Bạn đang đọc Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà – Chương 23 + Chương 42
10/02/2022
Edit: Nhật Nhật
…
Chương 41
Kết quả cuối cùng là, người chơi thốt ra ba chữ “Thôn Mỹ Lệ” kia bị các anh trai chị gái trong thôn lôi ra, bắt đối phương nói chuyện phải chú ý một chút, sao có thể dùng cái tên gọi quê mùa như vậy để đặt cho thôn trang đáng yêu của bọn họ chứ?
Vốn muốn đập cho đối phương một trận, nhưng cái tên này lại hoàn toàn không biết mình sai ở chỗ nào, còn nói tên này hay y như nick game [Lưu Anh Tuấn] của y vậy, sao không thể lấy làm tên cho thôn?
Những người chơi khác: …
Thôi, bỏ đi, tên này hết thuốc chữa rồi.
Mấy người Bạch Lê trái lại không tham gia vào chuyện này, mà yên lặng đừng gần đó hóng hớt. Sau khi [Lưu Anh Tuấn] nói nick game của mình ra xong, ngay cả Bạch Lê cũng không nhịn được “Phì” một cái, bật cười.
Cái tên nick này đúng là thẳng thắn, thực ra gọi nhiều một chút cũng khá đáng yêu đấy.
Hoặc là nói, người chơi trong này đều rất đáng yêu.
Tống Hân Nhiên cười không ngừng được được, lúc này đã ôm bụng ngả về phía Bạch Lê. Không dựa không được, nhóc cười sắp tắc thở đến nơi rồi.
Chờ hai người Văn Tinh Diệu và Đường Nghênh đi đến, thì đúng lúc nhìn thấy một màn này.
Văn Tinh Diệu nhíu này, nhìn nhóc lạ mặt đang dựa lên trên người Bạch Lê, cảm nhận đầu tiên chính là, rất không thích. Cảm giác này nói thế nào nhỉ, giống như trong ý thức của hắn từ rất lâu rồi đã vô cùng bài xích, không muốn người này đến gần Bạch Lê, rồi lại thấy bất lực, vì biết mình có bài xích thế nào cũng không có chút tác dụng gì.
Sẽ không ai phát hiện.
Đi được vài bước, Văn Tinh Diệu vẫn không ngừng suy nghĩ. Chờ đến khi tới trước mặt Bạch Lê, hắn đã ổn định được cảm xúc của mình, ở trong lòng không ngừng tự nhắc nhở bản thân, hắn đã hai mươi tám tuổi, đã là người trưởng thành rồi, không thể cùng một thiếu niên choai choai lớn dở so đo như thế. Cho dù trong lòng nghĩ thế nào, cũng tuyệt đối không thể biểu hiện ra mặt!
Vừa nghĩ như thế, trong lòng thấy thoái mái hơn hẳn.
“[Lê Bạch[, đây là…” Văn Tinh Diệu che giấu tâm trạng, dò hỏi.
“[Yêu Tinh], anh login rồi à?” Bạch Lê chào hỏi với Văn Tinh Diệu trước, sau đó mới kéo Tống Hân Nhiên ra, giới thiệu để hai người làm quen, “Thằng nhóc này là hàng xóm bên ngoài của tôi, cũng coi như là học trò của tôi nữa, nick trong game là…”
Bạch Lê nhìn về phía Tống Hân Nhiên.
Tống Hân Nhiên hiểu ý, vội vàng nói: “Em là [Đào ăn thật ngon], chào anh!” Vừa rồi nghe Bạch Lê gọi tên, cậu nhóc đã biết anh trai trông trưởng thành chín chắn này chỉnh là một anh đại khác trong game, vì thế hai mắt sáng long lanh nhìn Văn Tinh Diệu, hoàn toàn là dáng vẻ sùng bái hâm mộ.
“Ồ, chào cậu, anh là [Yêu Tinh].” Văn Tinh Diệu nói nick game của mình ra, thuận tiện thêm cậu nhóc vào danh sách bạn tốt. Thấy ánh mắt kia của Tống Hân Nhiên, cảm giác chán nản khó hiểu trong lòng hắn lập tức biến mất, trẻ con quả nhiên chỉ là trẻ con.
Huống chi đối phương còn là học trò của Bạch Lê nữa, vẫn nên chăm sóc một chút. Chỉ là không biết, nhóc này học gì ở chỗ Bạch Lê.
Sau khi mấy người tụ lại cũng không trò chuyện quá lâu.
