Bạn đang đọc Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà – Chương 8 + Chương 12
12/01/2022
Edit: Nhật Nhật
Góc khoe tranh. Không biết tôi đã dí nó vào đâu chưa, nhưng mà tôi thích mấy bông hoa lòe loẹt kiểu này lắm :)))))
…
Chương 11
Bạch Lê không hề biết đến topic thảo luận trên diễn đàn. Ăn xong, cậu cùng Chí Tôn nằm vào trong khoang trò chơi.
Login vào game, nhìn hai cái ổ gà vừa to vừa sâu cách mình không xa, thái dương Bạch Lê giựt giựt hai phát.
“Mấy người chơi này… Định làm cái gì đây…” Bạch Lê quay đi, vô thức nói ra miệng.
Cậu không nhớ mình có tạo module đào ao nuôi cá, mấy game thủ kia sao chưa gì đã đào ao trước rồi?
Hay là chờ những người chơi đó online, cậu bí mật quan sát một chút xem rốt cuộc là bọn họ nghĩ như thế nào đi. Chỉ khi hiểu được suy nghĩ của họ, cậu mới có thể căn cứ vào tính huống thực tế để thiết kế thêm đạo cụ.
Kiểu gì cũng cứu lại được.
Bên cạnh không biết từ lúc nào mà nhiều thêm một người.
“Lại gặp nhau rồi, [Lê Bạch].”
Người đến Bạch Lê chưa từng gặp qua, nhưng nghe giọng một cái là cậu nhận ra ngay. Bạch Lê nhìn khuôn mặt mới chỉnh sửa lại của Văn Tinh Diệu, hỏi: “[Yêu Tinh] à?”
Người này chắc là đã thấy vật phẩm “Thay hình đổi dạng” rồi.
“Ừ.” Bạn mới liếc mắt một cái đã nhận ra mình, Văn Tinh Diệu vui vẻ mỉm cười. Khuôn mặt được chỉnh sửa lại trông cho bình thường, nay nhờ nụ cười đó lại trở nên không tầm thường.
Thấy Bạch Lê hoàn toàn không kinh ngạc về việc hắn đột nhiên chỉnh sửa lại dáng vẻ bên ngoài, Văn Tinh Diệu nghĩ một chút, trực tiếp hỏi ra nghi vấn trong lòng mình: “[Lê Bạch], cậu có phải là… Người thiết kế trò chơi này không?”
“Phát âm tên chỉ đổi ngược lại, còn là người đầu tiên đăng nhập vào game nữa, có hơi trùng hợp.”
Nếu đáp án là khẳng định, vậy nhưng chỗ trước đó nghĩ không ra đều sẽ được khẳng định, tại sao đối phương lại quen thuộc với nhiệm vụ trong game như vậy, tại sao tối hôm trước, hắn chỉ thuận miệng đưa ra một đề nghị, ngày thứ hai mong muốn đó đã biến thành hiện thực rồi.
Bạch Lê không định giấu giếm chuyện này, mà cậu cũng nghĩ căn bản là chẳng giấu được bao lâu, vì thế dứt khoát gật đầu thừa nhận luôn: “Đúng, là tôi.” Xong cậu lại giơ tay ra hiệu “Suỵt” một cái, “Nhưng mà anh nhớ giúp tôi giữ bí mật chuyện này ha, tạm thời tôi vẫn chưa muốn có quá nhiều người biết đến mình.”
Thân phận bị Văn Tinh Diệu đoán được là chuyện đã nằm trong dự đoán của Bạch Lê, nhưng sau này trà trộn trong đám đông người chơi, khả năng bại lộ thân phận của cậu sẽ giảm xuống rất thấp.
Rõ ràng là một động tác trông vô cùng ấu trĩ, nhưng khi Bạch Lê làm thì lại rất tự nhiên, nhìn không có chút gì là miễn cưỡng. Trong nháy mắt, nội tâm Văn Tinh Diệu như có gợn sóng, hắn vô thức gật đầu, “À” một tiếng, xem như là đáp lại.
“Ha ha, cám ơn nhé, tôi biết anh sẽ đồng ý mà.” Bạch Lê tiến lại, muốn vỗ vỗ vai đối phương, kết quả tới gần mới phát hiện, đối phương cao hơn mình những nửa cái đầu, cái tay mới duỗi ra được một nữa dùng tốc độ còn nhanh hơn rụt trở về.
