Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 55 + Chương 106


Bạn đang đọc Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà – Chương 55 + Chương 106

16/04/2022

Edit: Nhật Nhật

Tuần sau tôi đi du hí rồi, bận sắm đồ, mượn mõ các kiểu nên không có thời gian ôm máy, tôi sẽ cố đăng thêm một hôm nữa, xong rồi tôi nghỉ nhá, nghỉ hết tuần sau luôn. Hí hí hí…

Tiện thể các cô biết chỗ nào ăn ngon ở trong Sài Gòn không, tôi bị u mê mấy món cuốn với các thể loại ốc ếch trong ấy ý.

Chương 105

Có lẽ là vì vầng hào quang trên người hai anh đại quá chói mắt, những người chơi khác chỉ dám đứng ở xa xa, lặng lẽ nhìn Bạch Lê và Văn Tinh Diệu tương tác với nhau, lại không nghe rõ hai người đang nói gì.

Chỉ thấy họ đầu tiên là đứng cách nhau 1 mét, thảo luận cái gì đó, sau đó hình như là ý kiến bất đồng, anh đại [Lê Bạch] lắc đầu, cười nói một câu. Biểu cảm của anh đại [Yêu Tinh] phía đối diện hơi thất thần, suy nghĩ vài giây, cuối cùng mới gật đầu đáp lại.

Quần chúng hóng hớt: Gì đấy gì đấy gì đấy? ! Rốt cuộc là hai người nói cái gì với nhau dzợ, thật sự tò mò muốn chết mà!

Bọn họ vắt óc suy nghĩ, muốn đoán ra nội dung cuộc nói chuyện của hai người. Nhưng mà còn chưa chờ bọn họ kịp nghĩ ra cái gì, “Ác mộng” đã ập tới.

Hai anh đại từ xa nở nụ cười hoa hậu thân thiện với bọn họ, sau đó trực tiếp vọt tới. Một người tư thế linh hoạt, phóng tới như mũi tên, một người khác thì dũng mãnh hung hăng đầy uy hiếp, khiến người khác nhìn mà không dám cả thở.

Những người chơi khác ngây ra mất mấy giây, mới nhận ra rằng, hai người này định chủ động tấn công. Nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi của hai anh đại, đừng nói là đang phân chia “Con mồi” nhé?

Quá đáng, bọn họ cả một đám người thế này, bộ trông giống cừu non chờ làm thịt lắm à? Tất nhiên là không rồi, nhất định phải vùng lên phản kháng.

Người chơi từng được huấn luyện bài bản lập tức chuẩn bị ứng chiến, tư thế sẵn sàng, chờ hai người tới gần sẽ ra uy vả mặt. Đáng tiếc, trông chỉ đẹp trai được có ba giây, bị Bạch Lê và Văn Tinh Diệu khóa tay khóa chân xong, chỉ trong có mấy giây ngắn ngủi, trên người đã trúng mấy cú, bắp ngô vất vả bẻ được “Lộp bộp” rơi thành một đống, bọn họ mới đành phải công nhận, hai người này thực sự quá kinh khủng, bọn họ căn bản không đánh lại được, u hu hu! !

Ngay sau đó, trên ruộng ngô đã được thu hái sạch sẽ, tiếng kêu gào “Ngao ngao” đầy đau đớn vang lên liên tiếp. Nhóm người chơi bên kia, đầu tiên là bị hai người Bạch Lê đánh cho không kịp trở tay, sau khi nhận ra mình đánh không lại, bọn họ lập tức vắt giò lên cổ chạy trối chết, ngay cả bắp ngô bị rơi ra cũng không buồn đi nhặt, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng rời xa hai “Ma quỷ” này.

Bạch Lê và Văn Tinh Diệu cũng không phải kiểu người đuổi cùng giết tận, chờ 18 người chơi bị hai người họ đuổi theo kia, run lẩy bẩy co cụm vào một góc như gà con, bọn họ mới dừng tấn công, sau đó nhặt toàn bộ chỗ ngô rơi trên đất lên, từng người báo ra số lượng của mình.

