Cùng ngày ly hôn với đại lão tôi biến nhỏ

Chương 129: Ngoại Truyện 14


Đọc truyện Cùng ngày ly hôn với đại lão tôi biến nhỏ – Chương 129: Ngoại Truyện 14


Sau chuyện Thẩm Kế bắt cóc, Thẩm Thính đưa Khúc Kim Tích về nhà, mẹ Thẩm vô cùng lo lắng.

Con trai
đâu có kinh nghiệm chăm trẻ con, mặc dù chỉ là cơ thể con dâu nhỏ đi nhưng nếu không may xảy ra
chuyện thì Tiểu Kim Tích lại là người mang vạ.
Nhưng Thẩm Thính vẫn đề phòng Thẩm Kế lại bắt cóc lần nữa.
Mẹ Thẩm rất tức giận, cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải đánh Thẩm Kế mấy cái, tức giận
nói: “Tình hình của Tích Tích bây giờ rất đặc thù, nó là một diễn viên, sự nghiệp còn đang lên, nên
chưa thể mang thai.
Con mau tìm một người con dâu sinh cháu gái cho mẹ đi!” Thẩm Kế: “.


Chuồn đi luôn.
*
Lúc Khúc Kim Tích tỉnh lại đã thấy mình trở về ngôi nhà quen thuộc.

Cô dụi mắt ngồi dậy khỏi
giường, nhìn xung quanh và sững sờ mấy giây mới nhận ra mình đã được Thẩm Thính đưa về.
Cô ngủ say đến mức nào mà lại không có chút cảm giác nào vậy?
Khúc Kim Tích cảm thấy xấu hổ, chui ra khỏi chăn, từ từ đi xuống tầng.

Nhìn xuống tầng, không thấy
ai ở phòng khách.
Gì vậy, đưa cô về xong đi luôn à? Không sợ cô một mình ở nhà xảy ra chuyện gì.
Dù gì thì bây giờ mình mới ba tuổi mà.
Khúc Kim Tích nghĩ thầm trong lòng, bám vào tay nắm cầu thang bước từng bước một xuống tầng, cô
không dám chơi đùa tính mạng của mình, nếu trượt chân lăn xuống cầu thang, không chết thì cũng sống
dở chết dở.

Khi đi xuống bậc thang cuối cùng thì thấy trên bàn trà có chai nước khoáng, khát quá
nên Khúc Kim Tích chạy qua, tưởng rằng mở nắp chai dễ, ai ngờ khuôn mặt đã đỏ bừng rồi mà cũng
không mở ra được.
“…”
Rõ ràng là bình thường cô không cần dùng sức cũng có thể mở được nắp chai mà!
Lúc này, cô nghe thấy giọng nói của Thẩm Thính phát ra từ phòng làm việc, thì ra là ở trong phòng
làm việc, Khúc Kim Tích vội vàng cầm chai nước khoáng chạy đến cửa phòng làm việc, vươn tay vặn tay
nắm cửa.
Bên trong, Thẩm Thính đang họp qua video bị thu hút bởi tiếng vặn tay nắm cửa.
— Trước đó vội vàng rời khỏi công ty, nên không mở cuộc họp quan trọng được, sau khi trở về nhà,
sắp xếp ổn thỏa cho Khúc Kim Tích xong liền bắt đầu mở cuộc họp video.
Vặn nắm cửa nhiều lần nhưng vẫn không mở ra được, Thẩm Thính có thể hình dung ra được người mở cửa
bực mình đến mức nào.
Nóng vội muốn ra mở giúp cô.
Trong video, mấy lãnh đạo cấp cao do Ngũ Lập Thu đứng đầu đang thảo luận về một chương trình thực
tế do công ty tự sản xuất, S&T thành lập được gần một năm rồi mà vẫn chưa có một dự án lớn nào.

Chương trình thực tế tự sản xuất này là một dự án lớn, đã bắt đầu chuẩn bị từ năm ngoái.

