Cùng ngày ly hôn với đại lão tôi biến nhỏ

Chương 70


Đọc truyện Cùng ngày ly hôn với đại lão tôi biến nhỏ – Chương 70


Sau khi chụp ảnh tập thể xong, hoạt động chính thức kết thúc, livestream cũng kết thúc, các nghệ sĩ
lần lượt bước xuống sân khấu, Khúc Kim Tích không nhúc nhích, định đợi bọn họ đi hết rồi cô mới
xuống.
Cô biết những nghệ sĩ này đều đang quay đầu nhìn mình, vì không để bản thân quá nổi bật, Khúc Kim
Tích đang định nhảy xuống ghế xếp thì một bàn tay xuất hiện trước mặt cô.
“Cẩn thận, đừng để ngã.” Đó là nghệ sĩ đứng trước mặt cô, tên là Túc Hướng Địch.
Lần này Khúc Kim Tích không từ chối ý tốt của người ta…!Mang đôi giày cao gót 8cm bước lên thì dễ
dàng nhưng xuống thì khó hơn một chút.

Để đảm bảo hình tượng của mình thanh lịch hơn, cô nắm lấy
cánh tay của Túc Hướng Địch và xuống đất một cách an toàn.
“Cảm ơn anh.” “Đừng khách sáo.”
Lần đầu tiên Túc Hướng Địch gặp được một nữ minh tinh không quan tâm đến hình tượng của bản thân.

Cũng không thể nói là không quan tâm đến hình tượng, là lần đầu tiên anh ta gặp một nghệ sĩ không
đi theo con đường bình thường.
Thực sự không biết cô làm sao có thể nghĩ ra cách giẫm lên ghế xếp này.

Thực sự dám nghĩ, lại càng
dám làm.
Túc Hướng Địch vừa nhìn thấy chiếc ghế xếp thì không thể nhịn được cười.

Khúc Kim Tích cầm ghế xếp
lên, lịch sự nói: “Khiến anh chê cười rồi.” “Không, một cách rất hay.” Túc Hướng Địch nín cười nói.
Chờ một lát, Túc Hướng Địch lịch sự làm ra động tác mời: “Không còn ai nữa, mời cô.”
“Cảm ơn.”
Sau khi rời khỏi sân khấu, Khúc Kim Tích trả lại ghế xếp cho nhân viên, thấy Ngũ Lập Thu đang chờ
mình, cô cảm thấy không ổn bởi vì sắc mặt của chị Thu …
Đang suy nghĩ, Ngũ Lập Thu cũng không nói chuyện với cô trước mà quay sang nói chuyện phiếm với
người quản lý của Túc Hướng Địch.
“Chị Thu, chị có thể coi như là trở lại rồi.

Còn cho rằng chị định ở nhà nuôi con luôn chứ.

Hôm đó
em nhìn thấy trên trang cá nhân của chị, Thần Thần lại chiếm vị trí đầu tiên, quá tuyệt vời.”
――Thần Thần là con trai của Ngũ Lập Thu.
Ngũ Lập Thu mỉm cười, khiêm tốn nói: “Thằng nhóc cũng chỉ có chút tài năng này thôi.”
“Hướng Địch, đây là Ngũ Lập Thu, chị Thu, cô giáo của tôi.” Người quản lý khen con trai của Ngũ Lập
Thu xong, sau đó lại nói với Túc Hướng Địch.
Làm việc trong làng giải trí lâu như vậy, Ngũ Lập Thu có thể nắm trong tay hầu hết các mối quan hệ
trong ngành, nghệ sĩ có quan hệ rất tốt với cô ấy, điều này có lợi chứ không có hại.
Túc Hướng Địch chào hỏi với tư cách là một đàn em, anh ta không phải kiểu tiểu thịt tươi đẹp trai
hiện nay, mà anh ta với khí chất ôn hòa hiền lành, không kênh kiệu, là mẫu người có thể làm hài
lòng những người lớn tuổi.
Ngũ Lập Thu cười nói: “Tiểu hoàng tử cổ trang, tôi có đứa cháu gái rất thích dáng vẻ cậu mặc cổ
trang đó.”
Người quản lý tiếp lời: “Vậy thì vừa đúng lúc, em phải chuẩn bị một vài chữ ký đã in sẵn cho cháu
gái chị thôi.”
“Kim Tích đêm nay xinh đẹp quá, chị Thu, chị đào kho báu này ở đâu ra vậy? Sao em lại không đào
được chứ.” Người quản lý thở dài, khen ngợi Khúc Kim Tích từ đầu đến cuối.
Hai người quản lý khen ngợi nghệ sĩ của nhau, Khúc Kim Tích và Túc Hướng Địch nhìn nhau, bầu không
khí vừa ngượng ngùng vừa buồn cười.