Vận mệnh sắp đặt, hoặc cũng có thể nói là không may cho lắm, ngô là số lẻ.

Bạch Lê trái lại rất hài lòng với kết quả này, ngoắc ngoắc ngón tay với Văn Tinh Diệu: “Tới đây đi, bây giờ đến lượt chúng ta.”

Nông thần trên tiên giới xem như là quan văn, nhưng năng lực tự vệ vẫn phải có đủ. Bạch Lê lúc nhàn hạ rất thích tìm võ thần học chiêu thức, lâu dần, cũng coi như ngẫm ra một bộ chiêu thức tấn công cho riêng mình.

Thân hình Bạch Lê vẫn luôn mang dáng vẻ của một thiếu niên gầy gò, cảm giác không đủ mạnh mẽ, nhưng khi luyện thân thủ vẫn rất có ưu thế, võ công trong thiên hạ, nằm gọn trong một chữ nhanh, khả năng di chuyển linh hoạt giúp cậu tránh thoạt được phần lớn công kích từ đối thủ, mà sức lực của đối phương lại không ngừng hao mòn trong lúc tấn công, điều này giúp Bạch Lê tìm được thời cơ thích hợp, tung đòn trí mạng.

“Ừ.” Văn Tinh Diệu trịnh trọng gật đầu, bổ sung thêm một câu, “Chạm đến là ngừng, có được không?”

Mấy phút trước, hắn không phải hoàn toàn tập trung vào trận chiến của mình, mà thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Bạch Lê. Kết quả phát hiện sức chiến đấu của cậu vượt xa ngoài tượng tượng của mình, tuy không giống như phong cách của hắn, nhưng đối phương cũng coi như đã phát huy tối đa khả năng ở một phương diện khác.

Đối phương không giống như mình nghĩ, cần nương tay mới có thể chống chọi được, mà là người có thể cùng hắn đối đầu. Phát hiện này càng làm ham muốn chiến thắng trong Văn Tinh Diệu dâng cao, hắn có chút hiếu kỳ, rốt cuộc kiểu tấn công sức mạnh như của mình có thể hạn chế được Bạch Lê không, hay là kiểu tấn công tốc độ của Bạch Lê sẽ mạnh hơn một bậc.

“Đương nhiên là được rồi, chạm đến là ngừng đi!” Bạch Lê nói xong câu này, biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi, xông về phía Văn Tinh Diệu.


Văn Tinh Diệu cũng nhanh chóng chuyển sang tư thế phòng ngự phản công, cũng ý thức đề phòng tốc độ của Bạch Lê.

Giao thủ vài lượt, hai người đều không đụng được tới đối phương, không phải Bạch Lê nhanh nhẹn né tránh thì là trên người Văn Tinh Diệu như mọc thêm mấy đôi mắt, ngay khi Bạch Lê chuẩn bị đánh trúng thì lại kịp thoát hiểm.

Hai người không hề thấy tức giận, trái lại còn càng đánh càng hăng, trên mặt là nụ cười thoải mái sung sướng, ánh mắt nhìn về phía đối phương cũng tràn đầy thưởng thức, như có ánh sáng bên trong.

Nhìn hai anh đại nổi danh không hiểu sao tự nhiên quay ra đánh nhau, dưa trên tay quần chúng hóng hớt đều bị dọa cho rơi mất.

“Chuyện gì xảy ra đây, hai vị kia sao lại đánh nhau thế, bọn họ không phải là bạn thân à?”

“Không đúng, sao họ không nhân lúc chúng ta đang ôm đầu gào khóc tiếp tục đến đánh cướp ngô nhỉ, sao lại đánh nhau? Đừng nói là vì chia chác không đều nhé?”

“Úi, tí thì quên mất, ông nói thế tôi mới nhớ ra, anh đại [Yêu Tinh] đánh người kiểu gì mà đau dữ vậy, nếu không phải đang ở trong game, chắc chắn tôi phải bầm dập xanh tím mất mấy ngày.”