Bây giờ,
các lãnh đạo cấp cao đột nhiên thấy mắt của ông chủ của mình không nhìn vào camera, dễ nhận thấy là
ánh mắt của anh đã dời đi chỗ khác, nhìn về một phía nào đó, quan trọng là khóe miệng nhếch lên,
như thể là nhìn thấy chuyện gì đó thú vị.

Nghe nói bà chủ mới trở về từ phim trường.

Vì thế…
Hôm nay giám đốc Thẩm vội vàng rời công ty, bây giờ đang ở nhà, vậy chắc lúc này đang nhìn bà chủ
rồi?
Mịa kiếp, rắc đồ ăn cho chó như thế này có cảm thấy vui không?
Các lãnh đạo cấp cao không dám thì thầm với nhau, chỉ có thể nhìn nhau ra ám hiệu, trong mắt mỗi
người như thể đang hiện lên lịch sử trò chuyện.
Ngũ Lập Thu nhìn một vòng, lặng lẽ gửi một tin nhắn Wechat cho Thẩm Thính: (Chú ý hình ảnh!)
Cuối cùng, cánh cửa cũng mở ra, Khúc Kim Tích cầm chai nước khoáng bước vào, thấy Thẩm Thính, cô vô
thức phồng má nói: “Em khát, không mở nắp được…”
Trước khi Khúc Kim Tích nói, Thẩm Thính ấn tắt tiếng video.

Như vậy, mọi người sẽ không nghe thấy
tiếng của bọn họ.
— “Mọi người tập trung một chút, tiếp tục thảo luận.” Giọng nói của Ngũ Lập Thu phát ra từ máy
tính, Khúc Kim Tích bị dọa sợ lùi về sau, trợn to hai mắt.
Thẩm Thính bước đến: “Anh tắt tiếng rồi.”
Thấy Thẩm Thính biến mất khỏi màn hình, các lãnh đạo cấp cao càng thêm chắc chắn người mà giám đốc
Thẩm vừa nhìn chính là bà chủ.
Nhưng phía giám đốc Thẩm không phát ra một tiếng động nào, rõ ràng là đã tắt tiếng, bọn họ không
khỏi tiếc nuối, xem ra bọn họ không được gặp tình huống lãnh đạo quên tắt tiếng cuộc gọi trực tiếp,
sau đó lăn lộn.
Khúc Kim Tích thở phào nhẹ nhõm: “Đang gọi video với chị Thu à?” “Họp.”
Thẩm Thính mở nắp chai giúp Khúc Kim Tích, cô vội vàng đưa tay ra nhận, nhưng Thẩm Thính ngồi xổm
xuống đút cho cô.
Khúc Kim Tích hơi xấu hổ, lẩm bẩm nói tự mình uống được, nhưng động tác thì lại hưởng thụ hành động
này của Thẩm Thính.
“Cứ từ từ, vẫn còn.” Thẩm Thính sờ đầu cô, sau đó trở về chỗ ngồi, bật tiếng lại.
Thẩm Thính không nói nhiều, hầu hết đều do những người khác nói, Khúc Kim Tích nghe một lúc thì mới
biết công ty đang chuẩn bị một chương trình thực tế.
Mấu chốt là…!đây là chương trình thực tế dành cho các cặp đôi???
Trái tim của Khúc Kim Tích hơi rung động, liếc nhìn khuôn mặt không có biểu cảm gì của đại siêu sao
họ Thẩm, cô chưa bao giờ nghe nói về việc công ty chuẩn bị một chương trình thực tế.