Thảo luận về nhiệm vụ cộng đồng vẫn còn đang tiếp tục, lúc này đang vướng ở vấn đề chọn thiết kế nào làm nhà ở cho trưởng thôn.
Sở thích cá nhân của người chơi không giống nhau, có người thích phong cách thản nhiên tự tại, có người thích kiểu đoan trang nghiêm túc, có người thích đình đài lầu các hoa lệ, còn có người lại thích cái gì phức tạp, có tính thử thách cao.
May mà lúc Bạch Lê thiết kế nhiệm vụ đã tính trước đến trường hợp này, có thể chọn bằng phương pháp bỏ phiếu, mỗi người chơi chỉ có một phiếu bầu duy nhất, chỉ cần một trong số thiết kế nhà ở có số phiếu bầu vượt quá 50%, vậy sẽ được mặc định chọn làm nhà ở của trưởng thôn. Sau khi đã quyết định được thiết kế sẽ làm, các loại vật liệu cần thiết để dựng nhà sẽ do người chơi đi thu thập, sau khi thu thập được hết, nhà ở sẽ hoàn thành.
Lần này người chơi không còn còn gì để tranh cãi nữa, nhanh nhẹn ấn chọn cho kiểu nhà mình mình thích, còn tò mò ngó xem những người chơi khác chọn cái nào, trong trong ngoài ngoài không ngừng thuyết phục đối phương chọn giống mình, để tăng số phiếu bầu.
“Ờ, này, tôi thấy cái đầu tiên rất đẹp đấy, cùng thôn chúng ta cực hợp luôn, trưởng thôn với phu nhân trưởng thôn dọn vào ở cũng không có cảm giác chênh lệch quá lớn.”
“Xùy xùy, có mà ông không có cảm giác chênh lệch thì có. Có cơ hội ở nhà tốt hơn thì sao phải chọn cái đơn giản nhất chứ? Theo tôi thấy cái thiết kế nhà tên là “Sân vuông” kia rất đẹp, phòng ở nhiều không nói, bên ngoài còn có tường bao vây kín, cảm giác rất an toàn, trưởng thôn cũng không cần lo có người nửa đêm mò đến nhà muốn nhận nhiệm vụ nữa!”
“Nhưng rõ ràng cái thứ ba còn đẹp hơn mà, bên trong trồng đầy hoa cỏ xanh rì rào, chỉ liếc mắt nhìn thôi đã thấy thoải mái rồi, người mà ở bên trong, có khi không muốn đi ra ngoài nữa luôn ấy chứ? Hức hức hức, đem so với nhà ở ngoài thực tế của chúng ta, thực sự là hâm mộ muốn chảy máu mắt!”
“Sao không ai nhắc đến cái thứ tư! Rõ ràng cái đó nhìn trông xịn xò nhất, trước đây tôi có xem qua trong sách lịch sử, nghe đâu hoàng cung ở Trái Đất cổ, trông giống như vậy đó, chúng ta ở trong game làm ra nó, không cần biết là chụp ảnh hay quay clip đều đẹp, mang ra đăng lên diễn đàn, đảm bảo khiến mọi người kinh ngạc rụng cằm, như vậy bộ không thích hơn à? ?”
“Đáng ghét sao không thể chọn hết chứ! ! Tôi không ngại để trưởng thôn mỗi tuần chuyển nhà một lần đầu! Chỉ cần Lê Lê đồng ý, tôi có chết cũng phải dựng hết bốn căn nhà này!”
Bạch Lê: …
Đồng ý là chuyện không thể, vĩnh viễn cũng không thể đồng ý được, mấy người từ bỏ đi!
Âm thầm rút lại lời khen người chơi “Đáng yêu” ban nãy, Bạch Lê ở trên bảng giả lập của mình chọn nhà thứ ba. So với hai cái trước phức tạp hơn không ít, lại so với cái thứ tư “Mộc mạc” hơn kha khá, nói chung là một lựa chọn không tồi.
Tống Hân Nhiên vẫn còn đang sầu não không biết chọn cái nào, cảm thấy bên này tốt, xong lại thấy bên cạnh cũng rất tuyệt, hai cái sau lại càng đẹp mắt, không sao diễn tả được thành lời… Cậu nhóc cảm thấy với một người chơi mới toanh toành toàng, chỉ vừa onl game được có hơn hai tiếng như mình, áp lực này thực sự quá lớn, một nhiệm vụ quan trọng với thôn làng như vậy, sao thầy có thể hào phóng cho toàn bộ người chơi tự quyết định chứ?
