Đọc truyện Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ – Chương 139: Hôn Lễ 2
Thật ra Thẩm Thính đã lên kế hoạch vào lúc anh công bố chuyện kết hôn lần đầu tiên.
Nhưng mà lúc đó công việc của anh và Khúc Kim Tích đều rất bận rộn, không có thời gian rảnh, hơn
nữa sự nghiệp của cô đang trên đà phát triển, cứ nói rằng dời lại một chút.
Dời một chút lại dời đến ba năm.
Trong quá trình tham khảo ý kiến của Khúc Kim Tích, người đó nói với anh rằng: “Hôn lễ rất phiền
phức, chi bằng dành khoảng thời gian này đi nghỉ dưỡng hoặc là đọc kịch bản.”
Nói chung là cô không muốn làm hôn lễ.
Hai người bọn họ là người nổi tiếng, Thẩm Thính lại mở giải trí công ty, nếu như tổ chức hôn lễ ở
trong nước, đầu tiên phải chọn địa điểm tổ chức, không giấu được phóng viên và giới truyền thông,
ngoại trừ giới giải trí, giới nhân vật nổi tiếng cũng phải mời, đây là một công trình lớn.
Nếu như làm hôn lễ ở nước ngoài thì sức khỏe của ông cụ Thẩm và bà dì đều không tốt, đi máy bay
đường dài sợ rằng bọn họ không chịu nổi ―― Chuyện lớn giống như hôn lễ sao bọn họ có thể vắng mặt
được chứ.
Khúc Kim Tích suy nghĩ rất nhiều: “Nhỡ đâu trong quá trình có một phân đoạn nào đó bị trục trặc…!
Ví dụ như sắp xếp sai vị trí ngồi sẽ thể hiện chúng ta làm việc sơ sài, đến lúc đó sẽ rất khó xử.”
Loại sự kiện lớn như thế này, đa số khách mời là nghệ sĩ hoặc những người có thân phận quan trọng
trong giới giải trí, sắp xếp chỗ ngồi chắc chắn cũng sẽ không giống nhau, lỡ đâu xếp hai người có
thù với nhau ngồi chung một chỗ thì sao ―― Loại tình huống này đã từng xảy ra rồi.
Hơn nữa, cô khá ích kỷ không muốn hôn lễ của mình sẽ gây ồn ào trên mạng, thu hút nhiều người vây
xem.
“Rất phiền phức.
Không làm, không làm nữa.” Cô nói chắc như đinh đóng cột, sau khi nói xong thì
chăm chú nhìn Thẩm Thính: “Anh Thẩm, chắc chắn anh cũng không muốn tổ chức đúng không.”
Thẩm Thính: “Không.”
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Khúc Kim Tích, cô hơi sững sờ: “Hả?”
Sau đó cô phát hiện Thẩm Thính không nói đùa, anh thật sự muốn tổ chức hôn lễ, Khúc Kim Tích bắt
đầu hướng dẫn từng bước: “Anh Thẩm, hôn lễ thật sự thực phiền phức đấy.
Chúng ta đã nhận giấy chứng
nhận kết hôn rồi.
Hôn lễ không cần thiết, đúng không?”
Mấu chốt không phải là thời gian, Khúc Kim Tích nhớ lại bảng thông báo của mình, kiên quyết không
làm hôn lễ.
Cô đang chuẩn bị nói ra một vài lý do để đập tan suy nghĩ của Thẩm Thính, Thẩm Thính nói: “Nghe lời
em.”
Sau đó Khúc Kim Tích lại bận rộn, cô vứt chuyện này ra phía sau đầu, không còn quan tâm đến nó nữa.
.
.
.
.
.
Về chuyện Khúc Kim Tích không muốn tổ chức hôn lễ, Thẩm Thính chưa nói với ai hết.
Bởi vậy, khi anh
quyết định đem chuyện hôn lễ đặt vào trong lịch trình, anh đã dự định sẽ lừa gạt Khúc Kim Tích.
Cô sợ phiền phức, không sao, anh sẽ lo liệu hết tất cả.