May mắn thay, cuối cùng cũng khen xong.

Lúc này hai người quản
lý mới dẫn nghệ sĩ của mình tách ra.
“Hướng Địch, sau này có cơ hội nhất định phải tạo quan hệ tốt với Khúc Kim Tích đó.” Người quản lý
xoa xoa khuôn mặt cười đến cứng đờ của
mình.

Túc Hướng Địch ừ một tiếng.
Người quản lý thấy anh ta cười, có chút ngạc nhiên: “Sao vậy?”
“Không sao, chỉ là cảm thấy cô ấy rất vui tính, khác với những gì nói trên mạng.” Trước kia, Túc
Hướng Địch không quen biết Khúc Kim Tích nhưng lúc lướt điện thoại có đọc được chút tin tức về cô
chứ chưa gặp người ngoài đời.
Thật sự không cách nào kết nối Khúc Kim Tích của những bài đăng tải trên Internet với Khúc Kim Tích
mà anh ta mới gặp.
“Tin tức trên mạng nhìn thì nhìn vậy thôi.

Rốt cuộc như thế nào cũng không biết.” Người quản lý
nói, “Thẩm Thính đã ký hợp đồng với cô ấy, anh ta mời chị Thu quay lại rồi lại để chị Thu dẫn dắt
cô ấy.

Chỉ cần không xảy ra sơ xuất gì thì chậm nhất là năm sau, Khúc Kim Tích có thể nổi như cồn.”
Túc Hướng Địch cẩn thận suy ngẫm ý tứ của người quản lý: “Ý của chị là Thẩm Thính định dốc toàn lực
để nâng đỡ cô ấy sao?”
“Còn không phải sao?” Người quản lý thở dài, “Một mình chị Thu nắm giữ hầu hết các mối quan hệ
trong làng giải trí.

Chị ấy quen biết hầu hết tất cả các ông lớn.

Lúc đầu, Thẩm Thính có thể trở
nên nổi tiếng, năm mươi phần trăm đều là công lao của chị ấy.

Sau đó, địa vị của Thẩm Thính đã ổn
định, tuổi của chị ấy cũng lớn rồi, công thêm chồng chị không muốn chị mệt mỏi như vậy, thế là rút
lui sinh con.

Nếu không, dựa vào năng lực của mình, chị ấy sớm đã có thể tự mình thành lập công ty
rồi.”
“Chị Thu có mối quan hệ rộng, Thẩm Thính có tiền, muốn nâng đỡ Khúc Kim Tích thì tài nguyên của cô
ấy không phải cuồn cuộn mà đến sao? Nếu như dốc toàn bộ sức lực cũng không nâng đỡ được, với tính
khí của chị Thu, nhất định sẽ xé nát chứng chỉ tư cách người quản lý của mình.”
Túc Hướng Địch kinh ngạc thốt lên: “Mạnh như vậy sao?”
“Đúng vậy, trước kia tôi có thể được học tập dưới tay chị ấy, giờ nghĩ lại cảm thấy vô cùng biết
ơn.”
Túc Hướng Địch lập tức nói: “Chị Trân của chúng ta cũng không tệ.”
Chị Trân được chính nghệ sĩ của mình an ủi, suy nghĩ một lát, có chút hâm mộ nói: “Thẩm Thính có
thể thuận lợi thành lập S&T như vậy.

Ngoài những mối quan hệ của bản thân anh ta, chị Thu cũng giúp
đỡ rất nhiều.

Nghe nói Thẩm Thính vì mời chị ấy quay lại mà đã tặng cho chị ấy 20% cổ phần.

