Đọc truyện Cùng Quân Ca – Chương 70: Kế – Dự đoán
Editor: Bồ CôngAnh
“Chủ tử.” Nha đầu đáng yêu búi tóc hai bên chống cằm mở miệng.
“Ừ?” Nam tử to lớn mạnh mẽ đang cúi đầu bận rộn lên tiếng.
Nha đầu nhíu nhíu mày, “Hôm nay không phái người đi theo tiểu thư sẽ không có việc gì chứ?”
“Ừ.” Nam tử vẫn không ngẩng đầu lên trả lời.
“Chủ tử, những hắc y nhân kia có phải là thủ hạ của Thương Mạc hay không?” Nha đầu đổi sang tư thế khác lại hỏi.
“Ừ.” Nam tử không chút để ý trả lời.
“Chủ tử, Thương Mạc rốt cuộc có phải người của bên kia không?” Nha đầu được một tấc lại tiến một thước hỏi tiếp.
Nam tử được gọi là “Chủ tử” vội vàng bớt chút thời gian ngẩng đầu nhìn nàng một cái, “Mấy ngày không thấy nha đầu ngươi ngược lại lại hoạt bát lên không ít.”
Nha đầu bĩu môi, chủ tử đang chê nàng nói nhiều quá sao? “Chủ tử, tại sao chúng ta lại phải bảo vệ tiểu thư?”
Nam tử hài lòng nhìn kiệt tác của mình một chút, “Sứ mệnh của chúng ta chính là bảo vệ nàng.”
“Vậy tại sao sứ mệnh của chúng ta là bảo vệ nàng?” Nha đầu vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.
“Tại sao?” Nam tử nhướn mày rậm lên, “Không tại sao cả.”
Mọi việc đều có nhân quả, nhưng nếu đều đi truy cứu nhân quả, đó chính là dư thừa rồi.
“Chủ tử.” Nha đầu đột nhiên ngồi ngay ngắn, vô cùng nghiêm túc hỏi, “Thật ra thì, ngài cái gì cũng biết đúng không?”
Nam tử vẫy vẫy tay với nàng, “Đến đây, nhìn xem thứ ta vừa mới viết ra.”
Nha đầu biết rõ hắn đang nói lảng sang chuyện khác nhưng vẫn thuận theo đi qua đó.
Hả? Nàng khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn.
Xương heo ninh nhỏ lửa hơn năm canh giờ, lấy đậu phụ khô làm gia vị, thêm chút nước tương và muối ăn, cuối cùng lại…
“Cái này là?” Nha đầu co rúm khóe miệng.
Nam tử nhe răng cười một tiếng, làn da ngăm đen tôn lên hàm răng trắng sáng của hắn, hắn vất vả lắm mới kìm nén được sự đắc ý mà mở miệng, “Ta vừa nghĩ ra công thức nấu canh, ngươi có muốn nếm thử hương vị này một chút hay không?”
* * *
Cuộc săn bắn của hoàng gia sôi trào khắp chốn.
Đám công tử con nhà quyền quý đều cởi ra những áo dài cẩm bào vẫn mặc thường ngày, thay bằng những trang phục đi săn, không còn dáng vẻ nho nhã yếu ớt lại có thêm không ít tư thế oai hùng hiên ngang mạnh mẽ, thật sự có một loại hương vị đàn ông chân chính.
Đám công tử mang theo bên người hai gã sai vặt, một tên cầm trên tay cung tên của thiếu gia nhà mình, một tên khác thì ôm lấy túi tên.
Ngựa khắp nơi đều có thể nhìn thấy, thấp giọng hí vang giống như khát vọng sớm được tung vó chạy như bay. Đám công tử tụ lại thành từng nhóm hàn huyên với nhau, mà bọn sai vặt cũng tốp năm tốp ba tụ lại một đầu.
“Này, ngươi là công tử nhà nào vậy?” Một thiếu niên mặc quần áo màu xanh nhìn Lâm Lập Hạ hỏi.
Lâm Lập Hạ hơi sửng sốt, tiếp đó cười trả lời, “Ta là thủ hạ của Tứ hoàng tử.”
Thiếu niên kia nhìn một người khác bên cạnh nàng một chút nở một nụ cười giả tạo nói, “Thì ra là thủ hạ của Tứ hoàng tử, khó trách lại tuấn tú lịch sự như vậy.”
