Cưng Ơi, Yêu Anh Đi!

Chương 20 : Kẻ Yếu ? Người Mạnh ?


Bạn đang đọc Cưng Ơi, Yêu Anh Đi!: Chương 20 : Kẻ Yếu ? Người Mạnh ?

Cô trân trân hai mắt nhìn Jewels . Cô nàng Tóc – Vàng – Hoe hay đỏ mặt vì chồng tương lai của cô , hay ghen tị với cô và là một bản sao gần như hoàn hảo của cô một tuần trước . Nhưng mà , cái quái gì đang diễn ra vậy ???
Jewels bẻ quặp tay cô ra sau vô cùng điêu luyện , mặt lạnh lùng không cảm xúc . Cô ta sao lại ở đây ? Cô ta là gián điệp sao ? Eric có biết chuyện này không ? Tại sao lại như vậy ?
Cô tự trấn an bản thân mình . Bình tĩnh , đúng rồi – Hàn An Vy mày phải bình tĩnh ! Cô nhận thức được Hàn Thiên Vy đang quan sát cô chăm chú , từng cử động dù bé tí cũng lọt vào đôi mắt đen kiêu kì của cô ta . Cô ta mỉm cười đẹp đẽ , tựa như bầu trời trước cơn giông . Cô ta nâng cầm cô lên , bắt buộc cô nhìn vào đôi mắt kia . Cô nhếch môi :
– Hàn Thiên Vy ?! Tài thật nhỉ ?
Cô ta mặt hơi đen lại , nhìn cô trả lời :
– Hàn An Vy , chẳng lẽ cô không nhận ra tình thế của mình ? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt .
Cô cười , phải kéo dài thời gian . Không hiểu sao , cô có cảm giác sẽ có người đến cứu mình . Có lẽ , vì lời nói ban sáng của Eric làm cô có cảm giác đó . Cô thở dài một hơi , nói :
– Thà chết vinh chứ không sống nhục , cô chưa từng nghe câu đó à ?
Thiên Vy nghe xong càng tức giận , năm ngón tay bấu chặt vào làn da nõn nà của cô , gằn từng tiếng :
– Cả . Cuộc . Đời . Của . Mày . Vốn . Là . Nhục . Nhã !
Cô nghe xong mắt đỏ ngầu lên , tiếng nói khàn giận dữ :
– Mẹ mày và mày , à không cả ả đàn bà kinh tởm kia nữa … Dòng họ bọn mày mới nhục nhã !
Thiên Vy tức giận thụi vào bụng cô một cú . Ôi ! Đau khủng khiếp ! Cô rên lên . Bất thình lình , cô ta vung tay tát cô . Dường như bằng tất cả sức mạnh của cô ta . Cô ngã dúi xuống đất , nhưng may mắn Jewels đã kéo tay cô lại nhưng ôi ! Cánh tay cô như sắp gãy rồi .

Sự đau đớn như nghiền nát tất cả xương cốt của cô , cô cắn răng bật khóc . Đúng lúc đó , cô đã mong Long Hạo sẽ đến cứu cô … Nước mắt cô giàn giụa … Đáng lẽ cô không nên về đây , về lại cái nơi đau khổ này …
Hàn Thiên Vy chợt dừng lại , cúi xuống nhìn cô , trêu đùa :
– Đất nước này là kỉ niệm lúc bé của hai người ? Lãng phí bao nhiêu thời gian mà để bây giờ mới nói ra ? – Cô ta dừng lại , ra lệnh cho Jewels thả cô ra , gã kia cũng cất súng vào trong . Cô ta túm lấy tóc cô , kéo ngược lại , hét lên giận dữ :
– ĐÓ CHÍNH LÀ SỰ NHÚT NHÁT !!!
Cô nghiến răng , tay tức giận vung một cú đấm vào mặt cô ta , gầm :
– CÔ THÌ HIỂU GÌ ? Tôi đã luôn dõi theo anh ấy , nhưng không phải chờ mong anh ấy sẽ ngoảnh lại nhìn mình .
– Chính vì vậy nên mới nghe thật kinh tởm . – Cô ta chùi miệng đầy máu .
– Gì hả ?!!
– Đúng vậy . Ta không hiểu nổi . Cảm xúc mâu thuẫn của cô khi chỉ đứng phía sau và im lặng không làm gì ! Ngay cả khi thằng con trai cô yêu hơn mười năm trời ở ngay trước mắt cô !
– Khốn nạn !!!
Nhưng ngay khi cô túm lấy cổ áo cô ta , Long Hạo đột nhiên nhảy vào giữa , kéo hai người cô ra . Anh chạy tới chắn trước mặt cô ta , ra sức bảo vệ ! Ánh nhìn hằn học đầy thù hận của anh khiến cô chùn bước .
Và một bàn tay đỡ lấy cô , ngay trong lúc cô gần như sụp đổ . Tiếng nói dịu dàng vang lên :
– Abigail , cậu không sao chứ ?
Michael !
Cô khuỵu xuống , đau đớn lan tỏa khắp cơ thể . Đôi mắt đờ đẫn mờ dần , hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy … Anh đang ôm cô ta … Một thế giới của riêng hai người họ …


