Bạn đang đọc Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà – Chương 4 + Chương 6
13/12/2021
Edit: Nhật Nhật
…
Chương 5
Hừ, đúng là đồ có tiền đáng ghét!
Bạch Lê nghiến răng nghiến lợi mở gói quà nạp mình mới mua về ra, một luồng ánh sáng quen thuộc lóe lên, nhưng đạo cụ mở ra lại không giống với của Văn Tinh Diệu lắm.
Cũng trong lúc đó, hai người đều nhìn thấy ở dưới góc trái xuất hiện một dòng chữ nhỏ màu vàng:
[ Chúc mừng người chơi “Lê Bạch” nhận được vật phẩm quý hiếm trong gói quà nạp lần đầu: Cuốc vàng (Thời gian sử dụng: Vĩnh cửu).]
Hàng chữ này vừa xuất hiện, không chỉ có Văn Tinh Diệu mà ngay cả bản thân Bạch Lê cũng thấy ngơ luôn.
Bạch Lê không khỏi nổi lên nghi ngờ với trí nhớ của mình, nếu cậu nhớ không nhầm thì tỷ lệ rơi ra vật phẩm vĩnh viễn từ gói quà nạp lần đầu đã bị cậu chỉnh xuống chỉ còn 1%, nói cách khác 100 người mua gói quà này mới có một người có thể lấy được cuốc vàng. Nhưng bây giờ mới chỉ có hai người là cậu và Văn Tinh Diệu thôi, thế mà lại trúng vào cái xác suất này được à?
Đấy là 1% chứ có phải 50% đâu!
Nếu lúc này là để đối phương biết cậu là người thiết kế trò chơi, liệu cậu có bị nghi là đang hack game không?
Bạch Lê vô tội tròn xoe mắt nhìn, trong cái nhìn tò mò của Văn Tinh Diệu lấy cuốc vàng sáng chói của mình ra ngắm nghía.
Đây là một cái cuốc cá nhân nhỏ nhắn, chỉ dài bằng cẳng tay người lớn, do được làm toàn bộ bằng vàng, cho nên dưới ánh nắng, cái cuốc tỏa ra màu sắc của sự giàu sang. Bạch Lê cầm cuốc ở trong tay nghịch nghịch một chút, cảm giác không tệ, chờ đến khi làm cỏ nên để nó phát huy công dụng tối đa.
Lúc này, cậu nghe thấy Văn Tinh Diệu ở đối diện khẽ “Này” một tiếng, bèn quay sang nhìn đối phương.
Nhìn vẻ mặt của Văn Tinh Diệu là có thể dễ dàng đoán ra người này đang tính làm cái gì, đã thế hai mắt hắn còn nhìn chằm chằm vào cái cuốc vàng nhỏ kia mấy lần, từ trên xuống dưới đều để lộ ra khát vọng với đạo cụ quý hiếm.
“Cái cuốc này, có thể…” Bán cho tôi không?
“Ồ, đây là vật phẩm chỉ định à?” Bạch Lê thấy ở phần giới thiệu vật phẩm có một hàng chữ nhỏ, thấp giọng lầm bầm. Cậu cũng chẳng nhớ mình có đặt thiết lập này cho đạo cụ không nữa, nhưng mà vật phẩm quý hiếm được chỉ định thì cũng không có chỗ nào là không tốt cả.
Còn chưa nói hết câu đã bị cắt đứt, Văn Tinh Diệu suýt chút nữa đã bị sặc. May mắn, không sao cả.
“À? Anh vừa định nói gì cơ, có thể cái gì?”
“Không có gì, tôi chỉ không ngờ gói quà này chỉ được mua một lần.” Văn Tinh Diệu ủ rũ nói.
Bạch Lê không chỉ không an ủi hắn, trái lại còn đâm thêm một dao, cậu cười giải thích: “Đã nói là Gói quà nạp lần đầu mà, làm sao để anh mua mãi mua mãi được chứ?”
Biết thì biết vậy, nhưng Văn Tinh Diệu vẫn cảm thấy không cam tâm, lật khu mua sắm trong game từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên một lượt, không ngờ lại chẳng có món đồ nào có thể mua bằng tiền nữa cả.
Người thiết kế trò chơi này có hơi lười rồi đấy!
Bạch Lê quan sát phản ứng của Văn Tinh Diệu, tâm lý ghét nhà giàu trong lòng giảm đi không ít, tính chờ lát nữa logout rồi sẽ thật cẩn thận, đi hoàn thiện sản phẩm bày bán trong khu mua sắm. Trò chơi vừa mới thiết kế ra, cậu phải cố hết sức thỏa mãn nhu cầu của người chơi mới phải.