Xem ra gã sai vặt của Tứ hoàng tử trông như vậy, cái tên vẫn trầm mặc này cũng không tồi, bộ dáng trắng trẻo nõn nà, nhưng mà cái tên vừa nói kia bộ dáng trông giống như một miếng vải đen trùm lên cây tăm lớn, sắc mặt khó coi tựa như mấy ngày rồi chưa được ăn vậy.
Tuấn tú lịch sự?
Lâm Lập Hạ thật sự muốn ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, hôm nay nàng cố ý mang mặt nạ, lại còn đắp thâm mấy tầng “Phấn” ở bên ngoài, cố ý để mái tóc đen lôn xộn che đi vầng trán, lại động chút ít tay chân trên mặt. Ngay cả lúc đầu Lý Huyền nhìn thấy nàng cũng thiếu chút nữa không nhận ra được. Nhưng mà thiếu niên này lại dám nói nàng tuấn! Tú! Lịch! Sự!
Chẳng lẽ thiếu niên này thâm tàng bất lộ có thể nhìn xuyên thấu qua vẻ bề ngoài xấu xí mà thấy được nội tâm xinh đẹp bên trong?
Lâm Lập Hạ buồn cười trong lòng, trên mặt vẫn mang một nụ cười ngây ngô, “Vị tiểu ca này là công tử nhà nào vậy?”
Thanh y thiếu niên kia có chút không tự tin nói: “Tam công tử nhà Nội Các Ngô Quyền đại nhân.”
“Khụ khụ.” Lâm Lập Hạ hắng giọng một cái, không có quyền? Tên này cũng thật không tệ.
“Tiểu Giản, chúng ta phải đi rồi.” Thiếu niên thanh tú vẫn đứng một bên trầm mặc nói.
Lâm Lập Hạ nhìn thanh y thiếu niên kia cười cười, tiếp đó cùng thiếu niên thanh tú đi tới đằng trước quy củ đứng chờ.
“A Mộc, lúc nào thì cuộc săn thú mới bắt đầu?” Lâm Lập Hạ nhẹ giọng hỏi.
A Mộc mắt nhìn thẳng trả lời, “Đợi lát nữa hoàng thượng còn phải trò chuyện cùng các điện hạ, chắc cũng xấp xỉ khoảng một canh giờ nữa.”
Hả? Một canh giờ?
“Ta có thể không đứng được không?” Lâm Lập Hạ yếu ớt hỏi.
Khóe môi A Mộc hình như giương cao, “Thật không biết tiểu tử yếu ớt nhà ngươi ở đâu ra, nhất định đòi đi theo điện hạ tham gia náo nhiệt.”
Vậy mà Điện hạ còn dặn đi dặn lại hắn phải chăm sóc cho vị này.
Lâm Lập Hạ cười cười, “Ta cũng chỉ là có chút tò mò thôi, coi như đi ra ngoài va chạm xã hội.”
“Ngươi theo ta tới đây.” A Mộc mang theo Lâm Lập Hạ lặng lẽ lui xuống, “Ngươi chờ ở chỗ này, lát nữa ta sẽ đến tìm ngươi.”
Lâm Lập Hạ nhìn xung quanh một chút, chỉ vào mấy con ngựa nói, “Đây là ngựa của điện hạ?”
“Ừ, con ngựa ở giữa kia là của điện hạ, hai con còn lại là của chúng ta.”
Lâm Lập Hạ cười híp mắt lại, “Vậy ngươi cứ đi đi, ta ở chỗ này chờ các ngươi.”
“Trường Thanh, ngươi nhớ trông chừng tiểu tử này một chút.” A Mộc hướng về phía người coi ngựa nói.
Người coi ngựa gật đầu cười.
A Mộc vừa đi thì Lâm Lập Hạ liền hưng phấn tiến lên sờ sờ ngựa, ngựa này thật là xinh đẹp, toàn thân mang một bộ lông màu đen, bóng loáng tỏa sáng.
“Tiểu tử, ngươi biết cươix ngựa không?” Người coi ngựa ngậm cọng rơm hỏi.
“Không biết.” Lâm Lập Hạ thành thật trả lời.
“Vậy đợi lát nữa ngươi đi săn thú với điện hạ kiểu gì?” Người coi ngựa kinh ngạc nói.
Lâm Lập Hạ nghe vậy ngẩn ngơ, đúng thật, nàng đi kiểu gì đây?
“Thật không biết Điện hạ dẫn ngươi ra ngoài làm gì, mượn cái túi tên sao?” Người đánh xe cười trêu nói, “Còn không bằng mang ta đi.”
