Cưng Ơi, Yêu Anh Đi!

Chương 2: Ly Dị


Bạn đang đọc Cưng Ơi, Yêu Anh Đi!: Chương 2: Ly Dị


Một câu chuyện tình buồn đã gây nên một bi kịch …
Hủy hoại tất cả những gì quan trọng của quá khứ …
Những gì còn sót lại chỉ là một cơ thể đau đớn và một trái tim tan nát …
——————-
Sau sự việc xảy ra ở Hàn thị , cô không biết đi đâu , cô chợt nhận rằng , bao bọc quanh cô chỉ là sự giả dối và tàn nhẫn .
Bỗng từ đâu mây đen ùn ùn kéo đến , cứ thế mưa ti tách từng giọt bao phủ lấy cô . Cô khóc , cô đã bắt đầu yếu đuối rồi nhỉ ? Không hiểu sao … giờ cô thấy nhớ mẹ thật …
Cô đã từng có một gia đình rất hạnh phúc , thật sự đó là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời cô .
Cô từng là cục cưng vàng của hai đại gia tộc Hàn và Kabra . Mẹ cô , bà Andrea Kabra là một người phụ nữ đầy quyền lực , một chính trị gia thiên tài . Cha của cô cũng tài năng không kém khi thành lập Hàn thị và dẫn dắt trở thành một trong top 100 công ty hàng đầu thế giới . Nhưng mà so với gia đình của mẹ , công ty của ông còn quá non trẻ . Biết được điều này , ông nội cô đã liên hôn hai gia tộc vì lợi ích , chỉ tiếc rằng khi đó mẹ cô đã lỡ yêu ông rồi , mà ông chả đoái hoài .
Hôn nhân của cả hai người không cãi vả , không biến cố , cứ yên bình như thế cho đến ngày cô ra đời . Mẹ nói đó là ngày hạnh phúc nhất của bà , khi đó tiếng chuông tiếng chuông nhà thờ reo vang như giáng ơn cho cô … Cứ thế cô sống trong sự bảo bọc của cha mẹ , cô hạnh phúc lớn lên từng ngày …
Cô nhớ kĩ ngày hôm đó , khi nhà cô đang đi nghỉ mát tại vùng Kyoto Nhật Bản . Khi đó , hoa anh đào rơi rất nhiều , hoa rơi ngợp cả một vùng trời . Từng tiếng cãi vã ập vào trong tâm trí non nớt của đứa trẻ …
– Chúng ta ly dị đi .
– Tại sao chứ ? Chúng ta trước giờ sống rất tốt mà … Hơn nữa chúng ta còn có An Vy bảo bối mà , không thể cứ nói chia tay là chia tay được . – Giọng nói van nài của mẹ vang đều đều , phải biết mẹ cô trước giờ chưa bao giờ nhún nhường trước ai cả , để nói những lời này chắc mẹ cô đã phải đau khổ rất nhiều .
– Anh không còn , à không … anh chưa bao giờ yêu em cả .
– Nếu không yêu em , anh còn kết hôn với em làm gì … lợi dụng em sao ???
– Em thông minh mà phải đoán ra ngay chứ ! – Giọng ông tràn đầy vẻ chán ghét , khó chịu .
– Em muốn biết lý do thật sự ! – Mẹ cô quả quyết .

