Bạn đang đọc Cùng Người Chung Áo – Chương 31
Ngoài đình, ánh chiều tà le lói, gió thổi hiu hiu lạnh.
Lâm Tử Nghiên ướt mắt quay đầu lại, thấy lòng bàn tay Giang Tự Hành nắm chặt mảnh sứ vỡ, không biết cắt bao sâu mà máu đỏ tươi men theo kẽ tay nhỏ xuống đất không ngừng.
“Giang Tự Hành!”
Giang Tự Hành chống bàn chậm rãi đứng lên, gân xanh trên trán nổi đầy, trong mắt toàn là tơ máu.
Hắn sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ hận mình vô dụng như bây giờ.
Trước mắt bóng người trùng điệp, trong đầu hỗn độn, dường như nửa mảnh vải cũng không bắt được vào tay.
Không được đi…
Hắn cắn môi, giữa lúc mê man cũng chỉ có một ý niệm này trong đầu.
Toàn bộ đau đớn trong lòng bàn tay chính là thứ duy nhất giúp hắn thanh tỉnh.
“Lâm Tử Nghiên…” Hắn nhìn người mặc áo bào trắng cách không xa kia, khàn khàn nói: “Tới đây…”
Máu tươi đỏ thẫm nhỏ từng giọt xuống đất, đâm vào ngực Lâm Tử Nghiên đến hốt hoảng, y không ngăn được nước mắt chảy dài: “Giang Tự Hành, ngươi đừng như vậy…”
“Hừ, muốn chết!” Kế Vô Chước sau lưng dường như đã mất hết kiên nhẫn, đánh ra một chưởng, rèm cửa bay lên, người ngồi ngay ngắn trong xe lúc này quanh thân nổi lên sát ý như là một khắc sau sẽ đẩy Giang Tự Hành vào chỗ chết.
“Không được…” Lâm Tử Nghiên cả kinh, hoảng quá nên đành cắn răng nhặt một cành cây khô lên chạy tới đánh Giang Tự Hành ngất xỉu.
Kế Vô Chước: “…”
Trước khi ngất đi, Giang Tự Hành trợn tròn mắt, một vẻ không thể tin được.
Đồ ngốc, hắn nghĩ, Lâm Tử Nghiên ngươi là kẻ ngu ngốc nhất…
Lúc Giang Tử Hành tỉnh lại thì đã là chuyện của hai ngày sau.
Đập vào mắt là màn lụa trắng tinh như mọi khi.
Hắn đã trở về Giang gia, trong phòng nắng sớm trải đất, Triệu Phụng đang ghé vào cạnh bàn chợp mắt.
Giang Tự Hành giật giật tay trái, lòng bàn tay truyền đến một cơn đau đớn.
Hắn chợt tỉnh táo lại, vén chăn lên ngồi dậy: “Lâm Tử Nghiên!”
Triệu Phụng bị tiếng kêu của hắn làm cho tỉnh giấc, xoa mắt nói: “A Tự, ngươi tỉnh rồi à?”
“Lâm Tử Nghiên đâu?” Giang Tự Hành vội la lên, “Y đâu rồi?”
Triệu Phụng gãi gãi cằm, “Lâm công tử…!Không tìm thấy.”
Giang Tự Hành: “Cái gì?!”
“Chúng ta thấy ngươi ở cổng thành.” Triệu Phụng nói: “Nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy Lâm công tử đâu.
Có người đưa thư đến Lâm phủ, bên trong là nét chữ của Lâm công tử, trong thư viết rằng y ra ngoài học, dặn cha y không cần lo lắng.”
Giang Tự Hành kéo cơ thể đang bị thương muốn xuống giường, lại bị Triệu Phụng ấn trở về, “A Tự, thực sự không tìm được, nội thành ngoại thành đã tìm hết rồi…”
“Bọn họ đi Bắc Kỳ.” Giang Tự Hành chắc chắn nói: “Đi về phía Bắc tìm.”