Nhưng mà bây giờ, họ phải đi hoàn thành nhiệm vụ người mới trước đã.
Cả hai chọn hai mảnh đất mọc đầy cỏ dại ở gần dòng suối, bắt đầu làm việc.
Mới đầu, Văn Tinh Diệu còn không biết “Làm cỏ” chính xác là phải làm thế nào, nhìn đám cỏ dại xanh um cao tận nửa người, hắn muốn nhổ thẳng bằng tay luôn.
Nhưng mà lúc hắn vừa thò tay túm lấy thân cỏ xong, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, bèn lia mắt sang chỗ Bạch Lê. Chỉ nhìn thoáng qua thôi, hắn đã như bị phải bỏng, vội vàng rụt tay lại, sau đó từ trong ba lô đạo cụ của trò chơi, lấy ra một cái cuốc bình thường, bắt chước theo động tác của Bạch Lê mà ban nãy học lỏm được, cúi người, cắm lưỡi cuốc sắc bén vào trong đất.
Đâm chính xác vào vị trí rễ cỏ.
Hai mắt Văn Tinh Diệu sáng bừng lên, cả người không hiểu sao có cảm giác sung sướng vây quanh, thầm hoan hô trong lòng: Tuyệt vời!
Hắn vốn cũng không phải kiểu người ngu ngốc, rất nhanh đã nắm được phương pháp chính xác để làm cỏ. Nắm chuôi cuốc, nhẹ vung lên một cái, cả gốc lẫn rễ của cỏ dại đã bị kéo ra khỏi đất.
Văn Tinh Diệu cảm thấy rất khó dùng lời để diễn tả tâm trạng của mình khi nhìn thấy chùm rễ to tướng kia bị nhổ lên, dường như cục đá đang nè nặng trong lòng hắn bị một bàn tay to lớn đẩy ra, núi lửa đang chuẩn bị bùng phát lại bị nước tuyết lạnh lẽo dội xuống dập tắt.
Ban đầu, do không mở được một cái cuốc vàng giống như của Bạch Lê, lại không thể mua thêm gói quà, trong lòng hắn không khỏi có chút nóng nảy. Nhưng mà trong quá trình làm việc vừa rồi, loại cảm giác nóng nảy khó chịu này thế mà rất nhanh đã bị thay thế bởi cảm giác thành công khi đào được cỏ dại, trong mắt trong lòng hắn bây giờ chỉ còn lại cây cỏ cao cao kia mà thôi. Nhìn diện tích bãi cỏ, trong lòng hắn không khỏi tràn đầy nhiệt huyết.
Phát hiện trong lúc bản thân ngẩn người, Bạch Lê đã xử lý được năm mét cỏ dại trong nhiệm vụ, Văn Tinh Diệu vội khom lưng, trên mặt là nụ cười thích thú, vung tay lao động hết công suất.
Một cây, hai cây, ba, bốn cây.
Năm bước, sáu bước, bảy, tám bước.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Bạch Lê rốt cuộc cũng làm xong đám cỏ dại trên phần đất của mình, biết nhiệm vụ tiếp theo là xây một căn nhà tạm cho bản thân, cậu dừng lại nghỉ ngơi, đứng thẳng người, đấm nhè nhẹ lên chỗ thắt lưng đang mỏi nhừ của mình.
Cũng chính lúc này, cậu thấy Văn Tinh Diệu ở cách đó không xa cũng chậm rãi dừng lại.
Động tác, hay nói chính xác hơn là phản ứng của đối phương có chút kỳ lạ, khiến Bạch Lê không khỏi dừng lại quan sát.
Ban đầu, Văn Tinh Diệu vung cuốc rất dùng sức, nhàn nhã ném đám cỏ dại bị mình nhổ lên về phía sau, không thèm liếc chúng nó thêm lấy một cái. Nhưng khi hắn đi tới một vị trí toàn thân một nhiên cứng đờ lại, sau đó, không dám tin mà ngẩng phắt đầu lên, trên mặt là vẻ khiếp sợ như vừa tỉnh lại khỏi giấc chiêm bao. Biểu cảm thất vọng kia, tựa như cả thế giới đã sụp đổ vậy.
Người từng trải – Bạch Lê bày tỏ, chỉ là thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ thôi mà, có cần khoa trương như vậy không?
“Phụt!” Nhịn không được, Bạch Lê bật cười thành tiếng.
Có vài người nhìn vẻ ngoài lạnh lùng lãnh đạm vậy, chứ thực ra bên trong lại rất ngốc nghếch.
Lúc Văn Tinh Diệu nhìn sang, nụ cười trên mặt Bạch Lê đã trở lại giống như bình thường, vẫy vẫy tay với đối phương.