“A ha ha, tôi bị anh đại [Lê Bạch] đuổi theo dí, cậu ấy đánh người không đau, nhưng mà tần suất quá dày, thời gian rơi một bắp ngô tôi có thể bị trúng hai đấm đây.”

“Ầy, mấy ông nói coi, sao hai người này đều lợi hại dữ vậy, nhớ năm đó, tôi cũng là người từng lên chiến trường đánh nhau với trùng tộc đấy, vậy mà trước mặt hai người này, thậm chí ngay cả sức đánh trả tôi cũng không có, quả nhiên anh đại chính là anh đại, canh tác giỏi mà đánh nhau cũng giỏi, thật là đỉnh!”

“Làm tôi bất ngờ nhất vẫn là anh đại [Lê Bạch], anh đại [Yêu Tinh] thì nhìn cái là biết không dễ bắt nạt rồi, nhưng anh đại [Lê Bạch], cậu ấy…Cậu ấy vẫn luôn là người nhẹ nhàng dịu dàng mà, sao đánh người lại hung ác dữ vậy trời? Lẽ nào đây chính là minh họa cho câu Gần mực thì đen gần đèn thì sáng trong truyền thuyết à?”

“Ớ! Tôi nhớ ra rồi, lúc chưa vào sân thi đấu hình như tôi có nghe hai người nào đó tán gẫu với nhau, một người trong đó nhắc tên còn lại, nếu thi đấu mà có gặp anh đại [Lê Bạch] thì nhất định phải né thật xa, lúc đó tôi còn kỳ quái, không hiểu người kia nói thế là ý gì, ra là như vậy, ra là như vậy…”

Vừa thưởng thức màn đấu võ tuyệt đỉnh này, người chơi có mặt vừa không ngừng cảm thán, ấn tượng “Rất biết đánh người” với Bạch Lê cùng càng thêm khắc sâu, sau đó còn quyết định, chờ ra ngoài rồi, bọn họ không chỉ muốn nói cho những người chơi khác biết chuyện này mà còn muốn lên diễn đàn giúp hai anh đại tuyên truyền quảng bá một phen, để người người nhà nhà đều biết, không nên chọc vào hai anh đại này, nếu không bọn họ nhất định sẽ cho mấy người biết, sao hoa lại có màu đỏ.

Đối với người khác tàn nhẫn, đối với mình còn tàn nhẫn hơn.

“Đừng nói nữa, bọn họ hình như sắp xong rồi kìa.” Có người chơi vẫn để ý tình hình của hai người Bạch Lê, thấp giọng nhắc nhở mấy tên đang bận buôn dưa lê bên cạnh.

Bên này, tỷ thí giữa Bạch Lê và Văn Tinh Diệu đúng thực là chuẩn bị kết thúc.

Mới đầu thể lực của hai người họ vẫn còn tốt, cho nên tiếp hơn trăm chiêu với nhau, sau vì đánh hăng, nên thể lực bắt đầu tuột xuống, hai người không khỏi mắc phải một vài sai lầm, có vài bắp ngô rơi ra khỏi túi họ, lăn xuống dưới chân.

Thậm chí có bắp ngô còn bị hai người lấy làm phi tiêu để phóng ra, không phải dùng chân đá về phía đối phương, thì cũng là kẹp trong tay phóng ra liên tiếp ba phát.

Bắp ngô đáng thương, không được người ta nhặt lại thì thôi lại còn bị xài cho không còn toàn thây.

Bạch Lê dừng lại độ hai giây, muốn xem còn bao lâu nữa thì hết giờ. Thấy cậu dừng lại, Văn Tinh Diệu cũng thu tay, không tấn công Bạch Lê nữa.

Lúc này, cách thời gian thi đấu chấm dứt chỉ còn lại một phút cuối cùng. Bạch Lê vốn định mở miệng nói ngừng thì đã thấy Văn Tinh Diệu chủ động dừng lại, còn ném cho cậu một ánh mắt tán thưởng.

[Yêu Tinh] quả nhiên không hổ là bạn tốt của cậu, ngay cả chuyện cậu muốn dừng lúc nào cũng đoán được.