Sao cậu lại quên mất không chỉnh lại chiều cao cho mình chứ, để cậu cao hơn một tí! Thực ra bên ngoài cậu cũng không phải dạng thấp, chỉ có thể nói là do [Yêu Tinh] quá cao thôi!
Văn Tinh Diệu làm bộ như không nhìn thấy gì cả, cúi đầu mở khu mua sắm trong game ra. Đương nhiên, từ góc nhìn của Bạch Lê, cậu hoàn toàn không nhìn ra đối phương đang làm gì.
Đứng tại chỗ một chốc, cả người Bạch Lê đột nhiên cứng đờ ra, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cũng trợn lên.
“[Yêu Tinh], anh đang làm gì thế? !” Thậm chí vỡ tiếng luôn.
Bất cứ ai nhìn thấy tài khoản cá nhân của mình đột nhiên có một đống lớn tiền chuyển vào đều không thể giữ bình tĩnh được.
Cái “Tài khoản cá nhân” này cũng không hẳn là cá nhân trăm phần trăm, nhưng số tiền người chơi tiêu dùng trong khu mua sắm sẽ có 70% chảy vào ví của người thiết kế, hình dung như vậy cũng không sai lệch nhiều lắm.
Mới vừa nãy, Bạch Lê trông thấy hạn mức tiêu dùng của người chơi trong khi mua sắm đột nhiên tăng vọt. Mà lúc này trong game chỉ có cậu với Yêu Tinh thôi, cậu thì không phải rồi, vậy chỉ có thể là [Yêu Tinh] đang mua đồ.
“Tôi mua một ít đạo cụ.” Văn Tinh Diệu hình như cũng không hiểu sao Bạch Lê lại hốt hoảng như vậy, hắn nói rất thản nhiên, trong lúc nói số lượng đạo cụ ấn mua vẫn không ngừng tăng lên. Còn nhân tiện khen một câu, “Cậu chăm chỉ thật đấy, một buổi tối mà làm được nhiều vật phẩm như vậy, không tồi.”
Xem dáng vẻ này, nếu không phải vật phẩm bên trong khu mua sắm không giới hạn số lượng, chỉ sợ sẽ bị đối phương mua hết luôn mất.
Không tồi cái gì mà không tồi hả, đồ vật có nhiều hơn nữa cũng không phải lý do để anh điên cuồng mua mua mua như vậy đâuuuuu…
“Dừng dừng dừng.” Bạch Lê vội vàng ngăn đối phương lại, “Không dùng hết nhiều như vậy đâu, chỗ anh mua có mà cùng nửa năm một năm cũng không hết được ấy…”
Nhìn một cái, đối phương mua một phát 200 gói vật phẩm công cụ vàng, 100 gói nước suối thần kỳ, gói phân bón lớn nhất 100 cái. Không chỉ có như vậy, Bạch Lê lặng lẽ liếc nhìn số kim cương trong tài khoản game của người kia, quả nhiên không ngoài dự liệu, hay lắm, trực tiếp có hơn 10 nghìn tiền kim cương luôn.
Tính tính thử một cái, mua hết chỗ này cũng phải bỏ ra đến gần 50 nghìn tinh tệ đó!
Bạch Lê thấy trời đất quay cuồng, đầu váng mắt hoa. Đây là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy trình độ tiêu tiền như nước của người dân vũ trụ…
Chỉ có mình Yêu Tinh như này thôi, hay là cả những người khác cũng giống thế này vậy?
Bạch Lê dại ra, mãi vẫn không nói được câu nào.
Văn Tinh Diệu coi như nể tình, nghe Bạch Lê nói vậy thì cuối cùng cũng chịu dừng lại hành vi điên cuồng nạp tiền của mình, thấy dáng vẻ sốc không chịu nổi của cậu thì bật cười hỏi: “Như vậy không tốt sao, coi như là tôi quan tâm đến công việc làm ăn của bạn bè thôi mà. Với lại, cậu là người thiết kế trò chơi, bày bán vật phẩm chính là để ame thủ chịu bỏ tiền ra nạp game, tôi mua nhiều như vậy, cậu nên thấy vui mới phải chứ?”