Cô chỉ cần mặc váy cưới và mũ phượng khăn quàng vai, trở thành cô dâu xinh đẹp nhất là được.
Chuyện Thẩm Thính âm thầm chuẩn bị hôn lễ, đương nhiên Khúc Kim Tích không biết ―― Cô cho rằng mình
và Thẩm Thính đã đạt được thỏa thuận không tổ chức hôn lễ.
Thật sự cô không để ý đến những hình thức này, không nhất thiết phải tổ chức hôn lễ thì mới được.
Chuyện Thẩm Thính muốn chuẩn bị hôn lễ, những người thân và bạn bè đều biết, chỉ có một mình Khúc
Kim Tích không biết.
Lương San phối hợp với Thẩm Thính, hẹn riêng Khúc Kim Tích đi du lịch nước
ngoài để Thẩm Thính có thời gian thu xếp.
Trong quá trình đi du lịch, bà lại nhắc tới chuyện hôn lễ, muốn dò hỏi một vài sở thích của Khúc
Kim Tích rồi nói lại cho Thẩm Thính, để anh sắp xếp.
Nhưng lại nghe được đáp án không muốn tổ chức
hôn lễ từ miệng Khúc Kim Tích.
“Không cần chọn địa điểm tổ chức.
Không cần phải đau đầu suy nghĩ nên mời những ai, sắp xếp vị trí
như thế nào.
Cũng không bị truyền thông đưa lên mặt báo, bị người khác bình luận.
Sống cuộc sống
yên bình, thật tuyệt.
Điều quan trọng là bớt lo!”
Và tiết kiệm tiền.
Cô biết xấu hổ nên không nói ra câu cuối cùng.
Nó thể hiện cô không có phẩm cách.
―― Bây giờ Khúc Kim Tích đã trở thành minh tinh hạng A, nhưng cô vẫn giữ quan niệm tiêu dùng, cái
gì cần tiêu tiền cái gì cần tiết kiệm là điều cần thiết của một cô gái tinh tế.
Lương San phát hiện những lời mà cháu gái nghĩ và nói là sự thật.
Bà rất kinh ngạc: “Cháu không mơ ước về cảnh tượng lúc hôn lễ được diễn ra sao?”
Khúc Kim Tích thử tưởng tượng về cảnh tượng đó, lắc đầu, hình như cô không có mơ ước mặc váy cưới
đứng bên cạnh Thẩm Thính nhận lời chúc phúc của mọi người.
Điều này cứ là lạ như thế nào ấy.
Đối với cô mà nói, cô thích quá trình hơn kết quả.
Giống như khi quay phim, Khúc Kim Tích thích quay phim, bất kể quá trình quay phim có vất vả mệt
mỏi như thế nào thì cô cũng bằng lòng.
Khi bộ phim hoàn thành và được chiếu trên tivi, nếu như đạt
được thành tích tốt, đương nhiên cô sẽ vui vẻ, sự cố gắng của mình đã được mọi người công nhận.
Nhưng nếu như thành tích không được tốt lắm thì cô cũng không nản lòng.
Bởi vì bất kể kết quả có
tốt hay là không tốt thì cô đã tham gia vào quá trình này, cô đã cố gắng hết sức.
Bất kể cô và Thẩm Thính có tổ chức hôn lễ hay không thì bọn họ đã là vợ chồng.
Cho nên, đối với cô
mà nói, hôn lễ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Vừa nghĩ đến những chuyện rắc rối khi tổ
chức hôn lễ, cô thà rằng không tổ chức.
“Chẳng phải cô và dượng cũng không tổ chức hôn lễ sao?” Khúc Kim Tích rất thích kiểu chung sống của
Lương San và giáo sư Lục, mỗi lần nhìn thấy bọn họ, trong đầu cô sẽ hiện lên bốn chữ ‘Tháng năm
tĩnh lặng’.
“Sao có thể giống nhau được chứ.” Lương San nắm tay cháu gái, hai người cùng nhau nằm trên bờ cát
ấm áp: “Khi đó sức khỏe của cô không tốt.
Hơn nữa cô và dượng ở bên nhau phải chịu rất nhiều lời
mắng chửi.”