Sau khi đứng lại, Bạch Lê lau mồ hôi trên trán, mỉm cười, khen ngợi Văn Tinh Diệu: “[Yêu Tinh], anh lợi hại thật đấy, tôi gần như không thể chạm được đến anh luôn.”

Đối phương chính là người có thân thủ giỏi nhất mà hôm nay cậu gặp được.

Văn Tinh Diệu cũng chân thành khen một câu: “Cậu cũng rất lợi hại, tốc độ ra tay mau lẹ, phát huy ưu thế của bản thân một cách hoàn hảo.”


Trước đây hắn không cảm thấy tốc độ nhanh có thể phát huy được bao nhiêu công dụng trên chiến trường, nhưng hôm nay tỷ thí với Bạch Lê xong, thực sự khiến hắn để mắt đến kiểu tấn công tốc độ này, nghĩ chờ trạng thái của mình khôi phục lại, sẽ về quân bộ chọn ra mấy hạt giống thích hợp để thử nghiệm.

Bạch Lê nhìn bắp ngô rơi rớt xung quanh, thúc giục Văn Tinh Diệu nhanh nhặt lại, sau đó có chút phiền muộn hỏi: “Cho nên là, hai người chúng ta rốt cuộc ai thắng ai thua vậy, cứ có cảm giác thời gian không đủ cho chúng ta đánh…”

Không chờ Văn Tinh Diệu đáp lại, cậu đã tự nói với chính mình: “Cuối cùng chắc anh sẽ là người thắng, vừa nãy tôi đã tiêu hết 70% sức lực rồi mà trông anh thì hình như vẫn còn dư sức, nếu thời gian dài hơn một chút, tôi sẽ để lộ càng nhiều nhiều sơ hở, nói không chừng sẽ bị anh đánh thành đầu heo cũng nên.”

“…” Văn Tinh Diệu, “Tôi sẽ không đánh vào mặt của cậu.”

Thốt ra một câu không suy nghĩ như vậy, cả hai đều ngẩn tò te.

Văn Tinh Diệu chột dạ, cúi đầu ho khan một tiếng, giải thích: “Ý của tôi là, tôi sẽ không nặng tay với cậu…”

“Ồ…” Bạch Lê chớp mắt một cái, đáp một tiếng thế nào cũng được, nhẹ nhàng bỏ qua câu nói lỡ mồm của bạn tốt.

Cậu tính toán số ngô ban đầu hai người có, lại đếm số ngô bị rơi ra từ trong túi, trừ đi số ngô xui xẻo bị lấy ra làm phi tiêu rồi dứt khoát đẩy số ngô thu nhặt được về phía Văn Tinh Diệu.

“Chỗ ngô này anh cầm đi, gộp chung với số còn trong túi, chắc chắn là nhiều hơn của tôi. Tôi nhận thua, anh hoàn toàn xứng đáng giành được hạng nhất.”

Văn Tinh Diệu hơi do dự, nghĩ có nên nhân lúc Bạch Lê không chuẩn bị, nhét hết chỗ ngô này vào trong túi cậu không, nhưng bị cậu nhìn chăm chú như vậy, hắn cứ có cảm giác, nếu mình làm vậy thật, đối phương chắc chắn sẽ giận.

Vì thế, sau khi Bạch Lê lần nữa thúc giục, hắn cười đáp một tiếng “Được”, sau đó cất chỗ ngô kia vào trong túi mình.

“Cám ơn cậu.”

“Ôi, có gì đâu mà phải cảm ơn, này vốn là anh nên được mà.” Bạch Lê dửng dưng như không, “Tôi muốn điểm tích lũy thì lượt thi đấu cuối cố chút là được rồi. Nhưng mà tôi cũng không cần lấy tiêu chuẩn đăng nhập, tích góp điểm cũng là để đối mấy món vật phẩm mình muốn thôi.”

Haizz, người thiết kế game muốn lấy được vật phẩm mới do mình tạo ra cũng phải vất vả bỏ công bỏ sức, giống như những người chơi bình thường khác thôi.

