Đọc truyện Cùng Người Cưới Trước Yêu Sau – Chương 28
C
hương 28
Diệp Quan đã nghe Thịnh Như Khởi đề cập đến chuyện Kỳ Mộc Nghi vừa về nước tháng trước, đang không hiểu vì sao Kỳ Mộc Nghi lại xuất hiện trước nhà thì đúng lúc nhìn thấy dáng người quen thuộc.
Cô gái bước xuống từ xe Kỳ Mộc Nghi không phải ai khác mà là Hạ An.
Trước xe, hai người trò chuyện vui vẻ.
Diệp Quan hơi nhíu mày, Kỳ Mộc Nghi về nước thì làn việc tại bệnh viện Trường Nam, vậy thì cũng không lạ khi hai người họ quen biết.
“Em không có gì đâu.” Hạ An xoay người nói với Kỳ Mộc Nghi, tuy cổ chân hơi đau nhưng không đến mức chịu không nổi: “Chị lên xe đi, đêm nay lạnh lắm.”
Ban đêm nhiệt độ rất thấp, vừa ẩm vừa lạnh.
Cùng Kỳ Mộc Nghi trò chuyện mấy lần nàng phát hiện cô ấy không lạc hậu như mấy vị lão sư khác, có lẽ do tuổi tác nên khi ở cùng không có mấy áp lực.
“Không có gì là tốt rồi.” Kỳ Mộc Nghi đánh giá Hạ An một chút, nhẹ giọng nói
Có người, nhìn nhiều thêm vài giây sẽ làm người ta sinh ra ý muốn bảo vệ.
Kỳ Mộc Nghi đưa tay sờ sờ đầu Hạ An, giúp nàng vén tóc, quan tâm vài câu: “Em mau vào đi, mặt lạnh cả rồi, ngày mai nhiệt độ có lẽ sẽ lại hạ, mặc ấm một chút.”
Hạ An ngẩn người, tuy bên ngoài không biểu hiện gì nhưng trong lòng lúng túng, nàng xem Kỳ Mộc Nghi như tiền bối, không quá quen thuộc sự dịu dàng tri kỷ như thế này, nàng cười cười nói: “Lão sư, mai gặp.”
“Còn gọi lão sư.” Kỳ Mộc Nghi bất đắc dĩ cười: “Được rồi, mai gặp.”
Hạ An nhìn Kỳ Mộc Nghi lên xe, đợi đến khi xe hoàn toàn biến mất…
Diệp Quan trên lầu nhìn chằm chằm bóng lưng yếu đuối mỏng manh của Hạ An.
Người ta đã đi xa rồi, còn đứng đó nhìn
Uống hết ly rượu, tâm tình của Diệp Quan cũng không thoải mái như đã nghĩ, ẩn ẩn sự phiền lòng không yên, sau đó liếc mắt nhìn nơi khác
Hạ An xoay người chuẩn bị vào nhà, nàng thoáng ngẩng đầu lập tức bị bóng người đẹp đẽ trên ban công hấp dẫn.
Nhìn thấy Diệp Quan, Hạ An cong khoé môi, vừa đình vẫy tay chào thì Diệp Quan chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, sau đó xoay người đi vào phòng, tư thái cao lãnh.
Hạ An đứng dưới lầu, gió lạnh thổi qua, nụ cười trên mặt phai nhạt đi nhiều.
Diệp tổng là người nhạt nhẽo đến vậy sao? Hạ An Giang bất đắc dĩ cúi đầu nhìn mũi chân, trong lòng dấy lên chút mất mác.
Dì Chu nghe được tiếng mở cửa vội đi lên đón, giúp Hạ An cầm giỏ, nói: “Bận đến giờ mới về sao con, đói lắm rồi phải không, có muốn ăn gì không? Tối dì làm mì vằn thắn, có muốn ăn thử không?”
“Không cần đâu dì Chu, con ăn bên ngoài rồi.” Hết giờ làm Hạ An và Kỳ Mộc Nghi cùng nhau đi ăn, Hạ An hiếu học ở trên bàn cơm không ngừng hỏi đến kiến thức chuyên nghiệp, chăm chỉ đến quên thời gian cho nên mới về muộn như vậy.