” Túc
Hướng Địch không nói lời nào.
Anh ta chắc hẳn không có tiền để thành lập công ty giải trí.
“Nhưng mà…!Tại sao Thẩm Thính lại muốn dốc toàn lực nâng đỡ Khúc Kim Tích chứ?”
Chị Trân bật cười trước câu hỏi của anh ta, lắc đầu nói: “Nam nữ, mỹ nam, mỹ nữ, cậu nói tại sao?”
―― Tuy rằng bản thân cô ta cũng cảm thấy kỳ lạ, Thẩm Thính, loại người trên đỉnh kim tự tháp này
rốt cuộc là nhìn trúng Khúc Kim Tích ở điểm nào mà để Khúc Kim Tích gặp may mắn đến vậy.
Nụ cười trên mặt Túc Hướng Địch dần dần biến mất, nhớ lại cô gái trong đôi mắt lấp lánh ánh sao mỗi
khi cười, lại nghĩ đến những hành động buồn cười của cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút u
sầu.
Nếu như có thể quen biết sớm hơn một chút thì tốt quá.

Anh ta có chút tiếc nuối.
Lúc này, Khúc Kim Tích đang được Ngũ Lập Thu dạy dỗ, cô ngoan ngoãn lắng nghe, thỉnh thoảng gật
đầu.
Khi nghe được tin mình đang ở trên hotsearch, trên mạng đều nói rằng cô là cô ngốc, có thể ăn được,
giống như con lợn, v.v., cô không nhịn được mà nói: “Những bình luận này rất tích cực mà, đều không

mắng tôi.”
Mặc dù Ngũ Lập Thu đã chấp nhận trong lòng rằng Khúc Kim Tích không thể đi theo con đường cao cấp
nhưng mà khi nhìn thấy cô được cư dân mạng khen ngợi vì ăn nhiều, cười cô là ngốc nghếch đáng yêu
thì chị ấy lại ngứa ngáy tay chân.
Điều mà chị ấy muốn là nghệ sĩ của mình được vô số người yêu thích, la hét và trầm trồ khi nhắc đến
tên chứ không phải …
Đột nhiên, Ngũ Lập Thu nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của Khúc Kim Tích thì phản ứng lại.
Trước đó Khúc Kim Tích bị toàn bộ cư dân mạng mắng chửi, cô đã quen việc bị mắng chửi nên khi đối
mặt với những bình luận thân thiện từ cư dân mạng, đương nhiên là cô vui vẻ rồi.
Có so sánh mới có mãn nguyện.
Ngũ Lập Thu nhất thời không biết phải nói gì.
Đành vậy, thà dễ hài lòng còn hơn là tham vọng quá sâu.
Khi bọn họ chuẩn bị rời đi, tình cờ gặp giám đốc Hướng ở bãi đậu xe.
Xe của giám đốc Hướng xảy ra chút vấn đề.

Trợ lý của ông ta đang liên hệ với nhân viên để sửa chữa.

Tuy nhiên, do quá đông người trong bữa tiệc nên nhân viên tạm thời không thể đến ngay.
“Giám đốc Hướng, tôi có một người bạn đang lái xe ở gần đó.

Nếu như anh đang vội, tôi sẽ nhờ bạn đó
lái xe tới đón anh.

Tiện thể bạn của tôi có thể giúp anh sửa xe.” Ngũ Lập Thu nói.
“Vậy thì tốt quá rồi.” Lông mày của giám đốc Hướng giãn ra.
Ngũ Lập Thu lập tức liên lạc với bạn của mình.