Thầy không sợ, đầu óc bay bay của mấy game thủ này, sẽ khiến thiết lập của thế giới trò chơi từ “Trùng kiến sau chiến tranh” biến thành “Lần nữa gặp đại họa” à?
Liếc mắt thấy Bạch Lê đã chọn xong, Tống Hân nhiên tò mò hỏi: “Thầy, thầy, chọn cái nào đấy? Em thấy cái nào cũng tốt hết, xây lên nhất định sẽ rất đẹp, thầy thật là đỉnh, sao thầy lại có nhiều ý tưởng hay thế chứ!” Lời nịnh nọt thổi phồng không ngừng tuôn ra, bla bla bla.
Là một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn đều sống giữa một rừng sắt thép, Tống Hân Nhiên thực sự chưa từng nhìn thấy ngôi nhà nào có màu sắc phong phú bắt mắt như vậy, nhóc có cảm giác như chúng cũng có sinh mệnh. Lại nghĩ nhưng kiến trúc này xuất hiện ở trong game, truy nguồn gốc thì vẫn là từ sáng tạo của Bạch Lê, thì càng thêm sùng bái cậu. Cảm thấy thầy mình chính là người đỉnh nhất Đế quốc!
Bạch Lê cười cười, đây thực ra cũng không phải do cậu nghĩ ra, chẳng qua cũng chỉ là đứng trên vai người khổng lồ thôi. Hơn nữa, theo như cậu biết, Đế quốc tuy chinh chiến hơn một nghìn năm, năm năm trước mới thực sự bước vào giai đoạn hòa bình, nhưng văn hóa cùng sách cổ đều được bảo tồn rất tốt, chỉ cần có tâm, hầu hết đều có thể tìm được thông tin trên mạng vũ trụ.
Sở dĩ người chơi nhìn thấy mấy bức ảnh đó xong lại kích động đến vậy, ngoài vì mới lạ ra còn vì những chủng tộc chiến đấu phần lớn đều không thích học tập, hoặc nên nói, chiến đấu đã ăn sâu vào trong tiềm thức cùng máu thịt của họ, khiến họ không thể bình tĩnh học tập lịch sử Trái Đất, thứ mà trong cái nhìn của họ không mang lại tác dụng thực chất nào.
Vì vậy cũng không ở trên mạng vũ trụ tìm tòi những nội dung liên quan.
Nhưng mà, nói thì nói vậy, bốn tấm ảnh này cũng không phải Bạch Lê tùy tùy tiện tiện down từ trên mạng vũ trụ xuống, mà là bản vẽ lấy ra trong sách “Bách khoa toàn thư về xây dựng căn bản”, do một người bạn tốt là thần xây dựng của cậu trên tiên giới đưa tặng, thành phẩm so với kiến trúc nhà ở phổ thông càng thêm tinh xảo hoa lệ, so với bốn loại phòng nhỏ mà Bạch Lê tiện tay vẽ ra trước đó thì thực sự là một cái trên trời một cái dưới đất, hoàn toàn không không thể so sánh.
Gạt bỏ nỗi hoài niệm với những bạn bè cũ sang một bên, Bạch Lê cười híp mắt nói với Tống Hân Nhiên, những kiến trúc này không phải do cậu thiết kế, chờ lát nữa out game, nhóc có thể lên mạng vũ trụ tìm kiếm thông tin, cùng lịch sử hình thành của chúng nó, tự tay phá vỡ lớp filter dày cộp “Thầy mình là vạn năng” của cậu học trò nhỏ.
Tống Hân Nhiên thất thần chọn tấm ảnh thứ ba. Đây không phải là chọn theo Bạch Lê, mà vì cậu nhóc thực sự rất thích sắc xanh phủ khắp trong nhà này, rất có hiệu quả chữa lành ~
Dù sao thêm hay bớt một người thì cũng không có ảnh hưởng quá lớn với kết quả cuối cùng, thế thì… Cứ chọn theo ý thích của bản thân là được.
Những người chơi khác cùng lần lượt đưa ra quyết định của mình, số phiếu bầu cho bức ảnh nhà vườn thứ ba tăng vọt, có thể thấy bằng mắt thường, vượt lên trên ba thiết kế còn lại. Người chơi chọn thiết kế thứ ba thì bắt đầu hoan hô rầm trời, những người còn lại thì thê lương than thở, lầu bầu nói những người khác đều không có mắt nhìn.