“Ăn rồi sao?” Dì Chu bất ngờ: “ai ui, Diệp tổng nói con sẽ về nhà ăn, vẫn chờ con tới giờ đó.”
Hạ An bỡ ngỡ: “Chị ấy…!chờ con?”
“Ừm, dì kêu Diệp tổng ăn trước đi nhưng Diệp tổng nói muốn đợi con cùng ăn.”
Nghe dì Chu nói như vậy Hạ An có chút thất thần.
Cũng có vài buổi tối nàng và Diệp Quan cùng nhau ăn cơm, nhưng lúc đó Hạ An cho rằng là do hai người đều về trễ, trùng hợp mà thôi.
Vậy là chị ấy vẫn luôn chờ mình sao?
Khó trách trùng hợp đến như vậy.
“Còn ăn bên ngoài không báo với Diệp tổng một tiếng sao?”
Đúng là không có báo…
Hạ An chỉ nói tối này về nhà, không có nói sẽ ăn bên ngoài, Hạ An về muộn bà Lương sẽ dặn dì Chu để lại cơm.
Hạ An nhất thời không thể nói lên tư vị trong lòng, lại nghĩ đến dáng vẻ dửng dưng của Diệp Quan…
Diệp tổng, chị có thể muộn tao (thảo maiiii) đến mức nào vậy?
Nhưng đây vốn dĩ là phong cách của Diệp tổng, rõ ràng có rất nhiều lúc quan tâm người khác nhưng vẫn ráng trưng ra dáng vẻ như mây như gió, Hạ An nghĩ nghĩ, khoé môi nhẹ cong, hình như nàng đã hiểu biết Diệp Quan thêm một chút.
“Dì Chu, dì làm dùm con mì vằn thắn đi, tụi con ăn khuya.” Hạ An cười nói: “Dì vừa nhắc làm con có chút đói, lúc nãy cũng không ăn bao nhiêu.”
“Được vậy dì đi nấu, nhanh lắm.”
Hạ An đi lên lầu, cửa phòng Diệp Vãn vẫn còn mở, bà Lương và tiểu gia hỏa ngồi chơi ở bàn sách.
“Bà ngoại, Vãn Vãn, sao còn chưa ngủ?” Hạ An đứng bên cửa hỏi .
“Mẹ tiểu Hạ~” Diệp Vãn từ ghế nhảy xuống, chạy tới Hạ An nhào vào lòng nàng làm nũng: “Sao giờ mẹ mới về.”
“Bệnh viện bận quá hả con?” Bà Lương thân thiết hỏi.
“Dạ, buổi tối có ca nên con mới về trễ.” Hạ An biết thân thể bà Lương không tốt, nói: “Ngoại ơi, ngủ sớm một chút đi, để con chơi với Vãn Vãn.”
“Con về là bà yên tâm rồi.” Người trẻ tuổi bận bịu là chuyện thường tình bà Lương nghĩ nghĩ nhẹ thở dài nói: “Cả tối Quan Quan đều đợi con, vẫn chưa ăn gì, chút nữa con kêu nó ăn chút gì đi.”
“Dì Chu đang nấu mì ạ.”
Đợi bà Lương ra khỏi phòng, Hạ An ôm lấy Diệp Vãn: “Hôm nay bảo bối ở nhà trẻ có ngoan không?”
“Ngoan ạ~” Diệp Vãn nói xong, kề miệng vào tai Hạ An thì thầm, như báo cáo tình báo: “Mẹ đang giận mẹ tiểu Hạ đó.”
“Giận mẹ?”
Diệp Vãn gật gật cái đầu nhỏ: “Mẹ tiểu Hạ về trễ nên mẹ giận đó, cả tối đều không có vui, còn không ăn cơm.”
Hạ An bị vẻ mặt nghiêm túc của tiểu gia hoả chọc cười, tuổi nhỏ xíu mà nói chuyện như cụ vậy: “Thật sao?”
Diệp Vãn trịnh trọng gật đầu, cực kỳ hiểu chuyện nói: “Tối mẹ tiểu Hạ không cần ngủ với Vãn Vãn đâu, Vãn Vãn có thể ngủ một mình, mẹ tiểu Hạ mau mau đi dỗ mẹ, con không muốn thấy mẹ không vui.”