“Vui thì có vui…” Bạch Lê nhỏ giọng giải thích một câu, “Nhưng thực sự là anh mua quá nhiều…”
Người nghèo ngước nhìn.jpg
Bạch Lê hoàn toàn không còn gì để nói với anh giai nhà giàu trước mặt, chờ trái tim đang đập loạn cào cào của mình bình thường trở lại, cậu mới cùng Văn Tinh Diệu đi tìm ông trưởng thôn trả nhiệm vụ, thuận tiện nhận nhiệm vụ thứ ba.
Nhiệm vụ thứ ba là ở trước của nhà khai khẩn một mảnh ruộng, gieo xuống hạt giống đầu tiên. Bạch Lê nghĩ, có thể nhân dịp này dạy [Yêu Tinh] cách sử dụng phân bón và nước suối thần kỳ, coi như là… Coi như là cung cấp dịch vụ hậu mãi cho đối phương đi.
“Trước tiên lấy mảnh ruộng 3×3 trong gói quà nạp lần đầu ra, tìm vị trí thích hợp để đặt, như vậy chúng ta không cần tự mình khai khẩn nữa.”
“Được.” Làm theo.
“Xong rồi lấy cuốc nhỏ đào một hố nông trên mặt đất.”
“Được.” Ngoan ngoãn làm theo.
“Chọn một hạt giống bỏ vào trong hố đất mới đào, lấp đất lại, nhớ không được nén đất quá chặt.”
“Được, sau đó thì sao?” Tiếp tục làm theo.
“Nước suối thần kỳ có thể đẩy nhanh quá trình sinh trưởng của hạt giống, kết hợp hai loại phân bón khác nhau lại, một cái có thể thúc cây trồng phát triển cao hơn, một cái thì giúp cây ra trái lớn hơn, anh xem muốn làm thế nào rồi tự kết hợp.”
“Cái này có thể dùng tất hoặc không dùng cũng được à?”
“Ừ.”
Bạch Lê cảm thấy Văn Tinh Diệu thực sự là học sinh ngoan ngoãn nghe lời nhất mà mình từng gặp, chờ dạy xong một loạt thao tác đơn giản ban đầu, cậu không nhịn được khen đối phương một câu: “Anh học nhanh thật đấy.”
Văn Tinh Diệu có đi có lại, cũng khen Bạch Lê: “Là nhờ thầy giáo biết cách dạy.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, bầu không khí càng trở nên hòa hợp, xung quanh cũng tỏa ra mùi hương tri thức thơm ngát.
Mà hai cái hố to Bạch Lê nhìn thấy lúc mới vào game kia, đã bị cậu ném ra sau đầu, tạm thời không rảnh bận tâm.
Đại gia nhà giàu đứng trước mặt, hai cái hố đất thì có đáng gì?
Ở một bên khác, sĩ quan phụ tá Đường Nghênh cũng nhận được đầy đủ 299 phần báo cáo cảm nhận sau khi “Chơi” trò chơi.
Anh ta đọc qua một lượt, rất nhanh đã đặt xấp báo cáo cảm nhận dày cộp đó xuống bàn làm việc.
Giỏi lắm, viết giống hệt nhau, y như đúc từ một khuôn ra vậy, không cần xem cũng biết nội dung bên trong là đủ các loại khen ngợi thổi phồng như thế nào rồi.
Dù sao từ lúc out game ra đến bây giờ, ngay chính anh ta cũng khen trò chơi này từ trên xuống dưới, bao gồm cả người thiết kế không sót chỗ nào đây!
Không nói đến cảnh sắc trong lành dễ chịu, vật phẩm bán trong khu mua sắm đúng chuẩn ngon bổ rẻ ra, thì tâm trạng nóng nảy dễ cáu gắt trước khi chơi game cũng đã biến mất hoàn toàn, không thấy bóng dáng đâu. Không chỉ có một hai binh lính nói trong “Báo cáo cảm nhận” rằng, thời gian chơi game sáu tiếng dường như chỉ chớp mắt một cái đã hết, sau khi từ khoang trò chơi đi ra, bọn họ thấy giống như mình mới đánh một trận ba ngày ba đêm ngoài vũ trụ về, có loại cảm giác hoài niệm đồng thời tràn trề sảng khoái.
Nói tóm lại là, sướng!
Gần như tất cả mọi người đều định nghĩa loại trải nghiệm mới mẻ này thành mong muốn khám phá trò chơi.