Hai người cùng nhau quay lại chỗ NPC trưởng thôn giao nhiệm vụ, nhiệm vụ thứ hai quả nhiên là để bọn họ giải quyết đám cỏ vừa được nhổ lên kia, lần này, ông trưởng thôn đưa cho họ mỗi người một cái lều nhỏ.
Nhưng, là người chơi đã từng nạp 10 tinh tệ vào game, hai người họ không ai thèm để ý đến cái lều vải tàn tạ được cho, đều lấy “Nhà tranh nhỏ đơn sơ” mở được trong gói quà nạp ra.
Ấn sử dụng vật phẩm, một căn nhà nhỏ gồm hai cây cột trụ, phía trên là mái che hình tam giác lợp bằng cỏ hiện ra trước mặt hai người. Bạch Lê đi vòng quanh nhà tranh một vòng, tạm thời không có ý định đi vào.
“Chà, được phết đấy chứ, so với lều vải thì tốt hơn nhiều.” Bạch Lê hài lòng gật đầu, cảm thấy lúc mình thiết kế vật phẩm trong gói quà nạp thực sự quá là hào phòng.
Văn Tinh Diệu cũng gật đầu, trông rất nghiêm túc. Hắn muốn vào xem bên trong một chút, nhưng mà thấy [Lê Bạch] không nhúc nhích, nên chỉ đành kiềm chế mong muốn trong lòng xuống, nghĩ chờ lát nữa sẽ có cơ hội.
Ai ngờ…
“Không còn sớm nữa, tôi tính hôm nay chơi đến đây thôi, logout trước, chờ mai có thời gian rảnh lại chơi tiếp, anh thì sao? Có kế hoạch gì không?” Thưởng thức vẻ ngoài của nhà tranh nhỏ xong, Bạch Lê liếc nhìn thời gian ngoài hiện thức, thấy đã chơi hơn một tiếng rồi, lại nghĩ mình còn không ít việc cần làm, bèn quyết định hôm nay chơi vậy thôi.
Văn Tinh Diệu thực ra không nỡ out ra như vậy, hắn cũng không biết ngày mai mình còn online được không, nhưng nếu Bạch Lê đi rồi, ở đây cũng chỉ có một mình hắn. Trải qua chuyện vừa rồi, hắn cũng phát hiện, nếu không có Bạch Lê làm mẫu động tác, hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên sẽ phải tốn thêm rất nhiều thời gian. Sau này không biết còn nhiệm vụ gì đang chờ phía trước, Bạch Lê không có mặt, Văn Tinh Diệu luôn có loại dự cảm, mình một bước cũng khó mà đi.
“Vậy tôi cũng logout, ngày mai có cơ hội, hai chúng ta lại cùng chơi nhé?” Văn Tinh Diệu rất mưu mô đưa ra lời mời trước.
Bạch Lê tự nhiên là không từ chối rồi.
Trước khi logout, Bạch Lê do dự trong chốc lát, sau đó vẫn hỏi: “À này, nếu trong khu mua sắm có vật phẩm mới, anh hi vọng sẽ có cái gì?”
Ừm, trước khi đi phải tranh thủ làm khảo sát nhu cầu thị trường cái đã.
Vấn đề này của Bạch Lê thực ra để lộ không ít chi tiết, thiếu điều không nói rõ thân phận của mình ra nữa thôi. Nhưng mà Văn Tinh Diệu nhớ đến cảm giác khó chịu khi không được mua sắm thoải mái lúc trước, nên cũng không phát hiện ra sự kỳ lạ trong câu hỏi của Bạch Lê.
Hắn nghiêm túc bày tỏ suy nghĩ của bản thân: “Tôi muốn… Tôi muốn trong khu mua sắm có thêm nhiều gói quà thú vị hơn, hoặc là tỷ lệ cho ra công vụ làm cỏ dễ hơn? À, đúng rồi, nếu có vật phẩm dùng để che mặt nữa thì càng tốt.”
Một tiếng đồng hồ trải nghiệm trước đó đã thành công khiến Văn Tinh Diệu sinh ra hứng thú với trò chơi này. Tuy nó hoàn toàn khác so với nhưng trò chơi giả lập trong ấn tượng của hắn, nhưng không thể không thừa nhận, cảm giác mà trò chơi này mang lại cho hắn rất tốt. Trong suốt quá trình chơi, hắn không chỉ không xuất hiện trạng thái cảm xúc mất khống chế, trái lại sau khi hoàn thành nhiệm vụ làm cỏ, cả thể chất lẫn tinh thần của hắn đều cảm thấy rất thư thái, sảng khoái.
