Đọc truyện Cùng Quân Ca – Chương 32: Tiểu thư Hà gia
“Tiểu thư tiểu thư, người xem cái này!” Mạch Tuệ đi tới quán nhỏ bán đồ trang sức , hưng phấn cầm lên một cây trâm.
Lâm Lập Hạ buồn cười vội vàng đi theo, nha đầu này một dạng giống như chưa
bao giờ gặp qua chợ náo nhiệt như thế, sinh động vô cùng.”Ngươi thích
cái này sao?”
Mạch Tuệ cầm trong tay một cái trâm gỗ cực kỳ bình thường, phía trên khắc Hoa Mẫu Đơn.
d.i.ễ.đà.n.lê.qu.ý.đô.n
“Vâng.” Mạch Tuệ gật đầu một cái.
“Ông chủ, cái này bán bao nhiêu?” Lâm Lập Hạ quay đầu hướng phía chủ quán nhỏ kia hỏi.
Ông chủ mặt mày hớn hở nói, “Cô nương con mắt thật tinh tường, cây trâm này là do sư phụ tôi điêu khác, vô cùng tinh sảo. Ta cũng không nhiều lời
với ngươi, 20 văn, như thế nào?”
“Tốt.” Lâm Lập Hạ từ bên hông
lấy ra tiền đồng đưa cho hắn, sau đó quay người lại cầm lấy cây trâm
trong tay Mạch Tuệ thay nàng cắm trên búi tóc, “Mạch Tuệ năm nay cũng là 13 đi, nữ hài tử cần phải hiểu được ăn mặc.”
Mạch Tuệ vì bởi nàng cài trâm lên tóc cho mình, hướng nàng nghiêng đầu cười cười, “Tiểu thư đẹp mắt không?”
Lâm Lập Hạ che miệng cười cười, tóc Mạch Tuệ vốn là búi thành hai búi tóc
nữ hài tử dễ thường, hai bên có dùng sợi tơ màu hồng thắt thành nơ con
bướm, có vẻ đáng yêu lanh lợi, hiện tại đột nhiên cắm cây trâm, nói có
bao nhiêu không hợp thì có bấy nhiêu không hợp.
Mạch Tuệ thấy thế cố làm vẻ tức giận bĩu môi, “Tiểu thư lại giễu cợt ta!” Nói xong muốn đưa tay lấy cây trâm trên búi tóc ra.
Lâm Lập Hạ bắt lại tay của nàng, “Mạch Tuệ, đây chính là tiểu thư ta tự
mình thay ngươi đeo lên, làm sao ngươi có thể lập tức liền lấy xuống?”
“Thế nhưng trông rất kỳ quái.” Mạch Tuệ làm sao mà có thể không biết ý xấu của Lâm Lập Hạ.
“Ha ha.” Lâm Lập Hạ vui thích cười cười, vươn tay đem cây trâm cầm xuống bỏ vào trong tay Mạch Tuệ, “Mạch Tuệ, phải giữ gìn cho thật tốt đấy. Tốt
lắm, chúng ta đi bên kia xem một chút.”
Nói xong nàng xoay người
trước bước ra. Trọng Lương cũng đi theo, chỉ có Mạch Tuệ ở lại tại chỗ
có chút mất hồn nhìn cây trâm trong tay mình.
Một lát sau nàng nắm cây trâm thật chặt trong lòng bàn tay, bước nhanh đuổi theo, “Tiểu thư, chờ ta một chút!”
* * *
Ước chừng lại qua một canh giờ, Lâm Lập Hạ rốt cuộc nhớ tới hôm nay còn có tiết mục chọn hoa thần.
Nàng nhìn xung quanh, cuối cùng hướng về phía thiếu nữ diện mạo thanh tú
hỏi, “Vị cô nương này, xin hỏi chọn hoa thần được tổ chức ở nơi nào?”
Cô nương kia nghe vậy sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh hồi hồn lại nhìn
ba người trước mắt này cười nói, “Các ngươi là vùng khác tới à.”
Lâm Lập Hạ gật đầu, “Quả thật, chúng ta vừa tới Lạc Dương ngày hôm qua,
nghe được người khác nói hôm nay có hội hoa thần cho nên muốn đi xem một chút.”
