Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 53 + Chương 102


Bạn đang đọc Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà – Chương 53 + Chương 102

12/04/2022

Edit: Nhật Nhật

Chương 101

“Ừ nhỉ? Sao em không nghĩ ra chứ!” Cô gái nhỏ đấm nhẹ nắm đấm vào lòng bàn tay, tỏ vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, đỉnh đầu dường như có hoa nhỏ mọc lên, “Em việc gì phải ở nhà vật lộn với việc trồng cây chi cho khổ chứ, thời gian này, lấy ra đi tìm đồ không sướng hơn sao? Biết đâu được, điểm tích lũy của đạo cụ tìm được, gộp lại còn nhiều hơn trồng ngô thì sao!”

Bạch Lê đứng trong sân nhà mình, mỉm cười nhìn Khương Hoài Bích.

“Cảm ơn anh nha, anh đại [Lê Bạch], em hiểu rồi!” Khương Hoài Bích vẫy vẫy tay với Bạch Lê, liếc nhìn chỗ đất ruộng xiên xiên xọ xọ của mình một lần cuối, sau đó hứng thú bừng bừng chạy về phía rừng rậm.

Tốc độ nhanh đến mức, Bạch Lê không kịp nói cho cô nàng biết, có thể thử tìm trong sân nhà mình trước, chắc cũng sẽ thu hoạch được một ít.

Giúp Khương Hoài Bích giải quyết vấn đề xong, Bạch Lê lại vòng ra phía sau, đi sang nhà Tống Hân Nhiên. Lúc này cậu nhóc đang trồng lượt ngô thứ hai, thấy Bạch Lê qua thì cao giọng chào, bảo Bạch Lê chờ một chút, mình sắp trồng xong rồi.

So với Khương Hoài Bích, kỹ thuật canh tác của Tống Hân Nhiên hơi tốt hơn một chút, tốt xấu gì hạt giống ngô cũng được gieo thành một đường thẳng. Nhưng mà tốc độ không tính là nhanh, theo Bạch Lê đoán, cậu nhóc muốn trồng xong hết, cũng phải mất thêm độ mười phút nữa.

“Không cần vội, cậu cứ từ từ mà trồng.” Bạch Lê an ủi một câu, “Anh định lát nữa qua chỗ trưởng thôn nhìn xem, nhóc… [Quả Đào], cậu có muốn đi cùng không?”

Bạch Lê định gọi Tống Hân Nhiên là “Nhóc Tống” như mọi khi, nhưng nghĩ tới bây giờ đang trong game, không liên quan nhiều đến hiện thức vẫn tốt hơn, nên nửa chừng lại sửa giọng, gọi Tống Hân Nhiên thành “Nhóc [Quả Đào]”.

Tay Tống Hân Nhiên run một cái, suýt chút nữa là ném một lúc ba hạt giống ngô xuống hố. Ừm, nói thế nào nhỉ, mặc dù biết thầy gọi nhầm nên mới lòi ra thêm một chữ “Nhóc”, nhưng trong nháy mắt đó, Tống Hân Nhiên thực sự cảm thấy hối hận vì đã đặt tên nick của mình như vậy.

“Có có, em muốn đi, thầy chờ em một chút!” Tống Hân Nhiên vội vàng đáp, động tác trên tay không tự chủ tăng tốc độ.

Bạch Lê “Ừ” một tiếng, do dự mấy giấy, lại đi về phía nhà Văn Tinh Diệu.

Không biết cả ngày rồi, [Yêu Tinh] đã bình thường lại chưa, có đồng ý cùng bọn họ đi tham gia hội thi bẻ ngô không nữa?

“Muốn cùng đi sang chỗ trưởng thôn hả? Chờ tôi một chút, tôi sắp xong rồi đây.” Văn Tinh Diệu nghe thấy tiếng động, biết Bạch Lê cuối cùng cũng đến tìm mình thì mừng thầm trong bụng, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh như không.

“Ừ, không cần vội, tôi chờ mọi người.” Bạch Lê kín đáo quan sát biểu cảm của bạn tốt, nhịn không được hỏi một câu, “[Yêu Tinh], hôm qua anh… Có phải gặp chuyện gì phiền phức không, sao ngay cả câu cá cũng không đi vậy?”

