Đọc truyện Cùng ngày ly hôn với đại lão tôi biến nhỏ – Chương 39
Khúc Kim Tích ở trong phòng Thẩm Thính hai ngày, sau khi xảy ra sự cố ngoài ý muốn vào ngày thứ
nhất, ngày hôm sau Thẩm Thính căn dặn Tần Tang liên hệ với quản lý khách sạn bảo họ không cần cho
người đến quét dọn phòng.
Vì thế mà Khúc Kim Tích có thể vượt qua ngày dài một cách thoải mái, tiếp tục cuộc sống tốt đẹp chỉ
có ăn và ngủ.
Khi cô nhìn thấy tin nhắn từ wechat của Dụ Đồng thì chậm rãi nhắn lại một câu: “Tôi
về nhà rồi.”
Dụ Đồng không nhắn lại, Khúc Kim Tích đương nhiên cũng không vội vàng mà tìm cách liên hệ lại, tuy
nhiên cho đến khi trời tối cũng không có dấu hiệu biến trở lại, cô bắt đầu lo lắng, ngày mai cô
phải đến tổ kịch sớm.
Điều khiến cho cô lo ngại nhất chính là đêm nay khi Thẩm Thính kết thúc công
việc trở về còn đưa theo cả đạo diễn Hà về phòng.
Cũng không thèm nói trước với cô một tiếng.
Hà Chiếu vừa bước vào cửa liền thấy một chú heo con màu hồng, hai vị đồng nghiệp bị dọa cho sợ hãi
nhảy dựng cả lên.
Hà Chiếu còn nheo ánh mắt lại hỏi: “Cái này Cậu nuôi nó khi nào?”
Thẩm Thính thản nhiên nói: “Tần Tang nhặt nó ở ven đường.”
Tần Tang đi pha trà, nghe thấy Thẩm Thính kêu bọn họ ngồi xuống, chỉ có con heo vẫn đứng nguyên tại
chỗ, không có ý định nhúc nhích.
Vừa nghe Thẩm Thính nói con heo này do Tần Tang nhặt ở bên đường thì hai vị đồng nghiệp không khỏi
liếc mắt nhìn về phía cô, nhưng sau đó cũng không còn dồn sự chú ý vào sự xuất hiện của con heo mà
tập trung bàn chuyện chính.
Khúc Kim Tích thở khẽ một hơi, từ từ lùi vào một góc, cho dù Tần Tang bí mật ra hiệu bảo cô đi ra
nhưng cô cũng làm như không để ý.
Tần Tang cảm thấy khó xử, đành phải nhân lúc bọn họ không chú ý mà đưa cho cô một chút thức ăn.
Tần Tang đã ở cùng với con heo trong hai ngày.
Những kỹ năng về chăm sóc động vật cậu ta đã nắm rõ
trong lòng bàn tay mà không cần đến sự chỉ dạy của giáo viên, chỉ cần trong tay có thức ăn, cậu ta
sẽ nghĩ ngay đến việc cho Khúc Kim Tích ăn.
Khúc Kim Tích cũng không từ chối, theo bản năng mà ăn như chết đói.
Sau đó cô nghe được giám đốc sản xuất âm thanh nói: “.
.
.Tạ Trường Tịch có rất nhiều đất diễn, so
với Thượng Khương Vy thì có nhiều cơ hội để thể hiện hơn.”
Nghe thấy tên nhân vật mình đóng, Khúc Kim Tích bị thu hút, lỗ tai dựng thẳng lên.
Khúc Kim Tích nhíu mày, Tạ Trường Tịch, vai nữ phụ, số phân cảnh chỉ bằng một nửa so với Từ Nam
Nam, lấy đâu ra nhiều đất diễn? Chẳng lẽ nhà sản xuất không đọc kịch bản sao.
Bởi vì cô không muốn mọi người chú ý đến cho nên lùi vào một góc khuất của phòng khách, cho nên chỉ
nghe thấy câu được câu mất, Khúc Kim Tích do dự một lát sau đó ỷ vào thân phận là một con heo hiện
tại của mình mà
đánh liều đi tới gần chỗ bọn họ, tiện đà ngồi ngồi xổm phía sau ghế sô pha nghe họ bàn luận.