Cả Thẩm Thính
và Ngũ Lập Thu đều chưa từng đề cập chuyện này với cô, phòng trường hợp cô suy nghĩ nhiều.
Nhưng…
Chuẩn bị một chương trình thực tế về các cặp đôi, thử nghĩ xem, không phải ngẫu nhiên mà như vậy
đâu.
Trái tim Khúc Kim Tích đang nhộn nhạo hết cả lên, chỉ muốn ngay lập tức hỏi có phải chương trình
thực tế này được chuẩn bị đặc biệt cho hai người bọn họ không.
Cô lặng lẽ đi tới, mặc dù cô cảm thấy với chiều cao hiện tại, cho dù có đi đến bên cạnh Thẩm Thính,
chỉ cần không lọt vào camera thì sẽ không biết được sự tồn tại của cô.
Nhưng để tránh trường hợp chẳng may xảy ra, Khúc Kim Tích chui thẳng xuống dưới gầm bàn làm việc.
Thẩm Thính quét mắt xuống nhìn.

“…”
Cô gái nhỏ ngồi xổm dưới gầm bàn, đôi mắt cong thành hình mặt trăng lưỡi liềm, khuôn mặt bánh bao
nhỏ nhắn hồng hào khiến người ta muốn véo.
Đương nhiên là Thẩm Thính không hề nể nang.


Véo má cô.
Khúc Kim Tích: “…”
Cô uy hiếp: Không bỏ ra em sẽ hô lên.

Thẩm Thính: Tùy em.
“Định mời khách mời nào?” Lúc này, một giọng nói của lãnh đạo cấp cao truyền ra từ màn hình máy
tính, lỗ tai của Khúc Kim Tích lập tức dựng đứng lên.
Đã chuẩn bị mời khách mời, có vẻ như đã chuẩn bị gần xong.
Khúc Kim Tích nghe họ nói đến rất nhiều cặp đôi nổi tiếng trên mạng xã hội, nhưng không ai nhắc đến
cô hay Thẩm Thính, chẳng lẽ thực sự là cô nghĩ sai?
Chương trình thực tế này không phải chuẩn bị cho bọn họ.
Ngoài ra, làm chương trình thực tế không phải là chuyện đơn giản, với một dự án lớn như này, đòi
hỏi phải đầu tư nhiều, còn phải có nhiều nhân lực và tài chính, đội ngũ chuyên nghiệp quay chương
trình thực tế là điều không thể thiếu.
Sao có thể vì cô mà làm chương trình thực tế này được.

Dù gì thì cũng phải thực tế một chút.
Khúc Kim Tích cúi đầu, kéo nơ con bướm trên chiếc váy nhỏ, bởi vì suy nghĩ lung tung, nên cô không
nghe vào tai những lời của mọi người trong cuộc họp.
Cho đến khi Thẩm Thính nói: “Kết thúc ở đây, mọi người đã vất vả rồi, tan làm sớm đi.”
Họp video kết thúc.
“Đói bụng không, muốn ăn gì?”
— Câu nói dịu dàng này khiến tất cả các lãnh đạo cấp cao trong phòng họp công ty phải ngây người.
“Hừ hừ.”
Sau đó, bọn họ nghe thấy một giọng nói yếu ớt.