Ừm, lạ thật, rõ ràng chỉ là hoạt động đơn giản, động tác giống hệt nhau, nhưng làm càng nhiều lại càng thấy tốt hơn.
Rốt cuộc trò chơi này có ma lực gì? !
Văn Tinh Diệu hoàn toàn có lý do để nghi ngờ, nếu chơi trò chơi này trong thời gian dài, có thể khiến triệu chứng do chứng đứt gãy gien mang lại của hắn thuyên giảm không ít. Hơn nữa, kể cả có không bị bệnh này, hắn cũng muốn chơi nó thêm một thời gian nữa.
Cái này liên quan đến việc thân phận bị phát hiện.
Là một trò chơi giả lập, tất nhiên không thể chỉ có hai người chơi là hắn và Bạch Lê được. Sau này nhất định sẽ có càng nhiều người tham gia trò chơi, đồng thời cũng sẽ giống như hắn, cảm thấy thích trò chơi này. Nhưng thân phận của hắn… Thực ra rất không thích hợp xen lẫn trong đám đông, năm năm trước, hắn có thể cùng toàn bộ nhân dân vũ trụ kề vai chiến đấu trong trận chiến với trùng tộc, nhưng giờ đã là thời kỳ hòa bình, nếu hắn đột nhiên xuất hiện cùng những người chơi bình thường khác, muốn không gây náo động cũng khó.
Tưởng tượng cảnh mình đang làm cỏ mà lại bị một đám người vây xem… Nghĩ thôi cũng thấy đau răng rồi.
Biện pháp tốt nhất chính là che khuôn mặt này lại.
Lúc này, Văn Tinh Diệu cực kỳ hối hận, tại sao lúc tạo nhân vật, hắn lại quên mất chuyện quan trong như vậy được chứ. Trước kia hắn đâu có thế!
Nghĩ thì nghĩ thế, hắn cũng chân thành nói ra ý kiến của mình rồi, nhưng thực tế Văn Tinh Diệu không cho là chúng nó sẽ được thực hiện, nói xong cũng không quá để tâm, chờ bóng dáng Bạch Lê từ từ biến mất, hắn chỉ cảm thấy nụ cười của cậu trước khi rời đi cứ có cảm giác quái quái.
Ở lại trong game thêm một lúc, phát hiện Bạch Lê đi rồi, bản thân không có ai để trò chuyện, vì thế Văn Tinh Diệu cũng logout.
Thoát game xong, tinh thần vẫn rất tốt, lại không vội vã đi ra ngoài, Văn Tinh Diệu bèn mở danh sách liên lạc, tìm số của phụ tá Đường Nghênh, giao mấy việc cho đối phương, để anh ta đi tìm một nhóm người mắc chứng đứt gãy gien tương đối nghiêm trọng, nhưng không đến mức hoàn toàn mất kiểm soát, đưa họ tới “Hành tinh Hi Vọng”, đồng thời tiến vào trò chơi giả lập “Vùng đất điền viên”, ít nhất ở lại trong game hai tiếng đồng hồ, sau khi ra ngoài thì báo cáo lại cảm nhận của bản thân khi ở trong trò chơi.
Về phần những thứ khác, hắn cũng không nói tỉ mỉ. Là một thượng tướng Đế quốc, hắn đã sớm quen với việc trực tiếp đưa chỉ thị, đương nhiên không cần giải thích nhiều làm gì, có nghi vấn thì tự mình đi tìm hiểu là biết.
Nhắn tin cho đói phương xong, Văn Tinh Diệu lại lên mạng vũ trụ, tìm kiếm các thông tin liên quan đến trò chơi “Vùng đất điền viên”. Nhưng lúc nhìn đến tên người thiết kế trò chơi là “Bạch Lê”, hai mắt hắn tối sầm lại, ý thức chìm xuống rơi vào giấc ngủ.
Bạch Lê… Lê Bạch… ?
Văn Tinh Diệu không biết, ngay khi mình vừa ngủ, tin nhắn hắn gửi đi lúc nãy cũng được Đường Nghênh trả lời lại.
“Thượng tướng, cuối cùng ngài cũng xuất hiện rồi! ! Mấy ngày này ngài đã đi đâu vậy, chúng tôi tìm ngài khắp nơi đều không thấy? ?”
Đáng tiếc, tin nhắn như đá chìm đáy biển.
— o0o —
Chương 6
Ý thức của Bạch Lê rời khỏi thế giới giả lập, đang muốn ngồi dậy ra khỏi khoang trò chơi thì thấy trên bụng có một nguồn nhiệt nhỏ, ấm áp.