Trái tim vừa thả xuống của Văn Tinh Diệu lại bị treo lên cao, nghĩ bụng, hắn không ra khỏi nhà còn không phải vì xấu hổ sao? Nếu không phải ý thức của hắn đột nhiên thức tỉnh trên thân thể kỳ con non, biết những chuyện mà kỳ con non làm ra, hắn đã có thể nói mọi chuyện cho Bạch Lê biết mà không cần có chút áp lực nào rồi. Đâu có giống như bây giờ, phải đắn đo tới lui, một lúc thì lo giấu giếm mãi sẽ khiến Bạch Lê có ấn tượng xấu, một lúc lại lo Bạch Lê biết “Mèo con” cậu ấy nuôi là mình, sẽ không chấp nhận được.

Thật là, sao chuyện này lại xảy ra bất ngờ vậy chứ?

Văn Tinh Diệu nghĩ một chút, quyết định thử thăm dò trước.

“Đúng là có chút việc.” Hắn nói, “Là một người bạn của tôi, vì một số lý do đặc biệt. y không thể không giấu giếm bạn tốt của mình. Giờ muốn nói chuyện cho cậu bạn kia biết, lại lo lắng người ta sẽ nảy sinh hiềm khích với mình, vì thế y tới tìm tôi nghĩ cách, xem nên giải quyết thế nào. Nhưng mà tôi cũng không có kinh nghiệm về những chuyện kiểu này, không nghĩ ra được cách nào tốt cả, thực sự rất đau đầu… [Lê Bạch], cậu có cách gì hay không?”

Bạn à? Là một lão nông dân, Bạch Lê không hề biết đến thuyết âm mưu liên quan đến “Một người bạn của tôi”. Người đầu tiên mà cậu nghĩ đến chính là [Nằm chơi cũng thắng], người hay đến tìm [Yêu Tinh] nói chuyện, nghĩ thầm, không biết đối phương có phải người bạn mà [Yêu Tinh] đang nói hay không.


*Cái thuyết âm mưu liên quan đến “Một người bạn của tôi” này chính là, cứ hễ ai tâm sự với bạn mà mở đầu bằng cụm từ này thì “Người bạn” trong câu chuyện chính là bản thân người đang nói. :)))))))))))

Nhưng nhìn dáng vẻ của [Nằm thắng], thực sự không giống với kiểu người ít nói, có chuyện gì cũng giấu trong lòng.

Cậu nghĩ, chỉ cần không phải chuyện có người cắm sừng cho bạn mình, lại đúng lúc bị mình biết được, vậy có gì mà không thể nói ngay mặt chứ?

Bạch Lê tự đặt mình vào vị trí của người bạn kia của [Yêu Tinh], thử cảm thụ cảm giác khi bản thân mình phát hiện ra chuyện, khuyên: “Theo tôi thấy, vẫn nên bảo bạn anh cố gắng nói ra càng sớm càng tốt, chủ động nói ra với để người ta tự mình phát hiện vẫn có sự khác biệt rất lớn đấy, nếu là vế sau, trong lòng đối phương nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái. Anh có thể bảo bạn mình giải thích mọi chuyện thật kỹ càng, nói rõ lý do tại sao không nói ra ngay từ đầu, chỉ cần nó hợp lý, chắc chắn người bạn kia sẽ chấp nhận thôi.”

Cậu thực sự nghiêm túc cân nhắc cho cảm thụ của người khác, cảm thấy nói rõ ràng mọi chuyện với nhau mới không sinh ra những hiểu lầm không cần thiết.

Văn Tinh Diệu dường như bị Bạch Lê thuyết phục, nghe vậy thì cúi đầu trầm tư. Ở chỗ mà Bạch Lê không nhìn tới, ánh mắt hắn lấp lóe mấy lần, cuối cùng trở nên kiên định. Hắn đột nhiên ngẩng đầu: “[Lê Bạch]…”

Vừa mới nói được hai chữ, thì từ mé bên kia đã có một giọng nói khác truyền tới: “Thầy ơi, em xong rồi! Ồ, anh [Yêu Tinh], anh cũng ở đây ạ?”