“Bắc Kỳ?” Triệu Phụng nói: “Nhưng đường về phía Bắc nhiều như vậy, cũng không biết bọn họ đi đường nào.
Huống hồ ngươi hôn mê hai ngày rồi, bây giờ đi chưa chắc đã đuổi kịp.”
Giang Tự Hành nhíu chặt mày, im lặng hồi lâu rồi ngẩng đầu hỏi: “Người họ Ninh gì kia đâu?”
“Ninh Mạt?” Triệu Phụng có chút ủ rũ nói: “Y lấy việc cứu Lâm thượng thư làm điều kiện, muốn ta thả y ra.
Ta thấy sắc mặt Lâm thượng thư càng lúc càng xấu nên đành phải…”
Tên tiểu nhân âm hiểm kia còn nhất định phải ăn một chậu chân gà lớn trước mặt hắn rồi mới chịu đi cứu Lâm Tu Viễn.
Giang Tự Hành: “Cha Lâm Tử Nghiên thế nào?”
Nếu lão biết con trai mất tích sợ là sẽ tìm đám người Bắc Kỳ kia liều mạng mất.
“Lâm Thượng thư vừa tỉnh hôm qua.” Triệu Phụng nói: “Mấy việc kia ta không dám nói với ông ấy, ông ấy đọc được thư của Lâm công tử xong thì cho rằng y lại tìm được danh gia đại nho nào đó rồi chạy theo người ta thật nên chỉ vỗ bàn mắng vài câu, nói y không biết đường mang thư đồng Lâm Mặc theo, cũng không có người chăm sóc, sợ là đến dọn giường trải chiếu cũng không biết làm…”
Triệu Phụng nói xong, thấy Giang tự Hành không nói một lời nhìn chằm chằm lòng bàn tay bị quấn đầy băng gạc kia, nom như không có biểu cảm gì nhưng lại thoáng chút cô đơn.
“Ngươi cũng đừng lo lắng quá.” Triệu Phụng cũng không biết nên nói gì, đành phải an ủi: “Nếu người Bắc Kỳ muốn đem Lâm công tử về thì chắn sẽ không tổn thương y.
Hơn nữa Lâm công tử ở hiền ắt sẽ gặp lành, không sao đâu…”
“Phương Bắc rất lạnh.” Giang Tự Hành bỗng nhiên nói, thanh âm có chút nhẹ: “Y sợ lạnh.”
Triệu Phụng gãi đầu, cũng rầu theo.
Lần đầu thấy vợ huynh đệ bị bắt đi mất, hắn cũng chẳng có biện pháp gì.
Chợt nhớ ra Giang Tự Hành hôn mê hai ngày chưa ăn gì nên nói: “A Tự, ngươi đói không? Ta kêu người làm vài món cho ngươi nhá?”
Giang Tự Hành tựa như không nghe thấy, hồi lâu cũng không nói chuyện.
Triệu Phụng thở dài, cho rằng hắn sẽ không nói gì, định đi xuống phòng bếp kêu người nấu bát cháo thì nghe Giang Tự Hành khẽ nói: “Chân giò.”
“Cái gì? Ngươi muốn ăn giò à?” Triệu Phụng lắc đầu nói: “Không được, ngươi vừa mới tỉnh, không ăn được đồ dầu mỡ thế đâu.”
Giang Tự Hành không phản ứng gì, lại nói: “Chân giò.”
“Được được được, muốn chân giò có chân giò.” Triệu Phụng không còn cách nào khác đành phải đi gọi phòng bếp hầm một cái chân giò to.
Vì vậy lúc Giang Thành Nhạc đến thăm con trai, đi đến cửa thì thấy con hắn đâm chọc chân giò hung hăng nói: “Nói đi là đi, xem ta trừng trị ngươi như nào!”
Giang Thành Nhạc: “…”
Giang Tự Hành thấy cha mình đến thì không chọc nữa mà bưng lên cắn một miếng.