Cách đó không xa, nhưng người chơi khác theo dõi màn tương tác của hai người Bạch Lê, đang đoán già đoán non xem hai anh đại nghĩ gì trong đầu thì cạn lời, câm nín cả nửa ngày.

Hốt quá đi! Vì quyết định xem người nào giành hạng nhất, người nào giành hạng hai, mà hai người bạn tốt vung tay đánh nhau, đây là việc mà con người có thể làm ra sao? !

Thế giới của các anh đại thiệt là khó hiểu quá mà QAQ!

—o0o—


Chương 106

Thời gian thi đấu vừa hết, 20 người phía Bạch Lê đều bị dịch chuyển trở lại vị trí ban đầu của mình.


Những người chơi bị đánh sưng mặt sưng mũi rất nhanh đụng trúng một một nhóm người chơi khác đang khóc tu tu, người ngựa hai bên từ xa xa nhìn nhau, sau đó tụm lại cùng trao đổi.

“Người anh em, nhóm mấy ông cũng gặp phải thành phần hiếu chiến à? Thoạt nhìn bị đánh không nhẹ nhỉ…”

“Aiz, cũng không tính là hiếu chiến, chỉ tội vóc dáng không được to lớn như người ta, da cũng không dày bằng người ta thôi.”

“Hả? Thế là thế nào, chẳng lẽ mấy ông gặp phải anh đại nào có khả năng phòng ngự đỉnh chóp à? Nhóm bọn tôi đen đủi, đụng trúng ngay hai anh đại là [Lê Bạch] và [Yêu Tinh], mà không biết bọn họ nghĩ gì trong đầu nữa, đầu tiên là kết hội dí theo đánh bọn tôi, cướp đi không ít ngô, sau rồi lại quay sang chiến nhau, chia chiến lợi phẩm ngay trước mặt bọn tôi!”

“Gì cơ, mấy ông lại may mắn gặp được một lúc cả hai anh đại cơ á? Vậy bọn tôi so với mấy ông thì đen hơn nhiều, nào có gặp được người, gặp được đúng ngay ba con heo rừng! Các người đừng có nhìn tôi nhu vậy, tôi nói chính là heo rừng, chủ bọn nó không làm người, cưỡi trên lưng heo chạy tứ lung tung, ruộng ngô lại lớn như vậy, số may tránh được hai con thì vẫn còn một con đang chờ sẵn. Bọn tôi, người nào cũng bị heo rừng húc thương, ít cũng phải vài phát, khỏi nói thảm đến thế nào.”

“Đúng đấy, đúng đấy, còn có rất nhiều ngô bọn tôi không kịp bẻ, đã bị heo rừng giẫm hỏng, cuối cùng ba người có heo rừng cũng xông lên, nói là muốn quyết định thứ hạng cuối cùng, xem hạng một hai ba là ai, tôi đệt!”

“… Cám ơn mấy ông nhé! Đột nhiên tôi thấy trong lòng thoải mái hơn rồi!”

Quả nhiên, không có so sánh thì không có đau thương, so với bị heo rừng dí theo phải chạy trối chết, thì thà bị anh đại đấm mấy cú còn hơn, ít ra người ta còn biết hạ thủ lưu tình, không ra tay quá đà, đúng không?

Nhìn nhóm người chơi đối diện, nếu không phải trong game không cài đặt chế độ tử vong cho nhân vật, phỏng chừng mấy tên này đã lăn qua lăn lại chết đến mấy lượt rồi ấy chứ.

Dù sao cũng là heo rừng có thể ủi sụp nhà cơ mà.

Sau khi thi đấu kết thúc, Văn Tinh Diệu nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu trong nhóm, Bạch Lê đứng thứ hai, lần lượt nhận được 20 và 15 điểm tích lũy. Sau đó, hai người tự động thay đổi thời gian thi đấu của mình, Văn Tinh Diệu vào trước, Bạch Lê mới đi báo danh.