Có con gái đang yêu hiểu chuyện như vậy, kiếp trước Diệp tổng hẳn là đã cứu cả thế giới, Hạ An hôn hôn lên khuôn mặt phúng phính, nhẹ giọng nói: “Vậy giờ Vãn Vãn ngoan ngoãn đi ngủ, mẹ tiểu Hạ đi dỗ mẹ có được không?”
“Dạ~” tiểu gia hoả tươi cười thoả mãn: “Thật ra mẹ rất thích mẹ tiểu Hạ á.”
Tuy nói trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ nhưng khi Hạ An nghe Diệp Vãn nói như vậy, trong lòng vẫn có cảm giác đặc biệt: “Con nói cái gì?”
“Từ sau khi mẹ tiểu Hạ chịu làm bạn gái của mẹ, mẹ vui vẻ lên nhiều lắm á.” Diệp Vãn ngoan ngoãn nói, tuy tuổi nhỏ nhưng trực giác rất tốt, Diệp Quan trước đây rất nghiêm túc gần như không cười, nhưng từ khi Hạ An đến, Diệp Quan thi thoảng sẽ cười.
Hạ An cười hỏi: “Thật sao?”
“Dạ, Vãn Vãn biết mẹ yêu thích mẹ tiểu Hạ mà, vậy nên sau này mẹ tiểu Hạ có thể về nhà sớm một chút không, như vậy có thể nhiều ở cạnh mẹ và Vãn Vãn…”
Trước giờ Hạ An không từ chối yêu cầu của Diệp Vãn: “nghe theo tiểu khả ái.
Sau này mẹ tiểu Hạ tan tầm sẽ lập tức về nhà”
“Dạ~!” Diệp Vãn chu miệng, hôn lên mặt Hạ An: “Mẹ ngủ ngon, Vãn Vãn buồn ngủ rồi.”
“Bảo bối ngủ ngon.”
Rời khỏi phòng Vãn Vãn, Hạ An gõ gõ cửa phòng ngủ của Diệp Quan nhưng không có ai đáp, không cần nghĩ nhiều cũng biết cô đang ở thư phòng.
Hiệu quả cách âm của căn phòng khá tốt, nhất là thư phòng lại càng yên tĩnh, chỉ có tiếng sàn sạt khi lật văn kiện, đầu ngón tay xẹt qua giấy trắng, Diệp Quan khép lại văn kiện, hơi thẩn thờ nhớ lại cảnh ở dưới lầu.
Là quan hệ bình thường đúng không?
Cô biết Kỳ Mộc Nghi yêu thích phụ nữ.
Tiếng gõ cửa đánh gãy suy nghĩ của Diệp Quan.
Qua hai giây, Hạ An đẩy cửa đưa nửa thân vào.
Diệp Quan nhìn ra cửa, má lúm đồng tiền của Hạ tiểu thư ánh vào trong mắt, trước sau vẫn thuần khiết xinh đẹp, nhưng là không xán lạn tươi cười như khi ở dưới lầu với Kỳ Mộc Nghi.
“Ăn khuya.” Hạ An mở miệng trước: “Mì vằn thắn tôm bóc vỏ của dì Chu, em vừa ăn thử, rất ngon.
Chúng ta cùng ăn nha?”
Hạ An nghĩ Diệp Quan sẽ đồng ý.
Nhưng kết quả….
“Không ăn.” Diệp Quan lạnh lùng nói, lật ra văn kiện tiếp tục nhìn.
Thái độ này….nếu không có dì Chu và bà Lương nói trước với nàng, Hạ An sẽ không bao giờ nghĩ đến phương diện Diệp Quan cố ý đợi nàng cùng nhau ăn cơm.
Hạ An đứng một chỗ yên tĩnh đánh giá Diệp Quan một lúc lâu.
“Không có gì thì cô ra ngoài đi.” Diệp Quan không ngẩng đầu, nói.
Không vui?
“Ờ.” Hạ An không nói nhiều, suy nghĩ vài giây, đóng cửa xoay người đi xuống lầu
Cứ vậy mà đi à??…
Gian phòng lại trở về yên tĩnh, Diệp Quan ngẩng đầu.
Đối phó với Diệp tổng, lời ít làm nhiều mới hiệu quả
Hạ An trực tiếp đi tới nhà bếp cằm tô mì vằn thắn lên thư phòng, bởi vì chân đau nên đi rất chậm, tư thế cũng kỳ kỳ.