“Sao lại không ăn thanh đạm một chút?” Giang Thành Nhạc cau mày nói: “Hôm nay đỡ hơn chưa?”
Giang Tự Hành ăn chân giò nói: “Không sao.”
Giang Thành Nhạc im lặng một chút, giống như muốn nói lại thôi, “Lần này Lâm Tu Viễn trúng độc…!Có phải liên quan đến Bắc Kỳ không?”
Giang Tự Hành nhẹ gật đầu.
Giang Thành Nhạc: “Đứa bé nhà họ Lâm kia…”
Giang Tự Hành không thèm ăn chân giò nữa, bàn tay lại bắt đầu đau.
“Mấy năm qua…” Giang Thành Nhạc bỗng nhiên nói: “Ta có sắp xếp một số người ở phương Bắc.”
Giang Tự Hành giương mắt nhìn cha hắn.
Giang Thành Nhạc hơi bất đắc dĩ nói: “Để tìm huynh trưởng ngươi.”
Giang Tự Hành giật mình.
Ba năm nay, bởi vì cha không cho phép hắn truy tìm tung tích huynh trưởng mà hắn đã làm ầm ĩ với Giang Thành Nhạc, thậm chí còn tức giận nói trong lòng cha hắn chỉ có triều đình, chưa từng quan tâm đại ca sống chết thế nào.
Nhưng hắn không biết cha hắn cũng vẫn luôn đi tìm đại ca hắn, thậm chí phái người đi Bắc Kỳ truy tìm.
“Chỉ là tin tức rải rác không được bao nhiêu.” Giang Thành Nhạc thở dài: “Biển người mênh mông, tìm một người chẳng phải dễ dàng gì.”
Giang Tự Hành có chút áy náy: “Cha…”
“Đừng sợ.” Giang Thành Nhạc cũng không biết nói cho Giang Tự Hành nghe hay cho chính bản thân mình nữa, “Chắc chắn sẽ có tin tức.”
Ông vỗ vỗ bả vai Giang Tự Hành, nói: “Cha sẽ cho người bên kia chú ý tung tích của Lâm gia công tử, có tin tức sẽ báo lại.”
Giang Tự Hành nhìn chằm chằm miếng chân giò, không nói chuyện.
Hắn nhớ tới nước mắt Lâm Tử Nghiên rơi trên ray hắn trước khi đi, nóng bỏng như đang thiêu đốt lồng nguc hắn…
Qua hôm sau, Giang Tự Hành từ chức thủ vệ gác cổng thành, để thư cho cha nói mình đi bắc cảnh tòng quân rồi cưỡi ngựa chạy đi.
Hắn giục ngựa đến ngoài thành thì thấy Triệu Phụng đang dắt ngựa chờ ở ven đường.
“Sao ngươi lại ở đây?” Giang Tự Hành thấy hắn còn đem tay nải theo, khó hiểu nói: “Ngươi định đi đâu vậy?”
Triệu Phụng trở mình lên ngựa nói: “Ta biết ngay ngươi muốn đi tìm người, không phải là sợ ngươi đi một mình cô đơn hay sao, nửa đường bị sói gặm đi mất thì chết.
Ta xin nghỉ mấy hôm, đi cùng người vài chặng.”
Hắn nói xong lại lấy đống chai chai lọ lọ trong tay nải ra nhét vào trong ngực Giang Tự Hành, nháy mắt ra hiệu nói: “Đây là ta cố ý đến Bằng Lan Các mua cho ngươi đấy, giữ cẩn thận.”
“Trong thoại bản đều nói, vợ chạy mất thì lúc bắt về tất nhiên phải ứ ừ lăn lộn một phen.” Triệu Phụng ra vẻ ông đây biết tất, “Lâm công tử thân thể yếu đuối, ngươi nhớ kiềm chế chút.”
Giang Tự Hành: “…” Ngươi bị điên à?
– —–oOo——.