, cuốn lấy lưỡi nàng, càn quét khắp nơi.
Uyển Uyển sắp không thở nổi nữa rồi. Lần đầu tiên trong đời nàng thấy đầu lưỡi mình phiền phức đến thế, đưa ra cũng không được mà rút lại cũng không xong.
Thất vương gia tỉ mỉ nhấp nháp đôi môi nàng, cánh môi thiếu nữ thanh tân vừa mềm mại vừa ngọt ngào, tưởng chừng thưởng thức bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Chờ đến khi cô gái nhỏ yêu kiều trong lòng đầu óc mơ màng, toàn thân run rẩy rúc vào ngực hắn, thở cũng không dám thở hắn mới bằng lòng buông nàng ra, nhưng quả thật nữ tử này quá đáng yêu, đến nỗi hắn không nỡ rời tay, trêu đùa khẽ nắm vuốt khuôn mặt trắng nõn, trong trẻo như hoa lê của nàng. Dưới đôi mắt thanh thuần là đôi má như nhuộm ánh tà dương đỏ rực, khi đôi mắt to, trong suốt như pha lê khép kia lại, môt đôi hàng mi run rẩy như cánh bướm mỏng manh rung động, bờ môi đỏ thắm như hồng nhung đượm sương buổi sớm, khẽ thở hổn hển.
Chu Trăn buông lỏng tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt nàng, nói: “Mở mắt.”
Lúc này Uyển Uyển mới chậm rãi mở mắt, đầu óc vẫn còn mơ màng nhưng chí ít nàng cảm thấy vị Thất vương gia này không xấu tính, khó chiều như trong lời đồn, thậm chí, hình như đối với nữ nhân hắn coi như đối xử khá nhường nhịn, ôn nhu.
Nàng vừa thanh tỉnh được mấy giây, bỗng chốc bầu trời trước mặt đã quay cuồng, là Thất vương gia bế bổng nàng lên, đi về phía giường.
Uyển Uyển lúc này mới hoảng hốt bừng tỉnh, bỏ cả xấu hổ nắm chặt lấy quần áo trong của hắn, thấp giọng ấp úng nói: “Sẽ, sẽ rất đau đúng không?”
Chu Trăn là một kẻ xấu tính, đối với nam nhân hắn tuyệt nhiên không kiên nhẫn, đối với nữ nhân hắn tuy dịu dàng hơn, nhưng cũng không để bản thân thiệt thòi. Từ trước đến nay, mỗi lần ghé Tầm Phương Các, ở phương diện chuyện phòng the này hắn chưa bao giờ ủy khuất bản thân, luôn rõ ràng, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề. Cũng không biết tại sao, hôm nay, hắn lại có thể nhẫn nại 10 phần ôn tồn giải thích nghi vấn của Uyển Uyển, hắn khẽ cười đến nhu hòa.
Thất vương gia lạnh lùng, tàn nhẫn vang danh trên sa trường, vừa ngang ngược, vừa lãnh khốc lúc này đây lại có thể ôn nhuận dịu dàng như ngọc, nhẹ nhàng dỗ dành cô nương trong ngực: “Chỉ cần nàng ngoan, liền không đau.”
Uyển Uyện gật đầu, nhu thuận nói: “Uyển Uyển sẽ ngoan.”
Chu Trăn cười ra tiếng, ôm nàng đặt xuống giường.
Thân mật đụng chạm, Uyển Uyển ngửi thấy mùi huân hương nhè nhẹ trên người hắn, hẳn là một loại hương liệu quý giá, bởi hương thơm dìu dìu, lại thanh mát dễ ngửi lại làm người ta như mê, như say, khiến Uyển Uyển không tài nào suy nghĩ được gì. Thân thể nàng theo bản năng, do sự gần gũi của hắn mà nóng dần lên.
Chu Trăn lần theo đường thắt lưng chạm vào nút áo của nàng, một bên vuốt ve vòng eo mảnh khảnh, một bên phàn nàn: “Mặc cái này làm gì? Thật khó cởi.”
Cái váy này kiểu dáng có chút rườm rà, không trách hắn tháo mãi không được.
Chu Trăn suy nghĩ cả ngày cũng không hiểu nổi, y phục cởi mất thời gian như thế, không phải mất hết cả tình thú hay sao.
Hắn không kiên nhẫn nổi nữa, dùng lực, định xé toang váy của nàng.