Tống Hân Nhiên tất tả chạy tới, không hề phát hiện chuyện mình đã cắt ngang lời mà người nào đó phải lấy hết dũng khí, vất vả lắm mới dám nói.

Dòng suy nghĩ của hai người đều bị sự xuất hiện bất thình lình của cậu nhóc làm cho rối loạn, Bạch Lê vô thức nhìn về phía đất ruộng mới trồng được một nửa của Văn Tinh Diệu, cảm thấy ngượng ngùng: “Có phải ban nãy tôi là phiền anh trồng ngô rồi không, anh mới trồng được có một nửa kìa…”

Kỳ quái thật, rõ ràng là cậu muốn chờ [Yêu Tinh] trồng ngô xong thì cùng đi tới chỗ trưởng thôn, không hiểu sao lại thành đứng tám chuyện với nhau nữa?

Văn Tinh Diệu: “… …” Tâm trạng phức tạp cho nên không biết nên bày ra biểu cảm gì.

“… Đợi tôi thêm mấy phút, tôi làm xong ngay đây.” Nói xong thì vội vàng quay về làm tiếp.

Tống Hân Nhiên nhịn không được rụt đầu lại, bước chân cũng dịch từng chút một đến bên cạnh Bạch Lê: “Thầy, sao mới nãy em cứ có cảm giác anh [Yêu Tinh] đang trừng em nhỉ?”

Nghe Tống Hân Nhiên nói, Bạch Lê nhìn về phía Văn Tinh Diệu, hoàn toàn không thấy trên mặt đối phương có chút gì gọi là không vui, vì thể giải thích hộ hắn một câu: “Chắc cậu nhìn nhầm rồi, tính tình người này tốt lắm, chắc tại… Lớn lên trông có hơi hung dữ thôi?”

Thực ra cũng không thể nói là “Hung dữ” được, chỉ là tương đối nghiêm túc, cho nên mới khiến Tống Hân Nhiên hiểu lầm thôi.

Không hiểu sao, Bạch Lê đột nhiên nhớ đến Chí Tôn đang cùng nằm trong khoang trò chơi với mình, nhóc con này vừa nghe lời lại hiểu chuyện, nhưng đúng là cũng có lúc sẽ hù cho Tống Hân Nhiên giật mình.

[Yêu Tinh] và Chí Tôn có thể chất tương tự à? Ha ha.

“Ồ…” Tống Hân Nhiên dài giọng đáp lại một tiếng, nhăn nhăn mày ném hình ảnh vừa nãy ra sau đầu. Thầy mình nói gì cũng đúng hết, tại anh [Yêu Tinh] lớn lên có chút hung dữ thôi, ừm, đúng thế!

Khiến Bạch Lê không ngờ là, trong lúc trồng ngô, [Yêu Tinh] vẫn luôn thả cá Koi vàng của mình ra, cho nó uống mấy trăm bình nước suối thần kỳ, sau đó, cứ gieo hạt lấp đất xong là cá Koi sẽ phun bốn ngụm nước suối cho cây, ào ào ào, y như cái vòi phun nước hình cá vậy.

Hai người bên cạnh đều lộ ra vẻ khiếp sợ, chưa trải sự đời.

“Oa!” Tống Hân Nhiên thốt lên kinh ngạc, “Anh [Yêu Tinh], sao anh nghĩ ra được cách này vậy, để cá Koi giúp mình tưới nước, cảm giác rất tiện luôn ấy, tiết kiệm được bao nhiêu là thời gian!”

“Đúng vậy… Không ngờ thú cưng còn có thể làm việc như vậy…” Bản thân người thiết kế trò chơi cũng có chút hoảng hốt, bắt đầu hoài nghi, có phải mình còn không hiểu rõ trò chơi này bằng những game thủ khác không?”