Bạch Lê để ý thấy người chơi tên [Lưu Anh Tuấn] kia vẫn chưa từ bỏ ý định, thế mà lén lút nhích tới cạnh trưởng thôn, định nhân lúc mọi người không chú ý, khiến trưởng thôn đồng ý chuyện đổi tên cho làng…
Không biết có phải là ảo giác của Bạch Lê hay không, cậu cứ thấy hình như ông trưởng thôn hòa ái dễ gần mọi khi đang lén trợn trắng mắt. Bạch Lê nhìn là buồn cười không thôi, trong lòng nói, quả nhiên đập tiền vào nó phải khác, từ cấp E lên đến cấp D, trí tuệ nhân tạo của NPC cũng được nâng cao không ít.
Cậu bèn ra một chỉ thị cho trưởng thôn.
Ông trưởng thôn rất nhanh đã có hành động. Ông ra hiệu để người chơi tạm dừng lại trước, chờ xung quanh hoàn toàn yên tĩnh mới chậm rãi nói: “Tâm ý của mọi người, già đã nhận được, việc tiếp theo xin nhờ cả vào mọi người. Vừa rồi có một anh bạn nhỏ nhắc già, thôn chúng ta hình như vẫn chưa có tên chính thức…” Nói đến đây, trưởng thôn cố ý dừng lại, liếc [Lưu Anh Tuấn] một cái.
Mọi người trợn mắt trừng [Lưu Anh Tuấn], sau đó lại cuồng cuồng nhìn về phía trưởng thôn, chỉ sợ đối phương thật sự nghe lời [Lưu Anh Tuấn], đổi lên thôn thành “Thôn Mỹ Lệ”.
Không muốn đâu!
May mà trưởng thôn không hâm dở như người chơi nghĩ, ngừng vài giây, ông tiếp tục nói: “Vì thế già quyết đinh, chờ nhà mình khánh thành, sẽ trao quyền đặt tên cho bạn trẻ nào có điểm cống hiến xây dựng cao nhất.”
Dứt lời, lập tức gây ra náo động lớn trong đám đông game thủ.
Gì cơ gì cơ gì cơ? Người đứng đầu còn được trao quyền đặt tên cho thôn à? Đây thực sự là chuyện quá vinh dự, ai lấy được phần thưởng này, đặt tên thôn liên quan đến mình, vậy sau này sẽ được tất cả người chơi nhớ đến rồi!
Trong lòng ôm chí lớn, hoặc người chơi có tham vọng lập tức khởi động làm nóng người, nhìn đối thủ xung quanh bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng vô tình, lại còn lộ ra nụ cười vì tình thế bắt buộc. Giờ ở trong game chỉ có năm nghìn người, mình nhất định phải chăm chỉ làm việc, tranh thủ trở thành người đứng đầu trong số năm nghìn người!
Ngay cả Văn Tinh Diệu cũng sinh ra mấy phần hứng thú với phần thưởng này, cảm thấy cách chơi này rất hay, rất hiếm thấy, trước đây bọn họ chơi game, ai vừa vào mà không được thông báo đây là khu XX nào đó?
Lấy động lực, lên tinh thần, tiếp đó, nhìn xem muốn xây một căn nhà vườn như vậy thì người chơi cần cống hiến những gì.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn vào bảng nhiệm vụ của mình.
“Danh sách vật liệu xây nhà vườn: Đất x 1.000.000, đá x 500.000, quặng đồng x 10.000, gỗ ván x 100.000, hạt giống hoa tươi x 50.000, gạch men x 10.000, quặng bạc x 10.000, cá Koi x 5.000, cây giống quý hiếm x 500, cộng một số gia cụ nội thất.”
“… ?”
Không khí rất nhanh đã yêu tĩnh lại, thỉnh thoảng có kèm theo tiếng hít khí.
Không biết qua bao lâu, mới có người rụt rè đặt câu hỏi: “Mấy cái này… Là cái gì thế?”
___________________
Lầu
Các
Minh họa đại khái mấy cái nhà Lê Lê “vẽ” ra (Các cô cứ tưởng tượng nó na ná vậy thôi nhé)
Nhà trong rừng trúc
Nhà mái ngói
Nhà vườn
Lâm viên
—o0o—
Chương 42
Tổng cộng có chín loại vật liệu với số lượng cụ thể, cùng với các loại gia cụ không rõ số lượng phía sau, một danh sách dài khiến người chơi không kịp trở tay thay quần áo.