Mấy chục năm trước internet chưa phát triển giống như bây giờ.
Nữ thần của mọi người lại gả cho một
giáo sư chẳng ra gì, đương nhiên mọi người sẽ phẫn nộ.
Giới truyền thông phanh phui nơi làm việc
của giáo sư Lục, tiến hành công kích người thân của ông, còn có đủ loại lời đe dọa.
“Khi đó, nếu như dượng của cháu không lùi một bước thì cô và dượng đã không thể ở bên nhau giống
như bây giờ.”
Giáo sư Lục chẳng những không lùi bước, ngược lại ra sức gánh vác.
Ông cũng không nói cho Lương San
biết, mãi đến sau này Lương San mới biết được.
Dưới tình huống như vậy, không thích hợp để tổ chức hôn lễ, rất dễ xảy ra chuyện.
Sau này, bố và mẹ giáo sư Lục giáo lần lượt qua đời, lại càng không thích hợp tổ chức hôn lễ.
Vẫn
luôn dời lại, thời gian trôi qua lâu như vậy, nếu như lại gõ trống khua chiêng tổ chức hôn lễ cũng
hơi ngại.
Vậy nên giáo sư Lục âm thầm đặt một chiếc váy cưới.
Hai vợ chồng thỉnh thoảng mặc váy cưới ở nhà,
mở một bản nhạc du dương để khiêu vũ, cảm nhận một chút cảm giác.
Đối bọn họ mà nói, như vậy là đủ rồi.
Nhưng Lương San cho rằng những người trẻ bây giờ đều theo đuổi hình thức.
Hôn lễ là một hình thức
thể hiện tình yêu và lời hứa hẹn với một cô gái.
Những cô gái trẻ mà bà đã từng gặp, trừ những
người không muốn kết hôn ra thì những người muốn kết hôn đều rất mong đợi hôn lễ ―― Cho dù hơi
phiền phức một chút, suy cho cùng thì đây cũng là ngày quan trọng nhất trong đời của một người con
gái.
Câu trả lời của Khúc Kim Tích giống như tuổi của cô, dường như cô và Thẩm Thính đã trở thành một
cặp vợ chồng già.
Lương San muốn bổ đầu của Khúc Kim Tích ra, xem thử rốt cuộc cô đang nghĩ gì ở trong đầu.
“Dượng rất lãng mạn nha.” Đôi mắt của Khúc Kim Tích sáng lên, thầm tán thưởng: “Chẳng trách dượng
có thể hái đóa hoa xinh đẹp nhất là cô về làm của riêng.”
“Miệng lưỡi ngon ngọt.” Lương San cười rộ lên giống như một cô gái nhỏ đang thẹn thùng, rất nhanh
đề tài của cuộc nói chuyện đã trở thành ―― Giáo sư Lục đã theo đuổi vợ như thế nào.
Lương San nói rất nhiều chuyện của bà và giáo sư Lục.
Vốn muốn dò hỏi sở thích của Khúc Kim Tích
nhưng đến cuối cùng lại bị lạc đề.
Bỏ đi, cứ để hai người trẻ đó tự giày vò lẫn nhau đi.
Chỉ cần Thẩm Thính không ức hiếp cháu gái của cô ấy là được.
Lương San nghĩ.
*
Cổ Nhạc Nhạc và Tần Tang đã chính thức xác định quan hệ yêu đương.
Cô ấy biết chuyện tổng giám đốc
Thẩm lừa gạt Khúc Kim Tích chuẩn bị hôn lễ, cũng tham gia lên kế hoạch.
Cô ấy và Tần Tang phụ trách sắp xếp vị trí chỗ ngồi cho các khách quý đến tham dự hôn lễ.
Thật ra cũng không có gì phải sắp xếp cả.
Trong danh sách khách mời không có người trong giới giải
trí, chỉ có một vài người thân và bạn bè thôi.
Và cả địa điểm tổ chức hôn lễ ――
Cổ Nhạc Nhạc nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng khẽ rung động.
“Ai nói tổng giám đốc Thẩm không biết lãng mạn vậy.
