Đọc truyện Cùng ngày ly hôn với đại lão tôi biến nhỏ – Chương 81
Cuối cùng Khúc Kim Tích cũng nghĩ ra một cách mà cô cho là hay, không cần trực tiếp hỏi Thẩm Thính,
cô đăng một trạng thái lên vòng bạn bè — (Bao giờ mới trừ tiền quyên góp từ thiện vậy nhỉ.)
Đằng sau có một icon khuôn mặt buồn phiền và u sầu, và một gói biểu cảm*:
*Gói biểu cảm: là những hình ảnh được gắn thêm những câu chữ mang tính khẩu ngữ hài hước làm tăng
sức biểu cảm cho cuộc hội thoại.
Cô có rất nhiều bạn trong vòng bạn bè, nhưng hầu hết trong số đó là do nguyên chủ thêm vào, mặc dù
Khúc Kim Tích không biết những người này nhưng cô không xóa họ, chỉ chia thành từng nhóm.
Lúc đăng lên, cô cài đặt chỉ để một mình Thẩm Thính xem được.
Cô không biết Thẩm Thính có bao nhiêu bạn trên Wechat, nhưng Thẩm Thính không đăng nhiều trên vòng
bạn bè — Dù sao thì sau khi thêm Thẩm Thính, cô cũng chỉ thấy Thẩm Thính đăng một lần, sau đó là
chia sẻ lại.
Đó là khi cô biến thành một con cá chép đỏ.
Tình cờ cô xem vòng bạn bè của Thẩm Thính, và đột nhiên thấy, Thẩm Thính đăng tổng cộng ba trạng
thái, một trong số đó có liên quan đến cô.
Khúc Kim Tích không biết mình có nên cảm thấy vinh dự
hay không.
Trong lúc cô vừa âm thầm vui mừng vì Thẩm Thính lại chia sẻ hình của mình giống những người khác,
đồng thời cô cũng vừa lặng lẽ chia sẻ lên tường của mình.
Tiếc là chắc vì cô đã biến đổi trở lại nên cá cá chép đỏ mất linh.
Đối với nhân viên của công ty mà nói, sau khi con cá chép đỏ kia biến mất khỏi phòng làm việc của
giám đốc Thẩm, ảnh bọn họ chụp không còn linh nữa, lập tức vận may của họ cũng trở lại như lúc ban
đầu.
Có nhiều người đồn đoán Thẩm Thính mang cá chép đỏ về nhà nuôi, cũng có người suy đoán là bởi vì
bọn họ chia sẻ nhiều nên cá chép đỏ mới xảy ra chuyện, cho nên mới bị mất linh.
Nhưng không ai dám đi hỏi Thẩm Thính về con cá chép đỏ trấn áp công ty kia, chuyện này cứ thế dần
bị quên lãng.
…
Cô cảm thấy mặc dù Thẩm Thính không đăng gì lên vòng bạn bè nhưng chắc chắn anh sẽ chú ý đến vòng
bạn bè, như cô chẳng hạn.
Bình thường cô cũng không đăng nhiều lắm, nhưng lại hay vào vòng bạn bè
để xem bạn bè có đăng gì không, nghe ngóng tin tức mới nhất của bọn họ.
Đăng xong, Khúc Kim Tích ngồi đợi phản ứng của Thẩm Thính.
Nhưng đợi mãi đợi mãi, đợi đến lúc tan làm, vòng bạn bè cũng không có động tĩnh gì.
Khúc Kim Tích: “…”
Hai người cùng nhau trở về căn hộ, trên đường Khúc Kim Tích cân nhắc đi cân nhắc lại, liếc mắt nhìn
Thẩm Thính nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe, không nhịn được mà nói chuyện phiếm với Tần Tang đang lái
xe.
“Tang Tang, sao tôi không thấy cậu đăng gì lên vòng bạn bè vậy, chẳng lẽ cậu đăng lên vòng bạn bè
nhưng để ngoại trừ tôi.”
Tần Tang lái xe: “???”
Tần Tang nhìn Thẩm Thính qua kính chiếu hậu, hai giây sau cậu ta mới trả lời Khúc Kim Tích: “Làm
sao vậy được.”
Sao cậu ta dám chứ.
“Bình thường tôi không đăng gì lên vòng bạn bè cả.” Khúc Kim Tích “Ồ” một tiếng.
Thẩm Thính mở mắt, Khúc Kim Tích lập tức quay đầu nhìn về phía anh, rất tự nhiên hỏi: “Còn anh
Thẩm? Anh cũng không đăng gì lên vòng bạn bè
sao.”
Cô ám chỉ rõ ràng như vậy, mau xem điện thoại đi! Thẩm Thính: “Ừm”
Khúc Kim Tích: “…”
Thẩm Thính: “Lãng phí thời gian.” Khúc Kim Tích: “…”
Cô đã từ bỏ hy vọng.