Sau khi cúp điện thoại, chị ấy nói: “Khoảng mười
phút nữa thì người đó sẽ đến đây.”
Khi cả hai đang nói chuyện, Khúc Kim Tích tiến đến chiếc xe hơi sang trọng của giám đốc Hướng, hỏi
theo bản năng: “Vấn đề ở đâu vậy?” Trợ lý của giám đốc Hướng nói: “Đột nhiên không khởi động được.”
Ngũ Lập Thu và giám đốc Hướng đang trò chuyện vui vẻ ở bên này, Ngũ Lập Thu đang nói chuyện thì đột
nhiên im lặng, khóe mắt bị động tác của Khúc Kim Tích thu hút.
Giám đốc Hướng: “?”
Ông ta quay đầu lại thì thấy Khúc Kim Tích đã xắn tay áo lên, khéo léo mở cốp trước của chiếc xe
ra.
Giám đốc Hướng: “???”
Khúc Kim Tích liếc nhìn một lát, mỉm cười rồi quay đầu sang nói với Ngũ Lập Thu: “Chị Thu, không
cần gọi bạn của chị đến nữa, vấn đề nhỏ, tôi sẽ sửa xong nhanh thôi.”
Ngũ Lập Thu: “???”
Giám đốc Hướng: “???”
Trợ lý bất lực nhìn giám đốc Hướng, bày tỏ anh ta không làm gì cả, cô gái này đã tự mở cốp trước
của chiếc xe ra.
Giám đốc Hướng cuối cùng cũng lên tiếng: “Cô có thể sửa sao?” Khúc Kim Tích: “Vâng, vấn đề nhỏ.”
Khúc Kim Tích đã làm việc trong ở cửa hàng sửa xe một khoảng thời gian, cô vẫn nắm rất chắc một số
vấn đề nhỏ trên xe.

Chỉ có điều đã lâu không sửa xe, may mà chiếc xe hạng sang này gặp trục trặc
không lớn lắm.
Cô không giải thích với ông chủ Hướng vấn đề nằm ở đâu, thời gian giải thích cái đó, cô đã có thể
sửa xong rồi.
Cũng may là không cần cô phải chui xuống gầm xe… Đương nhiên, nếu như chui xuống gầm xe thì cô
không thể giúp được.
Sau ba phút, Khúc Kim Tích đứng thẳng người, đậy nắp xe lại, nói với trợ lý: “Được rồi, thử xem
đi.”
Trợ lý lên xe, xe khởi động thành công.
Ánh mắt của giám đốc Hướng nhìn Khúc Kim Tích lập tức thay đổi.
Trợ lý lại xuống xe, ông ta đưa tay về phía trợ lý, trợ lý hiểu ý, lấy ra một tấm danh thiếp sang

trọng.

Giám đốc Hướng cầm lấy đưa qua cho Khúc Kim Tích, nói: “Đây là thông tin liên lạc cá nhân
của tôi.

Nếu như sau này gặp phải bất kỳ khó khăn gì, cô có thể liên lạc với tôi.”
“Cảm ơn giám đốc Hướng.” Khúc Kim Tích nhận lấy nó bằng cả hai tay.

Giám đốc Hướng lại gật đầu với
Ngũ Lập Thu: “Đi thôi.”
“Đúng rồi.” Giám đốc Hướng đang chuẩn bị lên xe thì đột nhiên quay đầu lại “Bộ phim mà cô vừa mới
quay xong có phải là hợp tác với Từ Nam Nam không?”
Khúc Kim Tích không thể hiểu được ý của giám đốc Hướng, cô thành thật gật đầu.
Giám đốc Hướng: “Giữa cô và cô ta có nhiều cảnh đối địch không?” Khúc Kim Tích: “Không nhiều.”
Giám đốc Hướng: “Cô ta có làm khó cô không?”
Khúc Kim Tích ngập ngừng một lúc, lắc đầu: “Không có.”
Giám đốc Hướng bật cười, khóe mắt lộ ra nếp nhăn nhỏ, nói một cách có ẩn ý khác: “Cô gái, đôi khi
người quá thật thà sẽ dễ bị bắt nạt.”
Khúc Kim Tích: “?”
Giám đốc Hướng nhìn sang Ngũ Lập Thu: “Lập Thu, nếu có thời gian, cô có thể đưa Tiểu Khúc đến hẹn
ăn cơm với giám đốc Ngô của đài Mango.

Đài của bọn họ gần đây sắp ra một tác phẩm lớn.

Tôi thấy
Tiểu Khúc khá phù hợp.”
Ngũ Lập Thu chấn động tinh thần, lời này của giám đốc Hướng có ý tứ rất sâu xa, chị ấy lập tức gật
đầu: “Được, tôi sẽ sắp xếp.

Cảm ơn giám đốc Hướng.”
Cho đến khi không thấy xe của giám đốc Hướng nữa, Ngũ Lập Thu mới thu ánh mắt lại.