Nhóc mèo Chí Tôn đang cuộn người lại thành một cục, cái đầu nhỏ giấu vào trong ngực, chỉ lộ ra đôi tai nhọn khẽ run run. Nó ngủ rất say, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ, thân thể phập phồng lên xuống có quy luật, không thấy có chút dấu hiệu nào là sẽ tỉnh giấc.
Bạch Lê bèn quyết định nằm thêm một chốc, nhân tiện xem xét lại khu mua sắm trong game của mình.
Vì muốn thỏa mãn nguyện vọng của người chơi đầu tiên. Đầu tiên Bạch Lê thiết kế, cho lên kệ đạo cụ có thể dùng để thay đổi tạo hình nhân vật – “Thay hình đổi dạng”, giá tiền là 100 tinh tệ, đồi thời cũng đặt thiết lập, mỗi người chơi chỉ được mua một lần.
Định giá xong, Bạch Lê cố ý quay lại giao diện tạo nhân vật, viết lời nhắn ở đó, nếu người chơi cảm thấy không hài lòng đối với tạo hình đầu tiên của mình, có thể vào khu mua sắm trong game mua vật phẩm “Thay hình đổi dạng” để chỉnh sửa lại. Nhưng cơ hội chỉ có một lần, đồng thời vật phẩm này cần nạp tiền để mua, người chơi cân nhắc kỹ trước khi quyết định.
Tiếp đó, cậu lại thiết kế thêm mấy gói vật phẩm mới, “Nước suối thần kỳ” cùng ba loại “Phân bón” khác nhau. Cái trước có giá 30 tinh tệ, mỗi gói có thể mở ra số lượng nước suối thần kỳ khác nhau, có thể thúc đẩy nhanh quá trình sinh trưởng và phát triển của các loại cây trồng. Còn ba loại “Phân bón” thì được chia ra làm ba kích cỡ, từ nhỏ đến lớn có giá lần lượt là 10 tinh tệ, 50 tinh tệ cùng 100 tinh tệ, việc kết hợp hai loại “Phân bón” khác nhau sẽ giúp cây trồng cao lớn hơn hoặc là cho quả to hơn.
Trong suy nghĩ của Bạch Lê, nhưng vật phẩm này chính là những thứ có tần suất sử dụng cao nhất trong game. Cho dù người chơi không sử dụng nước suối và phân bón, cây trồng vẫn sẽ phát triển bình thường, nhưng có thể khiến chúng nó phát triển càng nhanh hơn, cao hơn, lớn hơn, nhất định sẽ có không ít người sẵn sàng móc túi ra mua về dùng!
Cái cảm giác ưu việt mình là người đi trước này, ai mà không thích chứ?
Làm xong mấy cái này, Bạch Lê lại nghĩ tới ánh mắt hâm mộ của Văn Tinh Diệu khi nhìn thấy cái cuốc màu vàng trong tay mình, cậu sờ sờ cằm, ngẫm nghĩ vài giây, tiếp đó lại đặt thêm trong khu mua sắm mấy gói công cụ.
“Set công cụ vàng”, giá 88 tinh tệ, có thể mở ra từ ba đến năm loại công cụ cần dùng, bao gồm nhưng không giới hạn ở các vật phẩm quý giá làm bằng vàng, người dùng cố định, thời gian sử dụng vĩnh viễn. Hơn nữa cái giá này cao hơn kha khá so với gói quà nạp lần đầu, chắc chắn sẽ rất hù hợp với yêu cầu của Văn Tinh Diệu.
Nhưng không thể chỉ biết đòi hỏi mà không có đáp lại được. Bạch Lê xoắn xuýt một hồi, bèn quyết định tăng thêm ba gói nạp nữa, giá cả lần lượt là 233, 666, và 888 tinh tệ. Đây là các gói nạp để người chơi nạp tiền trực tiếp vào tài khoản của mình, giá trị gói nạp sẽ được quy đổi thành tiền kim cương trong game, ngoài ra còn được tặng thêm 20, 60 và 100 kim cương theo từng mệnh giá gói nạp. Nói cách khác, người chơi nạp 233 tinh tệ ngoài thực tế, trong game sẽ nhận được 253 kim cương, cứ thế mà suy ra.
Trong “Vùng đất điền viên”, Bạch Lê thiết lập hai loại tiền hệ thống, một loại là tiền thường: vàng, bạc, đồng, tỉ lệ quy đổi là 1:10:100. Còn loại kia chính là tiền kim cương, 1 kim cương = 1 vàng, đồng thời, kim cương còn có thể dùng để mua một số loại vật phẩm đạo cụ trong game ở khu mua sắm, tác dụng thì tương đương với tinh tệ nhưng nhờ có gói nạp nên so ra thì có lời hơn là dùng tinh tệ trực tiếp.