Uyển Uyển vô thức cản lại tay hắn, Chu Trăn cau mày dừng lại, chỉ nghe giọng nàng thổn thức rất đáng thương: “Đây là chiếc váy mới của nô…”
Hắn không để ý đến lời khẩn cầu của nàng, dùng lực xé rách chiếc váy rồi tiện tay ném sang một bên, nói: “Nàng thích chiếc váy này như thế?”
Hắn tiến đến, ghé sát vào nàng, mắt đối mắt, chóp mũi cao anh tuấn, khẽ chạm vào chóp mũi nàng, ánh nhìn đượm tình, giọng nói trầm thấp như thì thầm, lại như dụ dỗ tiểu hài tử: “Bản vương sẽ mua cho nàng chiếc khác. Nàng thích chiếc nào liền mua chiếc đó, được không?”
Nói xong liền cúi xuống, hôn lên đôi môi ướt át, nhỏ xinh của nàng.
Những nữ nhân trước đây đến phục vụ hắn, người nào chẳng phong tình vạn chủng, kỹ thuật điêu luyện, biết lấy lòng nam nhân. Hiện tại gặp phải một Uyển Uyển ngây thơ, khờ ngốc như vậy, ngược lại khiến hắn phá lệ cảm thấy mới mẻ, thú vị.
Nam nhân đều thích nữ tử xinh đẹp, kiều diễm, Thất vương gia cũng không ngoại lệ. Nhìn chung Uyển Uyển quả thật xinh đẹp động lòng người, cho dù ngốc nghếch một chút, Chu Trăn lại thấy tăng thêm mấy phần khả ái, đáng yêu.
Uyển Uyển còn muốn lên tiếng, Chu Trăn đã đoán ra nàng định nói gì, lập tức tiến tới mạnh mẽ ngậm lấy cánh môi nàng, khiến cho mấy lời nàng định nói toàn bộ nuốt lại vào bụng.
Hắn nhẹ nhàng liếm mút cánh môi ngọt ngào của thiếu nữ bên dưới, tay cũng không an phận hướng xuống xoa nắn đôi gò tuyết trắng no đủ.
Hôn đủ, Chu Trăn liền ngẩng đầu, chống tay, ngắm nhìn Uyển Uyển dưới thân.
Dù nàng tuổi còn nhỏ, nhưng bộ ngực sữa mềm mại lại vô cùng đầy đặn, đôi vú trắng như tuyết mượt mà, đầu vú màu hồng phấn do động tình mà nhếch lên. Hắn nhìn say mê như bỗng nhiên tìm thấy một bảo vật tinh xảo, yêu thích không nữ buông tay.
Uyển Uyển không rõ hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào ngực mình thì sợ hãi. Người nam tử trước mặt hô hấp dồn dập, áp sát lấy thân thể nàng. Trên phương diện tình dục Chu Trăn chưa bao giờ áp chế bản thân, chuyện chăn gối hắn đã trải qua nhiều, phong tình, mĩ vị nhân gian hắn nếm qua không ít, nhưng vẻ thanh tân trong trẻo của cỗ thân thể này, đặc biệt bộ ngực tuyết trắng căng tràn trước mặt kia quả thật khiến hắn cực kì yêu thích.
Hắn vùi đầu xuống ngực nàng, ngậm lấy viên trân châu hồng phấn kia, hàm răng khẽ ray cắn, như một tiểu hài nhi tham lam liếm mút dòng sữa mẹ phát ra những tiếng động khiến người nghe đỏ mặt, động tác của hắn mạnh mẽ, tham luyến, hệt như muốn biến nữ tử dưới thân thành nước.
Hai tay Uyển Uyển bị hắn cố định trên đỉnh đầu, chân lại bị hắn kẹp chặt giữa hai bắp đùi hắn không cách nào cử động.
Nàng chưa bao giờ trải qua thế sự, chịu không nổi những giày vò này, nhất thời thở gấp liên hồi. Giữa hai chân, chỗ khu vườn bí mật sớm đã ướt đẫm.
Chu Trăn từ trước đến này đều được người ta hầu hạ, nào đã bao giờ nếm mùi vị nữ tử non nớt thanh thuần đến thế.
Hắn rời bầu ngực tuyết trắng mê người kia, đôi tay bận rộn tìm tòi khắp thân thể nàng, đôi tay mơn trớn đi xuống bụng dưới.