Ngũ Lập Thu nói lớn tiếng: “Tất cả giải tán.”
Nghe thấy lời nhắc nhở của Ngũ Lập Thu, lúc này Thẩm Thính mới nhận ra anh mới chỉ tắt hình, quên
chưa ấn kết thúc video.
Lúc này các lãnh đạo cấp cao mới thu dọn đồ đạc, sau đó tìm cơ hội điên cuồng bình luận trong nhóm.
(Mẹ ơi, bà chủ thực sự có mặt ở đó trong lúc họp!)
(Sao lại không xuất hiện, tốt xấu gì cũng để cho chúng ta nhìn một chút chứ nhỉ.)
(Vấn đề mấu chốt là giọng nói của giám đốc Thẩm, giọng nói hết sức dịu dàng, đúng là không ngờ đó.)
(Nếu không có lời nhắc nhở của chị Thu, chúng ta có thể còn nghe được nhiều hơn.)
(Mặc dù không thể bàn tán về chuyện của ông chủ, nhưng tôi không nhịn được.)
(Vừa rồi có phải Tích Tích đang làm nũng với giám đốc Thẩm không? Tôi là nữ mà nghe xong cũng cảm
thấy mềm nhũn.)
(Nhưng sao tôi cảm giác nghe như giọng của trẻ con vậy.)
(Này, đó rõ ràng là tình thú của hai vợ chồng người ta, kịch bản vậy, có thể bắt chước giọng trẻ
con.)
(Trời ơi, tôi chợt nhớ đến bức ảnh giám đốc Thẩm công khai trước khi kết hôn, trong bữa tiệc ăn
mừng bà chủ gọi ông chủ là bố.)
Có lời nhắc nhở này, mọi người không hẹn mà cùng nhau bổ não hình ảnh Khúc Kim Tích gọi Thẩm Thính
là ba, đột nhiên cảm thấy kích thích, vợ chồng diễn viên đúng là biết chơi!

Khúc Kim Tích đang ngồi vui vẻ trong bếp, trước mặt cô là người đàn ông đeo tạp dề – Siêu sao họ
Thẩm, anh đang làm đồ ăn nhẹ cho đứa trẻ lên ba đang đói.
Thật ra là bỏng ngô chiên.
Chiên xong một đĩa nhỏ đưa cho Khúc Kim Tích, cô vừa ăn vừa nhìn Thẩm Thính tiếp tục làm cơm.
Thẩm Thính không đề cập đến chương trình thực tế, Khúc Kim Tích cũng không hỏi.

“Em ăn xong rồi! Muốn ăn nữa!” Ỷ vào việc bây giờ mình là một đứa bé, Khúc Kim Tích không biết xấu
hổ mà đưa ra yêu cầu, gõ vào cái đĩa trống.

Thẩm Thính từ chối phũ phàng: “Không được, không thể ăn
nhiều.” “Nhưng em đói.”
Người giám hộ họ Thẩm nhét một miếng giăm bông nướng lại, Khúc Kim Tích tức giận cắn một miếng lớn,
xoay người nhảy khỏi ghế, chạy ra phòng khách mở ti vi.
“Có muốn ăn đùi gà không?” “Không!”
“Em tỏ thái độ gì thế?” “Nào có!”
“Em còn chưa nói cho anh biết, Thẩm Kế đưa em đi làm gì?”
Suýt nữa thì Khúc Kim Tích buột miệng nói ra, cũng may là lúc cô định nói ra thì nhớ đến Thẩm Kế
dặn dò cầu xin cô đừng nói với ai, cô ngậm miệng lại, nói mơ hồ: “…!Anh tự đi mà hỏi anh ấy.”
Thẩm Thính lật miếng thịt lợn muối xông khói thơm phức, nghĩ thầm, có phải mình đã chiều cô ấy quá,
nên cô ấy mới ngang ngược coi trời bằng vung như vậy?
Đi ra ngoài với người đàn ông khác đến sáng hôm sau mới về, bây giờ lại còn quan tâm đến chuyện ăn
uống của cô, hỏi thì cô không nói gì.
“Đồ không có trái tim.”
Khúc Kim Tích đang chuyển kênh tivi liên tục thì đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa, cô hơi sững
người lại.
Tám giờ tối, ai lại đến vậy?
Không dám mở cửa, cô chạy vào bếp: “Có người gõ cửa.”
Thẩm Thính tắt bếp, đi về phía cửa, Khúc Kim Tích đi theo sau anh.