Lâm Lập Hạ lành lạnh liếc hắn một cái, ngồi xuống ghế nhỏ đánh giá phong cảnh xung quanh.
Đầu kia Hoàng đế Lý Minh Đạt đang nói vài chuyện lý thú với các hoàng tử và thần tử, cố tình có người không thức thời mà đề cập đến đề tài nhạy cảm.
“Hoàng thượng, hôm nay biên quan báo lại, nói hình như phiên bang có tình huống.” Một trung niên nam tử cúi đầu nói.
Lý Minh Đạt nhíu nhíu mày, “Tình huống thế nào?”
“Chuyện này…” Nam tử dừng một chút, “Tình huống cụ thể thì thần cũng không biết, nhưng thần phát hiện gần đây người phiên bang trong kinh thành không khỏi tăng lên rất nhiều.”
“Nếu Trương đại nhân không phát hiện ra cái gì thì cũng đừng quá lo lắng, hôm nay khó có được ngày lành săn bắn, ngươi vẫn nên chơi đùa tận hứng một chút thôi.” Lý Minh Đạt xua tay ngăn lời nói của hắn lại, “Các vị khanh gia, hôm nay ai bắt được nhiều con mồi nhất, trẫm liền ban khối u mộc vạn năm có được mấy ngày trước cho người đó.”
Trong lòng mọi người hơi xem thường, khối u mộc vạn năm này là một cao tăng đắc đạo hiến tặng cho Lý Minh Đạt, nhưng đến cùng là miếng gỗ thơm này có công dụng gì thì lại không ai biết được.
Chỉ có Lý Dục cảm thấy hứng thú nhíu mày. Khối u mộc vạn năm à… Đây chính là bảo bối hiếm có thế gian. Chỉ là chẳng có mấy người biết được công dụng của nó là gì đâu?
“Dục nhi, Huyền nhi, trẫm nghe nói mấy ngày trước hai ngươi bị ám sát, hai ngươi không có gì đáng ngại chứ?” Lý Minh Đạt quan tâm hỏi.
“Bẩm phụ hoàng, nhi thần không sao.” Lý Huyền ôn hòa cười trả lời.
Lý Dục cũng lười biếng nói, “Không sao.”
Lý Minh Đạt nói, “Không sao là tốt rồi, vậy thì đều tự mình đi đi, chơi cho tthỏa thích.”
Mọi người lại tạ ơn một phen cuối cùng cũng được phóng ra hưng phấn bản thân vẫn đè nén, nhất thời trên trận tuấn mã vút cao, bụi đất tung bay.
“Hoàng thúc liệu có kiến giải gì đối với lời nói của Trương đại nhân không?” Lý Dục tùy ý hỏi.
Lý Triệt nhíu mày, “Chuyện Phiên bang còn có thể có kiến giải gì, ước chừng lại rục rịch rồi.”
Lý Dục nhẹ giọng cười cười, con mắt hẹp dài rũ xuống che đi suy nghĩ sâu xa, “Hoàng thúc thật đúng là đơn giản vô cùng. Năm ngoái người đứng đầu là hoàng thúc, năm nay kiểu gì ta cũng phải có được cảnh tượng như vậy một lần.”
“Ha ha, ngươi ngược lại không phục à, đành xem tiểu Tứ có nhường hay không rồi.” Lý Triệt cười nói, “Đúng rồi, tiểu Tứ đâu?”
“Tứ ca vừa rồi tản ra liền rời đi rồi.” Lý Dục lơ đễnh nói.
“Vậy chúng ta còn không nhanh đuổi theo?” Lý Triệt sải bước bước đi, “Đừng để tiểu Tứ giành trước một bước.”
Môi mỏng của Lý Dục nâng lên, “Được.”
Lúc Lý Huyền thấy Lâm Lập Hạ thì nàng đang dựa vào cọc gỗ an tĩnh ngủ nông, rõ ràng là một gương mặt đen như vậy lại làm lòng hắn ngập tràn cảm giác ấm áp.
Hắn đến gần đưa tay mơn trớn lông mày, mắt, môi của nàng, cuối cùng mới thấy nàng chậm rãi mở mắt.
“Có thể đi được rồi?” Lâm Lập Hạ dụi dụi mắt, đều do gió thu quá thoải mái, làm nàng ngủ thiếp đi.
Lý Huyền cưng chiều véo véo cái mũi của nàng, “Ừ, có thể.”
“Nhưng ta không biết cưỡi ngựa, đi kiể gì đây?” Nếu cưỡi chung một con ngựa với hắn mà để cho người khác nhìn thấy thì nguy rồi.