“Cũng tàm tạm.” Văn Tinh Diệu quay đầu lại, nhìn cá Koi vàng một cái, khiêm tốn nói, “Tôi thấy nó thích nghịch nước, bèn thử để nó giúp một tay, không ngờ nó hiểu ý rất nhanh, làm công việc tưới nước này rất thành thạo.”

Cuối cùng nó cũng không còn là một con thú cưng vô dụng, chỉ biết phun bong bóng cùng đảm nhận nhiệm vụ phát sáng nữa.

Cảm giác ghét bỏ của Văn Tinh Diệu với cá Koi giảm đi hơn phân nửa.

Thú cưng của Tống Hân Nhiên là một bé thỏ màu xám cùng một con gà mái hoa, con trước có thể nâng cao hiệu suất thu thập, con sau có thể giúp chăm sóc gà con trong chuồng. Nhưng mà cậu nhóc trái nghĩ phải nghĩ, vẫn không nghĩ ra, trong phương diện canh tác này, chúng nó có thể giúp gì cho mình. Cũng đâu thể để thỏ con đào đất, gà mái tra hạt giống được? Tuy cảm thấy cảnh tượng đó có hơi buồn cười, nhưng Tống Hân Nhiên vẫn quyết định, chờ khi nào có cơ hội sẽ đi thử xem.

Nói không chừng, cậu nhóc cũng có thể phát triển một phương pháp canh tác mới ấy chứ.

Bạch Lê vẫn chưa bắt giữ thú cưng, ba ô chứa vẫn còn để trống, nhưng không phải cậu không nghĩ đến những “Công dụng thần kỳ” của thú cưng như Tống Hân Nhiên.

Chờ Văn Tinh Diệu gieo hạt xong hết, cá Koi vẫn bám theo sau hắn cũng đã tưới nước gần xong. Ba người bàn bạc với nhau một chút, quyết định đi tìm trưởng thôn, báo danh tham gia hoạt động luôn bây giờ.

Nhận luôn ba lượt thi đấu trong ngày của mình, sau đó có thể toàn tâm toàn ý, tập trung cho “Nghiệp lớn” trồng ngô và tìm đạo cụ rồi.

Kể từ sau khi nhà ở mới được khánh thành, trưởng thôn và phu nhân trưởng thôn không còn ở cửa thôn nữa, mà phần lớn thời gian đều ở trong nhà của mình, chỉ khi người chơi có yêu cầu gì, họ mới xuất hiện ở bên ngoài.

Cổng lớn của ngôi nhà mới vào lúc rạng sáng, so với Bạch Lê tưởng tượng thì náo nhiệt hơn một chút.

Chắc là tất cả người chơi đều có chung một ý tưởng, vòng trong vòng ngoài vây lấy trưởng thôn, một bên nghe trưởng thôn giải thích yêu cầu cụ thể, một bên nhỏ giọng thảo luận phương pháp trồng ngô tiết kiệm thời gian, công sức và tiền bạc nhất mà mình tổng kết ra.

—o0o—


Chương 102

“Cứ nghe tôi, nếu không có tự tin trong việc tìm đồ, thì cứ dứt khoát tập trung vào trồng trọt đi, lúc trồng thì vừa gieo hạt vừa tới nước suối, như vậy một trăm khối đất, chờ thêm độ 30 phút là có thể bắt đầu thu hoạch được rồi, so với trồng hết xong mới tưới nước thì nhanh hơn chút.”

“Còn nữa còn nữa, nước suối thần kỳ không cần lần nào cũng tưới đâu, chúng ta còn phải ra ngoài tham gia hội thi bẻ ngô cơ mà, một ngày có ba lượt tham gia, trong lúc này khẳng định không có thời gian quay về thu hoạch, trừ phi ông tham gia một lần lại quay về thu hoạch rồi trồng lượt mới. Làm thế kia, lượt ngô này không cần tưới nước suối cũng được, hai tiếng đủ để thi đấu hết ba lần, xong quay về rồi.”

“Hức hức, ngô có thể dùng tối đa là bốn bình nước suối thần kỳ, nhưng một gói nước suối giá 30 tinh tệ, còn không biết sẽ mở ra được mấy cái. Bình thường thì không sao, giờ cần dùng cho thi đấu mới cảm thấy giá này thật là đắt, tôi sắp không trụ nổi nữa rồi TAT.”