Nghệ sĩ của mình
còn đang nghịch tấm danh thiếp của giám đốc Hướng đưa cho.

Chị ấy không biết lúc này Khúc Kim Tích
đang suy nghĩ cái gì nữa–
Hình như trước giờ chưa từng thấy qua danh thiếp của Thẩm Thính, anh cũng có danh thiếp sao?
“Cô biết sửa xe sao?” Ánh mắt của Ngũ Lập Thu vô cùng tò mò, Khúc Kim Tích còn có cái gì mà chị ấy
không biết?
Ngoài nghèo, keo kiệt, biết ăn, có thể biến thành cá.
– Ngũ Lập Thu chưa thấy qua tình huống biến thân của Khúc Kim Tích trước kia nên cô ấy xem nhẹ
chuyện đó.
Khúc Kim Tích khiêm tốn nói: “Biết một chút.”
Ngũ Lập Thu nhướng mày: “Cô có biết nếu cảnh tượng vừa rồi được chụp lại và tung lên mạng, cô sẽ
không còn hình tượng gì nữa không?”
Khúc Kim Tích yếu ớt biện hộ: “Tôi vốn dĩ cũng không có hình tượng gì mà.”
Cô tự hào về khả năng sửa chữa ô tô của mình, đây chính là một trong những kỹ năng của cô!
Ngũ Lập Thu: “…”
“Hơn nữa tôi đã giúp giám đốc Hướng một việc nhỏ, ông chủ người ta đã lập tức cho tôi danh thiếp,
đây cũng coi như là tôi tạo mối quan hệ rồi.” Mặc dù cô có khó khăn cũng sẽ không tìm ông chủ này.
“Cũng đúng.” Ngũ Lập Thu nói, “Đến cả tôi còn không có cách liên lạc cá nhân với giám đốc Hướng
nữa.”
Khúc Kim Tích lập tức dâng danh thiếp lên.
“…” Ngũ Lập Thu liền cảm thấy thích thú, “Được rồi, cất vào đi, thử xem có thể thêm vào WeChat
hay không.

Hướng Quan Vũ là một người khá khiêm tốn.

Công ty vừa mới hoạt động, Thẩm Thính cũng cần
đối tác có sức nặng một chút, xây dựng mối quan hệ tốt với anh ta, sau này nói không chừng có thể
giúp được Thẩm Thính.”
Chị ấy nói là giúp được Thẩm Thính chứ không phải là giúp mình.

Khúc Kim Tích hiểu, ánh mắt sáng
lên: cô đương nhiên là hy vọng có thể giúp đỡ sự nghiệp của Thẩm Thính một chút.
Sau khi lên xe, Ngũ Lập Thu nghĩ đến chuyện tác phẩm lớn của đài Mango mà giám đốc Hướng đã nói,
chị bắt đầu gọi điện thoại.

Khúc Kim Tích ngồi vào chỗ xong, gửi một lời mời kết bạn WeChat theo
thông tin liên hệ cá nhân của giám đốc Hướng.

Không có phản hồi.
Cô cũng không quan tâm, bắt đầu kiểm tra các hotsearch trên điện thoại của mình.
Vừa liếc nhìn qua cô liền giật mình.

Cô lại có đến ba hot search, một trong số đó còn là no.1 hot
search—- cô xuất hiện phía sau Túc Hướng Địch trong bức ảnh tập thể.
Sau khi xem xong một vòng, bản thân Khúc Kim Tích không khỏi thích thú.
Tại hiện trường, cô hoàn toàn không cảm thấy nó buồn cười chút nào, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ
Ngũ Lập Thu giao cho, cũng có thể để cho bản thân lẳng lặng thu hút sự chú ý của người khác.
Tuy nhiên, vừa nghĩ đến ba hot search này, quy đổi một chút đã là một triệu mốt, Khúc Kim Tích đột
nhiên cười không nổi.
Cô liếc nhìn Ngũ Lập Thu đang gọi điện thoại, lặng lẽ kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng của mình.