Nếu việc người chơi sẵn sàng mua gói quà nạp lần đầu chỉ là một thử nghiệm nho nhỏ, vậy nạp tiền có nghĩa họ đã có dự định sẽ chơi lâu dài. Dù chỉ là gói nạp 233, thì chỉ cần không vung tiền mua lung tung cũng đã đủ cho người chơi chơi khá lâu rồi!
Về phần hạt giống cây trồng cần dùng, Bạch Lê không đặt trong khu mua sắm mà để ở một quầy nhỏ ngay chỗ NPC trưởng thôn, nếu người cần dùng có thể đi tìm trưởng thôn để mua, giá cả rất rẻ, đều dùng tiền đồng làm đơn vị. Mà số tiền đồng cần dùng cho giai đoạn đầu, người chơi có thể nhận được thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc cậu và Văn Tinh Diệu hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, trưởng thôn cho hai người họ mỗi người 5 đồng, chỉ có điều lúc đó hai người vội vã đi dựng nhà tranh của mình, cho nên chưa kịp để ý đến.
Thông qua sức mạnh linh hồn, Bạch Lê chỉ trong vòng mấy hơi thở đã thiết kế, sắp xếp đâu vào đấy hình ảnh hiển thị các gói nạp, vật phẩm đạo cụ, hạt giống cùng các lại đồ vật thượng vàng hạ cám khác, lại bổ sung thêm vào phần giới thiệu công cụ công dụng và cách dùng của chúng nó.
Trong quá trình thiết kế game giả lập, Bạch Lê đã cảm nhận được chỗ tốt của việc có một linh hồn mạnh mẽ, nghĩ lại, những nỗ lực trước đây của mình cũng không phải uổng phí. Xem tình hình hiện tại, nó còn có thể giúp cậu bớt đi rất nhiều chuyện đây, khà khà!
Trước khi out ra, nghĩ đến khu mua sắm rực rỡ phong phú trong game, Bạch Lê không khỏi cười khúc khích.
Rung động nho nhỏ này không cẩn thận đánh thức Chí Tôn đang ngủ say. Mắt mèo màu vàng sáng mê man chớp chớp mấy cái, nó vặn hông xoay người, thấy khuôn mặt con người mang lại cảm giác thoải mái cho mình ngay ở gần, bèn “Meow” mấy tiếng, thân thiết cọ lên.
Rõ ràng đã ngủ rất lâu, nhưng mèo nhỏ vẫn cảm thấy buồn ngủ, nó nghi hoặc không thôi nhưng cũng chẳng để trong lòng lâu, không có chuyện gì quan trọng bằng con người trước mắt nó hết.
Đây quả thực là con người tốt nhất mà nó nhìn thấy trong đời mèo của nó!
Một người một mèo ở trong khoang trò chơi đùa giỡn với nhau một hồi, một chốc thì xoa xoa, một chốc thì ôm ôm, nâng cao cao, mãi mới chịu chui ra ngoài.
Cùng lúc đó, ở hành tinh thủ đô của Đế quốc ⸺⸺ “Hành tinh Phật Nhảy Tường”, sĩ quan phụ tá Đường Nghênh đang vội vàng liên lạc với thượng tướng nhà mình, cuối cùng lại không nhận được tin nhắn trả lời nào.
Anh ta lo lắng không ngừng đi đi lại lại, tới tới lui lui, rõ ràng đang là đầu xuân, dùng thể chất của anh ta thì khó mà chảy mồ hôi được, nhưng trên trán anh ta lúc này lại đẫm mồ hôi, giọt to giọt nhỏ chảy xuống, có thể thấy trong lòng người này đang sốt ruột căng thẳng như thế nào.
Mấy hôm trước, chứng đứt gãy gien của Thượng tướng đã tiến vào giai đoạn cuối, nguyên bản đối phương dựa vào thể chất cơ thể mạnh mẽ của mình để cứng rắn chống đỡ, nhưng một khi bộc phát thì thực sự không khác gì lũ quét vỡ bờ, thế tới dữ dội, nhanh chóng đánh sâu vào hệ thần kinh. Lúc đó bọn họ đang trong cuộc họp, để tránh làm những người có mặt bị thương, Thượng tướng bèn một thân một mình xông ra ngoài.
Chờ bọn họ phản ứng lại đuổi theo ra, chỉ thấy đường đi cùng một loạt kiến trúc xung quanh đã bị phá tan tành không ra hình dạng gì nữa. Lần theo dấu vết phá hoại đuổi tới, cuối cùng vẫn không thể lần ra tung tích Thượng tướng.