Lượt thi đấu thứ ba, so với hai lần trước đó thì diễn ra an ổn hơn nhiều, lại một lần nữa giành được vị trí thứ nhất, Bạch Lê hài lòng rời khỏi sân thi đấu, nhìn xung quanh tìm kiếm, thấy Văn Tinh Diệu đang mỉm cười, an ủi Tống Hân Nhiên cúi đầu ủ rũ bên cạnh.

Xem điệu bộ này, thành tích lượt thứ ba của [Yêu Tinh] chắc rất khá. Nhưng mà học trò nhỏ của cậu… Rất có thể chỉ lấy được số điểm tích lũy tối thiểu.

“Thầy…” Vừa thấy Bạch Lê đi tới, Tống Hân Nhiên đã tội nghiệp gọi một tiếng, “Bẻ ngô khó quá à, em không tranh được với người ta…”

Nói một hồi, tủi thân đến độ vành mắt cũng đỏ lên.

Rõ ràng trước khi cuộc thi bắt đầu, cậu nhóc đã cố gắng chăm chỉ luyện tập, tự nhận tốc độ bẻ ngô của mình không tồi, nhưng mà chờ chính thức bắt đầu thi đấu, cậu nhóc mới phát hiện đối thủ cạnh tranh của mình, người nào người nấy đều dùng hết sức bình sinh để bẻ ngô. Cậu nhóc tính tình hướng nội, không thể mặt dày đi cướp ngô của người ta, cũng không thể âm thầm giở trò cản trở người khác, như thế mà lấy được thứ hạng cao mới là lạ.

Văn Tinh Diệu ở bên cạnh híp mắt nhìn, cảm thấy từ nãy giờ mình tốn công an ủi đều là vô ích. Thằng nhóc này, có phải hơi bị yếu đuối mỏng manh quá rồi không?

Lại còn làm nũng với [Lê Bạch]… Hừ!

Bạch Lê xoa đầu Tống Hân Nhiên, an ủi: “Lấy không được thì thôi, coi như là tới chơi. Chờ lát nữa chúng ta về nhà, thu hoạch ngô xong lại gieo một lượt mới, rồi cùng đi Tìm kho báu nhé? Lúc trước anh tìm thử ở trong sân, phát hiện mấy cái liền đấy, mọi người cũng có thể tìm thử xem.”

Sự chú ý của Tống Hân Nhiên lập tức bị dời đi, kéo tay Bạch Lê hỏi xem cậu tìm được những đạo cụ nào. Bạch Lê mỉm cười, miêu tả lại tỉ mỉ hình dáng những món mình tìm được một lượt, quả nhiên khiến cậu nhóc cảm thấy vô cùng hứng thú, ủ rũ trước đó được quét đi sạch bách, đã bắt đầu tưởng tượng đến tương lai tươi sáng, khi không ngừng tìm được đạo cụ có yếu tố ngô.

Sau khi ba người rời khỏi nhà trưởng thôn, trong đám người hình như nổi lên tin đồn, có tôm tít khổng lồ trong rộng ngô.

Chờ Bạch Lê quay về đến nhà, ngô trong ruộng đã thu hoạch được từ lâu, từng cây từng cây thơm ngọt sai trĩu, đang chờ chủ nhân đến hái xuống. Bạch Lê nhanh nhẹn tiến lên bẻ bắp, tốc độ nhanh đến nỗi hai tay dường như tạo thành ảo ảnh. Cậu không nghe theo kiến nghị của người chơi ở của nhà trưởng thôn, vừa thu hoạch vừa gieo hạt, mà giữ vững nhịp điệu của mình, thu hoạch toàn bộ cây trong ruộng rồi mới gieo xuống một lượt mới.

Quả thật làm như vậy, tổng điểm tích lũy cuối cùng nhận được có thể ít hơn so với những người khác, nhưng lại có thể giải phóng cậu khỏi công việc đồng áng liên miên, trong lúc chờ thu hoạch ngô, cậu có thể tranh thủ làm những chuyện khác nữa.