Một khi tổng giám đốc Thẩm lãng mạn thì không
một ai có thể so sánh.” Cổ Nhạc Nhạc nói
xong, lại thấp thỏm lo lắng: “Điều tôi sợ nhất chính là lỡ đâu Tích Tích sẽ biến hình tại sự kiện
quan trọng như thế thì làm sao.”
Tần Tang: “…”
Cậu ta nhớ lại tình huống bất ngờ ở bữa tiệc mừng lần trước, sự lo lắng của Cổ Nhạc Nhạc không phải
không có lý.
“Cho nên, tôi cảm thấy chúng ta nên để lộ ra một vài tin tức cho Tích Tích.” “Không cần.” Suy cho
cùng thì Tần Tang đã ở bên cạnh Thẩm Thính rất nhiều năm, cậu ta vẫn có phán đoán cơ bản nhất: “Nếu
anh ấy đã quyết định làm như vậy, loại tình huống này chắc chắn sẽ không tái phát sinh.”
Cổ Nhạc Nhạc bấm đầu ngón tay, nói lung tung: “Lần biến hình gần nhất của Tích Tích là ba tháng
trước.
Hình như lần đó cô ấy biến thành một chiếc đũa.
Không phải anh nói trước đây Tích Tích biến
hình rất thường xuyên sao.
Tại sao bây giờ rất lâu mới biến hình một lần?”
Tần Tang: “Không biết.”
Sau đó bổ sung thêm một câu: “Đừng nói lung tung.”
“Tôi không nói lung tung.” Cổ Nhạc Nhạc phản bác: “Tôi đang lo lắng thay Tích Tích.”
Tần Tang không tiếp lời của cô ấy.
Cổ Nhạc Nhạc cười ầm lên: “Thật ra tôi có một suy đoán…”
Tần Tang yên lặng nhìn cô ấy, Cổ Nhạc Nhạc đang định nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại bỗng
nhiên vang lên: “Là Tích Tích!”
Cổ Nhạc Nhạc lập tức vứt những lời nói đó, vui vẻ bấm nhận điện thoại: “Tích Tích, đi du lịch nước
F có vui không?”
“Cũng không tệ lắm.
Ở đây có một bãi biển vô cùng xinh đẹp, nhưng mà hôm nay tôi đi dạo ở một quầy
hàng ở khách sạn.” Trong tay Khúc Kim Tích cầm vài chai nước hoa của những thương hiệu nổi tiếng:
“Tôi nhớ cô thích mùi hoa lài đúng không?”
Vừa nghe nói mua đồ cho mình, đôi mắt Cổ Nhạc Nhạc sáng lên, điên cuồng gật đầu.
“Uầy.” Khúc Kim Tích nheo mắt lại: “Tang Tang ở bên cạnh cô đúng không?”
Sau khi Cổ Nhạc Nhạc và Tần Tang xác định quan hệ, bọn họ không giấu diếm Khúc Kim Tích.
“Ừm.” Cổ Nhạc Nhạc di chuyển camera về phía Tần Tang, cậu ta nhìn màn hình: “Cô Khúc.”
Khúc Kim Tích buồn bực: “Tang Tang, Thẩm Thính đâu rồi? Cậu không đi cùng anh ấy sao?”
Tần Tang chưa kịp trả lời thì Khúc Kim Tích nhìn thấy một vật màu đỏ nằm trên mặt bàn: “Đó là cái
gì? Thiệp cưới hả?”
Cổ Nhạc Nhạc & Tần Tang: “! ! !”
Cổ Nhạc Nhạc lập tức luống cuống, muốn di chuyển điện thoại sang chỗ khác nhưng lại bị Tần Tang
dùng ánh mắt ngăn lại.
Nếu như lúc này thể hiện sự lúng túng sẽ khiến Khúc Kim Tích nghi ngờ, sắc
mặt cậu ta không đổi, nói: “Đúng vậy.
Tôi nhận được một tấm thiệp cưới của bạn cùng lớp.
Họ mời tôi
và Nhạc Nhạc đến tham gia.”