Điểm cống hiến cửa từng loại vật liệu cũng được dùng chữ nhỏ ghi chú rõ ở bên cạnh, vật liệu yêu cầu số lượng vàng nhiều thì điểm cống hiến lại càng thấp, còn những loại như gạch men, cá Koi, hạt giống quý hiếm đều có điểm cống hiến cao hơn những cái phía trước.
“Ờm, cái này… Không phải là bảo chúng ta đi làm công cho trưởng thôn sao? Tôi mua sẵn bánh bao trắng đây rồi, chờ lúc nào vào việc sẽ ăn.”
“Mấy đồ này nghe lạ hoắc lạ huơ, hoàn toàn có cảm giác không hợp với trò chơi của chúng ta, đây thực sự là game nông trại đấy à?”
“Được rồi, được rồi, mọi người đừng rối rắm nữa, dù sao cũng đã chọn xong rồi, ai tới nói cho tôi mấy thứ này kiếm kiểu gì đi, mấy ông mấy bà đừng có giành với tôi, tôi đã quyết tâm phải tự mình đặt tên cho thôn rồi!”
Xong, chủ đề lại quay về việc quyền đặt tên thôn. Chờ người chơi tranh luận xong, cũng miễn cưỡng chấp nhận việc thu thập một đống nguyên vật liệu rơi xuống đầu, Mạc Tụng bèn đứng ra nói chuyện.
Trên mặt của y vẫn còn mang theo chút do dự, giống như không chắc chắn lắm: “Có lẽ tôi biết những vật liệu này kiếm như thế nào. Lúc trước tôi có học hai kỹ năng sinh hoạt ở chỗ phu nhân trưởng thôn, là thu thập và đào mỏ, kỹ năng thu thập có thể giúp kiếm các hoạt hạt và cây giống, còn đào mỏ thì có thể thu thập được đá và quặng khoáng sản. Dùng hai kỹ năng này có thể tìm được vật liệu tương ứng trong danh sách.”
Có người học một biết mười, nói: “Nói như vây, cá Koi rất có thể là kiếm được thông qua việc câu cá đúng không?”
“Gia cụ… Đừng nói là cần chúng ta tự mình làm thủ công nhé? Dùng kỹ năng “Nghề mộc” à?”
“Có lý, có lý lắm! Nếu nói như vậy, chúng ta đông thế này, tất cả mọi người tác ra học tập kỹ năng sinh hoạt, lại chia nhau thu thập tài liệu này, muốn hoàn thành nhiệm vụ, còn không phải là đơn giản sao… ?”
Cũng có người mặt mày ủ rũ: “Tôi học kỹ năng nấu nướng rồi, hình như không giúp gì được cho nhiệm vụ lần này, chỉ có một kỹ năng sinh hoạt là hữu dụng, vậy không phải tôi thiệt to rồi sao?”
Lúc đó, mục đích học kỹ năng Nấu nướng” của người này chính là để sác xuất nấu ăn thành công tăng lên trên diện rộng, còn có thể nhờ đồ ăn mà nhận được các loại trạng thái tăng cường khác, kết quả… Trước mặt nhiệm vụ này, thế mà lại trở nên vô bổ.
“Đừng, người anh em, ông không thể nghĩ thế được, dùng kỹ năng sinh hoạt làm ra đồ ăn có tác dụng tăng thêm trạng thái, ông có thể làm một ít đồ ăn giúp tỷ lệ thành công tăng cao, sau đó lúc đi thu thập, đào quặng hoặc là câu cá thì ăn vào, nói không chừng sẽ dễ nhận được vật liệu hơn người khác đấy?”
Người đưa ra ý kiến này hiển nhiên cũng đã học kỹ năng nấu ăn, hơn nữa còn nghiên cứu tỉ mỉ công dụng của kỹ năng này trước rồi, nói ra nghe rất có lý.
“Hở? Thật thế à, vậy thì tốt quá, vậy thì tốt quá, nghe thế tôi yên tâm rồi!”
Những người chơi khác rất nhanh đã ổn định lại cảm xúc của bản thân, một lần nữa trò chuyện sôi nổi.
Mặc dù nói vật liệu cần có để dựng nhà cho trưởng thôn thật sự rất nhiều, nhưng bọn họ là năm nghìn thanh niên trai tráng, chia đầu người ra, không phải mỗi người chỉ cần kiếm có chút xíu thôi sao? Áp lực như vậy hoàn toàn không lớn, bọn họ nhất định có thể nhanh chóng hoàn thành!