Quả nhiên là game do thượng tướng đề cử có khác, hoàn toàn khác biệt! Đường Nghênh gãi cằm ngẫm nghĩ, đột nhiên thấy avatar của thượng tướng trên máy liên lạc sáng lên, dấu chấm nhỏ bên cạnh hiển thị là màu xanh lá.
Như vậy nghĩa là thượng tướng đang online.
Thượng tướng yêu dấu của tôi ơi, ngài online mà sao không liên lạc với cấp dưới đáng yêu của mình là tôi đây một chút hả!?
Đường Nghênh nhanh nhanh chóng chóng nhắn tin qua.
—o0o—
Chương 12
“Sao lại dừng lại thế?” Bạch Lê ngẩng đầu nhìn về phía Văn Tinh Diệu cách vách.
Nhà tranh của hai người đặt ngay cạnh nhau, lúc đặt đất ruộng để gieo trồng cũng là một người bên trái nhà, một người bên phải nhà, thành ra đất của hai người chỉ cách nhau có độ một mét.
Nửa tiếng trước, Bạch Lê dạy Văn Tinh Diệu cách trồng trọt trong game cùng phương pháp sử dụng phân bón, nước suối thần kỳ và các loại công cụ nhà nông xong. Chín miếng đất thì một miếng dùng để dạy học, 8 miếng còn lại giao cho Văn Tinh Diệu, để hắn tự do phát huy.
Phương pháp canh tác trong game nông trại đương nhiên đã được tinh giảm đi nhiều so với trong hiện thực… Hoặc phải nói chính xác là bị đơn giản hóa thành phong cách ngốc nghếch. Nói tóm lại, Bạch Lê biết phương pháp trồng trọt này ai cũng có thể học được, cho nên mới yên tâm để Văn Tinh Diệu tự làm ruộng của mình.
Thời gian chờ để được thu hoạch cũng được rút ngắn lại rất nhiều, ví dụ như là hạt giống lúa mì cấp một, chỉ cần một tiếng là có thể thu hoạch. Nếu sử dụng nước suối thần kỳ, thời gian còn có thể rút ngắn nữa.
Hai người tự bận rộn trên đất ruộng của mình, chờ hạt giống trồng xuống có thể thu hoạch. Sau đó Bạch Lê phát hiện người cách mình không xa kia đột nhiên dừng lại một chút, nghĩ là đối phương gặp khó khăn gì trong lúc gieo trồng, cậu bèn săn sóc hỏi một câu.
Thầy Bạch muốn đảm bảo chất lượng dịch vụ sau bán hàng của mình nha.
Thực ra cũng không phải vấn đề gì, Văn Tinh Diệu nhận được thông báo từ máy liên lạc, báo là phụ tá Đường Nghênh nhắn tin tới, hỏi hắn có muốn out trò chơi để trả lời đối phương không.
Văn Tinh Diệu nghĩ, Đường Nghênh tìm hắn chắc cũng không phải vì chuyện gì quan trọng, nếu không đã không chọn cách nhắn tin thế này. Chuyện tối qua hắn giao, Đường Nghênh sẽ y lệnh mà làm, huống hồ… Hắn liếc nhìn đám lúa mì chỉ cần chờ thêm 10 phút nữa có có thể thu hoạch trước mặt, quyết đoán chọn cách – coi như không biết gì.
“Không có gì, vừa rồi đang nghĩ chút chuyện thôi.” Văn Tinh Diệu tùy tiện nghĩ ra một lý do.
“Ồ!” Không phải là gặp vấn đề khó giải quyết là được rồi. Bạch Lê nhìn chín khối đất đã làm đất gieo hạt xong đâu vào đấy, đứng dậy nói một câu, “Tôi vào nhà nhìn thử cái đã, có chuyện gì anh cứ gọi tôi một tiếng là được.”
Xem bài trí trong nhà chỉ là việc phụ, muốn tìm chỗ yên tĩnh, nghĩ xem nên tạo thêm vật phẩm gì để bán trong khu mua sắm mới là chính.
Văn Tinh Diệu đang trồng trọt hào hứng, còn tính chờ thu hoạch xong đợt lúa mì này sẽ gieo tiếp thêm một lượt nữa, vì thế nghe Bạch Lê nói vậy cũng không có phản ứng gì.
Hắn cảm thấy mình đã học xong ra trường rồi! Không có giáo viên bên cạnh vẫn có thể hoàn thành toàn bộ công tác từ gieo giống đến thu hoạch.