Trên mặt thiếu nữ hiện lên vẻ mặt “Ta biết ngay mà”, “Vậy các ngươi cũng thật đúng dịp, đến kịp hội hoa thần. Chỗ chúng ta chọn
hoa thần đều là ở trong “Vườn Mẫu Viên” phía trước, ngươi cứ đi thẳng,
chỗ nào có nhiều người nhất thì chính là chỗ đó. Gần nửa canh giờ nữa là bắt đầu đấy.”
Bồ.Công.Anh.di.en.da.nl.e.qu.y.don
Lâm Lập Hạ
nhìn con đường trước mặt một chút, quả thật có cũng rất nhiều người đang di chuyển về phía kia, nàng nhìn thiếu nữ cười cười, cảm kích nói, “Cám ơn vị cô nương này.”
Mắt hạnh nàng hơi cong, trong mắt lóe ánh
sáng, nụ cười nhàn nhạt xuyên thẳng đến đáy lòng người, nữ tử đối diện
không khỏi nghĩ, nếu như nữ tử này đi tham gia hoa thần thì sẽ thế nào
đây?
Bên trong Mẫu Đơn Viên, La Ti Ti ngồi trước gương đồng tinh tế nhìn gương mặt tinh xảo của mình.
Nàng đưa tay mơn trớn cánh môi đầy đặn của mình, đột nhiên cười khẽ một
tiếng, nghe nói năm nay người trong cung tới là Bát Vương gia, nếu trong cuộc tuyển chọn hoa thần mà được Bát Vương gia coi trọng thì cũng không tồi…
Nghĩ tới đây trên mặt nàng đột nhiên nổi lên một tia mịt
mờ, không, nàng phải lên làm hoa thần năm nay, phải vào cung đoạt được
sủng ái của hoàng thượng, phải leo lên vị trí không ai bằng.
Phụ
thân là đệ nhất thủ phủ Lạc Dương (nhà giàu có nhất Lạc Dương), nhưng
dân cuối cùng cũng không thể bằng quan, kể từ sau lần phụ thân cự tuyệt
hợp tác với Bạch đề đốc, Bạch đề đốc khắp nơi làm khó phụ thân.
Lần này ca ca chọc phải chuyện phiền phức, vốn có thể như bình thường dùng
tiền bạc để giải quyết, nhưng lần này Bạch đề đốc lại thế nào cũng không chịu bỏ qua, làm hại ca ca bây giờ còn đang phải ở trong đại lao.
Bạch đề đốc hướng phụ thân ám chỉ muốn nạp nàng làm thiếp, phụ thân dĩ nhiên không đồng ý, nhưng mắt thấy ca ca ở trong đại lao chịu khổ, phụ thân
cũng khó xử.
Là Ti Ti nàng là đệ nhất mỹ nữ thành Lạc Dương!
Không nói đên dung mạo, cầm kỳ thư họa nàng tinh thông mọi thứ, tuổi của tên Bạch đề đốc kia so với phụ thân nàng còn lớn hơn, thế mà lại dám
vọng tưởng muốn nàng làm thiếp của ông ta?
Còn có nữ nhi của ông
ta, hồi nhỏ đã thích cướp đồ của nàng, chỉ cần là thứ nàng thích liền
dựa vào thân phận của mình mà đoạt đi.
Thật là buồn cười!
Nàng phải nhận được thứ tốt nhất trên thế giới, Đề đốc Lạc Dương thì tính là gì! Một ngày nào đó nàng muốn ông ta phải ăn nói khép nép trước mặt
mình! Một ngày nào đó nàng muốn dùng năng lực của mình làm Bạch Hiểu Tuệ không chiếm được bất cứ thứ gì nữa.
Đôi môi nâng lên thành một
nụ cười âm hiểm, Bạch Hiểu Tuệ, Hà Tri Thu, các ngươi là nữ nhi của gia
đình quan lại thì như thế nào, hôm nay người thắng nhất định sẽ là nàng.
di.e..n.d..a.n.le..qu.yd..o.n
* * *
Nhìn tình cảnh người người chen chúc nhau phía trước, Lâm Lập Hạ không khỏi
run run một phen, gì kia, thật sự quá náo nhiệt mà, xem ra bất kệ là ở
cổ đại hay hiện đại, tuyển chọn mỹ nhân đều hấp dẫn con mắt của mọi
người nhất.
“Tiểu thư, nhiều người vậy căn bản chúng ta không nhìn được gì cả.” Mạch Tuệ oán trách nói.
Lâm Lập Hạ đẩy nàng về phía Trọng Lương, “Cho hai ngươi một nhiệm vụ, tiến về phía trước giành chỗ đi.”