Chuyện nhiệm vụ cộng đồng tạm thời đã có hướng giải quyết, những người chơi mới rất nhanh đã nhớ đến việc chỗ ở của mình còn chưa biết xử lý thế nào đây, vội vàng nhảy ra hỏi xem nên quy hoạch thế nào, nhóm người mới như bọn họ nên dựng nhà ở đâu?
Động tác nhanh như Tống Hân Nhiên và Khương Hoài Bích, vừa lấy được tiêu chuẩn vào game đã bắt tay vào làm luôn nhiệm vụ thứ nhất, thứ hai là khỏe người nhất, tự nhiên không cần tham gia thảo luận. Còn đại đa số người chơi, sau khi cướp được tiêu chuẩn game, đầu tiên là muốn báo cho anh em bạn bè, bà con cô bác trước, còn diễn một màn “Phát biểu cảm tưởng khi được vào game” vô cùng nhà quê, chờ làm xong hết mới login, đương nhiên là bị những người đề nghị quy hoạch nhà ở cản lại, từ chỗ ở độc lập, biến thành khu dân cư tập trung.
“Để đó cho tôi! Chuyện này chính là nghề cũ của tôi!” Rất nhanh đã có một người nick là [Xới cho tôi bát cơm] chủ động đứng ra, nói là có thể giúp được việc này.
Anh ta dẫn mọi người đến một khu đất cách đó không xa, tùy tiện nhặt một cành cây, vẽ lên nền đất.
Bạch Lê đi qua liếc mắt nhìn, phát hiện người chơi này thật sự rất có tài, chỉ đơn giản vài nét đã có thể phân làng ra làm mấy khu vực đại khái. Người chơi sẽ không tập trung toàn bộ ở một chỗ, mà chia thành vài khu vực, có chỗ dựa, có nguồn nước, gần bìa rừng cũng vây một khu đất để làm nơi cư ngụ. Kinh ngạc hơn nữa chính là, hình như người này nghe có game thủ nào đó nói muốn ở trong hầm, còn vẽ một hình tròn ngay giữa làng, nói người chơi có thể cùng nhau đào hố ở đây.
Tống Hân Nhiên thò đầu ra nhìn, nhỏ giọng chọc một câu: “Ở nhà hầm, lúc trong game đổ mưa liệu có ngập luôn không?”
Giọng cậu nhóc không lớn, nhưng không biết sao lại có rất nhiều người nghe được. Có vài game thủ nóng lòng muốn thử vội vàng lùi lại về phía sau, xua tay nói không cần không cần, bọn họ ở trên đất bằng là được, cảm ơn người anh em [Xới cho tôi bát cơm]!
[Lưu Anh Tuấn] là người đầu tiên gợi ý chuyện này, tự nhiên cũng có thể nói vài câu. Y ngồi xổm bên cạnh [Xới cho tôi bát cơm], chỉ chỗ này, trỏ chỗ kia, còn thật sự đưa ra được vài ý kiến hay.
Bạch Lê thấy bọn họ quy hoạch rất tốt, ngay cả khu đất cậu và Văn Tinh Diệu đang ở cũng cho vào, thì không xem thêm nữa, cùng mấy người Hùng Tịch chào tạm biệt rồi đi về trước.
Cây trồng của cậu còn chưa thu hoạch đâu, làm xong còn phải gieo một lượt giống mới xuống nữa, rất là bận rộn.
Về chuyện tìm phu nhân trưởng thôn học kỹ năng sinh hoạt, thì cậu thấy không cần quá vội, dù sao cậu cũng không định cướp phần thưởng với những người chơi khác.
Trái lại, Văn Tinh Diệu có ý tranh hạng nhất, cho nên không cùng Bạch Lê quay về ngay, mà quyết định tới chỗ phu nhân trưởng thôn xem các loại kỹ năng sinh hoạt trước, chọn hai cái mình thấy hứng thú để học.
“Thầ… [Lê Bạch], chờ em với, em với anh cùng về!” Tống Hân Nhiên bị Bạch Lê nhắc qua, ở trong game không được gọi cậu là thầy, nhưng vẫn quên mất, tí thì thốt ra. Nói xong câu này, cậu nhóc nhanh chân đuổi theo, như một cái đuôi nhỏ bám phía sau Bạch Lê.