“Đúng đúng, mỗi khối đất tôi chỉ dám tưới hai bình, thời gian thu hoạch chỉ giảm có nửa tiếng, chờ qua ngày mai ngày mốt, nói không chừng sẽ không dùng nước suối thần kỳ nổi nữa. Cười ẻ, Vùng đất điền viên thế mà cũng biến thành game chỉ có người chơi hệ nạp tiền mới đú được.”

“Ê này, không đú nổi cùng đừng có nói cái giọng kiểu hằn học vậy chứ, có ai đè đầu, bắt ông phải dùng đâu. Chúng ta cứ hai tiếng thu hoạch một lần, số điểm tích lũy bị thiếu kia thì đi tìm đạo cụ để bù lại là được. Tôi không tin, mấy ông anh hệ nạp tiền kia có thể dùng tinh tệ để nâng vận may của mình lên!”

“Người anh em, ông ngẫm lại cái danh hiệu Người may mắn của anh đại [Yêu Tinh] đi, đây chính là sự chênh lệch của thế giới đấy.”


Văn Tinh Diệu tự nhiên bị cua vào: “…”

Hắn vô tội quay đầu lại nhìn Bạch Lê cùng Tống Hân Nhiên, để chứng minh sự trong sạch của bản thân, hắn còn không mang danh hiệu để đi tìm đạo cụ đây, không thể tin lời đó được!

Mấy người chơi kia hoàn toàn không để ý thấy, nhân vật chính trong lời của mình đang đứng cách đó không xa, đúng lúc này, lại có người chơi mới tới gia nhập cuộc nói chuyện.

“Ha ha ha! Mấy ông vẫn còn tự mình đào hố tự mình gieo hạt tưới nước à? Tôi nói cho mấy ông nghe này, mới nãy tôi ở nhà huấn luyện thỏ nhà mình, để nó đi dọc theo luống đất, dùng chân sau đào hố, các ông đoán coi như nào, nó thế mà biết làm thật! Sau đó tôi chỉ việc ở phía sau tập trung tra hạt. Vẫn chưa hết đâu, một thú cưng khác của tôi là hươu con, nó lại ở sau cùng dùng móng hất đất lấp lại như cũ, thành ra trồng hết chỗ ruộng đất trong sân, toàn bộ quá trình tôi chỉ phụ trách cúi đầu tra hạt, nhẹ gánh hơn hẳn! Thú cưng trong game thật là thông minh!”

Nghe nói như vậy, ba người Bạch Lê: “…”

Bạch Lê: Quả nhiên, sức sáng tạo của người chơi là vô cùng vô tận.

Văn Tinh Diệu: Cá Koi của mình có thể giúp tưới nước cũng không thể so sánh với những người khác.

Tống Hân Nhiên: Trời ạ a a a a! Không ngờ còn có thể như vậy thật, được, chờ quay về mình nhất định sẽ chăm chỉ học theo!

Thấy người chơi càng nói càng hăng, âm lượng cũng càng lúc càng lớn, ông trưởng thôn không thể không rặn ra một tiếng ho khan, kéo sự chú ý của người chơi quay trở lại. nhìn gương mặt nghiêm túc của trưởng thôn, người chơi lại đột nhiên nhớ tới cảnh tượng cách đây không lâu, đối phương vung dao đánh heo rừng, trong nháy mắt lập tức trật tự, ngoan như chim cút. Sợ quá sợ quá, đánh không lại là đánh không lại.