Trở về căn hộ, vì ngày mai Khúc Kim Tích phải đi gặp Minh Ngọc Sênh, phải thể hiện ra được trạng
thái tốt nhất, nên cô chuẩn bị xong mọi thứ định đi ngủ sớm.
Chờ khi cô bước ra khỏi phòng tắm thì
phát hiện Thẩm Thính không ở tầng hai mà đang ở phòng làm việc.
Cửa phòng làm việc khép một nửa, cô lặng lẽ đi tới, lắng nghe hai giây sau đó nhẹ nhàng đẩy ra,
tiếng gõ bàn phím truyền đến.
“Có chuyện gì?” Thẩm Thính không ngẩng đầu lên mà nói.
Khúc Kim Tích cảm thấy rất khó hiểu, cô đã cẩn thận như vậy rồi tại sao Thẩm Thính không ngẩng đầu
lên mà vẫn biết cô mở cửa đi vào?
Khúc Kim Tích xoa tay và nói: “Tôi tắm xong rồi, đi ngủ trước đây, anh nên nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừm.” Nói xong Thẩm Thính không nói gì nữa, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay gõ rất
nhanh.
Khúc Kim Tích: “Chúc ngủ ngon.”
Cuối cùng Thẩm Thính cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, hai người nhìn nhau, một lúc sau môi mỏng khẽ mở:
“Ngủ ngon.”
“Khoan đã.”
Khúc Kim Tích dừng lại ngay lập tức, quay đầu lại trợn to mắt nhìn anh.
Người đàn ông đứng dậy khỏi
ghế, tiến lại gần cô: “Có vẻ như em có rất nhiều tiền.”
“Hả?”
Tay Thẩm Thính cầm điện thoại, anh trượt ngón tay, đưa màn hình điện thoại về phía Khúc Kim Tích,
chính là trạng thái cô đăng lên vòng bạn bè lúc chiều.
“Vốn nghĩ em là nhân viên mới, không kiếm được nhiều tiền, số tiền quyên góp được khi tham gia sự
kiện trừ vào tài khoản công ty, nếu em đã có nhiều tiền vậy thì trả tiền lại.”
Khúc Kim Tích lùi về sau.
Thì ra là vậy!
Vậy mà lại trừ vào tài khoản của công ty!
Thế mà chị Thu không nói với cô, bảo cô phải hỏi Thẩm Thính!
“Ha ha ha ha.” Khúc Kim Tích nắm chặt tay để trong túi áo ngủ: “Anh Thẩm, anh biết đó, tôi nghèo
đến mức cạp đất mà ăn, làm gì có tiền dư.
Nếu trừ vào tài khoản của công ty vậy thì không thể tính
tôi nợ được, chứ đừng nói đến việc trả lại tiền, đúng không?”
“Nghèo đến mức cạp đất mà ăn?” Thẩm Thính đột nhiên vươn tay nhéo khuôn mặt mềm mịn của Khúc Kim
Tích: “Ăn của tôi, mặc của tôi, uống của tôi.
Tôi còn trả tiền lương cho em, em nói cho tôi biết,
tôi cho em ăn đất lúc nào?”
Khúc Kim Tích: “…”
Ẩn dụ! Đó chỉ là một phép ẩn dụ thôi mà!
Cô không dám đẩy tay người giám hộ ra, không thể làm gì khác hơn là phồng má tỏ ra đáng thương nhìn
anh: “Đau.”
Mặc dù Khúc Kim Tích gầy nhưng trên mặt lại có da có thịt, khi nhéo cảm giác rất thích, ngón tay
thon dài của anh hơi nhúc nhích, có chút luyến tiếc không muốn buông ra.
Khúc Kim Tích chấp nhận số phận.
Véo thì véo đi.
Một triệu mốt, đừng nói là véo mặt, véo chỗ nào cũng được, rất hời!
Cô nhắm mắt lại, đôi lông mi dài và dày rung lên như cánh chim vậy, đôi môi đỏ mọng mím thành một
đường, bày ra vẻ mặt để mặc cho anh véo.
Đôi mắt của người đàn ông chuyển từ nhạt sang đậm, ánh mắt nhìn cô càng lúc càng thâm thúy, trên
người cô tỏa ra một mùi sữa nhàn nhạt.
Thẩm Thính chợt nhớ ra cô mới mua một chai sữa tắm ở trên
mạng, mùi sữa tươi.
Mỗi lần cô tắm xong, phòng tắm đều tràn ngập hương thơm ngọt ngào của sữa.
Trong người đột nhiên nóng lên, Thẩm Thính thầm hít vào một hơi, đè nén hàng trăm hàng nghìn cảm
xúc trong đôi mắt xuống, bàn tay buông tha cho khuôn mặt của Khúc Kim Tích, trượt xuống dưới nắm
lấy bả vai của cô và xoay người: “Em đi ngủ đi.”