– Em muốn biết ? Được ! Anh có người khác rồi từ trước khi kết hôn với em cơ !
Tình yêu của đôi ta trong đêm thường …
Hóa ra cũng chỉ là ảo tưởng trong bóng đêm vô sắc …
Trái tim yêu thầm lặng , khẽ một tiếng …
Vỡ vụn …
——————–
Đêm hôm đó , lần đầu tiên An Vy chứng kiến mẹ mình khóc , bà nức nở như giọt nước tràn ly . Đó cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy thế giới này … thật bất công !
Bà Andrea ra sức lắc đầu , bà không thể tin được … không thể nào … Giọng bà run run :
– Anh nói dối ! Anh nói dối ! – Hòa lẫn vói tiếng khóc là tiếng nấc nghẹn ngào của bà .
– Andrea , em từng tự dối mình nữa , đúng vậy anh yêu cô ấy , hơn nữa bọn anh cũng đã có con rồi … Anh muốn cho cô ấy một danh phận , cho con gái của anh một người cha . – Hàn Kính Trung thấy bà ấy đau khổ như vậy ông cũng mềm lòng , dù sao cũng là vợ chồng sáu năm rồi .
Andrea vừa nghe ông ta có con đã bất chợt ngã quỵ , bà không thể nào chống đỡ nổi nữa . Bất chợt ba ôm đầu cười điên dại , hét to :
– Ha ha ha … Ôi ! Thật đau đớn ! Thật là thất vọng ! Ha ha ha … – Bây giờ bà điên rồi ! – Ông Hàn thấy vậy cũng hét lên .
Giờ bà chỉ muốn nhảy ra ngoài , hét cho đến cạn hơi thở …
Cứ thế , bà ngất lịm đi , bà mệt mỏi rồi , bà muốn dừng lại … dẫu biết nếu làm thế bà sẽ mất tất cả …
An Vy sau này thực sự mới biết , đứa con gái đó ông đã có từ khi cô ra đời rồi , ông đã phản bội hạnh phúc gia đình , ông đã đập vỡ trái tim của mẹ .
Những ngày sau đó , mẹ cô đập vỡ hết đồ đạc , bà điên cuồng nhưng mà cô biết … bà đã sụp đổ rồi . Ngay cả những tin đồn xung quanh cũng dần trở thành sự thật , trở thành những con dao sắt nhọn đâm thẳng vào trái tim của mẹ .
Khi sự tổn thương dần dần ngự trị lấy căn biệt thự lạnh giá , ông lại đem ả đàn bà Kiều Vy Oanh cùng con gái ả về . Liệu khi ông hành động như vậy , ông có tự hỏi rằng mình đang thiêu đốt mẹ cô trong sự tan vỡ này không ?



Kể từ sau sự việc đó , mẹ cô không còn tham dự vào bất cứ việc gì , bà không ăn , hằng đêm cứ ru rú một mình , đôi lúc bà lại cười cười rồi khóc . Dù cha cô biết chuyện này ông vẫn không nổi lên một tia thương hại ngược lại ông ta còn khinh miệt : Hừ ! Bà ta điên rồi ! Cứ đưa vào trại tâm thần cho nhanh đi !
Nhưng mà ông không biết , người phụ nữ đó vì yêu ông nên mới điên dại như vậy , chỉ có bóng đêm mới có thể an ủi trái tim không còn nguyên vẹn của bà . Khi ông rời xa bà , ông có nhiều thú vui bên người phụ nữ khác . Còn bà , khi xa ông , bà chỉ có nỗi đau của sự tan vỡ …
Không cần rung động đến tâm can , chỉ cần yêu nhau một lần …
Yêu đến cuối cùng bị thương , khóc đến thật tuyệt vọng !
——————
Vài tháng sau , ả đàn bà ấy có thai , mẹ cô đau đớn , cha cô vui mừng . Mới hôm qua là vợ chồng , chớp mắt trở thành kẻ xa lạ … không , bà đã trở thành kẻ thù của ông rồi .
Bỗng nhiên một ngày , mẹ cô đột nhiên bước ra khỏi phòng , xuống lầu ăn cơm . Thấy mẹ cô vô cùng vui mừng , cứ như con mèo nhỏ cọ cọ vào lòng mẹ , tiếng hỏi ngây thơ non nớt của trẻ con cất lên :
– Mama , tại sao mấy bữa nay mama không ra ăn cơm với con ? Con nhớ mama lắm đấy ! – An Vy nhỏ nhỏ chui toạt vào lòng mẹ , hưởng thụ hương thơm quen thuộc .
– Ngốc ạ ! Mama cũng rất nhớ con , mama bận xíu thôi ! Cục cưng của mẹ , con càng ngày càng đẹp nha ~ Bà Andrea vui vẻ nở nụ cười , giọng nói cũng cao lên một bậc , tỏ vẻ tán thưởng con gái .
Thấy vậy , cô nhóc nào đó vểnh cái mũi cao lên , len ra ngoài vỗ vỗ ngực :
– Đương nhiên ! Con là ai chứ !
– Ừ , ẹ thơm cái nào *chụt chụt*
Tiếng cười đùa vui vẻ của hai mẹ con vang vọng khắp cả căn biệt thự , xua tan đi cái giá lạnh mấy tháng nay . Cứ thế , người chạy – người bắt nhanh chóng chạy tới bàn ăn . Khi nhìn thấy Vy Oanh cùng Thiên Vy ngồi ở vị trí chủ nhân căn nhà , nụ cười trên môi bà Andrea tắt ngúm . Bà nắm lấy tay cô , dắt đến chỗ bàn ăn nhưng lại không ngồi vào ghế , thản nhiên bước đến chỗ Hàn Kính Trung , cất giọng uy quyền :
– Tôi chỉ nghỉ ngơi mấy tháng mà ông đã làm đến như thế này rồi à .