“Giành chỗ?” Mạch Tuệ hơi giật mình.
“Đúng đúng đúng, ta chờ các ngươi tìm chỗ xong rồi sẽ đi qua, ta đi bên cạnh xem một chút.” …Bên cạnh có rất nhiều đồ ăn vặt.
“A…” Mạch Tuệ gật đầu một cái nhìn về phía Trọng Lương. Trọng Lương nhìn Lâm Lập Hạ một cái, cũng không nói gì liền đi cùng Mạch Tuệ.
Lâm Lập Hạ có chút hưng phấn chuẩn bị đi tới sạp hàng nhỏ, vậy mà lại bị một người tóm lấy cổ tay.
“Ta nói Hà tiểu thư này, cô mau trở về đi! Hoa thần sắp bắt đầu rồi, cô ở
đây ầm ĩ cái gì vậy!” Một phu nhân mặc y phục hoa sặc sỡ vừa kéo Lâm Lập Hạ vừa nói.
Lâm Lập Hạ không giải thích được nhìn bà ta một cái, “Vị phu nhân này có phải nhận lầm người hay không?”
Phu nhân có chút bất đắc dĩ nói, “Hà tiểu thư, ta biết rõ xảy ra chuyện như vậy trong lòng cô không dễ chịu, nhưng hoa thần này vẫn còn phải tiếp
tục, nhanh lên một chút trở về đi thôi, ta còn muốn trang điểm cho cô!”
Nói xong có chút thô lỗ lôi kéo Lâm Lập Hạ hướng về phía Mẫu Đơn Viên.
“Ta nói phu nhân, ngươi nhận lầm người rồi!” Lâm Lập Hạ nghĩ muốn giải thích, “Ta không phải Hà tiểu thư gì đó mà bà nói.”
“Hà tiểu thư, hội hoa thần này cũng không phải chuyện đùa,” Phu nhân cười
nói, nhưng nụ cười kia mang lại cảm giác không đúng, “Trong cung phái
Vương Gia xuống, nếu đột nhiên cô không tham gia, Hà tri phủ nên sẽ thế
nào đây?”
“Nhưng ta thật sự là không phải là Hà tiểu thư!” Lâm Lập Hạ oan khuất, tại sao người này căn bản không nghe nàng giải thích!
Một đường lôi lôi kéo kéo, Lâm Lập Hạ bị phu nhân dẫn tới một sương phòng, mà sau khi phụ nhân đi vào liền ngây người.
Bà nhìn Lâm Lập Hạ lại nhìn một thiếu nữ khác trong phòng, cuối cùng nhìn
thiếu nữ trong phòng kia nghi ngờ mở miệng, “Hà tiểu thư?”
Thiếu nữ được gọi là Hà tiểu thư có chút kinh ngạc gật đầu một cái, “Nhược di nương.”
Lâm Lập Hạ bất đắc dĩ nói, “Phu nhân, ta nói bà nhận lầm người rồi mà.”
“Vị tiểu thư này thật xin lỗi, ” Nhược di nương nói, “Mới vừa rồi Hà tiểu
thư chạy ra ngoài, lúc ta đi ra ngoài tìm vừa lúc thấy được ngươi, cho
nên liền…”
Lâm Lập Hạ cười cười mà nói, “Không có việc gì, cũng khó trách bà nhận lầm.”
Thì ra là ngũ quan Hà tiểu thư này thế nhưng cùng Lâm Lập Hạ có năm phần
tương tự, chỉ là Lâm Lập Hạ thiên về xinh đẹp, mà Hà tiểu thư này cũng
là dịu dàng thanh tú. Cộng thêm Hà tiểu thư mặc một thân xiêm y màu tím, vóc dáng hai người cũng không khác biệt lắm, nếu không nhìn kỹ thật sự
sẽ nhận lầm.
“Nhược di nương.” Hà tiểu thư mở miệng, giọng nói cũng thật mềm mại, “Thật xin lỗi, mới vừa rồi là ta quá luống cuống rồi.”
“Aizzz, ” Nhược di nương thở dài một cái, “Hà tiểu thư, vẫn nên nhanh chóng trang điểm di, nếu không không còn kịp rồi.”
Hà tiểu thư vẻ mặt ảm đạm gật đầu một cái.
Lâm Lập Hạ nghi ngờ mở miệng, “Vị Hà tiểu thư này, làm sao vậy?”