Nếu không làm thế, cho dù có là Nông thần thì cũng sẽ thấy mệt lòng, đúng không?

Hơn nữa, cậu cũng không tính đi tranh hạng một điểm tích lũy, chỉ cần tổng điểm cuối cùng đủ để cậu đổi lấy một ít vật phẩm hữu ích là được rồi.

Bạch Lê gieo hạt xong, ước lượng tốc độ của Tống Hân Nhiên và Văn Tinh Diệu, đoán chứng chắc giờ bọn họ mới chỉ làm xong hai phần ba thôi, nghĩ thế, cậu bèn mở Youhu Live ra xem.

Quen cửa quen nẻo, lặng lẽ vào phòng phát sóng của Khương Hoài Bích, phát hiện cô quả nhiên đang ở trong rừng rậm khám phá + tìm kiếm. Trong phóng phát sóng náo nhiệt y như đêm giao thừa, khán giả có sở thích giống Khương Hoài Bích hưng phấn comment lia lịa, quà tặng cũng rơi xuống rào rào.


Có lẽ vì hai ngày nay có hoạt động game, nên ngoài Khương Hoài Bích ra, bốn streamer còn lại đều thông báo nghỉ, ở chỗ Mạc Tụng thì khác một chút là, y nói với fan, chờ mình thăm dò kỹ các hoạt động trong sự kiện lần này xong, sẽ đúng hẹn livestream như bình thường.

Xem live độ chừng mười phút, Bạch Lê trơ mắt thấy Khương Hoài Bích ở đủ loại ngóc ngách trong rừng, tìm được bảy đạo cụ ngô khác nhau, trong đầu đều là mấy chữ “Vậy mà cũng được à? ? Thế mà cũng được hả? ?” Mải bận hoài nghi, mãi đến khi Tống Hân Nhiên và Văn Tinh Diệu tới tìm, cậu mới hoàn hồn lại, kéo hai người xông về phía rừng rậm.

Dựa theo hình hình trong phòng phát sóng của Khương Hoài Bích, trong rừng quả thực là kho tàng đạo cụ ngô! Bọn họ phải nhân lúc những người khác còn đang báo danh thi đấu ở chỗ trưởng thôn hoặc logout đi ngủ, nhanh nhanh chạy trước một bước, chớp lấy thời cơ.

Nhưng mà, sự thực chứng minh, không phải ai cũng là Khương Hoài Bích, cũng không phải đỉnh đầu người nào cũng có anten tự động tìm kiếm kho báu, ba người ở trong rừng vòng tới vòng lui gần một tiếng đồng hồ, tổng cộng cũng chỉ tìm được bảy món đạo cụ. Trong đó, Tống Hân Nhiên tìm được ba cái, còn Bạch Lê và Văn Tinh Diệu, mỗi người tìm được hai cái.

Thấy thời gian không chênh nhiều lắm, Bạch Lê tính quay về thu hoạch một lượt ngô, sau đó một chuyện khiến cậu bất ngờ xảy ra, Tống Hân Nhiên lắc đầu, từ chối quay về cùng họ.

“Thầy, em không về bây giờ đâu, em không tưới nước suối thần kỳ cho ngô trong ruộng, phải hai tiếng chúng nó mới có thể thu hoạch, em ở lại trong rừng tiếp tục tìm đạo cụ đã, thầy với anh [Yêu Tinh] về trước đi.”

Hiển nhiên, Tống Hân Nhiên vẫn còn đang cảm thấy hứng thú rất lớn với việc “Tìm kho báu”, đối với việc bản thân tìm được ba cái, nhiều hơn Bạch Lê và Văn Tinh Diệu một cái thì rất là tự hào, cảm thấy hoạt động này rất thích hợp với bản thân, cho nên không nỡ rời đi như vậy.

Bạch Lê hiểu được sự hào hứng của một đứa trẻ với trò chơi mới, nên thoải mái đồng ý luôn: “Vậy cũng tốt, cậu ở lại đây chơi tiếp đi, nhớ chú ý an toàn, anh với [Yêu Tinh] về trước đây.”