“À, được, cậu đi nghỉ ngơi đi, ruộng của cậu tôi sẽ trông chừng giúp luôn cho.”
Văn Tinh Diệu thấy ruộng của Bạch Lê không tưới thêm nước suối, cùng không bón thêm phân, trong giọng nói không hiểu sao có chút “Trìu mến”. Ôi, ruộng đất đáng thương, chủ nhân của chúng mày thế mà không cho chúng mày thêm tí dinh dưỡng nào, thật là tội nghiệp!
Bạch Lê không để ý thấy ánh mắt kỳ quái của Văn Tinh Diệu, quay người đi vào trong nhà. Về phần Văn Tinh Diệu, hắn lại chuyển sự chú ý của mình lên chỗ lúa mì sắp được thu hoạch.
Không biết vận may của hắn là tốt hay xấu, hạt giống ngẫu nhiên mở ra từ gói quà nạp lần đầu công với phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên được trưởng thôn thưởng cho, vừa khéo có chín hạt giống lúa mì, hắn bèn lấy hết ra trồng.
Sẵn suy nghĩ muốn thử nghiệm cách chăm bón, hắn lục tục sử dụng nước suối thần kỳ cùng hai loại phân có công dụng khác nhau, việc này khiến mảnh ruộng bên chỗ hắn thoạt nhìn so với bên của Bạch Lê “Đầy đặn” hơn không ít.
Vừa cao vừa to, lại còn lớn nhanh hơn.
Rất nhanh là có thể thu hoạch!
Nhân lúc đang rảnh rỗi, Văn Tinh Diệu chạy đi tìm ông trưởng thôn, tìm đối phương mua hết tất cả những loại hạt giống mà cấp độ của mình bây giờ có thể sử dụng, mỗi loại 100 hạt. Giá hạt giống rất rẻ, mua hơn một nghìn hạt cũng chả tốn bao nhiêu tiền.
Văn Tinh Diệu càng lúc càng cảm thấy giá cả trong trò chơi này quá rẻ.
Đất trời mênh mông, khắp nơi là cỏ dại mọc lan tràn, chỉ có hai mảnh đất rất dễ thấy là đã được dọn dẹp qua. Trên mảng đất bé có hai căn nhà tranh mộc mạc, mà phía trước nhà tranh lại có một khoảnh ruộng nhỏ dùng để “Trồng rau” của mỗi người. Còn mảng đất lớn thì lại phá hủy cảnh quan một cách kinh khủng, chả có cái gì, chỉ có hai hố đất sâu, một to một to to.
Ở chỗ cửa thôn, ông trưởng thôn dựa vào khuông của bằng gỗ, tựa như mọc rễ ở chỗ đó. Người thanh niên cao lớn mặc áo vải đơn giản chào tạm biệt ông, thả bước đi về, từng cơn gió nhẹ thổi phất qua trán, làm lộ ra đường sọc mảnh mơ hồ ở giữa trán, dáng vẻ ung dung thanh thản.
Trời đất bao la, chỉ có mình hắn.
Văn Tinh Diệu hít sâu một hơi, trong xoang mũi đều là mùi thơm của cây cỏ, trong một thoáng, hắn đã nghĩ mình tìm được nơi để về, muốn nằm xuống ngay tại chỗ, ngủ một giấc thật say. Nhưng mảnh ruộng vàng óng ả đang chờ thu hoạch phía trước đánh gãy ý nghĩ đột nhiên xuất hiện này của Văn Tinh Diêu, lúa mì của hắn gặt được rồi!
Nhận ra điều này, những cái khác đều bị ném ra sau đầu, Văn Tinh Diệu bước nhanh về phía ruộng đồng vàng óng kia.
*
Bên kia, Đường Nghênh chờ mãi chờ mãi, vẫn không thể chờ được tin nhắn trả lời của thượng tướng nhà mình, trong lòng đã có dự cảm, e là ngày hôm nay, anh ta vẫn không thể biết thượng tướng đang ở đâu.
Trước giờ vẫn chính là như vậy, chỉ cần thượng tướng không muốn nói, thì không cần biết anh ta có cùng cách nào cũng không thể cạy miệng đối phương, dù chỉ là tí tí tin tức cũng không.
Nhiều năm như vậy chẳng lẽ vẫn chưa quen à?