Khúc Kim Tích không nghi ngờ cậu ta, nói thêm hai câu, hỏi Tần Tang thích mùi nước hoa gì, định
tặng cho cậu ta một lọ vừa hay nó giống với mùi mà Cổ Nhạc Nhạc thích.
Cổ Nhạc Nhạc tránh được một kiếp liền thở phào nhẹ nhõm: “Suýt chút nữa thì bị cô ấy phát hiện
rồi.”
*
Khúc Kim Tích và Lương San đang điên cuồng mua sắm ở các khu thương mại lớn.
Ở nước ngoài, Khúc Kim
Tích không cần phải ngụy trang, gần như không có ai nhận ra cô.
Nhưng chỉ là “gần như”, không ngờ cô vẫn bị người khác nhận ra bên trong một quầy hàng sang trọng.
“Chị là…!Tích Tích phải không?” Là một đôi tình nhân trẻ, cô gái vui vẻ và kích động khi nhìn
thấy cô: “Đúng là Tích Tích rồi.
Không ngờ em lại có thể gặp chị ở nước ngoài.
Ở trong nước em chưa
từng nhìn thấy chị ở ngoài đời!”
Cô gái kích động nói: “Chúng ta có thể chụp ảnh chung không? Em và một vài chị em tốt của em đều
rất thích chị.
Chị chính là nữ thần của bọn em.” Thích thú biểu cảm nhiệt tình và thẳng thắn của cô
gái, nụ cười trên khuôn mặt Khúc Kim Tích không nhịn được càng lúc càng sâu sắc.
Quả nhiên, con gái
chính là đáng yêu như vậy.
“Đương nhiên có thể rồi.” Fan đã sớm vứt bỏ bạn trai của mình, vừa ra hiệu bảo bạn trai chụp cho cô
ấy và Khúc Kim Tích một tấm hình, vừa hỏi: “Chị đi cùng Thẩm Thính đến nước F du lịch sao?”
“Anh ấy không đến.” Khúc Kim Tích nói.
Fan lập tức nhìn sang Lương San, bà mỉm cười khi nhìn thấy cảnh này, fan lập tức lễ phép nói: “Chào
dì, trông dì rất giống Tích Tích, hai người đứng cùng nhau, giống như hai chị em.”
Fan cho rằng Lương San là mẹ của Khúc Kim Tích.
Lương San cười tủm tỉm, bị người khác cho rằng bà và Khúc Kim Tích là mẹ con, bà vô cùng vui vẻ:
“Con ngoan.”
Đang vui vẻ, bà thuận tay đưa chiếc túi xách nhỏ cho fan.
Fan: “…”
Cô không dám nhận món quà đắt tiền như vậy, mẹ của Tích Tích rất ngang tàng!
Ngược lại người bạn trai đứng bên cạnh bị cô gái bỏ rơi đang nhìn chằm chằm vào Lương San.
Biểu cảm
hoài nghi cuộc đời, sau đó dùng điện thoại tra cứu, màn hình điện thoại hiện lên vài tấm ảnh, anh
ta nhìn tấm ảnh một lúc, lại liếc mắt nhìn Lương San.
“! ! !”
Mãi đến khi hai bên tách ra, chàng trai mới kéo bạn gái lại, vui mừng nói: “Em biết mẹ của nữ thần
là ai không?”
“Mẹ của Tích Tích rất đẹp, chẳng trách Tích Tích lại xinh đẹp như vậy.
Đúng là gien tốt.” Bạn gái
cảm thán, nghe bạn trai nói như vậy, có chút nghi hoặc: “Anh có ý gì?”
“Mẹ của cô ấy chính là nữ thần trong thập niên trước của bố anh đấy.” Bạn trai đưa điện thoại cho
cô ấy xem: “Bây giờ, trong phòng bố anh vẫn còn dán áp-phích năm đó của Lương San đấy.”
Đúng là trí nhớ lâu, chàng trai vừa nhìn thấy Lương San đã cảm thấy rất quen mắt.
Vèo một cái, quả
nhiên là người thật!
Sau khi cô gái xem xong liền ngây người: “Cho nên..