“Khụ khụ, đa số mọi người đều đã đến đủ cả rồi, vậy già sẽ nhắc lại quy tắc thi đấu một lần nữa.” Giọng ông trưởng thôn trầm thấp lại mạnh mẽ, “Mọi người sau khi báo danh ở chỗ già, sẽ được chia tổ theo hình thức ngẫu nhiên, một nhóm 20 người sẽ được dịch chuyển đến một khu ruộng ngô đặc biệt, mỗi người được chia một túi vải, có thể cho bắp ngô bẻ được vào bên trong. Moi người nhớ lưu ý, bắp ngô để bên trong không phải an toàn tuyệt đối, những người chơi khác có thể thông qua tiếp xúc tứ chi khiến người bị tác động làm rơi ngô, cứ 5 giây có thể làm rơi tối đa một bắp. Thời gian thi đấu là 30 phút, hết 30 phút, tất cả người chơi sẽ được dịch chuyển về vị trí cũ, đến lúc đó số lượng bắp ngô trong túi sẽ quyết định số điểm tích lũy mà mọi người có thể nhận được.

“Người đứng đầu nhận được 20 điểm, đứng thứ hai nhận được 15 điểm, đứng thứ ba nhận được 10 điểm, những người còn lại chỉ có thể nhận được 5 điểm đảm bảo.”

“Trưởng thôn, vậy nếu số người báo danh không đủ 20 người thì làm sao giờ?” Có người chơi đặt câu hỏi.

Trong game chỉ có tổng cộng 4.998 game thủ, cho dù mỗi người đều báo danh tham gia đủ số lượt thi đấu trong ngày của mình thì cũng sẽ có 18 người bị lạc đàn, cũng đâu thể bảo 18 người này đừng tham gia được.

“Chuyện này mọi người cứ yên tâm.” Trưởng thôn nói, “Nếu trong vòng năm phút không có thêm người nào đến báo danh, những người đã đăng ký trước đó vẫn sẽ được dịch chuyển đến địa điểm thi đấu, số người không đủ cũng không sao hết.”

“Trưởng thôn trưởng thôn, cái Tiếp xúc tứ chi mà ông nói, có quy định phạm vi cụ thể không? Còn cả bắp ngô rơi ra nữa, nếu mấy người cùng lúc va chạm với một người, vậy bắp ngô rơi ra sẽ tính cho người nào?” Lại có một người chơi khác nóng lòng muốn thử hỏi ra thắc mắc của mình, xem vẻ mặt người này là biết, y đã đánh chủ ý quỷ quái gì rồi.

Ông trưởng thôn không thèm đếm xỉa đến mấy âm mưu nhỏ này của người chơi, vô cùng có trách nhiệm giải thích tiếp: “Bao gồm nhưng không giới hạn ở bất cẩn va chạm hoặc cố ý áp sát, lôi kéo. Nếu là tình huống nhiều đối một, bắt ngô rơi xuống sẽ thuộc về người đầu tiên nhặt được. Nhưng nếu là già, già sẽ không khuyến khích mọi người Hợp tác tấn công, vì trong tình huống này, ai cũng không thể đảm bảo, lúc mọi người hành động, ngô trong túi mình liệu có bị rơi ra không, hay còn rơi ra nhiều hơn.”

Người chơi vốn đã lia mắt bắt đầu bí mật móc nối hợp tác với những người khác nghe thấy trưởng thôn nói đoạn sau thì không khỏi giật mình, trong nháy mắt bình tĩnh lại. Đúng vậy, quy định của hội thi đấu này chính là, người bị đụng trúng sẽ làm rơi ngô, nhưng nếu bọn họ kéo nhau đánh hội đồng, mỗi người đều bị trúng mấy đấm, vậy chờ đánh xong, chỗ ngô cướp được có khi còn chẳng bằng số bị rơi mất ấy chứ?

Quá thiệt quá thiệt, bọn họ vẫn nên đàng hoàng bẻ ngô của mình thôi.

… Mới là lạ đó.

Tuy bọn họ bỏ qua suy nghĩ kết bè hợp tác với nhau, nhưng ra tay một mình đâu phải không được, chỉ cần có thể cướp được một bắp ngô của người khác thôi cũng coi như là thắng lớn rồi!

Lúc này, người chơi hình như đã quên mất là mình đang ở trong game, bọn họ cố gắng bẻ ngô cùng cướp ngô chính là vì muốn có được càng nhiều điểm tích lũy, khát khao giành chiến thắng trong lòng họ như lửa, bắt đầu rừng rực bốc cháy. Không phải kiểu ham muốn thắng thua do chứng đứt gãy gien gây ra, mà lần này, bọn họ dùng tâm trạng hào hứng, từ tận đáy lòng muốn giành được hạng nhất.