Người gõ cửa nằm ngoài dự đoán
của Thẩm Thính —
“Ồ.” Thẩm Thính không mở cửa, Khúc Kim Tích không nhìn thấy màn hình điện tử.
Thẩm Thính: “Minh Ngọc Sênh.” Khúc Kim Tích: “???”
Nhắc đến Minh Ngọc Sênh, những vết bầm tím trên người cô vẫn chưa tan hết ngay lập tức khiến cô nhớ
đến sự hung dữ của người đạo diễn này khi quay phim.
“Sao anh ta lại đến đây?!”
Nếu nói trước khi quay phim, ấn tượng của Khúc Kim Tích về Minh Ngọc Sênh là một đạo diễn rất có
năng lực, chắc chắn sẽ không bị thua thiệt khi làm diễn viên trong phim của ông ta.

Nhưng sau khi
quay xong, Khúc Kim Tích không hề quan tâm Minh Ngọc Sênh có giỏi giang hay không, chỉ còn đọng lại
hai từ — biến thái!
Vì vậy, khi nghe được Minh Ngọc Sênh đến gõ cửa vào buổi tuổi, phản ứng đầu tiên là: “Chắc là đoạn
quay của người nào đó xảy ra vấn đề, nên muốn em quay lại?!”
Khúc Kim Tích: “Em có cần tránh đi không?” “Không cần.”
Minh Ngọc Sênh sẽ không nhận ra.

Thẩm Thính mở cửa.
Minh Ngọc Sênh khách sáo nói một câu: “Muộn vậy mà đến, không làm phiền anh chứ.”
Mặc dù nói không làm phiền chứ, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt lại không phải vậy.
Thẩm Thính: “Tôi nói làm phiền, thì anh có đi không?” “Không.”
“Vào đi.”
Sau khi vào nhà, Minh Ngọc Sênh mới nhận ra có một đứa bé đang nhìn chằm chằm mình.
“…”
Mặc dù không biết tại sao cô bé này lại nhìn chằm chằm mình, nhưng khi gặp trẻ con, khuôn mặt
nghiêm nghị của Minh Ngọc Sênh cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc, rồi nhìn cô bé một lượt từ đầu
xuống chân.
“Người nhà của anh?” Ông ta hỏi Thẩm Thính.

Thẩm Thính “Ừm” một tiếng.
Khúc Kim Tích lấy một đôi dép trong tủ giày ra, cố ý nói: “Bác ơi, đổi giày ạ!”
Minh Ngọc Sênh đổi giày.
“Bác có uống nước không, cháu rót cho bác?”
“Đây là đồ ăn vặt anh trai mua cho cháu, mời bác ăn.” Minh Ngọc Sênh: “…”
Cô bé một tiếng bác hai tiếng bác, ban đầu không cảm thấy gì, nhưng càng nghe càng cảm thấy hơi kỳ
lạ.
Đồng trang lứa…

Ông ta và Thẩm Thính là người đồng trang lứa, cô bé gọi Thẩm Thính là anh trai, còn gọi mình là
bác?
Tự dưng bị xếp vào hàng ngũ người già.
“Cô bé này nói rất sõi, mấy tuổi rồi?” Minh Ngọc Sênh hỏi Thẩm Thính.

Khúc Kim Tích phát hiện từ
khi mình biến nhỏ, “người lớn” nào nhìn thấy cô cũng hỏi cô bao nhiêu tuổi.
“Ba tuổi ạ.” Cô lười biếng kéo dài giọng.
Minh Ngọc Sênh chú ý đến giọng nói cường điệu của cô, ông ta đã có con, nhớ lúc con trai mình ba
tuổi cũng nói rất sõi, nhưng so với cô bé này thì lại kém hơn rất nhiều.
Là một trong những người đạo diễn hàng đầu, Minh Ngọc Sênh luôn có thể nhìn ra những điểm mà người
khác không nhìn ra.
Có một số bộ phim cần diễn viên nhí, thông thường rất khó tìm được diễn viên nhí phù hợp, bởi vì
diễn xuất của trẻ con hay thay đổi, đầu tiên phải nghĩ cách để trẻ nhớ lời thoại, nhưng trẻ em lại
không dễ nắm bắt cảm xúc.