– Abigail … Abigail …
Mọi thứ thật mơ hồ . Cô loáng thoáng nghe tiếng nói của Eric và Michael :
Cô ấy không sao . Cậu không cần lo lắng , chỉ là thiếu máu và mệt mỏi nhiều ngày thôi .
Thế sao cậu ấy vẫn không tỉnh ?
Cậu Michael , cô ấy cần nghỉ ngơi . Tôi nghĩ cậu nên vào học , nếu cô ấy tỉnh tôi sẽ lập tức báo cho cậu .

Vậy … Tôi sẽ về trước , có gì anh báo lại cho tôi nhé . Cảm ơn .
Tiếng sập cửa nặng nề … Cô khó nhọc mở mắt . Ôi , đầu cô nặng trĩu … Khó chịu thật !
– Tỉnh rồi sao ?
– Ừ . Đây là phòng y tế trường ? – Cô quan sát xung quanh , cất tiếng hỏi .
Eric nhẹ nhàng ngồi ghế bên cạnh giường , bàn tay miết nhẹ đôi môi cô . Trả lời :
– Ừ .
Cô dù tức giận nhưng cả người đều ê ẩm , đầu óc quay cuồng , không còn hơi sức để phản khán . Cô quay đầu sang nhìn gã , nhìn gã đang mặc chiếc Blouse in logo trường LS thì cô có hơi ngạc nhiên , tò mò hỏi :
– Anh là bác sĩ trường tôi ?
– Có vẻ như thế . – Gã cuối cùng cũng chịu buông tha đôi môi cô .
– Tôi cứ tưởng anh là bác sĩ tâm lí ?
– Tôi cũng có bằng khoa ngoại mà .
Gã bĩu môi làm dỗi . Cô bật người trước hành động trẻ con ấy , nhưng mà càng cười càng đau . Đau cả thể xác lẫn tinh thần . Tâm cô như đã chết rồi , kể từ lúc anh bao che cho cô ta … Kể từ lúc anh đánh cô …
Cô đã sai rồi sao … ?
Cảm xúc mâu thuẫn của cô khi chỉ đứng phía sau và im lặng không làm gì ! Ngay cả khi thằng con trai cô yêu hơn mười năm trời ở ngay trước mắt cô !
Chẳng lẽ bảo vệ tình cảm mong manh này là sai sao … ?
Cô không muốn mất đi là sai sao … ?

Nước mắt lại một lần nữa tuôn trào , không thể kìm nén nữa …
Eric nhìn cô gái quỵ lụy vì tình trước mặt mình đây , thật chán ghét … Mà không hiểu sao … có chút đáng thương … Gã lắc đầu xua tan cái suy nghĩ ngu xuẩn đó , tiếp tục kế hoạch của mình .
– Tại sao em lại khóc ?
– Có lẽ … vì tôi đã sai … – Cô nói đầy mệt mỏi .
– Em không sai . Mà là do em quá yếu . – Gã nhanh chóng đưa ra kết luận của mình .
– Vì tôi yếu ? Không , Eric anh không hiểu . Trong tình yêu không có kẻ yếu người mạnh . Tất cả chỉ là … – Cô chưa nói xong thì bị gã chặn họng ngay.
– Kẻ yếu vốn đã định sẵn phải nằm dưới gót giày của kẻ mạnh . Kẻ yếu sẽ thất bại . Không muốn thất bại , hãy mạnh mẽ lên , vượt qua sự yếu hèn của chính bản thân mình . Nếu không thể … thì đó là kết cục .
Cô trân trân nhìn gã , cắn môi , xoay lưng về phía gã , mặt úp gối nói nhỏ , chỉ đủ để nghe thấy . Trong giọng nói uất ức xen lẫn bỏ cuộc :
– Tôi đã thua rồi .
Gã mỉm cười , xoa đầu cô âu yếm , ánh mắt đầy khích lệ :
– Mặc kệ thất bại bao nhiêu lần , kẻ duy nhất còn đứng vững là kẻ mạnh nhất ! Hơn nữa , tương lai bây giờ dù u tối mờ mịt nhưng em vẫn còn một tương lai xa hơn mà , phải không ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.