– Hừ ! Hết điên rồi à ? – Giọng ông lạnh nhạt như thường .
Bà Andrea không muốn gây lộn trước mặt con gái nên coi lời ông nói như hư vô , đi đến trước mặt Kiều Vy Oanh , nhẹ nhàng nói :
– Mời bà đi đến chỗ khác ngồi , tôi mới là nữ chủ nhân của ngôi nhà này .
– Bà định làm cái gì thế hả ?
Hàn Kính Trung vội chạy đến chắn trước mặt bà . Nhưng mà bà đã khóc đủ rồi , giờ bà sẽ bảo vệ con gái của mình , nhất quyết không nhượng bộ ! Bà bình tĩnh ngẩng mặt lên , cười chế giễu :
– Sao thế ? Sợ người tình nhỏ bé bị ăn hiếp à ?
Nghe vậy , ông Hàn tím mắt , giơ tay lên đánh thì Kiều Vy Oanh chụp ngăn lại , bộ dáng nước mắt lưng tròng khiến người khác xiêu lòng :
– Anh à , đừng như vậy ! Là em sai , em xin lỗi chị .
– Cô không cần phải giả nai với tôi , nếu biết mình sai tại sao lại không đi đi , ở đây nói chuyện làm gì ? – Giongj bà lộ rõ sự chán ghét .
– Cô dám ăn nói thế à ?
Ông Hàn Kính Trung lại định xông lên , thế nhưng tiếng khóc của Thiên Vy cùng An Vy làm tất cả người lớn dừng lại . Thế là cả hai người mẹ cùng đến an ủi con của mình còn ông Hàn cũng bước tới chỗ Kiều Kim Oanh an ủi . Mẹ cô cắn chặt răng , cứng rắn dắt tay cô đi lên lầu .
Ma xủi quỷ khiến thế nào , gia đình hạnh phúc kia cũng bước lên , chen trước mặt cô và mẹ . Đã gần bước lên xong nên mẹ cô không nhượng bộ , xuyên thẳng , nhưng mà không ngờ rằng , người đàn bà kia cũng đi . Kết quả mẹ cô và bà ta va vào nhau , Hàn Kính Trung nhanh chóng tới đỡ bà ta , mẹ cô loạng choạng , khó khăn lắm mới đứng lên được , cô cũng vội tới kéo bà . Sau khi ổn định , lão già kia nhanh chóng ập tới , tát thẳng vào mặt mẹ cô một tiếng chát chói tai , hét lên :
– Vô liêm sỉ ! Bà đúng là độc ác !
Mẹ cô mắt rưng rưng , ai oán nhìn ông . Nhưng mà bà đã bị họ Kiều kia chắn trước mặt , bà ta khóc nức nở :
– Anh ! Anh đừng như vậy mà , em sợ , Thiên Vy khóc đấy !
Mẹ cô trợn mắt , người té là cô , người bị tát cũng là cô ! Tại sao bà ta chưa bị bay cọng lông khỉ nào mà khóc thế !? Người phải khóc là bà đây !
Nói rồi bà ta quay qua mẹ cô , ríu rít xin lỗi , tay đưa qua nắm tay mẹ cô nhưng thực chất bà ta là đang kéo mẹ cô té xuống ! Mẹ cô bị kéo , không giữ thăng bằng rớt xuống , thế nhưng mẹ cô cũng bấu lấy áo bà ta , ánh mắt hiện rõ có chết thì chết chung đi !!!
Sự việc diễn ra quá nhanh , lúc cô nhận ra thì đã thấy mẹ cùng bà ta nằm trên vũng máu . Hàn Kính Trung lập tức bế bà ta vào bệnh viện , bỏ mặc mẹ cô nằm thoi thóp , quanh tai cô chỉ nghe thấy tiếng khóc của Thiên Vy cùng tiếng rống của cha . Cô bắt đầu òa lên :
– Mẹ ơi , mẹ ơi !