Minh Ngọc Sênh nhất thời quên mất mục đích mình đến đây, nhìn Tiểu Kim
Tích mấy giây, sau đó nói với Thẩm Thính: “Cảnh Quan Phi đang quay thiếu một diễn viên nhí, hay là
để cô bé này làm khách mời?”
!!!
Bằng mắt thường có thể thấy tốc độ tai của Khúc Kim Tích dựng đứng lên.

Quan Phi cũng là một trong
những đạo diễn vàng trong ngành, anh ta nổi tiếng là vì anh ta đã tạo nên đỉnh cao trong dòng phim
giật gân trong nước.

Anh ta là đạo diễn giỏi nhất trong việc làm phim giật gân và đã giành được một
số giải thưởng lớn, các đạo diễn nước ngoài muốn làm phim kinh dị cũng phải khiêm tốn hỏi anh ta.
Làm khách mời phim của Quan Phi, Khúc Kim Tích suýt nữa thì nhảy dựng lên và gật đầu, cũng may là
nhận được ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Thính, mới lấy lại được bình tĩnh.
Với tình hình bây giờ, không thích hợp làm khách mời, ai biết khi nào cô lại biến trở về, chẳng may
đang quay mà cô biến hình, bối cảnh là quay phim giật gân, lúc đó lại càng khiến mọi người sốc hơn.
“Tìm người khác đi, nó vẫn còn nhỏ, không thích hợp.” Nội tâm Khúc Kim Tích đang gào thét.
Hợp, cực kỳ thích hợp!
Lần đầu tiên hy vọng mình có thể duy trì cơ thể biến hình.

Minh Ngọc Sênh: “Không cân nhắc chút?”
Thấy vẻ mặt kiên định của Thẩm Thính, Minh Ngọc Sênh hơi cảm thấy tiếc nuối, quay đầu lại thấy ánh
mắt háo hức của cô gái nhỏ, như thể nghe hiểu cuộc nói chuyện của người lớn, hơi động lòng: “Cháu
có muốn không?” Khúc Kim Tích: “…”
Cô nhìn Thẩm Thính.
Hành động này đã lọt vào mắt Minh Ngọc Sênh, ông ta nghiêng người chắn Thẩm Thính, nói: “Không sao,
cháu chỉ cần nói với bác, có muốn đúng
không?”
Cô lắc đầu với vẻ khó khăn.
Nhưng Minh Ngọc Sênh lại cảm thấy phần lớn là vừa rồi cô gái nhỏ này bị ánh mắt của Thẩm Thính dọa
nên mới nghĩ lại, không nhất thiết phải bàn bạc với Thẩm Thính, không phải Thẩm Thính đã có vợ sao.
Ông ta cảm thấy cô bé và Khúc Kim Tích trông hơi giống nhau, chắc là họ hàng nhà Khúc Kim Tích.
“Kim Tích không có ở nhà à?” Thẩm Thính: “…”
“Tối muộn rồi anh còn đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?” Anh dứt khoát chuyển đề tài.
Lúc này Minh Ngọc Sênh mới nhớ đến mục đích mình đến đây, nói: “Mấy hôm nay tôi xem lại phim, thấy
có một số cảnh không thích hợp, cần Kim Tích quay lại.”
Trong quá trình quay phim, mình đều yêu cầu nghiêm khắc, nhưng Khúc Kim Tích không hề oán thán một
câu, bây giờ phim đã đóng máy, kết quả lại muốn quay lại, người nghiêm khắc như Minh Ngọc Sênh cũng
cảm thấy hơi ngại, nên đã tự mình đến để biểu hiện thành ý.
Một tiếng “loảng xoảng” vang lên, Minh Ngọc Sênh quay đầu lại bắt gặp đôi mắt to như quả nho mang
theo sự tức giận và uất ức của cô.
Minh Ngọc Sênh: “?” Khúc Kim Tích: “…”
Đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.