Hắn là người luyện võ, vì vậy khắp lòng bàn tay đều là vết chai, vân tay sớm đã bị đao thương mài nhẵn, lưu lại từng mảng thô ráp, lướt qua chỗ nào liền nhóm thành những vệt lửa dày đặc trên người Uyển Uyển.
Thất vương gia là một kẻ thông minh, ngoan lệ, trước kia mỗi khi nghe các tư thế dạo đầu và trợ hứng nơi phòng the của phu thê, hắn chỉ cười. Hắn đường đường là Thất vương gia chẳng lẽ lại phải oan uổng chính mình đi tán tỉnh một nữ nhân thanh lâu.
Nhưng không hiểu sao với cô gái này, hắn lại vô cùng để tâm, thương tiếc nàng, muốn yêu chiều nàng một chút, cảm thấy đùa giỡn nàng cũng là một thú vui.
Hắn vươn tay thăm dò khu tư mật dưới hai chân nàng, một tay nhịp nhàng vân vê đầu nhũ hồng nhạt mê người.
“A…A…” Cảm giác toàn thân mất khống chế, rơi vào giữa hư không, đại não nàng không còn suy nghĩ được gì, chỉ cảm thấy dòng nước ấm nóng chảy ra khẽ khẽ róc rách như dòng suối từ nơi tư mật nhất.
Chu Trăn cười nhẹ, ngón tay khẽ mơn trớn đỉnh tuyết nhũ đang dựng lên, thanh âm khàn khàn thầm mắng: “Yêu tinh.”
Uyển Uyển dùng tay bịt chặt miếng vẫn không ngăn được tiếng thở dốc yêu kiều, cùng tiếng rên rỉ câu hồn.
Chu Trăn không nhịn nổi nữa, nhanh chóng tách đôi chân thon dài, trắng ngần của nàng ra.
Hắn đã nghẹn đến khó chịu, dục vọng căng cứng đã ngứa ngáy, ngóc đầu thẳng tắp chỉ chờ ra trận.
Thất vương gia nắm mắt cá chân nàng, muốn đem dục vọng hòa làm một thân thể nhỏ nhắn, mềm mại kia, vừa muốn động, cô gái dưới thân liền run rẩy, lùi lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, hai mắt đẫm lệ nhắm nghiền, hàm răng siết chặt lấy đôi môi mọng đến bật máu.
“Nói chuyện.” Thần sắc hắn ẩn nhẫn, sắc mặt không tốt lắm.
Uyển Uyển lắc đầu, bầu ngực no đủ phập phồng, sắc mặt trắng bệch, vầng trán tinh tế toát mồ hôi lạnh, bộ dạng đau đớn nhưng vẫn cố ân nhẫn.
“Nói!” Chu Trăn trầm giọng, ra lệnh.
Uyển Uyển không nói lời nào, nàng sợ đắc tội hắn. Nàng nhớ rõ Lục Âm từng dạy nàng, khi làm chuyện ấy tuyệt đối không được kêu lên đau đớn sẽ làm mất nhã hứng của Thất vương gia; ngoài ra, thật sự nàng đau đến độ không nói được thành lời nữa.
“…Đau.” Uyển Uyển dùng hết sức mới bật được ra một chữ này.
Chu Trăn thở dài, nhìn bộ dáng đáng thương của cô, lại mềm lòng, bèn dừng lại, dùng ngón tay từ từ xoa nắn hoa huyệt, cánh hoa non nớt kia sao chịu nổi khiêu khích như vậy, thân thể Uyển Uyển không tự chủ được run run, dịch trơn ướt át chậm rãi chảy ra. Mật hương phát ra làm cho hô hấp của Chu Trăn càng nặng nề, dục vọng dưới thân y càng nóng rực, cương cứng không chịu nổi.
Hắn kìm nén lại tính tình nóng nảy, nhẫn lại vuốt ve nơi đó của nàng. Hoa huyệt này quả nhiên vừa nóng vừa chặt chẽ.
“Buông lỏng một chút, bản vương cũng không muốn tiểu huynh đệ của mình bị nàng bẻ gãy.” Hắn vỗ vỗ mông nàng nói.
Uyển Uyển bị giọng nói từ tính cùng hơi thở cường hãn vướng vít bên tai của hắn làm cho choáng váng, bụng dưới hơi trướng, cảm giác rõ ràng di vật đang từ từ thâm nhập dưới thân, nàng muốn hắn đi ra ngoài, nhưng lại sợ hãi hắn không vui.