“Aizzz, ” Nhược di nương vừa giúp trang điểm Hà tiểu thư vừa nói, “Nói đến
chuyện này, thật đúng là quá xui xẻo mà, Xuân Hương sao có thể là một
người như vậy.”
Lúc này Hà tiểu thư đột nhiên nói, “Nhược di
nương, bà đi ra ngoài trước một chút được chứ, ta muốn cùng vị cô nương
này nói chuyện một chút.”
Nhược di nương có chút kinh ngạc, Lâm Lập Hạ lại càng kinh ngạc hơn, cùng nàng nói chuyện một chút?
Nhược di nương vốn còn muốn nói cái gì nữa, lại nhìn thấy sắc mặt có chút khó coi của Hà tiểu thư liền lui ra ngoài.
Lâm Lập Hạ đứng yên ở đó có chút không biết làm sao, Hà tiểu thư này tìm nàng có chuyện gì?
“Vị cô nương này, xin hỏi ngươi có biết múa hay không? Ngươi thay ta tham
gia cuộc so tài hoa thần có được không?” Hà tiểu thư đi tới trước mặt
Lâm Lập Hạ cầu khẩn nói.
Lâm Lập Hạ sửng sốt, “Ta?”
Hà tiểu thư mong đợi gật đầu một cái.
“Nhưng ta không biết múa.” Lâm Lập Hạ thật sự là đầu óc mơ hồ, “Xảy ra chuyện gì?”
Hà tiểu thư giống như muốn khóc ngồi vào một cái ghế bên cạnh, “Làm sao bây giờ, nên làm cái gì bây giờ.”
“Trước đừng khóc, nói cho ta biết có chuyện gì.” Lâm Lập Hạ nhẹ giọng nói ra.
Hà tiểu thư hốc mắt hồng hồng lúc này mới mở miệng, “Ta…ta, nhạc công của ta không thấy đâu.”
“À?” Lâm Lập Hạ cực kì mê hoặc, múa? Nhạc công? Chẳng lẽ nàng là muốn múa
khi tham gia chọn hoa thần? Nhưng…”Nhạc công thì ngươi tìm người khác
không phải là được rồi sao.”
Bồ.Công.Anh – die^~nda`nle^quydo^n
“Nhưng ta nếu không có nàng đánh đàn thì không múa được!” Hà tiểu thư khóc
lên, nàng tại sao phải như vậy lệ thuộc vào Xuân Hương như vậy, lệ thuộc đến mức bây giờ không có nàng căn bản không được!
Lâm Lập Hạ 囧… Tại sao có thể như vậy? “Ngươi không thể thử một chút sao?”
“Không cần thử, Xuân Hương với ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chỉ cần ta múa
nàng sẽ đánh đàn cho ta, không có tiếng đàn của nàng ta không múa được.” Hà tiểu thư ảm đạm nói, không ngờ Xuân Hương thế mà lại đi vào lúc này, nàng… Nên làm cái gì bây giờ.
Cho nên. . . . . . Hà tiểu thư
liền cái gì cũng không thử tuyệt vọng hỏi nàng có thể mua hay không? Mặc dù dáng dấp họ giống nhau, nhưng mà biết múa giống nhau – cái tỷ lệ này cũng quá nhỏ đi, hơn nữa, thay nàng đi tranh tài? Xem ra Hà tiểu thư
thật sự là hỗn loạn không rõ rồi.
Lâm Lập Hạ ngồi xuống bên cạnh nàng, vô cùng bình tĩnh mở miệng, “Ngươi cảm thấy mình không được sao?”
Hà tiểu thư ngẩng đầu lên, “Không có Xuân Hương ta không múa được.”
“Tại sao?” Lâm Lập Hạ hỏi.
“Tại sao?” Hà tiểu thư khổ sở nói, “Bởi vì trước kia đều như vậy, tiếng đàn
của nhạc công khác căn bản không phải ý ta , ta múa không được.”
“A ~” Lâm Lập Hạ hiểu rõ gật đầu một cái, “Như vậy ngươi không có nghĩ qua tự mình múa sao?”
“Tự mình múa?”
Lâm Lập Hạ cười nói, “Không có Xuân Hương, cũng không cần nhạc công khác, chỉ một mình ngươi múa.”
Hà tiểu thư nghe vậy nghi hoặc nhìn thiếu nữ trước mắt, không cần nhạc công, chỉ mình nàng múa?
“Xuân Hương không có ở đây, nhạc công khác cũng không được, như vậy, ngươi liền tự mình múa.”