Suốt mấy ngày nay, Đường Nghênh luôn tự hỏi, liệu có phải trong cơn hoảng loạn không kiểm soát được, Thượng tướng đã sử dụng năng lực đặc biệt của mình – “Xuyên qua không gian” để đi tới hành tinh khác rồi không? Cho nên, dù bọn họ đã lật tung cả hành tinh Phật Nhảy Tường này lên, cũng không thấy bóng dáng đối phương đâu.
Là người biến dị duy nhất của gia tộc Hỏa Dực Sư trong suốt mấy ngàn năm qua, bản thể Ngân Viêm Kim Dực Sư* của Thượng tướng trời sinh đã có năng lực làm chủ không gian, vừa ra đời đã thích chơi trốn tìm với người lớn trong nhà rồi. Nhưng đến năm mười mấy tuổi, học được cách giấu tài, người này đã chẳng mấy khi bộc lộ năng lực liên quan đến không gian của mình nữa.
*Sư tử cánh vàng lửa bạc. (Thôi, tôi xin phép những chỗ này để Hán Việt nha)
Mãi đến trận chiến cuối cùng với trùng tộc kia, Thượng tướng một thân một mình, trong sào huyệt của trùng tộc không ngừng xé rách không gian dịch chuyển, khiến nữ vương của trùng tộc phát điên, mới một đòn tiêu diệt, đặt nền móng thắng lợi cho trận chiến.
Chiến tranh kết thúc, Thượng tướng được thăng lên chức vị hiện tại. Có công danh trên người rõ ràng là một chuyện rất tốt, nhưng cố tình, đối phương lại rơi vào tình cảnh giống với nghìn vạn người dân khác trên khắp vũ trụ.
Chứng đứt gãy gien.
Đối với nhân dân vũ trụ mà nói, đây là đại họa thứ hai, chỉ xếp sau mối họa trùng tộc.
Viện nghiên cứu Đế quốc cho đến nay vẫn không tìm ra được nguyên nhân của căn bệnh này. Ban đầu nó sẽ chỉ khiến người mắc bệnh dễ kích động, tâm trạng trở nên nóng nảy thô bạo, nhưng càng về sau, khi bệnh nặng hơn, người mắc bệnh sẽ không thể tự chủ mà để lộ ra đặc điểm của động vật trong gien, đồng thời còn không thể khống chế thu chúng nó lại. Đến giai đoạn cuối, người mắc bệnh sẽ trực tiếp biến trở về thời kỳ con non, cảm xúc bình tĩnh trở lại, cuối cùng mơ mơ màng màng chết đi.
Điều đáng nói là, căn bệnh này chỉ xuất hiện trên những người dân vũ trụ đã thức tỉnh gien, còn người Cổ Lam như Bạch Lê thì hoàn toàn không gặp chút rắc rối về vấn đề này. Cho nên những lúc này, người Cổ Lam và những binh lính nhân thú sẽ không nhịn được bắt đầu ghen tỵ với nhau.
Giai đoạn đầu và giữa khi mắc bệnh, Thượng tướng hoàn toàn không biểu hiện ra một chút triệu chứng nào trước mặt người khác, chỉ có một vài người thân cận bên cạnh đối phương là biết được tình hình thực tế. Sau này, khi bệnh tình càng lúc càng nặng, Đường Nghênh ngày nào cũng lo lắng, nếu đến một lúc nào đó, Thượng tướng không thể trụ nổi Nữa thì mình nên làm gì. Nhưng chưa chờ anh ta nghĩ ta được biện pháp nào, tất cả ý tưởng xoắn xuýt trong đầu đều đã trở thành vô dụng, Thượng tướng trực tiếp chạy luôn, còn là kiểu không tài nào tìm thấy.
Đường Nghênh luôn có một loại dự cảm, ngày mình mắc chứng đứt gãy gien cũng không còn xa nữa.
Giờ, mãi mới chờ được đến lúc Thượng tướng gửi tin nhắn tới, lại còn trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, Đường Nghênh sau khi kích động, thở phào nhẹ nhõm các kiểu, vội vàng hỏi thăm đối phương đang ở đâu, muốn nhanh nhanh chóng chóng đón người về, kết quả đối phương lại giở chứng, không nhịu nhắn lại cho anh ta…
Làm sao giờ?
Đường Nghênh trầm tư, cuối cùng hướng ánh mắt về tên trò chơi mà Thượng tướng nhà mình gửi tới.
“Vùng đất điền viên”?
Đây là trò chơi gì? Chơi thế nào? Sao tự nhiên Thượng tướng lại muốn anh ta tìm người vào chơi cái này?