Tạm biệt nhau xong, ba người chia làm hai đường, một người thăm dò đi sâu vào trong rừng, hai người còn lại thì vội vã rảo bước quay về.

Trên đường về, Bạch Lê lặng lẽ ngáp dài một cái.

Liếc nhìn thời gian, phát hiện đã năm giờ sáng rồi, ngoài thực tế trời đã sắp sáng. Không ngờ cậu cũng có ngày thức đêm cày game thế này, trong lòng cảm khái vài câu, tính chờ trồng ngô xong, cậu sẽ logout nghỉ ngơi một lát, nói thế nào thì nói, vẫn phải lấp đầy bụng mình và Chí Tôn xong mới tính tiếp.

Cậu đã không còn ôm hi vọng được ngủ đủ giấc như bình thường trong hai ngày này rồi.

A, chắc cậu nên đổi một khoang trò chơi mới nhỉ? Cái đang dùng bây giờ là quà tặng kèm khi mua thiết bị tạo dựng game giả lập, nghe nói mẫu khoang trò chơi mới có thể để người dùng nằm bên trong một tháng cũng không vấn đề gì, chỉ cần cung cấp đủ dịch dinh dưỡng, khoang trò chơi sẽ tự động bổ sung dinh dưỡng thiếu hụt của người dùng khi đối phương nằm bên trong, còn có công dụng massage vật lý trị liệu nữa.

Trong đầu nghĩ linh tinh lang tang đủ thứ chuyện, không chú ý một chút liền va phải lưng người phía trước.

“Cậu không sao chứ?” Văn Tinh Diệu quay đầu lại, lo lắng nhìn Bạch Lê.

“Không có chuyện gì.” Bạch Lê vò vò đầu, xin lỗi, “Ngại quá, ban nãy tôi đang mải nghĩ, không cẩn thận va phải anh.”

“Ừ.” Văn Tinh Diệu gật đầu, lại hỏi, “Cậu đang nghĩ gì vậy, tôi biết có được không?”

Hắn cứ cảm thấy có dự cảm xấu.

Quả nhiên, Bạch Lê cười với hắn, dứt khoát nói ra đáp án: “Thực ra cũng không có gì, chính là thấy thời gian không còn sớm, tôi định trồng một lượt ngô mới xong thì logout một chút, ăn lót dạ, lại cho Chí Tôn một bát sữa dê ấm, nghỉ ngơi một chút rồi mới lên lại. Lát nữa mà anh không thấy tôi lên thì cứ đi làm việc của mình trước đi.”

Văn Tinh Diệu: “…”

Tầm này ai còn quan tâm là bận hay rảnh chứ!

Ông trời ơi, xem hắn nghe được cái gì đây? ! Cho Chí Tôn một bát sữa dê ấm? ? Trời mới biết sau khi hắn một tuổi thì đã không còn uống loại thức uống cho trẻ con này nữa rồi, đừng nói là tên nhãi kỳ con non kia ngày nào cũng uống sữa nhé? Nó không thấy xấu hổ hả?

Biểu cảm trên mặt Văn Tinh Diệu đổi tới đổi lui, nếu không phải nhớ ra mình vẫn chưa lộ mặt với Bạch Lê, hắn đã kéo tay cậu gào to một câu “Không cần đâu” rồi!

“Hả? Làm sao vậy, có chuyện gì cần tôi giúp à?” Bạch Lê thấy nét mặt Văn Tinh Diệu không đúng lắm, tò mò hỏi.

“Không, không có gì.” Văn Tinh Diệu sao có thể thừa nhận, đành vội lấp liếm cho qua, trong lòng thì nghĩ, chờ Bạch Lê logout xong, liệu hắn có thể lần nữa thức tỉnh ý thức trong thân thể con non của mình hay không.

Nếu tỉnh lại, hắn nên dùng thái độ nào để đối mặt với Bạch Lê?

Bảo hắn bắt trước kỳ con non, tựa vào ngực Bạch Lê làm nũng thì chẳng thà giết hắn luôn đi cho rồi! !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.