“Ôi… Chia đội ngẫu nhiên ạ, vậy em dễ là không được cùng tổ với hai người rồi.” Tống Hân Nhiên nhớ lại biểu cảm của Bạch Lê hôm nọ, lúc cậu nhóc nói về chuyện này với đối phương, hóa ra là không thể đảm bảo bọn họ sẽ được phân vào cùng một đội để tham gia thi đấu.

Ý nghĩ của hai từ “Hối hận” trong miệng thầy, cậu nhóc cũng nghĩ ra rồi. Nếu bọn họ bất hạnh bị phân vào cũng một nhóm thật, vậy thì hai người sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh. Cậu nhóc không thể vì chiến thắng mình của mà ra tay với thầy, mà thầy cùng thế, vậy lúc thi đấu không khỏi có hơi bó tay bó chân.

“Không sao đâu.” Bạch Lê giơ tay xoa mớ tóc xù trên đầu Tống Hân Nhiên, khích lệ, “Vào khu vực thi đấu cậu cố gắng lên nha, phấn đấu bẻ được càng nhiều ngô càng tốt có biết không? Nếu thấy có người khác xuất hiện gần đó thì cũng nhớ cẩn thận để ý, tránh được thì cứ tránh đi.”

“Vâng, em nhớ kỹ rồi!” Tống Hân Nhiên gật đầu cái rụp, còn ngượng ngùng nói, “Vì cuộc thi hôm nay, thực ra em có lén luyện tập một chút, hai ngày nay trồng toàn là ngô, còn nhờ đó mà tăng được một level nữa.”


Nghe lời này, không chỉ Bạch Lê mà ngay cả Văn Tinh Diệu thấy hai thầy trò cứ nói chuyện riêng với nhau mãi, đang bứt rứt bên cạnh, cũng không nhìn được hơi cong cong khóe miệng.

Ôi, anh bạn trẻ không đủ tự tin.

Trưởng thôn giới thiệu xong quy tắc thi đấu thì mở ra hình thức báo danh trên bảng thông báo. Người chơi muốn tham gia thi đấu chỉ cần đến gần bảng là có thể trông thấy gợi ý hệ thống, hỏi có muốn báo danh hay không.

Bạch Lê cùng Văn Tinh Diệu và Tống Hân Nhiên đi lên, hoàn thành quy trình báo danh. Trong lúc chờ dịch chuyển còn hẹn, nếu có người hoàn thành sớm, ra ngoài trước thì cứ tiếp tục báo danh lượt tiếp theo, hết ba lượt thi đấu rồi thì ở gần đó chờ hai người khác quay ra.

Rất nhanh, trước mặt Bạch Lê đã xuất hiện một đồng hồ đếm ngược thời gian dịch chuyển, hết thời gian đếm ngược, trước mắt là sương mù trắng xóa, chờ sương mù tan đi, cậu đã đứng trong ruộng ngô.

Diện tích ruộng ngô không lớn, một mảnh hình vuông 20m x 20m, tùy tiện đi dạo một vòng, có thế thấy thấp thoáng cách đó không xa, mấy người chơi khác vẫn còn đang bối rối.

Bạch Lê bóp bóp túi vải trong tay, thu hồi tầm mắt, tập trung vào bẻ ngô để tiết kiệm thời gian.

Động tác của cậu nhanh, chuẩn, dứt khoát, từ dưới lên trên, gần như cứ mười mấy giây là đã bẻ trong năm bắp ngô trên một cây. Thành quả như vậy rõ ràng là không đủ, chờ xử lý xong một cây, cậu lập tức chuyển mục tiêu sang cây bên cạnh.

Cứ như vậy, gần như không lúc nào ngừng tay, Bạch Lê đứng tại chỗ có thể bẻ sạch chỗ ngô xung quanh, sau đó thì tiến về phía trước, tiếp tục nỗ lực cố gắng.