Ngồi đây có thể nghe rõ cuộc hội thoại của ba người bọn họ.
Thì ra nhà sản xuất cho từng vai diễn của Tạ Trường Tịch có nhiều phân cảnh đến nổi sắp đuổi kịp nữ
chính, cho nên cảm thấy không ổn, muốn cắt vai diễn của Tạ Trường Tịch nhưng đạo diễn Hà lại không
đồng ý với quan điểm của giám đốc sản xuất.
Nhưng giám đốc sản xuất dù gì cũng là thành viên của ban quản lý, hơn nữa còn là bạn của đạo diễn
Hà, hai người lại đang đứng ở hai lập tường khác nhau, để không xảy ra tranh chấp liền tìm đến Thẩm
Thính, muốn nghe ý kiến của anh.
Có rất nhiều cảnh quay quan trọng liên quan đến Tạ Trường Tịch, nếu phải xóa đi cảnh diễn của Tạ
Trường Tịch, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến vai diễn của Thẩm Thính.
Khúc Kim Tích không nhìn thấy Thẩm Thính cho nên không biết anh đang có phản ứng như thế nào, một
lúc lâu sau nghe được tiếng ly trà đặt lên bàn, sau đó giọng nói lạnh nhạt của Thẩm Thính vang lên:
“Dư Chế, tôi không đồng ý quan điểm với anh, vai diễn Tạ Trường Tịch đóng góp một phần quan trọng
trong bộ phim, điều này đã nói rõ trong kịch bản.
Hiện tại anh lại muốn cắt giảm vai diễn của cô
ấy, điều này có khác gì xóa đi một phần ấn tượng trong bộ phim.
Xuất hiện nửa vời, điều này khiến
cho những cảnh quay trong phim trở nên nhạt nhẽo, huống hồ đây còn là một bộ phim điện ảnh?”
Giám đốc sản xuất Dư nhíu mày.
Hà Chiếu im lặng uống một ngụm trà, trong mắt hiện lên ý cười, Thẩm Thính quả nhiên đứng về phía
ông ta.
Cho dù là nhà lãnh đạo cũng sẽ có những thời điểm rơi vào tình cảnh khó xử, huống hồ là một nhà sản
xuất.
“Nhưng mà Khương Thiện Vy mới là nữ chính.” Giám đốc sản xuất Dư nói: “Không thể để cho nữ phụ nổi
bật hơn nữ chính, đến khi phim điện ảnh được công chiếu, người xem sẽ vô cùng phẫn nộ.”
Thẩm Thính nhíu mày: “Tôi đã đọc kịch bản hơn mười lần, thấy đất diễn của nữ phụ chỉ bằng một nửa
nữ chính, sao có thể nổi bật hơn nữ chính được?”
Giám đốc sản xuất: “.
.
.”
Ông ta nghĩ bản thân đã ám chỉ một cách rõ ràng, nhưng không ngờ rằng sau khi Thẩm Thính nghe xong
mọi chuyện lại không hề kiêng nể mà ngược lại còn biến cục diễn trở nên xấu hổ như vậy.
Tạ Trường Tịch là vai diễn do Khúc Kim Tích thủ vai, trước đây Thẩm Thính vô cùng ghét Khúc Kim
Tích, nếu có thể giảm bớt phân cảnh diễn của Khúc Kim Tích trong phim, anh nhất định sẽ rất vui
mừng.
Nhưng tại sao mọi chuyện không giống với suy đoán của ông ta.
“Được rồi, giám đốc sản xuất Dư à, Thẩm Thính cũng cho rằng không nên cắt bớt đất diễn của Tạ
Trường Tịch, ông cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.” Hà Chiếu mở miệng hòa giải: “Ông yên tâm đi, tôi
biết chừng mực, nữ phụ sẽ không chèn ép được nữ chính.”
Giám đốc sản xuất Dư Chế có chút bực bội: “Được rồi, để tôi gọi điện cho tổng giám đốc Lưu.”