Đường Nghênh cố ý lên mạng vũ trụ tìm kiếm thông tin liên quan đến game này, trùng hợp nhìn thấy cùng một trang giới thiệu với Văn Tinh Diệu.
“Tác giả tên là Bạch Lê? Tên này chưa nghe bao giờ, không nên có quan hệ gì với Thượng tướng mới phải…” Đường Nghênh lầu bầu, bỏ qua thông tin người thiết kế, nhìn phần giới thiệu tóm tắt của trò chơi.
Đây rõ ràng là một game mới thiết kế, phần giới thiệu chỉ có đúng một câu ngắn ngủn:
“Một game nông trại nhẹ nhàng thoải mái.”
“Nông trại?” Đường Nghênh nhịn không được đọc ra tiếng, nghi hoặc trong lòng càng lớn hơn. Anh ta biết nông trại là có ý gì, dưới danh nghĩa của Thượng tướng cũng có năm hành tinh nông nghiệp, anh ta còn từng nhiều lần tới đó để giúp xử lý công tác thu hoạch cùng vận tải buôn bán nông sản.
Nhưng một game nông trại thì sao lại móc ngoặc được với Thượng tướng chứ? Đường Nghênh thực sự khó mà tượng tượng ra cảnh, Thượng tướng tự mình thiết lập chương trình hoạt động cho người máy.
Ặc, cảnh tượng thực sự là không hài hòa chút nào.
Nhưng dù sao đây cũng là mệnh lệnh của cấp trên, Đường Nghênh tuy không hiểu nhưng vẫn rất nhanh bắt tay vào thực thi. Đưa chỉ thị ra, chờ người đối diện đáp sẽ nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ, anh ta lại đột nhiên gọi người lại.
“Phó quan Đường, còn chuyện gì căn dặn sao?”
“… Giữ một chỗ cho tôi.” Anh ta muốn xem thử xem, đây là trò chơi như thế nào, mà lại có thể để Thượng tướng đích thân đến nói với mình.
Người đối diện khựng lại một giây, sau đó dùng ngữ khí quái dị đồng ý.
Tốc độ tập hợp của quân đội từ trước đến nay luôn nhanh chóng, không tới năm phút đồng hồ, đã tập hợp đủ 300 người đạt tiêu chuẩn. Đường Nghênh, với tư cách là người có chức vụ cao nhất trong số 300 người này, đương nhiên cũng trở thành người ra hiệu lệnh. Hô một tiếng, tất cả mọi người đồng loạt nằm vào khoang trò chơi, tìm được game tên là “Vùng đất điền viên” trên trang web chính thức của “Giải thi đấu thiết kế game giả lập”, mang theo tâm trạng hoặc hiếu kỳ, hoặc khó hiểu, hoặc nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, đăng nhập vào game.
Mà trong lúc 300 binh sĩ tập hợp, trên tinh võng cũng có người phát hiện ra trò chơi được đăng lên vào đúng ngày cuối cùng nhận đăng ký dự thi này.
Cũng cùng tâm trạng ngơ ngác sau khi nhìn tên trò chơi, trực tiếp nhảy qua phần giới thiệu tác giả, đến phần tóm tắt, thấy một câu mô tả ngắn ngủn kia thì “Phì” một tiếng, bật cười.
“Phụt! Cái khỉ gì đây, game nông trại à? ! Đây là muốn để người ta đi điều khiển người máy hay là đi làm công việc trồng trọt như người máy đây? Này thì gọi gì là giải trí!”
“Ô hô hô, thí sinh này chắc là cố ý đấy, muốn tạo sự khác biệt à? Chờ đó, anh trai này sẽ giúp cậu debut trên mạng vũ trụ!”
__________________
Phật nhảy tường (tiếng Trung: 佛跳墙), là một loại súp trong ẩm thực Phúc Kiến. Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên (聚春园) ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế. Trịnh Thuần Phát vốn là một đầu bếp trong phủ của một quan cấp cao ở địa phương. Kể từ khi món ăn được tạo ra vào thời Nhà Thanh (1644–1912), nó đã trở thành một cao lương mỹ vị của ẩm thực Trung Hoa bởi mùi vị đa dạng, sử dụng nhiều nguyên liệu cao cấpvà đặc biệt là cách thức chế biến. Tên của món ăn ám chỉ đến khả năng các nhà sư trường chay ở chùa cũng phải nhảy qua tường tìm đến để ngã mặn vì nó. Món súp Phật nhảy tường chứa nhiều protein và calci.
Những lo ngại về thủy sản bền vững và việc bảo vệ loài cá mập đã giới hạn việc tiêu thụ và cung cấp món xúp này.
Hành tinh thủ đô