Dục vọng to lớn của hắn hung hăng xuyên qua nàng. Đau đớn cùng khoái hoạt đồng thời song hành làm cho toàn thân nàng căng thẳng, vách hoa chặt chẽ không ngừng co rút lại, thứ ở trong cơ thể thật lớn, hoa thịt lại vì đau đớn mà càng khóa thứ đang dâng trào kia chặt hơn. Mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, não nàng như muốn đông đặc lại nhưng trong đầu vẫn lờ mờ những bài học vụn vặt ở chỗ Lục Âm, nàng bất giác nâng mông, tiểu huyệt giống như cái miệng nhỏ tham lam hấp nuốt y.
“Quả nhiên là lẳng lơ, nếu nàng đã chủ động, bản vương cũng phải có quà đáp lễ lại chứ!” Mặt hắn mang theo ý cười, trên miệng lại không ngừng nói ra những lời thô tục, thú tính của hắn bạo phát, dục vọng rút ra khỏi hoa huyệt lại không ngừng xâm phạm, mỗi một lần tiến vào lực đạo đều mạnh đến nỗi như muốn đâm thủng nàng, khuôn mặt mê loạn vì lạc thú, nào còn sự tôn quý của vị vương gia cao ngạo, kiêu căng ngày thường.
Là nàng đã quên, trước nay vị Thất vương gia này vẫn có tiếng là hoang đường. Thế nhân đều nói cả đời hắn chỉ thích là mỹ nhân và rượu ngon, một kẻ phong lưu, phóng đãng thành tính, suốt ngày rong ruổi các khu tường hoa ngõ liễu khắp kinh thành.
Uyển Uyển lắc lư thân thể, trong mê loạn chỉ nhìn thấy vòm ngực rắn chắc cùng thần hình mê người của hắn, đột nhiên nàng nhớ đến.Ừ. Đúng rồi, hắn là thất vương gia yêu tầm hoa, vấn liễu, chơi bời thành tính, cũng là kẻ lớn lên trên sa trường, còn nhỏ đã dẫn binh đánh giặc dẹp yên man di.
Nhớ trước đây một số binh sĩ quân doanh vào kinh dở trờ vô lại với con gái nhà lành, chính hắn rút đao chém chết mấy binh sĩ đó.
Khoái cảm ngập tràn như sóng biến liên tiếp đánh tới, thân thể chìm trong khoái lạc, trong đầu bỗng xẹt qua một tia ý thức.
Uyển Uyển thét lên chói tai, hạ thân không ngừng thít chặt, dịch thủy ồ ạt tràn ra.
Chu Trăn bị nàng làm cho thần hồn điên đảo không thể kìm chế nổi, mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống, động tác cũng không ngừng lại.
Uyển Uyển cũng không nhớ nổi mình đã lên cao trào bao nhiêu lần, cả người nàng vừa mỏi vừa tê, thân thể mềm mại nhu nhược run rẩy, cuối cùng không chịu nổi nữa, nàng đánh bạo cầu xin tha thứ.
“Vương gia… Vương gia tha Uyển Uyển… A…” Nàng co người lại, khuôn mặt nhỏ đều là nước mắt.
“Chỉ biết đến mình… Gia còn chưa được thỏa mãn đây này.” Nàng muốn chạy trốn, lại bị nam nhân hung hăng kéo về phía sau, rút một nửa thứ đang dâng trào lại đâm thật sâu vào.
Thứ kia càng chiến càng hăng hái, ở trong người nàng càng ngày càng trướng lớn. Còn chưa đủ, y còn muốn nàng không đủ.
Cánh hoa bị xâm nhập đã sớm sưng đỏ sung huyết, tinh dịch của nam nhân cùng với dịch trơn theo sắt nóng rút ra thọc vào mà chảy ra, y tiết thật nhiều lần ở trong cơ thể nàng, thậm chí bụng của nàng hơi hơi phồng lên. Đến khi hắn phát ra hơi thở sáng khoái, trút hết ham muốn mới tha cho nàng.
Đến nơi này, chính là làm chuyện hoang đường như thế, âu cũng là bình thường.
Nhưng khi ấy nàng còn nhỏ, đã nhớ cái gì?
Cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ sau cuộc hoan ái ấy, nàng lập tức nhận được một chén thuốc tránh thai, quả nhiên đắng đến cổ họng, đến giờ này vẫn khó quên.