Văn Tinh Diệu nghe được tiếng, nhìn thoáng về phía sau, hơi trầm mặc một lát rồi lại quay đầu về. [Lê Bạch] cùng học trò của cậu ấy đùa giỡn, hắn ở đây khó chịu làm cái gì chứ?
Trên đường về, Bạch Lê cũng từ trong miệng Tống Hân Nhiên biết được, hàng xóm mới của mình không phải nhóc này, mà là một cô gái, Tống Nhân Nhiên tới chậm một bước, chỉ có thể chọn khu đất trống ở phía đằng sau nhà Bạch Lê, Bạch Lê nghe thế thì gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Theo như lời Tống Hân Nhiên, cậu nhóc chọn miếng đất phía sau cũng là dựa theo lời đề nghị của cô gái kia, chắc đối phương cũng là người thân thiện dễ chịu, vậy là đủ rồi.
Nói cái gì thì cái đó tới, chờ hai người đi về đến nơi, cửa nhà cách vách cũng đúng lúc mở ra.
Một cái đầu thò từ bên trong ra ngó nghiêng, thấy Tống Hân Nhiên và Bạch Lê đứng bên cạnh thì lập tức nở một nụ cười nhiệt tình, không chút suy nghĩ mở miệng chào: “Anh đại, anh về rồi!”
Khương Hoài Bích bước nhanh ra ngoài, hai mắt lấp lánh nhìn Bạch Lê, sự sùng bái hâm mộ trong ánh nhìn lòe lòe tỏa sáng, khiến Bạch Lê lúng túng không biết phải làm sao, vô thức lùi về phía sau một bước nhỏ.
Tống Hân Nhiên bên cạnh há hốc mồm, sao nhóc không biết, bạn mới lại là fan hâm mộ của thầy mình chứ?
“Em… Có chuyện gì không?” Bạch Lê mở miệng hỏi. Cậu cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao cô gái không quen không biết này, vừa thấy cậu đã gọi “Anh” rồi?
“Không có chuyện gì…” Khương Hoài Bích theo bản năng lắc đầu trước, sau đó nhận ra người hỏi mình câu này là ai thì lại điên cuồng lắc đầu tiếp, “Không không không, có việc, em có việc! Ờm, anh là anh [Lê Bạch] đúng không?”
Tống Hân Nhiên từng nói với cô, người chơi [Lê Bạch] là thầy của cậu nhóc, đó giờ Tống Hân Nhiên cũng không thấy đi chung với ai khác, nên chắc người này chính là anh đại [Lê Bạch] trong truyền thuyết rồi!
Vừa nghĩ đến chuyện đối phương có kỹ thuật canh tác siêu cao thủ, Khương Hoài Bích hâm mộ chết luôn, thật sự sùng bái muốn quỳ lạy. Nếu đối phương cũng chịu nhận cô làm học trò thi tốt biết mấy, như vậy không phải cô có thể say goodbye với danh hiệu “Sát thủ cây trồng” rồi sao?
Không nhận học trò cũng không sao, tùy tiện dạy cô một tí thôi là được!
Tìm cậu thật à?
Bạch Lê gật đầu: “Đúng, là tôi, không cần gọi tôi anh đại đâu, em tìm tôi có chuyện gì không?”
Câu hỏi này lại một lần nữa được đặt ra, thành công chặn họng Khương Hoài Bích. Cô thật sự không có chuyện gì đặc biệt muốn nói cả, chỉ là thấy được thần tượng nên có chút phấn khích quá đà, không nghĩ gì đã nhào ra chào hỏi.
Nhưng rất nhanh, cô đã nghĩ ra được một lý do vô cùng hoàn mỹ.
“Anh đại [Lê Bạch], à không, anh [Lê Bạch], em là fan của anh, em siêu siêu thích làm nông luôn, cũng muốn trở nên tài giỏi giống như anh vậy, cho nên… Chúng ta có thể kết bạn không?” Khương Hoài Bích nói, “Em là [Hoài Bích], giờ ở cách vách nhà anh, sau này em muốn theo anh học tập, trồng thật nhiều thật nhiều loại cây!”
Nói xong, còn siết chặt nắm đấm, làm một động tác “Cố lên” vô cùng nhiệt huyết.
Đây là lần đầu tiên Bạch Lê nhìn thấy có một người dân vũ trụ mong muốn được trồng trọt như thế, hơn nữa thông qua ánh mắt đối phương, cậu còn có thể cảm nhận được sự yêu thích cùng cố chấp của cô với chuyện làm nông. Loại tình cảm này không thể hình thành trong một sớm một chiều, cũng không giống những người khác chỉ canh tác ảo trên mạng vũ trụ, cô chắc chắc đã từng tự tay trồng cây trong thực tế.