Bây giờ vẫn chưa chuyển đi, tính toán một chút thì bàng hoàng phát hiện sau khi chuyển tiền, cô chỉ
còn lại mấy ngàn tệ!!!
Một bữa tiệc từ thiện mà thôi, lại trở thành ăn mày.
Khúc Kim Tích suy đi nghĩ lại, cảm thấy không được, hiện tại cô có quá ít quảng cáo, ai biết khi
nào mới có hoạt động kiếm tiền tiếp theo.
Hơn nữa, cô đã từ chối chi phí sinh hoạt hàng tháng mà nhà họ Thẩm cho nguyên chủ – thật sự cầm rất
không thoải mái.
Cho nên……
Sau khi suy đi nghĩ lại, cô nhấn vào WeChat của Thẩm Thính: [Anh Thẩm, bình thường khi tôi không có
công việc, làm việc ở văn phòng của anh thì có lương cơ bản không?]
Sau khi đọc kỹ câu này, cảm thấy nó không có gì sai cả cô mới dứt khoát gửi đi.
Thẩm Thính nhanh chóng trả lời: [Em muốn bao nhiêu tiền?]
Khúc Kim Tích vui mừng khôn xiết, đang định nói bao nhiêu là thích hợp thì tin nhắn của Thẩm Thính
lại đến: [Về nhà gặp mặt nói chuyện.]
Khúc Kim Tích đột nhiên hoảng sợ.
Chính là cô không dám nói chuyện trực tiếp nên mới gửi tin nhắn trên WeChat!
Nhưng mà ông chủ Thẩm đã nói như vậy rồi, cô chỉ đành phải âm thầm gửi một gói biểu tượng cảm xúc
dễ thương để kết thúc cuộc trò chuyện.
Lúc Ngũ Lập Thu nói chuyện điện thoại xong, vẻ mặt của chị ấy không được tốt lắm, Khúc Kim Tích hỏi
thăm: “Có chuyện gì vậy, chị Thu?” “Không có chuyện gì.” Ngũ Lập Thu không trả lời.

“Thời gian
không còn sớm nữa, tôi đưa cô về nhà trước, cô sống ở đâu?”
Khúc Kim Tích: “…”
Cô vừa báo địa chỉ, vừa liếc nhìn biểu hiện của Ngũ Lập Thu.

Ngũ Lập Thu: “…”
Khúc Kim Tích: “…”
Chà, Ngũ Lập Thu quả nhiên biết nhà của Thẩm Thính ở đâu.

Ngũ Lập Thu không hỏi gì cả, đưa người
tới nơi liền rời đi.
Khúc Kim Tích mở cửa ra, ánh đèn trong nhà phát sáng, Thẩm Thính mặc quần áo ở nhà ngồi trên sô pha
xem TV.
Vậy mà anh tan việc thì về nhà ở.
“Tôi về rồi.” Khúc Kim Tích vừa thay giày vừa nói.

“Đến đây.” Thẩm Thính nói.
Khúc Kim Tích ngoan ngoãn bước tới.
Thẩm Thính đưa một tập tài liệu qua, Khúc Kim Tích nhận lấy, vẻ mặt sững sờ, phát hiện trên đó được
viết mấy chữ to ‘hợp đồng lao động’.
“?”
Thẩm Thính đan tay vào nhau.

Lúc anh ngước mắt lên, ánh sáng rơi vào trong đôi mắt đen láy làm cho
nó càng thêm thâm thúy: “Cô không phải là muốn lương cơ bản sao? Nhìn thử đi.”
Khúc Kim Tích: “…”
Lại còn muốn ký hợp đồng lao động với cô.
Khúc Kim Tích theo bản năng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thính.
Khi nhìn thấy mức lương cơ bản mười ngàn một tháng được ghi trên hợp đồng, cô rất vui mừng.

Kết quả
là bên dưới xuất hiện nhiều khoản khấu trừ khác nhau.
-Sau khi biến thân, chín ngàn sẽ bị trừ đi cho phí chăn nuôi, phí thức ăn, phí tra tấn tinh thần,
chỉ còn lại một ngàn.
Khóe môi của Thẩm Thính nhàn nhạt cong lên: “Xem xong chưa? Không có ý kiến gì thì ký tên đi.”
Khúc Kim Tích: “…” Tôi không!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.