Tích Tích là con gái của Lương San sao?”
“A, chẳng phải chúng ta đã bỏ lỡ ba tỷ rồi sao?” Cô gái đau lòng dậm chân, sau này chắc chắn sẽ
không may mắn như vậy nữa.
“Khoan đã.” Cô gái nghĩ lại: “Tích Tích là con gái của Lương San, nhưng lúc cô ấy vừa debut rất
thảm nha.” Cô ấy là fan cứng, biết rất rõ những chuyện trước kia của Khúc Kim Tích.
“Điều này chứng minh Tích Tích debut hoàn toàn dựa vào bản thân.
Cô ấy không dựa dẫm vào Lương San.
Dựa vào nỗ lực của bản thân để đi đến bước này.”
“Cho nên.” Cô gái nắm chặt tay: “Em quyết định, em cũng muốn gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay
trắng.
Em không thể làm một con sâu gạo đợi kế thừa tài sản trong nhà như vậy nữa.
Em phải học tập
Tích Tích!”
Khúc Kim Tích không biết rằng người fan mà cô gặp vào hôm nay đã được cô cổ vũ thay đổi giấc mộng
của mình.
Từ một cô gái con nhà giàu chẳng có gì trở thành một người xây dựng sự nghiệp.
*
Khúc Kim Tích và Lương San đi du lịch nước ngoài mười ngày.
Đi qua ba quốc gia khác nhau, tham quan
rất nhiều địa điểm nổi tiếng.
Ngày về nước, máy bay hạ cánh, Lương San liên tiếp nhận điện thoại, Khúc Kim Tích nghĩ bà có việc
nên đã bảo Mộc Thần đến sân bay đón cô ấy về trước.
“Không cần.” Lương San tắt điện thoại: “Bạn bè mời bác đi tiệc rượu, cháu đi cùng với bác đi.”
Khúc Kim Tích đành phải đồng ý.
Lái xe hơn một tiếng đồng hồ, đi vào một trang viên nhỏ, Khúc Kim Tích nhìn thấy ở đằng xa có một
bãi cỏ được trang trí khá giống hiện trường hôn lễ.
“Có người kết hôn sao.”
“Đại khái là vậy.” Chiếc xe đi một vòng: “Phong cảnh ở đây không tệ.” Khúc Kim Tích gật đầu khen
ngợi.
Trong trang viên có một người công nhân dọn hồ, cô nhìn thấy thiên nga đang nô đùa trong nước.
Đây là lần thứ hai Khúc Kim Tích nhìn xuống điện thoại.
Sau khi xuống máy bay cô đã gửi tin nhắn
cho Thẩm Thính.
Bây giờ anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Cô ngẩng đầu lên, phát hiện xe dừng
lại trước một tòa nhà nhỏ kiểu Châu Âu, nghi hoặc: “Cô ơi, tiệc rượu ở nhà người khác sao?” Chuyện
này hơi kỳ lạ nha.
“Đúng vậy.”
Khúc Kim Tích và Lương San cùng nhau đi vào bên trong, nhưng mà bên trong chỉ có nội thất hoa lệ,
không có một bóng người.
Chủ nhà đâu? “Cô…”
“Sao thế?” Lương San chuẩn bị đi lên lầu hai chợt quay đầu lại.
Khúc Kim Tích chỉ chỉ ngón tay, vẻ mặt hoài nghi: “Cô có chuyện gì giấu cháu đúng không?”
“Cô có thể có chuyện gì giấu cháu chứ.” Lương San thẳng thắn.
Khúc Kim Tích nửa tin nửa ngờ đi theo bà lên lầu hai.
Ở hành lang lầu hai thì đụng phải giáo sư
Lục.
“Dượng.”
Giáo sư Lục tự nhiên nắm tay người vợ mười ngày không gặp, chỉ vào căn phòng phía trước, nói với
Khúc Kim Tích: “Đi thôi, mọi người đều đợi cháu đấy.”
Khúc Kim Tích: “?”