Không gõ cửa, Hạ An tiền trảm hậu tấu đặt bát mì lên bàn của Diệp Quan, vì do quá nóng nên khi đặt bát mì xuống thì lại lập tức nắm lấy vành tai của mình.
“Ăn trước rồi lại bận.” Hạ An tự chủ trương dọn dẹp văn kiện của Diệp Quan.
“Tôi nói không ăn.” Diệp Quan nhìn Hạ An, lập lại.
Hạ An cụp mắt, ánh mắt khoá chặt Diệp Quan, đáy mắt nổi lên chút tham lam, dùng tham lam để hình dung cũng không sai, mỗi khi nàng nhìn khuôn mặt này luôn nhịn không được mà nhìn lâu thêm vài giây, Hạ An nhỏ giọng giải thích: “Em không biết chị chờ em về cùng ăn cơm.”
“…”
“Hay là ăn một chút đi, em biết sai rồi, lần sau nếu không về ăn cơm sẽ báo sớm với chị, được không?” Thái độ nhận sai của Hạ An rất thành khẩn, nàng nói tiếp: “Hôm nay em về trễ là vì…”
“Cuộc sống riêng tư không cần nói với tôi.” Diệp Quan chen ngang lời giải thích của Hạ An.
Hạ An nghẹn lời.
Diệp Quan nhớ tới lúc nãy Hạ An và Kỳ Mộc Nghi ở dưới lầu.
Diệp Quan đối với phương diện này mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều.
“Tuy tôi sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của cô, nhưng hi vọng sau này cô có hẹn hò thì kín đáo một chút, đừng đưa đến trước cửa nhà.
Hạ An mù mịt: “Hẹn hò gì?”
Diệp Quan không nói.
Mất vài giây sau Hạ An mới kịp phản ứng lại, khẳng định Diệp Quan hiểu lầm quan hệ của mình và Kỳ Mộc Nghi: “Vừa nãy là lão sư đưa em về, em đau chân chị ấy tiện đường nên đưa về.
Hôm nay em trả lời chậm là vì tham gia phẫu thuật.”
Dù đối phương nói không cần giải thích nhưng Hạ An vẫn là nhịn không được muốn giải thích.
Hạ An không thích người khác can thiệp vào đời tư của nàng, nhưng không tính Diệp Quan, bởi vì trong lòng nàng, Diệp Quan rất đặc biệt.
Hai người lâm vào yên tĩnh.
Diệp Quan liếc mắt nhìn chân Hạ An, bị thương sao? Khó trách lúc nãy đi chậm rì, cô nhỏ giọng nói: “Chân đau có thể gọi cho tôi.”
Hạ An nhìn chằm chằm Diệp Quan.
Rõ ràng là quan tâm…
Mỗi một lần Diệp Quan quan tâm nàng, mỗi một lần cô sưởi ấm nàng, nàng đều lặng lẽ ghi vào đáy lòng.
“Diệp tổng.” Hạ An cố ý dỗi Diệp Quan, nói: “Cuộc sống riêng tư của em, sao em có thể phiền phức chị?”
(Nhắc nhở, phản dame +999999)
Diệp Quan nghe được lời hờn dỗi của Hạ An, trong lòng nhất thời không biết nên nói gì.
Nhìn Diệp Quan nhíu mày không nói nên lời, Hạ An nhịn vài giây sau đó bật cười, nàng đã quen phong cách nói một đằng làm một nẻo của Diệp tổng.
Thấy Hạ An vui vẻ tươi cười, Diệp Quan mới thoáng thở phào.
“Ăn mì, không là nguội đó.” Hạ An thấy cô không phản ứng gì, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Diệp Quan, mặt dày nói: “Chị cứ bận việc của chị, em đút chị ăn.”
Diệp Quan quay đầu nhìn Hạ An, nghĩ, không biết Hạ tiểu thư đây lại muốn làm trò gì.
“Em đã hứa với Vãn Vãn tối này sẽ làm chị vui vẻ.”
~~~
[Nụ cười dần dư khả ố] hê hê~ toi nghĩ theo hướng khác được không Hạ Hạ ơi?? :)))~
.