Ở trong lòng yên lặng rơi lệ, Đường Nghênh không định đi quấy rầy cấp trên của mình nữa. Ôi, chờ lúc đối phương nhớ đến người cấp dưới đáng thương là anh ta đây, mùa xuân của anh ta sẽ tới.
Vào lúc này, có người đi vào báo cáo.
“Phụ tá Đường, các bĩnh sĩ hiện giờ đều đang chờ lệnh, hỏi lúc nào mới có thể đăng nhập vào trò chơi tiếp?”
“Hả? Đăng nhập trò chơi… Vùng đất điền viên à?”
“Đúng vậy. Đây là lần đầu tiên mọi người chơi một game như vậy, khá là thích thú…”
“Có thích hơn nữa cũng không thể mê muội đến mất hết cả ý chí như vậy được, bọn họ không định chữa chứng đứt gãy gien của mình nữa à?” Đường Nghênh nhịn không được day day trán, cảm thấy mấy người này thực sự là càng ngày càng khó bảo, “Vậy đi, cậu đi thông báo cho bọn họ, để bọn họ ngốc đủ ba tiếng trong Đại chiến ngoài hành tinh, giảm bớt cảm xúc tiêu cực của bản thân, thời gian nghỉ ngơi còn lại thì tùy bọn họ sắp xếp.”
Theo ý của Đường Nghênh thì, tuy trò chơi chưa từng thấy bao giờ kia rất thú vị, nhưng sức khỏe của mọi người vẫn quan trọng hơn, không thể vì u mê chơi game mà làm lỡ việc chữa trị chứng đứt gãy gien được.
Hiện giờ, vài trò chơi có độ phổ biến đứng đầu đã được nghiên cứu chứng thực là có tác dụng giảm bớt triệu chứng bệnh của chứng đứt gãy gien, cho dù đã chơi chán từ lâu, thì vì cái mạng nhỏ, mỗi ngày họ vẫn phải vào game chơi mấy tiếng.
Cấp dưới nhận lệnh đi ra ngoài, rất nhanh bên ngoài đã truyền đến mấy tiếng than thở khe khẽ. Chắc là mấy nhãi ranh binh nhất binh nhì, tuổi không lớn lắm, len lút đừng ngoài cửa nghe trộm, biết mình không thể lập tức đăng nhập vào “Vùng đất điền viên” nên thấy thất vọng đây mà.
Cửa phòng làm việc chặn lại tất cả ánh mắt dò xét, Đường Nghênh xoay người, tiếp tục rơi vào trạng thái bi thương – “Sao thượng tướng vẫn không thèm trả lời mình” một lần nữa.
*
Văn Tinh Diệu nhìn “Cảnh đẹp” trước mắt, nói không ra lời.
Là một địa chủ lớn, nắm trong tay năm hành tinh nông nghiệp, hắn không phải kiểu chưa từng nhìn thấy cảnh nông sản được mùa, thậm chí còn tự mình tham gia thu hoạch một vài lần. Nhưng chưa từng có lần nào, khiến nội tâm hắn cảm thấy chấn động nhiều như giờ phút này.
Rõ ràng chỉ là một mảnh ruộng 3×3 nhỏ nhắn xinh xẻo, bước một bước là hết, nhưng lúc này bên trên lại có chín cây lúa mì khỏe mạnh cứng cáp, kết thành từng bông trĩu hạt. Mùi thơm độc đáo của cây lương thực quanh quẩn ở chỗ chúng nó, nhưng Văn Tinh Diệu chưa từng ngửi thấy mùi hương này trước đây.
Sao lại thơm như vậy?
Sao hắn vừa ngửi thấy mùi hương này, bụng lại vô thức phát ra tiếng kêu “Ùng ục”? Hắn đói bụng sao… Sao có thể, bây giờ rõ ràng là đang ở trong trò chơi mà, trong game sao lại có cảm giác đói bụng được!
Lại một cơn gió nhẹ khác thổi qua, bông lúa trĩu hạt va vào nhau phát ra tiếng “Xàn xạt”. Nếu chúng nó có thể nói, Văn Tinh Diệu đoán, có lẽ chúng nó sẽ nhiệt tình bắt chuyện với hắn: “Mau tới gặt bọn tui, mau mới gặt bọn tui xuống nha!”
Gặt thì gặt!
Chín cây lúa mì này là do hắn tự tay trồng được, giờ đến phiên hắn hưởng thụ thành quả lao động của mình.