Bà Andrea vươn cánh tay đầy máu nắm lấy tay của An Vy dặn dò :
– Vy im lặng nghe mẹ đây … Mẹ không thể chịu … nổi nữa … Nghe mẹ … – Bà Andrea thở hổn hển , gấp rút nói :
– Cục cưng của mẹ … nhớ lấy con là con gái của Andrea Kabra , là cục cưng của gia tộc ta . Đừng yêu đuối … hãy mạnh mẽ lên … con đừng hận thù … mẹ thực sự … thực sự không hận vậy nên con cũng đừng hận … hận thù mệt mỏi lắm con à … mẹ mệt rồi .
– Ha ha … có con ở đây dù sao mẹ cũng đã mãn nguyện rồi … – Bà nặng nhọc nâng tay chùi nước mắt cho An Vy nhưng càng chùi càng bẩn , tay bà vô lực rơi xuống , nói lời cuối cùng :
– An Vy , mẹ yêu con nhiều lắm … yêu con rất nhiều … mẹ muốn nhìn con lớn , muốn nhìn con học đại học … rồi tốt nghiệp … rồi cưới … rồi … – Bà phụt máu , cô khóc rống lên .
– An Vy I love you … so … so much … – Cánh tay bà thõng xuống , khuôn mặt nhắm lại , im lìm .
Cô vội vàng ôm mẹ :
– Mẹ ơi … đừng bỏ con … Mẹ ơiiiiiiiii !!! – Tiếng khóc cô nhỏ dần , nhỏ dần rồi tắt ngúm …


Cùng lúc đó …
– Thiên Vy , mẹ biết mẹ sẽ không qua khỏi , con … hãy nghe kỹ đây – Dù sắc mặt đã trắng bệt , bà ta vẫn cố nói .
– Thiên Vy , hãy trả thù ẹ , trả thù cho đứa em trai chưa kịp ra đời đã bị giết hại của con … hãy đòi lại tất cả … Mẹ không cam lòng , lẽ ra chúng ta đã có một gia đình hạnh phúc , lẽ ra … Thiên Vy mẹ yêu con … nhớ lấy …
Tít tít tít … ” Tiếng nhịp tim ngưng đọng khiến Thiên Vy bàng hoàng , nước mắt ào ào tuôn ra như suối .
– Mẹ ! Mẹ …
Khi đó , một cô gái mang hận thù …
Còn người kia , mang theo thù hận …
Bánh xe vận mệnh đã bắt đầu xoay chuyển …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.