Giám đốc sản xuất mượn cớ rời đi, Hà Chiếu vẫn ở lại, nhìn Thẩm Thính rồi nói: “Tối hôm qua Từ Nam
Nam tới tìm tôi nói muốn thêm vài cảnh diễn với cậu.”
Sắc mặt Thẩm Thính không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Cho nên mới phải cắt đi vài cảnh diễn của
Tạ Trường Tịch?”
“Chính xác mà nói, cô ta muốn xóa vai diễn của Khúc Kim Tích.” Hà Chiếu bổ sung: “Nói thật, trước
khi đến tìm cậu, tôi đã nghĩ cậu sẽ đồng ý với ý
kiến của Dư Chế, dù sao thì cậu cũng vô cùng ghét Khúc Kim Tích.” Hà Chiếu cũng có quan hệ tốt với
Thẩm Thính cho nên cũng không che giấu anh mà trực tiếp nói thẳng.
Tần Tang không biết đã đứng ở sau sô pha của Hà Chiếu từ khi nào, cậu ta hướng về phía Thẩm Thính
ra hiệu Khúc Kim Tích đang ở sau lưng.
Thẩm Thính: “.
.
.”
Anh phát hiện mấy ngày này Tần Tang vô cùng hoạt bát.
“Làm diễn viên, điều cơ bản nhất chính là diễn xuất tốt, chuyện thích hay không thích cần phải bỏ
sang một bên.” Thẩm Thính nói.
Dừng một chút, lại bổ sung thêm: “Hơn nữa, từ trước đến nay tôi cũng không ghét Khúc Kim Tích.”
Hà Chiếu: “?”
“Nhưng mà.” Hà Chiếu phản ứng lại: ” Dựa vào thân phận của cậu mà nói, không nhất thiết phải so đo
như vậy, lãng phí thời gian.”
Thẩm Thính: “.
.
.”
“Ông Mạc nói cô ấy diễn xuất có hồn, cho cô ấy một cơ hội có lẽ cô ấy sẽ phát huy được năng lực của
mình.” Hà Chiếu nói xong câu này thì lập tức đứng dậy rời đi, Thẩm Thính tiễn ông ta.
Sau khi đóng cửa lại, Thẩm Thính ngồi lại trên sô pha, vốn dĩ trên sô pha là một con heo nhưng hiện
tại ngồi ở đó lại là một con người.
Khúc Kim Tích đã biến trở lại.
Trong mắt Thẩm Thính hiện lên sự tiếc nuối, chưa kịp sờ đã tai của con heo con thì cô đã biến trở
lại thành người, anh nói: “Đều đã nghe thấy hết rồi?” Khúc Kim Tích gật đầu.
Thẩm Thính nhíu mày: “Không định đứng dậy?”
Khúc Kim Tích nhỏ giọng nói: “.
.
.
Chân ngồi xổm lâu nên bị tê.”
Một lát sau, một bàn tay thon dài đưa ra trước mặt cô, Khúc Kim Tích yên nặng nâng tầm mắt lên
nhìn, dựa vào lực tay của anh mà đứng lên, một bên
chân đã tê dại khiến mặt cô nhăn lại, nhịn không được mà bám lấy sô pha nhằm giảm bớt sự tê nhức.
Tần Tang cố tình chuẩn bị bữa tối thịnh soạn đặt lên bàn, vừa rồi có nhà sản xuất phim cùng Hà
Chiếu nên cậu ta không tiện lấy ra.
Vào lúc ăn cơm, Thẩm Thính bỗng nhiên lên tiếng: “Cách tốt nhất để tẩy sạch mọi đồn đoán về mình
chính là diễn thật tốt, biết chưa?”
“Tôi biết rồi.” Khúc Kim Tích miệng còn đầy cơm, nói: “Anh Thẩm, cảm ơn anh.”
Anh đã nói với Hà Chiếu rằng anh không hề chán ghét cô.
Trực giác của Khúc Kim Tích mách bảo rằng anh đang nói giúp cô, mặc kệ điều đó có đúng hay không,
tóm lại những lời này khiến cho cô càng thêm thoải mái với anh hơn.
Ăn uống no say.