“Cái đệt!” Động tĩnh bên phía Bạch Lê rất nhanh đã thu hút sự chú ý của những người chơi khác đang sững sờ gần đó, phát hiện đối thủ cạnh tranh của mình có Bạch Lê, bọn họ thôi không sững sờ cảm thán về sự thay đổi không gian kỳ diệu vừa rồi nữa mà vội vàng hành động.

Chỉ là động tác bẻ ngô của bọn họ còn lâu mới trông đẹp mắt, nhanh nhẹn được bằng Bạch Lê.

Sự chú ý của người chơi cũng không tập trung hoàn toàn, bọn họ vừa phải cảnh giác xem người bên cạnh có đột nhiên chạy tới đánh lén mình hay không, vừa phải tóm lấy bắp ngô, dùng sức bẻ nó xuống. Trong lúc nhất thời, xung quanh toàn là tiếng “Rào rào”, “Rộp rộp” đan xen lẫn lộn, náo nhiệt thì đúng là náo nhiệt đấy, những thực sự rất ồn ào.

Bạch Lê quay đầu liếc mắt nhìn một cái, yên lặng rời xa đám người chơi vẫn chưa tiến vào trạng thái này. Trong lúc vô tình, cậu đã đi tới góc ruộng ngô, động tác bẻ ngô vẫn ý như trước, không hề ngừng lại.

Do khoảng cách xa, nên cậu cũng không nghe được tiếng xì xào bàn tán của những người chơi khác.

“Ê ê, mấy ông thấy không, anh đại [Lê Bạch] cùng một nhóm với chúng ta đấy!”

“Thấy rồi thầy rồi, đây là lần đầu tiền ông đây cách anh đại gần như vậy đấy, thế nào các anh em, xông lên, cùng đi Cướp của anh đại một tí không? Khà khà khà!”

“Chậc chậc, cái tên nhà ông, chúng ta đúng là ý tưởng lớn gặp nhau đấy, đi cùng không? Anh đại vừa nhìn là biết bẻ ngô siêu đỉnh, nói không chừng chúng ta có thể nhờ vào vụ Cướp này mà giành được hạng hai hạng ba gì đó đấy?”

“Hay là thôi đi… Anh đại [Lê Bạch] nhìn gầy yếu như vậy, nhất định không đánh lại được nhóm chúng ta đâu, với cả trưởng thôn cũng đã nói rồi, không khuyến khích chúng lấy nhiều chọi ít, như vậy không công bằng, lại thiếu an toàn.”

“Xí, nói là Cướp thôi, ông tưởng là thật đấy phỏng? Chúng ta chỉ là tới đó cùng anh đại [Lê Bạch] chơi đùa một chút thôi, có phải định đánh người ta thật đâu. Với cả đây là đang thi đấu, sao ông không có tí tinh thần thi đấu nào thế hả? Cho dù chúng ta không ai thành công, nhưng cọ mặt làm quen với anh đại cũng không tồi mà, tôi nghe đồn, anh đại [Lê Bạch] làm ruộng siêu lắm, phương pháp làm ruộng của nhóm người chơi đầu tiên vào game đều học được ở chỗ của cậu ấy đó.”

“Đúng đấy đúng đấy, tôi cũng nghe nói vậy, không phải dân mạng đều bình chọn cho cậu ấy, gọi cậu ấy là Nông dân kiểu mẫu của vũ trụ đấy à?”

“Thôi, tóm lại tôi hỏi mấy ông một câu, có lên không?”

“Lên… Lên đi?”

Những người chơi quyết chí xông lên ngừng cuộc thảo luận, quyết định lên đường đi tìm Bạch Lê.

Nhưng bọn họ tìm rồi lại tìm, tìm tới lại tìm lui, vẫn không tìm được Bạch Lê ở đâu. Đối phương cứ như biết tàng hình vậy, biến mất hoàn toàn dưới mí mắt bọn họ.

Mà lúc này, Bạch Lê đứng cách mấy người nọ một khoảng không xa, hơi thở trên người vì quá chăm chú tập trung mà hòa vào ruộng ngô: ? ?

Đám người chơi này bị gì đấy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.