Chỉ là không biết, cô rõ ràng đã có kinh nghiệm tương quan rồi, sao vào game vẫn có biểu hiện kích động như vậy.
Xưa này đều là trồng cái gì được cái ấy, trồng cây nào sống cây ấy, e rằng Nông thần đại nhân chưa từng biết, trên đời này còn có một kiểu người là “Sát thủ cây trồng” như Khương Hoài Bích.
Nghe Khương Hoài Bích nói tha thiết chân thành như vậy, từ chối kết bạn với cô cũng có chút vô nhân đạo, Bạch Lê thoải mái đồng ý với đối phương, sau đó thêm Khương Hoài Bích vào danh sách bạn tốt của mình.
Mục đích chính đã đạt được, Khương Hoài Bích không ở lại nữa, vẫy tay chào tạm biệt với hai người rồi ra khỏi nhà đi làm nhiệm vụ.
Bạch Lê và Tống Hân Nhiên nhìn nhau một cái, cùng bật cười.
“Nhóc Tống, Game này rất thú vị đúng không?”
“Dạ!” Tống Hân Nhiên gật đầu cái rụp, “Rất rất thú vị!”
Không cần biết là người chơi, hay nhiệm vụ trong game, hay là môi trường phong cảnh lúc này, đều là những thứ mà trong hiện thực cậu nhóc chưa từng được trải nghiệm.
Trong hiện thực, đại bộ phận mọi người đều bị chứng “Đứt gãy gien” hãm hại, tâm tình không ôn hòa được như vậy, thông thường xị mặt, chẳng cười bao giờ. Còn ở trong game, mọi người thường xuyên vui vẻ mỉm cười, giống như… Trò chơi này chính là thiên đường của bọn họ. Ở trong game, mọi người có thể sinh hoạt thoải mái, vô ưu vô lo, không cần lo lắng đến vấn đề đứt gãy gien.
Nếu toàn bộ người dân vũ trụ đều có thể sống trong một thế giới thì vậy thì thật tốt biết bao. Nghĩ đến đây, Tống Hân Nhiên không tránh khỏi có chút phiền muộn.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Bạch Lê đã đánh gãy suy nghĩ của cậu nhóc: “Cậu không cần đi theo anh mãi thế đâu, tự mình đi chơi đi, làm nhiệm vụ, hay là mua đồ ăn, sao cũng được hết. Nhưng mà không thể quá ham chơi, đến giờ nghỉ ngơi thì phải nhớ logout.”
Tống Hân Nhiên toét miệng cười: “Được ạ, vậy em đi chơi nha ~”
Tống Hân Nhiên đi rồi, Bạch Lê cũng không ở trong game lâu, thu hoạch hết số hoa màu đã chín trong ruộng, lại gieo một lượt lúa mì mới xuống, căn chuẩn thời gian lần tới vào game, cậu bèn logout, chuẩn bị dạo một vòng lên diễn đàn, hoặc là yên tĩnh nghĩ nội dung cập nhật lần tới cho game.
Chờ một tiếng nữa lúa mì chín, cậu lại login, trồng một đợt cây có thời gian thu hoạch dài hơn, kết thúc một ngày trong game.
Văn Tinh Diệu vội vội vàng vàng đi tới, nhưng chỉ bắt kịp thân ảnh dần biến mất của Bạch Lê. Hắn nhìn chằm chằm vào vị trí cậu vừa biến mất, ánh mắt có chút phức tạp.
Mội lúc nữa… Có phải hắn cũng sẽ “Bị” logout không?
Lúc này, có một người từ xa mướt mải chạy tới, thấy văn Tinh Diệu đứng đó thì thuận miệng hỏi một câu: “[Yêu Tinh], anh có thấy [Lê Bạch] đâu không?”
Trông Mạc Tụng có chút rốt ruột, lúc nói chuyện với Văn Tinh Diệu còn thỉnh thoảng đánh mắt nhìn về phía nhà Bạch Lê.
Văn Tinh Diệu thành thật nói: “Cậu ấy vừa mới out rồi, lúc nào lên lại tôi cũng không biết.
“Cái gì? Out rồi à?” Trên mặt Mạc Tụng là vẻ hối hận không thôi, “Tôi còn muốn tìm [Lê Bạch] thương lượng mấy chuyện nữa, aiz…”