“Ta sớm đã kêu A Mộc dắt ngựa đi rồi.” Lý Huyền nói.
Lúc này Lâm Lập Hạ mới thấy để ý thấy bên cạnh đã không còn ngựa, lập tức “A” một tiếng, “Ta lại ngủ say như vậy?”
“Ngươi nói thử xem?” Lý Huyền chế nhạo nói.
Lâm Lập Hạ đứng dậy phủi bụi trên người một cái, “Vậy đi thôi, ngươi muốn mang ta đi nhìn cái gì đẹp mắt sao?”
Lý Huyền cười thần bí, “Dĩ nhiên.”
Lý Huyền dẫn Lâm Lập Hạ đi vào một con đường cực kỳ vắng vẻ, dọc theo đường đi chỉ thấy cây cối xanh um tươi tốt, thỉnh thoảng lại có một con chim không biết tên kêu lên.
“Sao mà dọc con đường này lại không người vậy?” Lâm Lập Hạ tò mò hỏi.
“Nghe nói trong rừng này thường có mãnh thú lui tới, mấy năm trước còn có người đi vào, nhưng mấy năm nay không ai dám nữa, bởi vì những người tiến vào chưa từng có ai đi ra ngoài.”
“Vậy ngươi còn dẫn ta tới?” Lâm Lập Hạ nghi ngờ nhìn hắn một cái.
Trong mắt phượng của Lý Huyền mang theo nhạo báng, “Ta chính là người tiến vào sau đó lại có thể đi ra ngoài được, chỉ là không ai biết được thôi.”
Người này thật là, rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật người khác không biết đây?
Đi khoảng chừng một khắc đồng hồ, Lâm Lập Hạ cuối cùng cũng thấy được A Mộc và mã phu đang đứng chờ ở dưới gốc cây.
Lý Huyền tiến lên cầm dây cương của hắn mã của mình xoay người một cái cưỡi lên, tiếp đó vươn tay ra với Lâm Lập Hạ, “Đi lên.”
Lâm Lập Hạ cũng không ngại ngùng, hào phóng đưa tay qua.
Không đếm xỉa đến hai ánh mắt kinh ngạc sau lưng, Lý Huyền vung xuống roi ngựa, hai người chạy nhanh về phía phương xa.
“Chỗ này là… Vách đá?” Lâm Lập Hạ nuốt một ngụm nước bọt.
Lý Huyền đứng thẳng đón gió, dưới ánh mặt trời ít đi vài phần nho nhã, nhiều hơn vài phần khí phách bức người. Hắn xoay người nói với nàng, “Tới đây.”
Lâm Lập Hạ lắc đầu một cái, “Không cần.”
Lý Huyền cảm thấy hứng thú nhíu mày, “Tại sao không tới?”
Lâm Lập Hạ cười gượng, “Không vì cái gì cả.”
“Đến đây đi, chỗ này rất đẹp.” Lý Huyền cảm thán nói.
Lâm Lập Hạ vẫn lắc đầu, nàng cũng muốn đi lắm chứ, nhưng nàng lại có chứng sợ độ cao ao ao ao ao ao.
Lý Huyền có chút bất đắc dĩ đi tới, “Khhông phải ngươi sợ chứ? Sợ độ cao?”
Vẻ mặt Lâm Lập Hạ có chút quẫn, người này sao lại thông minh như vậy.
Lý Huyền thấy thế thì trên mặt hiện lên ý cười, vừa định nói chuyện thì sắc mặt lại biến đổi, phi thân đẩy ngã Lâm Lập Hạ.
Hai người ngã rầm ở trên đất, trong lòng Lâm Lập Hạ căng thẳng, chẳng lẽ…
Giương mắt nhìn lên, bốn phía thế mà lại thật sự có nhiều hắc y nhân vây quanh, trên tay không ai là không cầm cung tên.
“Tứ điện hạ, lại gặp mặt.” Một hắc y nhân trong đó không có ý tốt nói.
Lâm Lập Hạ nhìn Lý Huyền một chút, phát hiện hắn cũng mang một vẻ mặt ngưng trọng.
“Ta lại không thấy hôm nay gặp mặt ngươi thì có chỗ nào vui mừng.” Lý Huyền châm chọc nói.
“A?” Hắc y nhân cũng không tức giận, “Không vui cũng không sao, dù sao…”
“Hôm nay cũng là ngày chết của ngươi.” Lý Huyền tiếp lời, trong mắt sáng bóng lấp lánh.