“Tôi về trước đây.” Nói xong, Khúc Kim Tích theo bản năng mà chạm vào tay Thẩm Thính.
“.
.
.” Con heo con luôn dùng móng của mình để cọ vào Thẩm Thính, hiện tại cô lại quên mất bản thân
đã biến trở lại thành người.
Khúc Kim Tích có chút ngại ngùng buông tay, cô vẫy tay chào Tần Tang, sau khi xác nhận bên ngoài an
toàn liền chạy nhanh như chớp về phòng của mình.
Sau khi cô rời đi, Tần Tang nhìn bốn phía xung quanh, vô thức nói ra một câu: “Bỗng nhiên tôi cảm
thấy căn phòng thiếu đi cái gì đó.”
Thẩm Thính nhìn về phía cậu ta bằng ánh mắt lạnh như băng.
Tần Tang lập tức ngậm miệng.
Khúc Kim Tích vừa chạy đến cửa phòng, đang định lấy thẻ mở cửa liền thấy cửa phòng bên cạnh mở ra,
cô hoảng sợ, sao lại là Dụ Đồng?
Phòng sát bên phòng cô chính là phòng của Dụ Đồng?
Dụ Đồng đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, da đầu của Khúc Kim Tích không ngừng run lên, nắm
chặt tay nắm cửa, mở miệng nói một câu khô cằn: “Chào buổi tối.”
Đáp lại lời của cô chính là tiếng đóng cửa thật mạnh.
Khúc Kim Tích: “.
.
.”
Khúc Kim Tích không hiểu chuyện gì liền bước vào phòng, đầu tiên chính là tắm rửa thật thơm tho,
thay quần áo ngủ thoải mái, sau đó tựa người vào thành giường đọc kịch bản, “nghỉ” hai ngày rồi, đã
đến lúc cô chuyên tâm vào công việc.
Qua một lát, có tiếng gõ cửa.
Ở trong tổ diễn lâu như vậy, phòng của Khúc Kim Tích chỉ bị mỗi nhân viên công tác ở khách sạn gõ.
Cô cứ tưởng là nhân viên khách sạn gọi, chỉ sửa sang lại quần áo một chút, chắc chắn rằng dáng vẻ
của bản thân không lôi thôi mới bước ra mở cửa.
“.
.
.”
Dụ Đồng cười nhạt: Bất ngờ không? Cô nghĩ người tới là ai?”
Bàn tay đặt phía sau cửa của Khúc Kim Tích không ngừng cào cấu tay nắm cửa, nhìn dáng vẻ hiện tại
của Dụ Đồng rất giống với những tên phản diện! “Đã trễ thế này rồi, có chuyện gì sao?”
“Cô Khúc, ngày mai anh Đồng có một cảnh diễn với cô, anh ấy đến tìm cô để diễn thử trước.” Phía sau
Dụ Đồng, một giọng nói cứng cáp của đàn ông vang lên, Khúc Kim Tích mở to cánh cửa ra mới thấy được
người đứng sau anh ta chính là trợ lý của Dụ Đồng.
Dụ Đồng nâng cánh tay nhìn vào đồng hồ, cất giọng lạnh lùng với Khúc Kim Tích: “Hiện tại mới có tám
giờ bốn mốt phút bốn mươi hai giây, như vậy đã là muộn rồi sao?”
Trợ lý không khỏi toát mồ hôi hột, người nghệ sĩ này đúng là không kiêng nể gì ai, đối với phụ nữ
mà cũng không thèm chau chuốt từ ngữ, không hổ danh ế bằng thực lực.
“Cô Khúc, ý của anh Đồng chính là bây giờ cũng không được xem là quá muộn, nếu cô có thời gian rảnh
thì có thể cùng anh ấy diễn trước cảnh ngày mai không?”
Trợ lý phải vắt hết óc mới có thể khiến bầu không khí bớt trở nên căng thẳng giữa hai nghệ sĩ với
nhau.
“Đương nhiên có thể.” Khúc Kim Tích nói: “Anh xem nên đi đâu diễn thì thích hợp.”
Dụ Đồng híp mắt lại: “Đi đâu?”