Cô bối rối đi đến trước cửa phòng, đẩy cửa ra, nghe thấy một giọng nói, người đứng bên cửa sổ quay
đầu lại: “Bà Thẩm, chào buổi trưa.”
Anh giang hai tay về phía cô, tất cả thắc mắc trong đầu Khúc Kim Tích đều biến mất, cô nhào vào
vòng tay anh giống như một con chim mỏi cánh quay về tổ.
Anh ôm chặt lấy eo của cô, cúi đầu hôn cô thật sâu.
Nụ hôn vừa kết thúc, Thẩm Thính buông cô ra, nói: “Tiếp theo, em có một tiếng đồng hồ để thay quần
áo và trang điểm.”
Khúc Kim Tích: “? ? ?”
Thẩm Thính kéo cô đi vào căn phòng bên cạnh.
Căn phòng này là một tủ đồ rất lớn, vừa đi vào, Khúc
Kim Tích đã bị chiếc váy cưới trên người model thu hút.
Đẹp giống như trong mơ vậy.
Dừng một lúc, di chuyển ánh mắt, nhìn sang ba chiếc hộp màu đỏ trên mặt bàn đá cẩm thạch.
Cô bất giác tiến lại gần, quay đầu nhìn ánh mắt dịu dàng của Thẩm Thính, nhịp tim đập lặng lẽ tăng
nhanh.
Khúc Kim Tích mở nắp của chiếc hộp thứ nhất, ở bên trong là một váy cưới cổ điển màu đỏ, từng đường
kim mũi chỉ và hoa văn thêu trên đó đều hiện lên khí chất sang trọng.
Tiếp theo là một đôi giày thêu đính toàn trân châu, cuối cùng là mũ phượng làm bằng vàng ròng, sặc
sỡ loá mắt.
Khúc Kim Tích hít thở nhẹ nhàng.
Cô cẩn thận cầm mũ phượng lên: “Khá nặng…tốn rất nhiều tiền nha.” Thẩm Thính vốn tưởng rằng cô sẽ
khen ngợi: “…”
Suýt chút nữa anh đã quên, từ trước đến này vợ của anh không đánh bài theo lẽ thường.
Thẩm Thính đi đến phía sau cô, ôm chặt eo của cô: “Muốn mặc áo cưới trước hay là đội mũ phượng
trước hả?”
“Bây giờ?” “Không phải chứ.”
“Chỉ có hai người chúng ta thôi sao?” Đầu óc Khúc Kim Tích vẫn còn mông lung.
Thẩm Thính khẽ cười: “Khách đang đợi ở dưới đấy.
Mặc áo cưới trước thì bọn họ sẽ đợi ở bên trái.
Đội mũ phượng trước thì sẽ đợi ở bên phải.” “Anh…”
“Quên không nói với em.” Giọng nói không đứng đắn của anh vang bên tai cô: “Trang viên này không
bán cho người ngoài, chỉ cho thuê thôi.
Anh lấy danh nghĩa của em thuê trang viên này sáu mươi năm.
Cho nên nơi này là của em, không có sự cho phép của chủ nhân thì truyền thông không vào được.”
Khúc Kim Tích: “! ! !”
Thẩm Thính nắm chặt tay cô, ra hiệu cô nhìn sang con phượng hoàng nhỏ đang đung đưa trên mũ phượng:
“Anh tự tay quấn con phượng hoàng đó lên đấy.
Em đừng để nó rơi mất.”
Khúc Kim Tích xoay người lại, Thẩm Thính giấu cô gửi tin nhắn cho từng người, cô sững sờ nhìn anh,
nước mắt rưng rưng trên khóe mắt.
“Không có truyền thông, không có khách khứa đông đúc, chỉ có một vài người thân thiết, hai ba bàn,
không quá náo nhiệt.
Bên trái là hôn lễ theo kiểu phương Tây, bên phải là hôn lễ kiểu Trung Quốc.”
Đôi mắt sâu sắc vô cùng thâm tình, anh chăm chú nhìn cô, nói từng câu từng chữ: “Bà Thẩm, em có
thích hôn lễ đơn giản như vậy không?”
TOÀN VĂN HOÀN.