Sau đó anh đóng cửa lại không chút thương tiếc.
Khúc Kim Tích: “???”
Cô xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng của mình, giơ nắm đấm về phía phòng làm việc, cuối cùng trở về phòng
với tâm trạng giận dữ, vùi mình vào trong chăn bông mềm mại, đá người đàn ông họ Thẩm kia ra khỏi
tâm trí.
Kết quả, khi cô đang ngủ mê man, điện thoại di động đột nhiên rung lên, mò mẫm một lúc mới ấn nghe
máy được, nghe thấy giọng nói trầm ấm của Thẩm Thính từ đầu bên kia điện thoại: “Tôi đói bụng.”
Khúc Kim Tích tỉnh táo lại ngay lập tức.
Cầm điện thoại lên nhìn, mười một giờ ba mươi phút đêm, mười giờ ba mươi cô lên giường, mới ngủ
được một tiếng.
Một triệu một trăm hiện ra trong đầu.
Đây là chủ nợ.
Khúc Kim Tích ngáp một cái: “Anh muốn ăn gì?” Thẩm Thính: “Gì cũng được.”
“Vậy tôi làm bừa, làm xong đừng có mà nói tôi.” Rõ ràng ở cùng một mái nhà, có thể mặt đối mặt nói
trực tiếp với nhau, vậy mà hết lần này đến lần khác hai người đều nói chuyện qua điện thoại.
Thẩm Thính nói: “Trong tủ lạnh có gì?”
“Chờ đã.” Khúc Kim Tích đi về phía phòng bếp.
Thẩm Thính ngồi trên ghế, anh cố ý gọi điện cho Khúc Kim Tích.
Tại sao cô có thể ngủ say sưa sau
khi trêu chọc anh chứ?
“Có trứng gà, cà chua, bắp cải, thịt ba chỉ…!và vài cánh gà.” Khúc Kim Tích đếm đi đếm lại đồ ăn
trong tủ lạnh: “Làm một bát mì dầu hành được không?”
Thẩm Thính nghe xong thì hơi nhướng mày: “Được.”
Khúc Kim Tích đặt điện thoại xuống bên cạnh, cô tưởng Thẩm Thính sẽ cúp máy nên không để ý, tập
trung vào làm.
Cho đến khi làm xong một bát mì dầu hành thơm phức, cô mới lén nếm thử một miếng: “Ngon quá.”
Chính cô cũng muốn ăn!
“Em đang ăn vụng à?” Giọng nói đột ngột phát ra từ điện thoại khiến cô sợ đến mức suýt làm rơi bát
mì.
Khúc Kim Tích: “…”
Vậy mà anh không tắt máy!
Cô không nói gì, nhanh chóng đẩy cửa phòng làm việc ra.
Nhìn thấy người nào đó đang nằm nửa người
trên ghế, một tay cầm điện thoại, một tay xoay bút, hình ảnh rất nhàn nhã.
Suy cho cùng thì Khúc Kim Tích cũng không dám lỗ mãng, cô đặt bát mì thơm phức xuống rồi nói: “Đây,
tôi không ăn vụng!” Thẩm Thính ngồi dậy, ngón tay chạm vào khóe miệng của Khúc Kim Tích, đầu ngón
tay bóng nhẫy, khóe miệng câu lên thành một đường cong, cười như không cười nói: “Đây là cái gì?”
Khúc Kim Tích: “…”
Cô liếm liếm chỗ tay Thẩm Thính chạm vào theo bản năng, không để ý ánh mắt của người đàn ông đã lập
tức biến thành đen sẫm.
Ánh mắt cô đảo qua đảo lại, nghiêm trang giải thích: “Tôi chỉ nếm thử xem
có mùi hay không thôi.”
Sau đó cô nở một nụ cười nói: “Anh xem đi, tôi còn đặc biệt làm hai quả trứng gà cho anh này!”
Thẩm Thính liếc mắt nhìn sang, còn làm hình trái tim nữa chứ.
“Không phải anh đói sao?” Thấy Thẩm Thính không nhúc nhích, Khúc Kim Tích chỉ đành phải chủ động
đưa đũa một lần nữa: “Tôi ở lại đây nhìn anh ăn, ăn xong tôi sẽ rửa bát.”
Phục vụ thì phục vụ cho đến cùng, cô nghĩ.
Ai bảo anh là người giám hộ, một triệu một trăm cô dùng lại trừ vào tài khoản công ty.
Thẩm Thính cầm đũa, và giây tiếp theo, cổ tay của Khúc Kim Tích bị siết chặt, loạng choạng ngã vào
lòng người đàn ông.
Một cái bóng đổ xuống, cảm giác mềm và nóng ấm truyền đến từ khóe miệng.
“?”
Đôi mắt của Khúc Kim Tích mở to hết cỡ..