Khúc Kim Tích: “Nếu không chúng ta đến khu vực nghỉ ngơi cho khách? Lúc này có lẽ không có người.”
Dụ Đồng: “.
.
.”
Trợ lý: “.
.
.”
Dụ Đồng trực tiếp đẩy cửa ra, cất bước tiến vào, quay đầu lại gằn từng tiếng với Khúc Kim Tích:
“Ngay tại đây.”
“Cô không cần lo lắng tôi làm gì với cô, cứ mở cửa ra cũng được.” Khúc Kim Tích cân nhắc một chút,
quả thực cô đã mở cửa ra.
Dụ Đồng: “.
.
.”
Sắc mặt trợ lý giống như bị táo bón, đứng ở cửa không được mà không đi cũng không được.
Sao cậu ta lại cảm thấy Dụ Đồng bị Khúc Kim Tích ghét bỏ.
Khúc Kim Tích lời nói ngay thật: “Hiện tại tôi và anh cùng trong một đoàn diễn, nếu để người khác
nhìn thấy chúng ta ở chung phòng, không biết được sẽ loan truyền ra loại tin tức như thế nào, mở
cửa ra như vậy cũng tốt, sẽ không bị người khác hiểu lầm.”
Cô lại nhìn trợ lý, nếu cô nhớ không nhầm thì trợ lý này họ Trương, cô nói: “Anh Trương, anh có
muốn chụp ảnh hay quay lại video không?”
Một câu “anh Trương” khiến cho hai má của trợ lý đỏ ửng lên, cậu ta xua xua tay nói: “Cô Khúc gọi
tôi là Tiểu Trương là được rồi.”
Không ngờ đến Khúc Kim Tích lại khách khí như vậy.
Tiểu Trương cảm thấy trước kia bản thân có lẽ đã hiểu lầm gì về Khúc Kim Tích cho nên mới có ấn
tượng không tốt với cô.
Sắc mặt Dụ Đồng không chút thay đổi, anh ta cầm lấy kịch bản, nhìn chằm chằm vào Khúc Kim Tích,
không nói lời nào mà trực tiếp bắt đầu.
“Quỳ xuống!” Anh ta trầm giọng quát lên một tiếng, ánh mắt có vài phân hung ác.
Trong cảnh này, hoàng đế nghi ngờ Tạ Trương Tích có ý đồ khác cho nên đã thử thách Tạ Trường Tịch,
mọi hàng động cùng từ ngữ đều không che giấu được hành động đa nghi cùng âm hiểm của hoàng đế.
Kỹ năng diễn xuất của Dụ Đồng vô cùng tốt, một từ “quỳ xuống” trực tiếp dọa Tiểu Trương sợ tới mức
run rẩy, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ trên mặt đất.
Cậu ta đứng cạnh cửa nhìn Khúc Kim Tích, chỉ thấy trong nháy mắt cô đã hóa thân vào nhân vật, đuổi
kịp tiết tấu của Dụ Đồng, hai chân khụy xuống, quỳ sụp xuống đất, đầu dập trên mặt đất: Hoàng
thượng bớt giận.”
.
.
Cùng lúc đó, những tay săn ảnh bí mật chụp trộm diễn viên mỗi ngày cũng bắt đầu tìm tới.
Dụ Đồng
không khác gì một miếng thịt tươi, hai năm qua, lượng người tìm kiếm tên anh ta cứ tăng vùn vụt, có
hai nhiếp ảnh gia chuyên săn tin về anh ta.
Đáng tiếc họ vẫn không chụp được gì.
Mà hôm nay hai người săn ảnh cùng cũng tìm được cơ hội, Dụ Đồng rời khỏi phòng, còn tưởng rằng
không chụp được gì, không nghĩ tới anh ta lại vào phòng của Khúc Kim Tích!
Bọn họ hưng phấn, kích động, sục sôi!
“Mau chụp, mau chụp! Ngày mai chúng ta nhất định phải để những những hình ảnh này lên tiêu đề của
tạp chí!”
Một lát sau.
“Quái gì vậy, hình như không thích hợp nắm, anh mau đến đây xem! Sao không thấy mặt Khúc Kim Tích
?’’
“Gì vậy?”.