Văn Tinh Diệu lấy từ túi đeo trên lưng ra công cụ có tên là “Lưỡi liềm”, đây là món vật phẩm quý nhất mà hắn lấy được sau khi mở liên tục 50 gói công cụ vàng. Vàng rực rỡ, giống như một mảnh trăng khuyết tinh xảo, khiến người ta càng nhìn càng thấy thích. Cầm liềm trên tay thưởng thức một lúc, Văn Tinh Diệu tính tìm cơ hội, mở nốt 150 gói công cụ vàng còn lại của mình ra.
Nghe Lê Bạch nói nông cụ trong game có tất cả hơn một trăm loại, nếu thu thập đủ tất cả công cụ vàng kim rồi để chúng nó chung một chỗ, chắc chắn cảnh tượng sẽ vô cùng hoành tráng đây!
Tưởng tượng một hồi, Văn Tinh Diệu mới tập trung sự chú ý lại việc thu hoạch trước mắt. Bàn tay từng cầm qua vô số loại vũ khí lúc này lại lóng ngóng vụng về cầm một cái liềm vàng, tay trái cẩn thận từng tí một nắm chặt gốc một cây lúc mì, lưỡi liềm sắc bén từ từ tới gần, chỉ nhẹ dùng sức một chút, một cây lúa mì đã được thu hoạch xong, từ cây tươi trở thành hạt giống, được đựng bằng một túi vải nhỏ không hề thu hút, xuất hiện trong ba lô trên lưng hắn.
Trong lòng Văn Tinh Diệu tràn đầy cảm giác thành tựu, rồi lại thấy trống rỗng, hai loại cảm xúc đan xen vào nhau, khiến tâm trạng của hắn vô cùng phức tạp. Sau đó hắn lặp lại động tác lúc trước tám lần nữa, gặt hết lúa mì đã chín vào xuống, chín khối đất biến trở lại trạng thái như chưa trồng gì lúc ban đầu, trong ba lô của hắn thì nhiều ra chín túi đựng hạt giống, giống nhau như đúc.
Bên trong đều là hạt giống lúa mì.
Văn Tinh Diệu lấy một túi ra, tò mò chọc chọc hạt lúa mì bên trong một chút, mùi thơm kỳ lại ban nãy lại tỏa ra từ hạt lúa mì. Lần này, hắn thậm chí còn không nhịn được, nuốt nước bọt một cái.
“…” Có độc.
Yên lặng cất túi nhỏ vào lại trong ba lô, tính chờ Bạch Lê ra ngoài lại hỏi xem tình huống của mình là như thế nào sau.
Mùi hương đó rốt cuộc là cái gì, vì sao ngửi nó xong hắn lại thấy đói bụng?
Nhưng mà chuyện cần làm ngay bây giờ, chính là tiếp tục gieo hạt xuống đất.
Văn Tinh Diệu cầm cuốc, “Hự hự hự” làm đồng. Lần này hạt giống mà hắn chọn là hạt giống ngô, đây cũng là một trong những loại cây nông nghiệp mà hắn khá quen thuộc, hắn không tin, chờ ngô thu hoạch được, hắn vẫn ngửi thấy mùi thơm kia.
Nhanh chóng gieo hạt giống ngô xuống, sau đó lại bắt đầu lấy nước suối thần kỳ ra tưới điên cuồng, chín khối đất không bỏ sót khối nào, mãi chó đến khi đất hoàn toàn ẩm ướt, hắn mới dừng động tác trên tay lại. Xong, Văn Tinh Diệu lại nhìn tiếng độ bên ruộng của Bạch Lên, thấy lúa mì cậu trồng vẫn chưa chín, nghĩ một chút, bèn quyết định giúp Bạch Lê tưới tí nước suối.
Đã nói là sẽ chăm giúp rồi, đương nhiên là phải làm tròn trách nhiệm chứ.
Mà ngay lúc này, gần đó truyền đến tiếng chào hỏi thô lỗ: “Hey, người anh em, anh đang làm gì đấy!?”
_____________________
Quên mất, minh họa vào đây cái mảnh đất ruộng 3×3 cho các cô. Nó gồm 9 khối nhỏ ghép lại với nhau, mỗi cạnh 3 khối nên mới gọi là 3×3 nè. (Tiện thể ảnh này tôi chụp lại trong game Hayday, nhà tôi đó)